Bích Đào Ở Nhà Lận Cận

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới chớp mắt mùa xuân lại đến, Cố lý thị vui mừng hớn hở theo phu quân lên đường nhậm chức.

Phu quân ta đội mũ ô sa, mặc trường bào đỏ rực, phía trước có lính hô dẹp đường, phía sau có quân hầu bảo vệ, hóa thành một vị quan đại lão gia thanh tú động lòng người, chắp tay từ biệt Cẩm Châu.

Hắn đưa ta lên con thuyền Đông Ngô to lớn có thể đi vạn dặm, thẳng tiến đến thành Dương Châu.

Quay người lại, hắn nghiêng đầu nhìn ta hỏi: “Vi phu đẹp đến mức đó à? Khiến nàng nhìn mãi không muốn rời mắt?”

Ta xì một tiếng: “Đẹp chỗ giữa hai chân ấy!”

Hắn cười nói: “Cố phu nhân, bây giờ nàng đã là phu nhân nhà quan rồi, sao còn thiếu chín chắn vậy hả?”

Ta thò tay lên lưng hắn, nhéo một cái.

Hứ, mới lên chức cẩu quan có hai ngày đã chê bai ta thiếu chín chắn.

Bầu trời soi bóng xuống mặt sông yên ả, thuyền chậm rãi trôi như đang bay giữa thinh không.

Đây là lần đầu ta đi xa, vừa hồi hộp lại vừa háo hức. Ta ngồi trong khoang thuyền lơ đãng mà thêu thùa may vá, chốc chốc lại vén rèm ra ngắm nghía.

Ta nhìn sóng nước lăn tăn như từng lớp vảy, nhìn những dãy núi xanh ngát hai bên bờ, nhìn đoàn thuyền dài bất tận qua lại như thoi đưa, nhìn ngàn vạn cánh buồm no gió dưới ánh hoàng hôn.

Ta muốn lên mũi thuyền xem thử nhưng lại sợ nha hoàn, bà tử trông thấy sẽ mất thể diện phu nhân.

Ta buông rèm xuống, nhìn phu quân ta. Hắn đang cầm quyển sách đọc say sưa, cụp mắt rủ mi, phong thái ung dung.

Đậu Hoàng ghé vào bên chân hắn, mắt lim dim, khẽ vẫy đuôi qua lại, không chút bối rối.

Ngay cả Đậu Hoàng còn điềm tĩnh hơn ta. Ta cúi đầu thêu hoa, đầu óc bần thần.

Chợt nghe phu quân ta hỏi: “Sao tự dưng không nhìn nữa?”

Ta nhỏ giọng trả lời: “Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng có gì đẹp. Ta cũng đâu phải chưa thấy qua việc đời.”

Phu quân ta cười nói: “Việc đời thấy hay chưa thì có làm sao? Năm xưa Lý Bạch đi thuyền đến Giang Lăng, còn làm một bài thơ: ‘Hai bờ tiếng vượn véo von. Thuyền lan đã vượt núi non vạn trùng. ‘ ắt hẳn dọc đường cũng không ít lần ngắm nhìn xung quanh.”

Lý Bạch thì ta biết. Lý Bạch đấu ngâm thơ phạt rượu, sáng tác một hơi hơn trăm bài, là đại tài tử, đại thi tiên. Ngài ấy đi thuyền cũng thích ngắm cảnh vật xung quanh?

Ta kinh ngạc hỏi phu quân ta: “Thật sao?”

Hắn đứng dậy, kéo ta lên: “Vi phu đã gạt nàng bao giờ chưa? Chúng ta ra mũi thuyền ngắm cảnh đi.”

Ta theo phu quân ta ra mũi thuyền, nắng chiếu mây bay, gió sông lồng lộng.

Ta nói: “Đẹp quá! Ta muốn thêu lại nhưng sợ tay không đủ nhanh.”

Hắn nói: “Không sao, vi phu ghi nhớ giúp nàng. Chừng nào nàng muốn thêu, vi phu vẽ lại cho nàng xem.”

Hắn ôm ta vào lòng: “Sau này, mỗi khi rãnh rỗi, vi phu sẽ đưa nàng đi du ngoạn bốn phía, đi đủ muôn sông nghìn núi, ngắm hết cảnh đẹp trên thế gian này. Nàng muốn thêu cái gì, vi phu đều sẽ ghi nhớ thay cho nàng.”

Ta cúi đầu, cảm thấy hơi bất an: “Ta sợ làm chàng mất mặt.”

