Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 1 - Chương 12: Ba năm



Editor: Nha Đam

"Thư Nương, đã ba tháng kể từ khi tướng công nhà cô lên kinh đi rồi. Ta nghe nói những học sinh khác trong thị trấn đi thi trở về rồi. Tại sao tướng công của cô lại không về cùng họ? Chẳng lẽ là... "

Người nói đây là một cô vợ mới cưới về làng cách đây hai năm. Sau khi Minh Diễn và Ninh Yên giải trừ hôn ước, gia đình cô ta cũng bí mật hỏi thăm Minh Diễn, điều kiện trong nhà cô ta vẫn có thể, gia đình vẫn luôn muốn kết hôn với nhà họ Minh, nhưng Minh Ôn thị đã từ chối.

Cô ta gả cho một người không tồi trong làng cách đây hai năm, cuộc sống của họ vẫn sung túc. Khi Minh Diễn còn học ở nhà, Ôn Ngọc Thư gần như không bao giờ gặp cô ta. Cô con dâu này vẫn luôn lắc lư trước mặt cô kể từ khi Minh Diễn vào kinh đi thi được mấy tháng. Cô ta thật ra không có ý xấu, nhưng lời nói của cô ta với Ôn Ngọc Thư luôn ẩn chứa một loại ý tứ: "Nhìn xem, hắn ta từ chối tôi, không phải ta không xứng với hắn, mà là hắn không phải người tốt." Như thể cô ta có thể chứng minh giá trị của mình bằng cách nói điều này.

Ôn Ngọc Thư cũng chưa từng nói quá hai câu với cô ta, hai người cũng không quen nhau, tự nhiên sẽ không mời cô ta đến thăm nhà, vì vậy nơi duy nhất có thể gặp là bên ao giặt quần áo..

Lần này cũng không ngoại lệ, cho dù Ôn Ngọc Thư đã nhanh chóng giặt giũ, mà cô ta vẫn đuổi kịp.

Giọng điệu của cô gái này có chút hả hê nói: "Chẳng lẽ hắn bị một tiểu thư con nhà đại gia nhìn trúng rồi?" Sau đó còn tự trả lời: "Cũng đúng, hắn đẹp trai như vậy, trong bụng còn có mực nước (ý là người có ăn học), nếu như bị người ta nhìn trúng, không phải bình thường sao."

Ôn Ngọc Thư cau mày nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, "E rằng trên đường đã có chuyện chậm trễ, ước chừng chỉ cần hai ngày nữa hắn sẽ trở lại thôi." Người phụ nữ này không có quá nhiều ý nghĩ xấu, mấy thủ đoạn nhỏ này của cô ta, Ôn Ngọc Thư không thèm để vào mắt, cho nên cô cũng không thèm so đo với cô ta.

Nói xong, cô ôm chậu quần áo đã giặt về nhà.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt, ba năm đã trôi đi một cách lặng lẽ. Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong ba năm qua.

Đại họa đã dần bình phục, các kỳ thi của triều đình cũng theo đó mà trở lại. Hoàng đế nước Tề vừa lên ngôi chưa được năm năm, vừa lúc gặp nạn hạn hán, hiện giờ tình hình hạn hán đã được kiểm soát, thiên hạ đã ổn định, đã đến lúc cần tuyển người. Mùa xuân năm nay, kỳ thi mùa xuân được tổ chức, Minh Diễn cùng một nhóm học sinh lên kinh thi, hắn đã chuẩn bị cho thời khắc này nhiều năm.

Bây giờ thành tích hầu hết đều bị tụt xuống, không biết hắn đã làm bài thi như thế nào? Bây giờ vẫn chưa trở về.

