Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 2 - Chương 5: Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường



Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường 《5》

Nha Đam

***

Editor: Nha Đam

Chương này có tí thịt vụn nhé 🤭🤭

__________________

Sau khi huấn luyện quân sự xong thì sẽ có hai ngày thi. Sau đó, các học sinh được nghỉ ba ngày.

Trong ba ngày này, sau khi làm bài tập xong thì Ôn Dục Nhiễm bắt đầu khiêu vũ cả ngày. Không có cách nào, một trong những mong muốn của nguyên chủ là có thể khiêu vũ cả đời, nhưng cô không thể nhảy đơn giản như thế này được. Cô có đặc điểm hình thể là cực kỳ linh hoạt và có trí nhớ của nguyên chủ nhiều năm khiêu vũ. Cô muốn bứt phá trong lĩnh vực này.

Nhưng nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó. Về mặt học tập, cô có trí nhớ và chỉ số IQ, có thể nhanh chóng sắp xếp kiến ​​thức trong đầu. Về phần khiêu vũ, mặc dù cô có căn bản nhưng chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này bao giờ, cô vẫn cảm thấy căng cứng. Ngay cả khi có kinh nghiệm khiêu vũ nhiều năm của nguyên chủ trong tâm trí cô, nhưng chỉ là trên lý thuyết. Cô vẫn cần thời gian để từ từ thành thạo kỹ năng này.

Vân Thanh ngày nào cũng khiêu vũ nhưng không kinh khủng như bây giờ. Dọa cho dì nấu cơm hoảng sợ tưởng có chuyện gì xảy ra với cô nên liên tục bóng gió hỏi han cô.

Ôn Ngọc Thư tự nhiên không thể nói là cô đã thay đôit. Nói một cách mơ hồ là mấy ngày nay huấn luyện quân sự không có thời gian khiêu vũ, có chút không quen, cho nên luyện tập nhiều hơn.

Đương nhiên dì ấy sẽ không nghi ngờ tính xác thực của lời nói của cô.

Kỳ nghỉ ba ngày trôi qua trong nháy mắt, sáng sớm đi học về, tài xế Vương không đến đón cô, gọi điện thoại mới biết con chú ấy đêm qua sốt cao được đưa đến bệnh viện. Chú ấy vẫn chưa trở lại. Sợ không kịp đưa cô đến trường nên xin lỗi cô, bảo cô gọi taxi đến trường.

Ôn Ngọc Thư nghe vậy nhíu mày, người thân không may bị bệnh thì điều bình thường, cũng không dám nói cái gì.

Khi về nhà cô cũng không mang theo hành lý gì, khi quay lại trường cô ấy cũng không mang theo hành lý gì, chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ.

Cô tạm biệt dì rồi đi ra cửa.

Nhà cô hơi xa trường, chạy xe cũng mất khoảng nửa tiếng. Cô cũng không bắt taxi, có một ga tàu điện ngầm gần đó, nên cô có thể đi tàu điện ngầm đến trường.

Đi đến ga tàu điện ngầm cũng không mất nhiều thời gian, cô ít đi tàu điện ngầm nên lúc mua vé vẫn còn lơ mơ. Cô đi xuống cầu thang theo bảng chỉ dẫn. Vừa đúng lúc có một chiếc tàu điện ngầm dừng trước mặt, cô lao vào không chút do dự.

Đây là thời gian cao điểm, không còn chỗ ngồi, chật kín lối đi. Cô bước vào trong, nhìn thấy trước cửa có chỗ trống, liền đi tới, đối mặt với cửa, một tay dựa vào thành xe, một tay đeo tai nghe để nghe từ vựng tiếng Anh, hơi nhắm mắt lại, đọc thầm trong lòng.

Qua hai điểm dừng, ngày càng có nhiều người lên tàu điện ngầm.

Đột nhiên, cô cảm thấy có người xoa mông mình qua lớp váy đồng phục học sinh, lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều lắm, nghĩ đông người nên chắc là va chạm vào nhau thôi, cô cau mày quay người tránh đi.

Một lúc sau, bàn tay đó càng thêm trắng trợn hơn, ngang nhiên chạm vào mông cô. Cô đột ngột quay lại, định đập túi xách vào tên lưu manh đó, nhưng khi quay lưng thì phát hiện ra đằng sau có vài sinh, mỗi người đều cúi đầu chăm chú vào điện thoại, cô không thể biết đó là ai.

Đang định giữ nguyên tư thế này đến lúc đến trường thì vô tình nhìn thấy nam sinh đang dựa vào tay vịn, nhắm hờ mắt.

Đôi mắt của Ôn Ngọc Thư sáng lên, chen qua đám đông đến chỗ anh. Cô đứng đối mặt với anh, giữ khoảng cách giữa hai người. Vừa đặt tay lên tay vịn, muốn chào hỏi, cô liền lảo đảo nhào vào trong vòng tay của Tần Lương.

Đột nhiên có một thân thể mềm mại va vào lòng, Tần Lương vô thức ôm eo cô, đồng thời mở mắt ra, muốn kéo cô ra khỏi vòng tay mình.

