Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 1 - Chương 7: Hạ dược (Hơi H)



Editor: Nha Đam

Ngày hôm đó sau khi Minh Ôn thị trở lại thì mới kết thúc.

Sau khi Minh Ôn thị biết được chuyện này, đã nói cho cô tất cả những gì bà biết. Trước kia Ôn Ngọc Thư không biết những chuyện này, bởi vì đặc thù của cô (luôn nằm trên giường bệnh) xác định không thể giống như một cô gái bình thường, cho nên kiếp trước cô chưa từng có kinh nguyệt, thậm chí cô còn chưa phát dục rõ ràng.

Sau khi nhận được sự dạy bảo của Minh Ôn thị, cô đã hiểu rõ hơn về những điều này, hóa ra con gái khi đến kinh nguyệt, thì sẽ phát triển và có khả năng thụ thai.

Sau đó, khi ở chung với Minh Diễn chính là vừa ngại ngùng vừa vui vẻ. Nơi làm việc thêu thùa hàng ngày cũng được thay đổi từ dưới mái hiên đến thư phòng của Minh Diễn. Cả hai làm việc của riêng mình, nhưng thỉnh thoảng lại ngước nhìn nhau, ánh mắt đầy ngọt ngào và vui vẻ. Giống như khi hai người yêu nhau, dù không làm gì nhưng giữa họ vẫn có hương vị ngọt ngào.

Sau những hành động không kiểm soát được ngày ấy, Minh Diễn đã tự giác chiều chuộng người đẹp và không dám thực hiện bất cứ hành động thân mật nào vì sợ mình không kiềm chế được bản thân sẽ làm tổn thương đối phương. Chờ thời gian trôi qua nhanh, chỉ mong bây giờ cô liền cập kể, để hắn có thể cưới cô làm vợ.

Trong nháy mắt, một tháng trôi qua. Một tháng này có nhiều chuyện lớn bé xảy ra.

Đầu tiên là trong thành có một lượng lớn dân tị ạn ùa vào, sau đó làng bên cạnh của họ trong một đêm bị thổ phỉ cướp sạch, người dân trong làng gần đó đều sợ hãi, họ cử người ngày đêm đi tuần tra lối vào trong thôn vì sợ người lạ đến, giống như làng đó bị thổ phỉ cướp sạch. Trong thời đại hạn hán và đói kém như hiện nay, cướp hết lương thực cũng tương tự như giết người, dù có tiền cũng khó mua được lương thực.

Dù bên ngoài có ra sao thì cuộc sống nhỏ ở Minh gia vẫn ấm áp như thường.

Lai là một ngày bình thường khác, bạn học cũ của Minh Diễn viết thư mời hắn đến đình dưới chân núi ở làng bên, nói rằng có chuyện cần bàn bạc. Minh Diễn không nghi ngờ gì, ăn trưa xong liền thay quần áo, vui vẻ đi đến chỗ hẹn.

Ôn Ngọc Thư làm công việc thêu thùa như thường lệ, không biết hôm nay có phải do Minh Diễn vắng mặt không, trong lòng cô có chút bồn chồn, tim đập loạn nhịp, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.

Lần thứ năm bị kim thêu chọc vào tay, cô đặt bức thêu xuống, cau mày bước ra sân.

Cô đang lưỡng lự không biết có nên đi tìm Minh Diễn hay không thì thấy bóng dáng một người đang lảo đảo đến đây.

Những ngày như vầy ai lại rảnh rỗi có tiền mua rượu vậy?

Khi nhìn kỹ, cô nhận ra người đàn ông đó chính là Minh Diễn, người mà cô vẫn tâm tâm niệm niệm, chỉ là trạng thái của hắn có vẻ không tốt.

Không biết hắn gặp chuyện gì, Ôn Ngọc Thư rất lo lắng, vội vàng dìu hắn vào nhà.

Khi đi đến phía trước, cô mới nhận ra quần áo hắn xộc xệch, sợi tóc tung bay, mắt đỏ hoe, thở gấp, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, như đang cố kìm nén điều gì đó.

Trông hắn lúc này có chút điên cuồng, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Ôn Ngọc Thư đưa tay ra đỡ, vừa chạm vào cánh tay hắn, giống như đụng phải một tấm sắt, cơ bắp căng cứng.

Ôn Ngọc Thư không khỏi cảm thấy hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Diễn Lang, chàng có chuyện gì vậy?" Trong lời nói của cô có chút nức nở muốn khóc, thậm chí hốc mắt còn có nước mắt đảo quanh.