Cô và Minh Diễn đã thành thân vào nửa năm trước, thành hôn xong bọn họ gắn bó keo sơn với nhau. Luôn bị Minh Ôn thị cô đơn chiếc bóng trêu ghẹo. Bây giờ cô đã 16 tuổi, Minh Diễn cũng chưa bao giờ nói với cô là cần con nỗi dõi, uống thuốc cũng không tránh cô. Vì vậy, cô biết rằng Minh Diễn đã vì thân thể của mình mà suy nghĩ, để đến lúc cô lớn hơn một chút thì hai người sẽ xem xét vấn đề sinh con.

Trong lòng cô không khỏi cảm động, hầu như tất cả nam nhân đều muốn có con. Hiếm ai có thể quan tâm đến thân thể của vợ như hắn vậy, không xuy sét đến việc có con, lại còn tự mình uống thuốc tránh thai. Đây gần như là điều mà người ta không bao giờ nghĩ tới.

Nhưng tướng công của cô đã làm điều đó, hắn coi chuyện này như một việc hết sức bình thường.

Lại nói đến vị hôn thê cũ của tướng công cô.

Vào ngày mà Ôn Ngọc Thư làm chuyện đó với Minh Diễn, người ta thấy Ninh Yên đang làm chuyện haong đường trong rừng với một tên thợ săn ở cùng làng. Những gì người đó nói rất sống động, đã khiến cho thanh danh của Ninh Yên bị hủy hoại ngay lập tức. Vị đại gia lúc trước muốn cô ta làm thiếp cũng không muốn cô ta nữa, tên thợ săn làm chuyện tốt với cô ta kia thật ra cũng muốn cưới cô ta về nhà, nhưng cô ta sống chết không cam lòng. Nhưng cô ta đã từ thân 2 lần, hơn nữa lại mất trinh, những hộ nông dân gần đó biết đều không muốn cưới cô ta. Cô ta không còn cách nào khác, đành phải rời đi cùng với một người bán rong hàng lớn tuổi, chưa lập gia đình.

Sau khi sự việc đó xảy ra, Ôn Ngọc Thư nghe Minh Diễn và Minh Ôn thị nói về cô ta, chẳng hạn như "cô ta tự làm tự chịu" vân vân mây mây.

EQ của Ôn Ngọc Thư không cao, nhưng cũng không ngốc. Sau khi suy nghĩ về những gì họ đã nói, sau đó suy nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó và sau đó suy nghĩ một chút, xác thật không thể trách được người khác.

Cô cũng không đồng tình với cô ta, Ninh Yên làm như vậy là sai. Muốn tính kế người khác, nhưng ngược lại lại tính lên người mình, quả thực không thể trách người khác.

Minh Ôn thị không có ở nhà.

Ôn Ngọc Thư đem quần áo đã giặt sạch phơi trên dây, sau đó từ trong nhà lấy ra đồ thêu. Những thứ cô thêu bây giờ có thể đuổi kịp Minh Ôn thị, thậm chí còn có ẩn ẩn vượt qua bà. Người phụ nữ hiền lành này luôn nói đùa rằng đồ đệ này sẽ khiến sư phụ đây chết đói thôi. Nhưng một chút cũng không để trong lòng.

Nghĩ đến chuyện vui vẻ, Ôn Ngọc Thư cười lắc đầu.

Tiếng chiêng và trống sôi động dần dần từ ngoài đình truyền đến, âm thanh càng ngày càng gần, Ôn Ngọc Thư nghĩ nghĩ, không nhớ rõ hôm nay nhà nào có chuyện vui, hơn nữa lại đi qua nhà cô.

Vừa thắc mắc, cánh cổng ở sân đã bị đẩy sang một bên, người đi về phía cô chính là người mà cô đã tâm tâm niệm niệm suốt mấy ngày nay, tướng công của cô Minh Diễn.

Hai người mới tân hôn, lại là tiểu biệt, tất nhiên là một lời cũng nói không xong.

Thì ra Minh Diễn về muộn vì được hoàng thượng trao danh Trạng Nguyên. Sau đó là được phong quan, lại được ban phủ đệ, vì thế nên mới về chậm, lần này về quê nghỉ phép hai tháng, đưa phu nhân cùng mẫu thân lên.