Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 2 - Chương 6: Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường



Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường 《6》

Nha Đam

***

Editor: Nha Đam

Sau khi rời khỏi tàu điện ngầm, cả hai đều ngầm không đề cập đến vấn đề này.

Sau khi đi bộ 200 mét đến trường, Tần Lương và Ôn Ngọc Thư tách ra ở cổng trường, anh muốn về ký túc xá để thay quần áo.

Cơ sở đầu tiên là một khu dạy học với 20 lớp, 4 lớp một tầng, và lớp 20 của cô ở trên tầng 5. Dạo này leo cầu thang mệt quá. Ôn Ngọc Thư nghi ngờ nhà trường xếp lớp thực nghiệm ở trên cùng, chẳng lẽ là sợ mấy học bá này đọc sách đến mức ngu ngốc, mới leo cầu thang để cho bọn họ vận động nhiều hơn.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô, không chỉ cô mà rất nhiều bạn học đều rất bất bình với cách sắp xếp này, rốt cuộc phải leo năm tầng lầu lên lớp xong xuống căng tin ăn cơm, về ký túc xá nghỉ ngơi hoặc sang khu nhà khác để học thực sự rất mệt!

Thở hổn hển leo lên tầng 5 rồi lên lớp, hầu hết mọi người đều đã đến rồi, Hà Trinh ở cùng bàn vừa ăn sáng vừa lật giở cuốn sách tiếng Anh.

Hà Trinh nhìn lên và thấy cô đang đi tới, nhanh chóng đứng dậy để cô vào. Cô ấy lôi hộp sữa trong cặp ra đẩy cho cô rồi hỏi: "Mấy bữa nay cậu ở nhà làm gì vậy? Gọi cậu đi chơi mà cậu cũng không để ý đến tớ." Sau đó nhìn cô bằng ánh mắt mang theo oán niệm.

Ôn Ngọc Thư lấy trong cặp ra những cuốn sách cần thiết cho tiết học và trả lời cô ấy, "Không có, tớ khiêu vũ ở nhà. Sau một thời gian nữa sẽ có cuộc thi khiêu vũ quốc gia dành cho học sinh trung học. Tớ muốn tham gia, hai ngày nay chưa khiêu vũ, tớ đã cảm thấy cơ thể mình cứng đờ rồi. "

Hà Trinh lúc này mới buông cô ra, cô ấy gật đầu hỏi: "Cậu đi thi ở đâu? Có phải ở tỉnh không?"

Ôn Ngọc Thư lắc đầu, "Tớ cũng không biết, mẹ tớ mới nói nếu tớ muốn tham gia, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng."

Mới nói được hai câu thì tiếng chuông vào lớp vang lên.

Tần Lương bước vào lớp cùng với tiếng chuông, anh bước đi chậm rãi, miệng vẫn còn ngáp, phong thái bất cần đời. Ánh mắt anh lười biếng quét qua, lại tình cờ đập vào đôi mắt bình tĩnh của Ôn Ngọc Thư, động tác của anh dừng lại một chút, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, sau đó thản nhiên trở về chỗ ngồi.

Tiết thứ hai là tiết của của thầy chủ nhiệm dạy Ngữ văn, thầy cũng không vội vàng vào lớp, đầu tiên là nói chuyện với bọn họ về những việc cần lưu ý trong trường. Ngay sau đó lấy ra một tờ đơn, thầy không giấu được sự hài lòng, khen ngợi: "Quả nhiên không hổ danh là là lớp thực nghiệm top đầu của ban. Ý thức học tập rèn luyện rất tốt. Dù chưa có tin tức thì về kỳ kiểm tra nhưng các em vẫn không buông thả, có thể thấy các em đều đã học tập chăm chỉ. Không tệ! Không tệ! "

Sau đó thầy báo cáo đại khái kết quả của từng môn và khen ngợi một vài người. Thầy chủ nhiệm mở ra một tờ giấy khác, bôi keo rồi dán lên bục giảng, nói: "Căn cứ theo điểm thi, thầy sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi cho các em. Phương án chỗ ngồi dán lên bục giảng. Hôm nay trời mưa thầy sẽ không giao bài tập. Sau giờ học các em lên đây xem một chút sau đó bắt đầu đổi vị trí nhé."

Nói xong, thầy nhìn đồng hồ treo tường ở phía sau lớp học, thấy không còn lâu nữa là đến giờ tan học, cũng không dạy bài mới nữa mà nói chuyện với mọi người trong lớp về tác hại của việc yêu sớm.

Tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Sau khi miễn cưỡng bước được vài bước, thầy lại bước lên bục giảng như thể nhớ ra điều gì đó. Thầy vỗ hai cái lên bục ra hiệu cho học sinh im lặng, rồi nói: "Ủy viên ban văn nghệ nghe cho rõ, tuần sau nhà trường có hội đồng thẩm định, dán ở phía sau bảng tin đấy em mau chạy đến xem đi." Nói xong cái này mới đi luôn không quay lại.

Ngay sau khi giáo viên hiệu trưởng rời đi, Hà Trinh chạy nhanh lên bục để xem sơ đồ chỗ ngồi. Ôn Ngọc Thư không nhúc nhích, cô từ từ lấy ra trong ngắn bàn một quyển phác thảo. Cô có năng khiếu về hội họa, được sự hướng dẫn của một số người thầy nổi tiếng thời xưa, cùng với kinh nghiệm hội họa cả một đời nên cô có thể dễ dàng phác thảo nét duyên dáng của các nhân vật chỉ bằng vài nét vẽ.

Hai tuần nữa là sinh nhật của Hà Trinh, lần này cô sẽ chuẩn bị một món quà sinh nhật đặc biệt cho cô ấy.

Ngay sau khi cô bắt đầu vẽ thì Hà Trinh quay lại, trên mặt có một chút mất mát, buồn bực nói, "Haizz, Thanh, tớ phải đổi vị trí với người đứng sau cậu rồi."

Động tác cầm bút của Ôn Ngọc Thư dừng lại. Trên thực tế, lúc này ở kiếp trước, cô và Tần Lương cũng được sắp xếp ngồi cùng một vị trí. Tuy nhiên, đối với thái độ học tập cực kỳ nghiêm túc khi đó, cô lại rất thờ ơ với Tần Lương, người rõ ràng là có tài nhưng lại vô cùng lười biếng, vì lý do này mà không chịu cùng bàn với anh. Về sau, nguyên chủ thích Tần Lương, cô thường xuyên hối hận về quyết định lúc đó.

Về phần bản thân mình, đương nhiên sẽ không từ chối rồi.

Ôn Ngọc Thư cười an ủi Hà Trinh, "Không sao đâu, dù sao chúng ta vẫn là ở bên cạnh nhau, kỳ thi tới, cậu hãy học hành chăm chỉ, chúng ta lại cố gắng ngồi cùng nhau."

Hà Trinh nghĩ lại cũng thấy đúng, sắc mặt cô lại sáng sủa lên.