Hắn cúi xuống nhìn ta, chìa một tay ra trước mặt ta.

Hắn nói: “Nàng nhìn tay vi phu xem.”

Ta nhìn bàn tay của phu quân ta. Thon dài, trắng nõn, xinh đẹp lại mạnh mẽ.

Hắn nói: “Bàn tay này có thể viết ra văn chương cẩm tú, vẽ được núi sông vạn dặm nhưng cũng có những chuyện không làm được.”

Ta tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

Hắn cười: “Cầm không được kim thêu hoa.”

Ta cười ra tiếng.

Phu quân ta nói: “Thước có khi ngắn, tất có khi dài, vàng còn chẳng thể thuần khiết, người sao có thể vẹn toàn. Vi phu là Thám Hoa, nương tử biết thêu hoa, đều là bản lĩnh của từng người.”

Thuyền đã đi hơn một tháng mà vẫn chưa đến thành Dương Châu.

Ta dần thấy trong lòng khó chịu, thêu thùa cũng mệt mỏi, ăn cơm thì buồn nôn, đi ngủ lại trằn trọc không yên.

Đêm xuống, bầu trời đầy sao như áp sát mặt thuyền, thuyền nhỏ đong đưa lắc lư. Lắc lư làm ta sợ, đong đưa khiến ta phiền.

Ta đẩy vai hắn, nói: “Lòng ta thấy khó chịu.”

Hắn lo lắng hỏi ta: “Có phải bị say sóng không?”

Ta còn chưa kịp trả lời đã ghé vào đầu giường, không ngừng nôn mửa.

Hắn vội mặc áo đứng dậy, bảo thủy thủ mau chóng cập bến, hơn nửa đêm chạy đến làng chài ven bờ, kéo một vị thầy lang lên thuyền.

Đại phu lau mồ hôi, bắt mạch cho ta.

Hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh đứng một bên nhìn chằm chằm vị đại phu.

Hắn hỏi: “Sao đột nhiên phu nhân ta lại bị say sóng?”

Đại phu nói: “Không phải say sóng.”

Hắn lại hỏi: “Có phải phu nhân ta ăn trúng đồ không hợp bụng?”

Đại phu nói: “Không phải không hợp bụng.”

Hắn nhíu mày: “Vậy phu nhân ta mắc phải bệnh gì?”

Đại phu nói: “Không phải mắc bệnh.”

Hắn hít sâu một hơi: “Ngươi nói rõ một chút đi!”

Đại phu chần chờ do dự, cẩn thận lựa lời: “Ta là đại phu trị bệnh cho thú, không rành bắt mạch cho lắm. Mạch này, hình như là có tin vui.”

Hắn ngẩn người ra, hỏi: “Cái gì?”

Đại phu nói: “Giống như là mang thai.”

Hắn còn mơ mơ màng màng, chớp chớp mắt hỏi: “Hả?”

Đại phu hơi bực mình nói: “Trong bụng phu nhân có đứa nhãi con!”

Phu quân ta hóa đá tại chỗ.

Ta nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, thở dài trong bụng, cảm ơn vị đại phu thú y kia, sai người tiễn ông ấy xuống thuyền.

Ta gọi hắn: “Phu quân, chàng qua đây ngồi đi.”

Hắn liền đi qua, ngồi xuống.

Ta nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình, khẽ nói: “Phu quân, chàng không nghe lầm đâu. Chàng làm cha rồi.”

Bấy giờ hắn mới ngập ngừng hỏi ta: “Ta không nghe lầm, ta làm cha rồi?”

Ta gật đầu.

Hắn nhìn ta, rồi nhìn xuống bàn tay đang đặt trên bụng ta.

Thật lâu không có động tĩnh.

Ta lại gọi hắn mấy tiếng, hắn mới đỏ hoe vành mắt, bụm mặt khóc ra tiếng.

Lòng ta mềm nhũn, hỏi hắn: “Sao chàng lại khóc?”

Hắn nói: “Cố Lân lẻ loi cô độc đã nhiều năm, chừng từng nghĩ đến sẽ có được ngày này.”

Hốc mắt ta cũng đỏ bừng.

Hắn nhìn chằm chằm ta đầy kiêu hãnh và nói: “Đào nhi, ta có con rồi.”

Ta cạn lời.

Phải, chàng có con, làm như chỉ mình chàng có.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Con lại giống hệt cha, rất biết hành người.

Lên thuyền nôn đến tối tăm trời đất, xuống thuyền ói đến trời đất tối tăm.