"Nàng dìu ta vào phòng trước." Giọng hắn vô cùng khô khan và gian nan, giống như tiếng hô từ sâu trong yết hầu, khi nói chuyện còn mang theo hơi thở gấp gáp.

Ôn Ngọc Thư phải dìu hắn về phòng, cô chưa kịp đóng cửa đã bị hắn nắm chặt hai vai.

Sức lực của hắn có chút mạnh mẽ, lúc bình thường hắn sẽ không bao giờ thô lỗ với cô như vậy, bởi vì cô rất mảnh mai, bị hắn véo một cái đã khiến cô đau đến hít sâu một hơi.

Nhưng cô không rảnh quan tâm những thứ này vào lúc này, bây giờ hắn có chút bất thường.

"Thư Nương..." Mắt hắn càng lúc càng mờ, càng ngày càng kém tập trung, trong miệng gọi tên cô, nhưng không biết có phải hắn đang nhìn cô hay không.

"Ta đây..." Nhìn thấy bộ dạng vô hồn của hắn, Ôn Ngọc Thư đau lòng như muốn vỡ ra, muốn chia sẻ điều gì đó với hắn. Cẩn thận duỗi tay ôm lấy khuôn mặt của hắn, đem mặt tiến đến gần, nhẹ nhàng mà hôn lên môi hắn, ôn nhu hỏi: "Chàng bị sao vậy, có thể nói cho ta biết được không?"

Hành động của cô như thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng hắn, hắn ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu vào giữa cổ cô và hôn cô một cách cuồng nhiệt.

Cô có chút hoảng loạn, nhưng lập tức nghe theo.

Đây không phải là ai khác mà là người mà cô yêu!

Dần dần hắn có vẻ không thoả mãn, lại hôn lên môi cô.

Nụ hôn lần này khác với lần trước, mạnh bạo hơn. Lưỡi của hắn hung hăng cạy hàm của cô ra, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô, đưa lưỡi vào trong miệng cô, liếm láp, thậm chí còn phát ra âm thanh xấu hổ.

Ôn Ngọc Thư bị hôn đến mức khuôn mặt kiều mị ửng hồng, cả người mềm nhũn, không nhấc lên được một chút sức lực, cả người xụi lơ ở trên người hắn như một vũng nước.

Bàn tay mảnh khảnh của Minh Diễn ngày thường dùng bút, bây giờ lại nắm lấy vai cô. Tay hắn từ từ trượt xuống lưng cô, cho đến khi xoa nắn cặp mông vểnh của cô.

Lòng bàn tay hắn nóng rực, xuyên qua lớp áo mỏng như chạm vào lòng cô, khiến cô có chút nóng bức.

Hai người dây dưa với nhau rồi ngã xuống giường, cơ thể dính chặt vào nhau không có khe hở. Lúc này Ôn Ngọc Thư mới nhận ra dưới thân có một thứ cứng rắn và nóng bỏng đang dán chặt vào mình.

Đối với phương diện này cô có rất ít kiến thức, lúc này cũng không biết nó là gì. Nhưng cô theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm, phản kháng, khẽ vặn vẹo. Tuy nhiên, hơi thở của Minh Diễn càng lúc càng gấp gáp, trong miệng thậm chí còn phát ra tiếng thở dốc không chịu nổi.

Hắn đang trong thời kỳ thay đổi giọng nói, ngày thường giọng có hơi khàn, bây giờ lại rất gợi cảm và quyến rũ, cô nghe thấy mặt liền đỏ, ánh mắt cũng dần dần mê ly.

Minh Diễn vươn tay muốn cởi váy của cô, nhưng tay vẫn luôn run rẩy, sau khi thử nhiều lần không cởi được, liền lung tung xé rách váy của cô, ba phát liền cởi ra sạch sẽ.

Lần đầu tiên trong đời cô khỏa thân trước mặt người khác giới, dù là người mình thích cô cũng không khỏi ngượng ngùng, vươn hai cánh tay trắng nõn che trước ngực, xấu hổ nhìn hắn.

Minh Diễn cưỡi lên eo cô và cởi hết quần áo ra.

Lúc này, cả hai đều trần truồng, họ có thể cảm nhận rõ ràng làn da mịn màng, bóng loáng cùng nhiệt độ cơ thể của nhau.