Bích Đào Ở Nhà Lận Cận

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta và hắn thành thân đã gần một năm rồi mà vẫn chưa có thai.

Ta tức giận, không cho hắn dùng cái bao ruột dê kia nữa.

Hắn ôm ta nói: “Tính tới tính lui năm nay nàng mới mười bảy tuổi. Năm sinh ta, mẹ ta đã mười tám mà vẫn khó sinh. Phụ nữ sinh con giống như vượt Quỷ Môn Quan, ta muốn nàng lớn thêm chút nữa, khỏe mạnh hơn chút nữa rồi hẵng sinh con.”

Phu quân ta rất đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẹ. Ta ôm lấy hắn, lòng muốn tan thành nước. Bây giờ ta có hắn, không có con cũng không sao.

Tháng tám hoa quế tỏa ngát hương, hắn đi thi Hương, đậu được Giải Nguyên. Ta còn chưa rõ cái Giải Nguyên này có gì ghê gớm thì cửa nhà đã bị chen sập, Tri Phủ lão gia cũng tới thăm.

Hàng xóm láng giềng đều đến chúc mừng ta. Ta vẫn không cảm thấy hắn có gì khác biệt, lúc đứng đắn tựa như thần, lúc không đứng đắn chả khác nào khỉ.

Tri Phủ mở tiệc, muốn chiêu đãi vị Giải Nguyên này. Đến tận nửa đêm mới có người đưa hắn về nhà.

Hắn uống đến say khướt, xen giữa mùi rượu còn thoang thoảng hương thơm xa lạ.

Tim ta như rơi xuống vực sâu.

Hắn vẫn không hề hay biết, quấn lấy ta đòi ôm.

Ta tối sầm mặt giúp hắn thay áo, rửa mặt, dìu hắn lên giường nằm. Lúc ta giúp hắn cởi quần áo, hắn mở mắt ra, cười hì hì gọi Đào nhi rồi mới ngoan ngoãn duỗi tay ra.

Hứ, còn nhận ra ta cơ đấy.

Ta cầm y phục hắn vừa thay ra, tỉ mỉ mà ngửi.

Vừa thơm vừa ngọt. Hừ, cũng không biết là yêu tinh phương nào.

Ta ngồi trên giường trằn trọc không ngủ, để đèn sáng cả đêm, tỉ mỉ quan sát gương mặt gieo họa kia. Cũng không biết là hắn dụ dỗ người ta hay người ta dụ dỗ hắn.

Sáng hôm sau, hắn vừa thức dậy đã kêu gào than khát nước.

Ta bưng cho hắn chén trà, hắn ừng ực uống xong rồi nhìn ta, giật nảy mình.

Hắn hỏi: “Tối qua vi phu đã làm sai chuyện gì rồi sao?”

Ta nói: “Không hề, tối qua chàng đúng cực kỳ.”

Hắn hỏi: “Có phải vi phu về muộn quá không?”

Ta nói: “Chàng về rất sớm, trời còn chưa sáng.”

Hắn bước xuống giường, vò đầu bứt tóc: “Đào nhi, nàng đừng giận. Lần sau ta nhất định sẽ về sớm.”

Ta nói: “Không sao, chàng thích về lúc nào thì về, tường ta giữ ở đó, chàng mặc sức mà leo.”

Hắn nghẹn lời, nghiêng đầu suy nghĩ.

Suốt ngày hôm đó, hắn như cái đuôi bám riết lấy ta.

Ta trộn cơm cho Đậu Hoàng, hắn chắp tay sau lưng nghiêm túc nói: “Đậu Hoàng, ăn ít một chút, con làm mẹ mệt đến ốm o gầy mòn.”

Đậu Hoàng kêu ăng ẳng, bị hắn nhìn chằm chằm đến không dám há mồm gặm đồ ăn.

Ta xắt rau, hắn đứng bên cạnh nói: “Nương tử, dao có nặng không? Hay là để vi phu xắt cho?” Ta chặt mạnh dao xuống thớt nghe “phập” một tiếng, hắn nhanh như chớp lui về sau ba bước, trốn sau cửa phòng bếp.

