Bí Mật Không Thể Nói

Chương 2: Bí mật không thể nói 2



Người dịch: Bạch Nhật Mộng

Mùa xuân dịu dàng, mang đến cho người ta sự ấm áp, cũng mang đến cho người ta sự tuyệt vọng …

Cậu lại tĩnh lặng ngồi trên cái xích đu trong vườn, nhìn lên bầu trời, một màu xanh bát ngát cho người ta sự khủng hoảng không tên. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân, bất thình lình, cậu quay đầu lại làm cho Lãnh Tử Mộc giật mình. Lăng Nguyên Vân híp mắt lại, đánh giá người trước mặt: mái tóc màu tím bay phất phơ trong điệu vũ của gió xuân, đôi mắt xinh đẹp màu xanh nhạt toả ra những tia sáng lấp lánh không gì sánh được, sống mũi cao cao vừa cứng cỏi lại thẳng tắp, đôi môi nhàn nhạt như luôn phảng phất nụ cười. Lăng Nguyên Vân cảm thấy có chút quen mắt.

Trong tay Lãnh Tử Mộc cầm chặt một bó hồng xinh đẹp, yêu diễm và rực rỡ. Lãnh Tử Mộc đưa bó hồng trong tay lên, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ ấy mà nói: “Hoa tôi tặng cho bác gái, đẹp lắm phải không!”

Lăng Nguyên Vân suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: “Anh là ai?”

Không cần nghi ngờ nữa, ba chữ này đối với Lãnh Tử Mộc đúng là đả kích lớn nhất, Lãnh Tử Mộc ngẩn người hồi lâu mới nói: “Xin lỗi, hôm đó tôi quên tự giới thiệu, tôi tên Lãnh tử Mộc.”

Lăng Nguyên Vân vẫn lãnh khốc như cũ mà nói: “Anh sao lại ở đây?”

Lãnh Tử Mộc không hề tức giận, ngược lại còn nhẫn nại hơn: “Chúng ta làm bạn được không? Có thêm vài người bạn thì cuộc sống sẽ trở nên tươi sáng hơn a!”

“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!” Lăng Nguyên Vân lại tức giận rồi, cậu không hề khách khí mà đẩy Lãnh Tử Mộc ra.

Lúc này đây, mẹ của Lăng Nguyên Vân đi đến, trên mặt bà mang theo nụ cười ấm áp: “Quan hệ của các con tốt quá đấy chứ!” Bà cười tỏ vẻ vô cùng hài lòng mà nói.

“Đúng a! Bác gái!” Còn chưa để Lăng Nguyên Vân kịp nói, Lãnh Tử Mộc đã vội vã trả lời, Lăng Nguyên Vân chỉ đứng trên mặt đất trở nên trầm mặc.

“Vậy thì tốt rồi, đứa nhỏ tiểu Vân này từ nhỏ đã cô độc, không thích giao thiệp với người khác, giờ cũng nên quen mấy người bạn thôi!” Mẹ cậu vui vẻ gật đầu.

“Bác gái, xin hãy nhận lấy những đóa hoa hồng con đã chân thành vì người hái ở trong hoa viên, người phụ nữ đẹp như bác gái, thì mới xứng với loài hoa tươi này!” Lãnh Tử Mộc nói làm bà cảm thấy ngại.

“Tiểu Vân, con coi tiểu Mộc lễ phép chưa kìa ” Bà hết lời khen Lãnh Tử Mộc, Lăng Nguyên Vân vẫn như cũ không có biểu tình gì, trong đôi mắt màu nâu không nhìn ra có bất kì tình cảm nào. Lãnh Tử Mộc nghi hoặc, chẳng lẽ cậu thật sự giống như trong truyền thuyết, không có tình cảm. Là một thiếu niên đem bản thân nhốt chặt trong nội tâm của mình sao? Anh không muốn xác định, anh còn muốn thử cái đã.

Mẹ cậu để Lãnh Tử Mộc vào nhà nói chuyện, thuận tiện cũng kéo luôn Lăng Nguyên Vân đang đứng đó vào nhà, Lãnh Tử Mộc ưu nhã ngồi lên một cái ghế sôpha nhỏ ở bên cạnh, vẫn giữ nguyên nụ cười, làm cho bà nhìn thấy mà trong lòng cảm khái, nếu con của mình cũng mạnh khỏe hiểu chuyện như vậy thì tốt quá rồi. Lăng Nguyên Vân cực kì không tình nguyện ngồi đối diện Lãnh Tử mộc.

“Tiểu Mộc, cha mẹ con vẫn khỏe chứ?” Bà hỏi.

“Cha con sức khỏe vẫn tốt, chỉ là …” Lãnh Tử Mộc ngập ngừng.

“Sao rồi?” Bà hỏi gấp.

“Mẹ vì bệnh nên qua đời rồi.” Lãnh Tử Mộc vừa nói xong, bà liền thổn thức.

“Mỹ Uyển a!” Lãnh Tử Mộc kinh ngạc nhìn bà khóc nức nở, Lăng Nguyên Vân trong lòng cũng hơi kinh ngạc.

“Mỹ Uyển là chị em đã cùng ta chơi từ nhỏ đến lớn, chúng ta giống như chị em ruột vậy, chúng ta sinh con trong cùng một ngày, đã định sẵn lời thề, đợi các con trưởng thành rồi sẽ kết làm anh em. Nhưng sau khi ta xuất viện, bà ấy biến mất rồi, cho đến mấy ngày trước, công ty chúng ta cử hành âu tái, ta đọc được tư liệu của con.” Bà tiếp tục nói cho xong, nhưng Lãnh Tử Mộc cùng Lăng Nguyên Vân vẫn còn sốc, thật sao, phải cùng tên này, làm anh em???

Một ngày mà cứ như một năm a! Kể từ sau làm anh em với tên này… Lăng Nguyên Vân vô nại dùng một cánh tay chống lấy cái đầu sắp nổ của mình, nhìn người trước mắt cứ lướt qua lướt lại.

“Tiểu Vân a! Ngày mai có một buổi tụ hội, dì muốn chúng ta đi dự!” Lãnh Tử Mộc ôm lấy một xấp đơn kế hoạch dày thật dày, toàn là lịch trình an bài cho những ngày gần đây. Lăng Nguyên Vân chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

“Tiểu Vân” Lãnh Tử Mộc đột nhiên dừng lại. Hắn lại bị sao rồi! (?) Lăng Nguyên Vân ngẩn đầu lên nhìn một cách thiếu kiên nhẫn. Lãnh Tử Mộc đang dùng một bộ dáng vạn phần đáng thương + vô trợ + thương tâm nhìn mình.

“Anh biết, tiểu Vân không muốn làm bạn với anh.” Lãnh Tử Mộc làm ra bộ dáng đáng thương.

Lăng Nguyên Vân chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Biết được thì tốt.” Kết quả bị ma ma vô tình phong sát. Lăng Nguyên Vân liếc anh một cái, kết quả lại bị ma ma gõ cho đầu u một cục. Lãnh Tử Mộc nhìn cậu thương xót, lòng nghĩ, có người mẹ như vậy thật là đáng sợ!