Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 1 - Chương 2: Minh Diễn



Editor: Nha Đam

Sáng sớm, Minh Ôn thị bắt đầu thu dọn nhà cửa, chuẩn bị bữa tối, lấy ra món thịt và trứng mà ngày thường luyến tiếc ăn ra, món nào cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu.

Ôn Ngọc Thư đoán hôm nay phải là ngày mà con trai bà về, cũng không hỏi nhiều.

Hôm nay cô tràn đầy năng lượng, đã sớm hoàn thành xong bài tập, mặc dù đã là mùa thu nhưng thời tiết vẫn hơi oi bức, không làm gì mà mồ hôi cũng nhễ nhại nên cô quay về nhà tắm rửa.

Cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc yếm và quần lót, ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương đồng.

Người trong gương rõ ràng là khuôn mặt của cô ở kiếp trước, nhưng hơi non nớt.

Cô sinh ra không quá quê mùa nhưng cũng xinh đẹp khả ái, lông mày và khuôn miệng có nét đẹp nhất trên khuôn mặt cô. Đôi mắt phong tình, nụ cười đầy mê hoặc, còn đôi lông mày thì ngây thơ. Khuôn miệng bẩm sinh có độ dày vừa phải, dáng môi vô cùng xinh đẹp, hiếm hơn là sắc môi đỏ mọng khiến người ta không khỏi muốn hôn. Ngoài ra còn có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, hơi thở nhẹ nhàng uyển chuyển, cô đúng là một mỹ nhân hiếm có.

Mấy ngày nay, Ôn Minh thị cho cô ăn cơm canh đạm bạc, nhưng cũng không hề keo kiệt với cô, để cho đôi má gầy guộc của nàng dần trở nên có thịt, thậm chí...

Cô đưa tay che bộ ngực có chút quy mô của mình ―― cô cũng bắt đầu phát triển!

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, gầy gò đi vào.

Ôn Ngọc Thư giật mình, hung hăng ôm lấy mình, cô chỉ mặc áo trong, lộ ra những mảng da lớn, chưa kể hành động lúc trước đều rất thiếu nhã nhặn. Cô thầm mắng tên lưu manh trong lòng, xấu hổ đến mức không dám ngẩng lên, tức giận nói: "Mau ra ngoài!"

Thiếu niên dường như không ngờ mình sẽ gặp cảnh tượng như vậy, mắt cứ nhìn thẳng vào cô, hai má nóng như lửa đốt, nghe thấy giọng nói của cô, hắn mới bừng tỉnh liên tục nhận lỗi, lùi về sau không tránh khỏi vấp ngã chổng vó.

Ôn Ngọc Thư thấy thế cũng không giận, che miệng cười.

Mặt thiếu niên càng đỏ hơn, giật mình rồi bò dậy.

Minh Ôn thị nghe được tiếng vang liền đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

Thiếu niên bước hai bước đi đến trước mặt Minh Ôn thị, trìu mến mà nói chuyện với bà: "Nương!"

"Ui!" Minh Ôn thị cẩn thận nhìn con trai, lại phát hiện con lại sụt cân, không khỏi cảm thấy xót xa. Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của con trai, hai má ửng hồng, khi ánh mắt xẹt qua, phát hiện Ôn Ngọc Thư quần áo không chỉnh tề, sắc mặt đỏ bừng. Minh Ôn thị là người từng trải, liếc mắt hai cái liền biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng chính là những gì bà muốn nhìn thấy, bà bình tĩnh dẫn con trai đi.

Minh Ôn thị giữ Ôn Ngọc Thư lại cũng là có chút tâm tư, muốn tác hợp cho cô nương này với con trai mình, Minh Diễn.

Kỳ thật, Minh Diễn cao lớn tuấn lãng, lại có văn chương nên có rất nhiều tiểu cô nương thầm thương trộm nhớ hắn, thậm chí có cả tiểu thư con nhà giàu trong thị trấn cũng vậy. Chỉ là hắn từ nhỏ đã có hôn ước, hơn nữa một lòng đọc sách, không để ý tới những cô nương khác.