Ta quét nhà, hắn giả vờ giả vịt vẩy vài giọt xuống xuống đất, nói: “Vi phu hiểu rồi. Vi phu nên tìm cho nàng một nha hoàn.” Hắn làm bộ đau lòng: “Là vi phu suy nghĩ không chu đáo, để nương tử phải mệt mỏi.”

Ta giặt quần áo, hắn ngồi một bên nhìn rồi nói: “Lúc nương tử giặt quần áo có vẻ đẹp mây trôi nước chảy khiến vi phu vừa kính lại vừa yêu. Nương tử giặt áo mang dáng diệu của Hằng Nga lúc bay lên cung trăng, có mỹ thái của Lạc Thần, nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn,…”



Hắn nhìn thấy một bộ y phục bị nhét dưới một bên chậu nước: “Nương tử, sao nương tử lại vứt bộ y phục này của vi phu?”

Ta cười lạnh: “Ta không dám giặt, sợ chàng luyến tiếc.”

Hắn cầm y phục lên, lật qua lật lại nhìn mấy vòng, cuối cùng đưa lên mũi ngửi ngửi, hơi ngẩn người ra, sắc mặt biến đổi.

Hắn cười khổ: “Nương tử, nàng nghe ta giải thích.”

Ta nghe hắn giải thích.

Hắn bảo: Lộc Minh yến có mời quan kỹ nổi danh. Quan kỹ đó mời hắn uống rượu, muốn cùng hắn làm thơ đối câu. Những dịp thế này, hắn không tiện làm mọi người mất hứng đành đối phó qua loa.

Hắn nói: “Mùi hương trên người nàng ta nồng nặc đến khó thở, có lẽ quần áo vô tình bị ám mùi.”

Ta nhàn nhã vùng nắp gạt lá trà trong tách: “Đại lão gia xử án cũng biết: Nói miệng không phải bằng chứng.”

Hắn nói: “Ta có nhân chứng, nương tử chờ một lát.”

Hắn bước nhanh ra cửa, chỉ chốc lát sau đã đưa về một người.

Là bạn thân của hắn ở thư viện – Triệu Cảnh Thăng.

Hắn nói: “Nương tử hẳn cũng biết Cảnh Thăng bản tính thật thà, lương thiện, chưa bao giờ nói dối. Hắn có thể làm chứng cho vi phu.”

Hắn nháy mắt với Triệu Cảnh Thăng một cái, y vội vái chào ta: “Xin tẩu phu nhân cho ta được thưa chuyện.”

Triệu Cảnh Thăng nói: “Trong Lộc Minh yến tối qua, nữ giáo thư Liễu Dung cũng được mời đến dự. Liễu cô nương vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của Cố huynh, nhiều lần ngỏ ý với Cố huynh nhưng Cố huynh lòng vững như kiềng ba chân, chưa một lần đáp lại.”

Hắn đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.

Triệu Cảnh Thăng còn nói: “Nàng ấy mời rượu, Cố huynh chỉ nhấp một ngụm. Nàng ấy đề thơ, Cố huynh chỉ nhàn nhạt đối lại một bài. Nàng ấy còn công khai nói tình nguyện hạ mình làm thiếp, Cố huynh thẳng thừng từ chối ngay tại chỗ…”

Ta nghe hắn ho khan một tiếng.

Triệu Cảnh Thăng khó hiểu nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “…Nàng ấy tặng Cố huynh một chiếc khăn tay, Cố huynh khước… khước từ không đặng, đành qua tay đưa cho ngu đệ…”

Ta nghe hắn ho khan đến sắp rách cuống họng, Triệu Cảnh Thăng cũng toát cả mồ hôi, cuối cùng nói: “Tóm lại! Phong thái kiên trinh của Cố huynh lúc ấy thật khiến ngu đệ bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi sinh lòng tôn kính.”

Ta lạnh nhạt hỏi: “Chiếc khăn kia đâu?”

Triệu Cảnh Thăng vội vội vàng vàng lấy khăn trong tay áo đưa cho ta. Ta ngửi thử, đúng là mùi hương mê hoặc lòng người.

Ta mỉm cười hỏi hắn: “Nhìn kỹ thuật thêu thùa cũng nhìn ra được là một giai nhân, sao phu quân không nạp vào cửa?”

Triệu Cảnh Thăng nghiêm mặt nói: “Cố huynh, ngu đệ chợt ra trong nhà có chuyện quan trọng.”