Ta đến thành Dương Châu này, còn chưa thấy được cái gì ‘Danh tiếng Hoài Đông, cảnh Trúc Đình ‘, chưa thấy ‘Cầu hai mươi bốn vẫn còn trơ. Trăng lạnh im lìm sóng thẫn thờ ‘, chưa đi qua ‘Gió xuân mười dặm xanh xanh lúa ‘ trong lời phu quân ta.

Ta chỉ ở trong phủ cả ngày mà nôn mửa.

Phu quân ta đau lòng, cách một màng bụng mà mắng con: “Cái thằng nhóc ngỗ ngược không chịu yên này, cứ hành hạ mẫu thân con nữa đi, chờ con ra đời xem vi phụ dạy dỗ con thế nào!”

Hắn mắng càng dữ, con hành ta càng ác.

Con hành ta cả tháng mới chịu yên ổn. Ta vịn tay Tiểu Thúy, muốn ra ngoài mở mang kiến thức về thành Dương Châu.

Tiểu Thúy khó xử: “Phu nhân, đại nhân đã dặn không được ra khỏi cửa.”

Ta nói: “Hắn là đại nhân, ta là phu nhân, nhất vợ nhì trời, lời của ta lớn hơn.”

Tiểu Thúy vẫn cố ngăn ta lại: “Phu nhân, hay là chờ đại nhân về hẵng nói.”

Ta chống nạnh nói: “Ngươi có đi hay không, không đi thì ở nhà.”

Tiểu Thúy đỡ ta ra ngoài. Trên đường đi, miệng nàng không lúc nào ngừng nghỉ, lúc thì bảo ta đi chậm một chút, lúc thì dặn ta đi cẩn thận.

Ta nhìn phố phường nhộn nhịp, quanh tai đầy tiếng nước Ngô, cảm thấy mới mẻ thú vị, toàn thân tràn đầy năng lượng.

Ta bị nàng lải nhải đến bực mình, đành tìm một quầy bán trà ngồi xuống, sai nàng qua đối diện mua trà bánh.

Tiểu Thúy dặn dò ta hai ba lần mới xoay người sang đối diện mua trà bánh. Ta thở phào một hơi, ngồi nhìn xung quanh.

Ta nhìn thấy một gian tú phường rất lớn, mặt tiền rộng vô cùng, khắp phòng đầy gấm vóc.

Đầu óc ta còn chưa kịp phản ứng lại, chân đã bước về phía đó. Tới trước cửa, thấy bên trong tú nương ngồi thành từng hàng, cúi đầu xe chỉ luồn kim, một người phụ nữ đi tới đi lui chỉ dẫn.

Ta nhìn họ thêu màu sắc rõ ràng, đường kim khéo léo, bị hút hồn lúc nào mà không hay biết. Ta còn thấy họ thêu mấy bức bình phong rất lớn, một mặt là Thần Nữ Phi Thiên, một mặt là Bách Điểu Triều Phượng. Trong một lát, ta không cách nào nhấc chân rời khỏi được.





Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: “Nương tử muốn học thêu hoa hay là muốn xem tranh thêu?”

Ta hỏi: “Bình phong kia dùng cách thêu gì?”

Bà cười nói: “Đó là kỹ thuật thêu hai mặt nổi danh của tiệm ta. Nương tử đang mang thai, đừng đứng mãi ở cửa thế kia, vào trong từ từ xem đi.”

Ta định vào xong xem kỹ hơn nhưng lại thoáng thấy Tiểu Thúy đã mua xong trà bánh trở về, đang lo lắng ngó quanh ngó quất.

Ta đành thu chân về mà nói với bà: “Hôm nay không tiện, để hôm khác ta lại đến xem.”

Ta bảo Tiểu Thúy đi nghe ngóng, hỏi thăm được chủ nhân của tú phường kia là tú nương nổi danh khắp vùng Tam Ngô, được mọi người gọi là Ngô đại gia. Bà vốn là người Tô Châu, theo chồng đến thành Dương Châu, chỉ bằng kỹ thuật thêu Tô Châu mà nổi danh thiên hạ, hàng thêu được chọn làm cống phẩm, thậm chí còn từng thêu Quan Âm cho Thái Hậu nương nương. Bây giờ tuổi tác đã cao, mắt không còn sáng như xưa nên mở một tú phường, thu nhận đệ tử và bán thành phẩm thêu thùa.

Ta nghe kể liền xốn xang trong dạ, bèn hối lộ Tiểu Thúy, giấu giếm phu quân ta, lén lút chuồn ra khỏi cửa.