Hôn ước kia là do cha hắn định ra, là trưởng nữ của huynh đệ kết bái của cha hắn, hơn hắn 1 tuổi, năm nay 16 tuổi. Nnghe nói ở tuổi này đã phải nên duyên vợ chồng. Năm ngoái nghĩa phụ của hắn đến nhà dò hỏi về hôn nhân nhưng hắn khi đó còn nhỏ, dùng công danh lôi chuyện đó xuống. Năm nay lại xảy ra một đợt hạn hán nghiêm trọng, gia đình của nghĩa phụ hắn cũng nhanh hết lương thực, gia đình Minh Ôn thị cũng đã âm thầm gửi lương thực đến giúp một vài lần nhưng vẫn không đủ. Lúc này, thiếu gia của một gia đình giàu có trong thị trấn đã coi trọng đại cô nương nhà ông ta, đồng ý cho nàng ta đi làm tiểu thiếp, giúp gia đình nàng ta vượt qua khó khăn.

Nghĩa phụ đương nhiên là không đồng ý, cảm thấy hành động này không đúng lễ nghĩa, chậm chạp không đồng ý, nhưng cha mẹ và thê tử khóc nháo, cuối cùng cũng đồng ý, và ngày cưới cũng đã được ấn định vào mùa thu.

Minh Ôn thị khi biết tin đã rất tức giận, náo loạn một hồi, hai gia đình liền ít lui tới.

Vốn dĩ chỉ có nam nhân của hai gia đình quan hệ tốt với nhau, quan hệ giữa nữ nhân không tốt lắm, Minh Ôn thị cảm thấy Ninh Mạnh thị lỗ mãng đanh đá, Ninh Mạnh thị cho rằng Minh Ôn thị đạo đức giả. Sau cái chết của tướng công Minh Ôn thị, mối quan hệ giữa hai gia đình không còn tốt đẹp như trước, hơn nữa Ninh Mạnh thị cảm thấy nhà bà không lao động chính đáng nên coi thường gia đình bà, lúc gặp thường có những lời lẽ khắc nghiệt. Cho nên Minh Ôn thị từ lâu đã không muốn kết thông gia với cái nhà này, việc từ hôn cũng ầm ĩ, náo loạn, về sau cảm thấy Ninh gia không để cô nhi quả phụ bọn họ vào mắt.

Vừa lúc, Minh Diễn đã cứu được Ôn Ngọc Thư. Vốn dĩ, Minh Ôn thị tuy tốt bụng nhưng cũng không ngu ngốc, bà biết việc nuôi thêm một người rảnh rỗi trong gia đình trên thế gian này là có ý gì, nhưng người này con dâu tương lai của bà thì phải khác.

Rốt cuộc thì Minh Ôn thị cũng ở trong gia đình giàu có nhiều năm, cũng có tầm nhìn. Nhìn thoáng qua, bà có thể thấy gia thế của Ôn Ngọc Thư không tầm thường, dung mạo đoan chính, lại xinh đẹp, trước đây không dám nghĩ tới một cô nương như vậy, nhưng hiện tại cô nương này lại mất trí nhớ, không có nơi nương tựa, bà cũng không quan tâm mình có nhân lúc cháy nhà mà hôi của hay không, bà chỉ muốn tác hợp cô nương này với con trai mình.

Ôn Ngọc Thư không biết Ôn Ngọc có ý nghĩ như vậy, cho nên nhanh chóng mặc quần áo vào. Trong lòng có chút thấp thỏm, sợ Minh Ôn thị cho rằng cô tùy tiện, cố tình cởi quần áo để dụ dỗ con trai mình.

Nhìn xung quanh, đánh giá không có gì không ổn mới bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi đại sảnh, liền đụng phải Minh Diễn, hai người nhìn nhau nhớ tới cảnh tượng vừa rồi không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Minh Ôn thị đã chuẩn bị xong đồ ăn, thấy hai người ngượng ngùng, trong lòng cũng cảm thấy dục tốc bất đạt, kéo hai người vào trong bàn.