Cô gái đó lúc này đang ngẩng đầu nhìn anh, cũng có vẻ hơi ngượng ngùng, má hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Có một tên biến thái..." Cô nói xong còn quay đầu nhìn thoáng qua chỗ cô vừa mới đứng.

Tần Lương cũng biết, khi vừa bước vào, anh đã nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục cũng trường với anh đang đứng quay lưng lại với anh, anh không ngờ đó lại là cô.

Nghĩ nghĩ, anh cũng liếc nhìn nơi cô vừa đứng, có vài nam sinh trạc tuổi mình đang đứng đó, một trong số họ thỉnh thoảng quay lại nhìn cô gái trong vòng tay mình. Anh liếc mắt nhìn đám đông đang không ngừng chen lấn, sau khi suy nghĩ lung tung, anh kéo cô gái trong lòng mình ra, để cô dựa vào thành xe, tay vòng qua để cô trong lòng ngực mình.

Lúc đầu, Tần Lương đã kiềm chế và giữ khoảng cách với Ôn Ngọc Thư, nhưng khi đông người thì phải kè kè bên cô. Tàu điện ngầm đi với tốc độ cô khiến mọi người lắc lư từ bên này sang bên kia. Ôn Ngọc Thư dựa lưng vào thành xe không thể lui, mà Tần Lương thì không còn kẽ hở, cơ thể anh không ngừng đung đưa dụng vào người Ôn Ngọc Thư.

Cô gái trong vòng tay thanh tú, ngọt ngào, thân hình mềm mại tỏa hương thơm quyến rũ. Khi cơ thể tiếp tục cọ xát và va chạm, anh đột nhiên nhớ đến cô gái trần trụi, gợi cảm đã xuất hiện trong giấc mơ của anh mấy ngày nay, hai người trong cơn mê lại còn quấn lấy nhau.

Cô gái trong giấc mơ đầy mê hoặc quyến rũ, tư thế gợi cảm mà thoải mái, cùng với tác động mạnh mẽ của anh, cô khẽ rên rỉ.

Yết hầu của Tần Lương bắt đầu lên xuống, hô hấp dần trở nên dồn dập, anh bạn nhỏ bên dưới từ từ dựng lên, nhưng nó vẫn rất không nghe lời mà không ngừng châm chọc vào cô. Anh nhất thời xấu hổ không biết phải làm sao, nhưng cũng không biết tại sao mình lại lưu luyến không muốn rời đi. Anh đỏ mặt, cụp mắt xuống, không dám nhìn vẻ mặt chán ghét của cô.

Trên người anh có cái gì đó cứng rắn nóng bỏng, Ôn Ngọc Thư làm sao có thể không cảm giác được? Cô đỏ bừng hai má vì xấu hổ, cứng rắn duỗi hai tay ra áp vào ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.

Xe đột nhiên rung chuyển mạnh, chỗ cứng rắn của Tần Lương theo làn váy đâm vào chân cô. Anh dùng sức đẩy thật sát vào, không ngừng cọ xát hoa đế của cô.

Trong người có một trận tê dại bí ẩn, lần này Ôn Ngọc Thư bị làm cho choáng váng, trong miệng lập tức phát ra âm thanh kiều mị, nháy mắt không có sức lực, mềm nhũn nằm ở trong tay hắn, bàn tay vốn muốn đẩy anh ra bây giờ lại đặt trên vao anh.

Tần Lương bị tiếng kêu của cô mà khí huyết dâng trào, dần dần không hài lòng với sự ma sát nhẹ khi xe lắc lư, chậm rãi cẩn thận di chuyển cơ thể ra vào giữa hai chân cô, đồng thời, hai tay không yên phận mà luồn vào váy cô, chạm vào cặp mông mềm mại và căng tròn của cô.

Ôn Ngọc Thư vùi đầu vào trong ngực anh, cả người đều bị động tác của anh làm cho chấn động, cô cắn chặt ngực anh vài cái.

Lồng ngực Tần Lương kịch liệt rung động, sau đó không cam lòng nhéo nhéo cái mông của cô.

Ôn Ngọc Thư cắn môi, vươn tay muốn kéo tay anh ra. Nhưng sau khi cô vặn vẹo một hồi lâu, tay đã đau nhức nhưng anh cũng không có ý rút lại, ngược lại còn càng liều lĩnh ấn chặt mông cô dưới thân, tăng tốc độ nhịp nhàng.

Đây là trên tàu điện ngầm, xung quanh đều có người! Nhìn động tác của anh càng ngày càng lớn, Ôn Ngọc Thư có chút lo lắng bị người ta phát hiện. Nhân

Tần Lương đang hưng phấn, không kịp phòng ngừa đột nhiên bị kẹp khiến anh run lên, không kiềm chế được mà xuất ra.

Anh gối đầu lên cổ Ôn Ngọc Thư, từ từ bình ổn lại hơi thở. Ngửi thấy mùi hương thơm ngát của cô, anh mơ hồ nghĩ, may mà anh mang thêm một chiếc áo khoác, nếu không mang cái đũng quần ướt này ra ngoài quả thực rất xấu hổ.