Hắn khách sáo nói: “Cút.”

Triệu Cảnh Thăng vắt giò lên cổ chạy khỏi nhà ta.

Hắn ngồi trên ghế, cười gọi ta: “Nương tử…”

Ta cũng cười.

Hắn đứng dậy đi ra sân, cầm tấm ván giặt đồ của ta lên, ném trên mặt đất rồi không chút do dự quỳ xuống.



Ta liếc một cái, không thèm để ý.

Lúc chạng vạng tối, có người gõ cửa nhà ta.

Hắn vẫn còn thẳng lưng mà quỳ trong sân. Ta nghĩ nghĩ rồi đi thẳng ra mở cửa.

Đứng trước cửa là một tỳ nữ thanh tú, phong thái nhã nhặn, có điều nụ cười trên mặt có chút kiêu ngạo. Nàng ta hỏi: “Xin hỏi Cố công tử có ở nhà không?’

Ta nói: “Có.”

Nàng nói: “Đêm qua cô nương nhà ta cũng công tử ngâm thơ đối câu vô cùng hợp ý. Hôm nay, lúc cô nương ngắm hoa, bỗng cảm hứng dạt dào, đề bút viết một câu thơ, sai ta đưa cho công tử.”

Ta nói: “À, hắn đang quỳ, ngươi cứ đưa cho ta đi.”

Nha đầu kia biến sắc, nhìn vào trong sân, gương mặt hết đỏ lại trắng, không dám giao tờ giấy thượng hạng trong tay cho ta.

Ta nói: “Đưa cho ta.”

Nha đầu kia giật mình, dè dặt đưa cho ta rồi vội vã ra về.

Ta khẽ ngửi tờ giấy màu hồng kia. Mùi hương rất quen thuộc.

Ta đi đến bên cạnh, đưa cho hắn: “Đọc.”

Hắn nói: “Toàn lời nhảm nhí, đọc mà làm gì.”

Ta nói: “Đọc.”

Hắn lập tức thì thầm: “Cảm tình em qua hương thơm ngát

Ta hiểu nhau đâu thiết bằng lời

Lan can trải chiếu sẵn rồi

Đêm khuya thanh vắng ngỏ lời thương nhau
.


Ta hỏi: “Có nghĩa là gì?”

Hắn nói: “Chúc mừng Cố tướng công đỗ đạt.”

Ta tức giận đến bật cười: “Ra là người ta trải sẵn giường chiếu muốn chúc mừng chàng đỗ đạt công danh.”

Hắn vô tội nói: “Vi phu không có trêu chọc gì nàng ấy, là nàng ấy hãm hại ta…”

Còn không trêu chọc? Uống rượu người ta mời, đối thơ người ta ngâm, còn nhận khăn người ta thêu, dính yêu khí khắp toàn thân mới nhớ quay về nhà!

Quả nhiên tài tử không trêu chọc tiểu thư thì cũng trêu chọc danh kỹ.

Ta trở vào phòng, nhìn hắn qua cửa sổ.

Trăng đã lên cao, đêm thu se lạnh, hắn vẫn còn quỳ. Đậu Hoàng nhìn đến phát chán, nằm bò dưới đất nhìn hắn quỳ.

Ta đi đến sau lưng hắn hỏi: “Quỳ có thoải mái không?”

Hắn nói: “Chỉ cần nghĩ đến nương tử sẽ nguôi giận, liền thấy quỳ rất thoải mái.”

Ta thở dài: “Ta buồn ngủ, chàng đứng dậy đi.”

Hắn mới chịu đứng lên, vừa xoa đầu gối vừa xuýt xoa.

Lúc nằm trên giường, ta cảm thấy hắn nằm không ngoan ngoãn bằng quỳ, hơn nửa đêm, đôi tay không chịu ngừng nghỉ, sờ chỗ này, bóp chỗ kia, xoa loạn khắp toàn thân.

Ta nghiến răng nghiến lợi: “Cố Lân, sau này nếu chàng phản bội ta, ta nhất định sẽ bỏ chàng mà đi.”

Hắn hôn đến che trời lấp đất: “Không dám không dám. Vi phu dù chết cũng sẽ không phụ bạc nàng.”