Bữa tối được đặt trên bàn đá ngoài sân, sáng sủa và thoáng mát. Trên bàn nhỏ cũng có một số món ăn, bao gồm cá, thịt và trứng, những thứ vô cùng phong phú trong tình cảnh thiên hạ bây giờ. Hơn nữa, Minh Ôn thị đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ để chuẩn bị, tự nhiên đồ ăn cũng có đầy đủ màu sắc, hương thơm và cảm giác ngon miệng.

May mắn thay, khi còn sống, tướng công của Minh Ôn thị là một thợ săn, khi xây nhà, ông đã xây nhà cách chân núi không xa, gần đó có ít nhà, gần nhất thì cách nhau một khoảng trăm mét, nếu không thì đồ ăn nhà bà, đừng nói để người ta nhìn thấy, cho dù ngửi được mùi thơm cũng có thể khiến người ta cướp mất.

Trên bàn ăn có thêm một người, Ôn Ngọc Thư cảm thấy không thoải mái, khi ăn uống cũng có chút thận trọng.

Minh Ôn thị thấy thế thì buồn cười, gắp cho cô một vài miếng thịt. Lại như thể vừa nhớ ra, chỉ vào Minh Diễn và nói với Ôn Ngọc Thư, "Thư Nhi, đây là con trai ta Minh Diễn, người mà ta thường nhắc với cháu đấy. Nó lớn cháu 2 tuổi nhưng vẫn có thể đủ khả năng gánh một tiếng ca ca." "

Ôn Ngọc Thư cũng biết nghe lời, "Minh Diễn ca ca."

Minh Diễn muốn trả lời cô một câu muội muội nhưng lại không biết tên của cô nên đành bỏ cuộc.

Minh Ôn thị chỉ vào Ôn Ngọc Thư và nói: "Diễn Nhi, nha đầu này là người mà con đã cứu ngày hôm đó. Con bé cũng cùng họ với mẹ, tên là Ngọc Thư. Nó hoàn toàn không nhớ gì về quá khứ, cũng không còn nơi nào để đi, nương ngày thường vẫn cô đơn nên giữ lại nó. Lúc trước nàng ở phòng của con, nhưng bây giờ con đã trở về rồi nên nương sẽ bảo nàng dọn sang ở cũng nương. "

Lúc này Ôn Ngọc Thư mới biết đó là phòng của hắn, chẳng trách hắn trực tiếp đi vào mà không nói năng gì.

Nhà họ Minh chỉ có hai phòng, phòng của Minh Diễn ngăn cách với một thư phòng, quả thực là không đủ.

Minh Diễn gật đầu, sau đó nhìn Ôn Ngọc Thư, thấy cô đơn bạc gầy yếu, trên người mặc bộ quần áo lúc trẻ của mẫu thân, mặc dù đã sửa thành nhỏ hơn, nhưng vẫn không vừa, lại nghĩ rằng cô mất trí nhớ, trong lòng không thể không thêm một chút thương hại.

Sau đó, là một bữa ăn im lặng.

Vào thời điểm này, mọi người chỉ ăn hai bữa một ngày, thường là ăn cơm chiều và sáng sớm, sau đó vội vàng tắm rửa và đi ngủ trong khi trời vẫn còn sáng. Vì nến cũng rất đắt nên không có việc thì không cần dùng đến.

Minh gia cũng không ngoại lệ, từng người đi tắm rửa và nghỉ ngơi.

Ôn Ngọc Thư lấy đồ đạc ra trong khi Minh Diễn không có ở trong phòng. Đồ của mình, chẳng qua là một vài bộ quần áo đã được Minh Ôn thị sửa bớt và một vài bức tranh thêu vẫn chưa được hoàn thành.

Phòng của Minh Ôn thị liên thông với phòng chính, nhưng ở phía bên trái, không gian rộng hơn một chút, nhưng bên tỏng cũng không có nhiều đồ.

Cô đặt quần áo lên giường đợi Minh Ôn thị về rồi mới đi ngủ.