Ngô đại gia hỏi ta là người nơi nào, sao lại tới thành Dương Châu.

Ta nói ta là người Thục Châu, theo chồng tới thành Dương Châu.

Ngô đại gia hỏi phu quân ta làm nghề gì.

Ta nói phu quân ta đi sớm về muộn, ta cũng không biết mỗi ngày hắn làm những gì.

Ngô đại gia thở dài, bảo ta cũng là một người mạng khổ.

Ngô đại gia hỏi ta có từng học thêu thùa chưa.

Ta nói ta học được từ mẹ, cùng từng kiếm sống bằng nghề này.

Bà nghe vậy liền mừng rỡ bảo ta thêu một hoa văn cho bà xem thử.

Ta bèn thêu một đóa phù dung, thêu thêm một con cá chép.



Ngô đại gia nhìn qua liền chậc lưỡi khen một tiếng, bảo ta được Chức Nữ nương nương ban cho hoa tay, trời sinh ra để thêu thùa.

Bà ấy nhận ta vào tú phường, tận tình chỉ dạy ta kỹ thuật thêu.

Ngô đại gia khen ta: “Với ngộ tính này của ngươi, sớm muộn cũng sẽ vượt xa ta.”

Một ngày nọ, ta đang vùi đầu bên kim chỉ, Ngô đại gia nói: “Tri Phủ đại nhân muốn đích thân đến chọn cống phẩm, mọi người phải chuẩn bị kỹ tinh thần.”

Ta nghe xong liền hoảng hồn, vội đứng dậy nói: “Ta đau bụng.”

Ngô đại gia hốt hoảng, lớn tiếng gọi người đến đỡ ta, định đưa ta đi gặp đại phu.

Ta nói không cần, ba chân bốn cẳng muốn đi ra ngoài. Vừa bước chân ra khỏi cửa đã suýt đụng phải một cỗ kiệu, khó khăn lắm mới ghìm lại được.

Màn kiệu kéo lên, Tri Phủ đại nhân oai phong tuấn tú bước ra.

Ta vội trở ngược vào trong nói: “Hết đau rồi.”

Ta trốn sau bức bình phong, nhìn Ngô đại gia mời phu quân ta vào tiệm.

Họ đi bên trái, ta trốn bên phải. Họ đi đằng trước, ta nấp đằng sau.

Phu quân ta từ đầu đến cuối vẻ mặt lạnh tanh, không một nụ cười, mắt nhìn thẳng, vô cùng nghiêm nghị.

Các tú nương đỏ mặt lén nhìn hắn, vừa nhìn vừa nhỏ giọng thảo luận.

Có người nói: “Không ngờ Tri Phủ đại nhân lại trẻ tuổi như vậy.”

Lại có người nói: “Tuổi trẻ cũng không có gì lạ, đáng nói là còn khôi ngô tuấn tú nữa, hệt như lang quân từ trong tranh vẽ bước ra vậy đó.”

Lập tức có người cười nàng ấy: “Có là lang quân trong tranh vẽ thì cũng là lang quân của người khác. Ta nghe nói ngài ấy yêu thương phu nhân hết mực. Phu nhân có thai, muốn ăn quýt chua, ngài ấy đội trời nắng gắt giữa hè mà đi tìm khắp thành Dương Châu.”

Tất cả cùng thở dài bảo: “Không biết cô gái thế nào mới có được phần phước như vậy nữa.”

Ta mím môi cười. Chính là cô gái như ta đây mới có được phần phước như vậy á.

Ta đang cúi đầu mừng thầm, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh tanh: “Nàng vùi đầu thấp xuống chút nữa xem.”

Giọng điệu vô cùng tức giận, ta cắn môi ngẩng đầu.

Thấy phu quân ta chắp tay sau lưng, nghiêm nét mặt, lẳng lặng nhìn ta.

Ta bày vẻ mặt cún con.

Hắn hỏi: “Nàng thêu bao lâu nữa mới xong?”

Ta đáng thương nói: “Còn thiếu một đóa hoa nữa.”

Hắn “ừ” một tiếng, bước tới chỗ chiếc ghế, ngồi xuống.

Ngô đại gia nhìn ta, lại nhìn sang hắn, cười làm lành: “Đại nhân có gì không hài lòng sao? Cần xem lại gì nữa chăng?”

Hắn bưng tách trà, thổi thổi: “Không có gì không hài lòng, không cần xem lại. Ta chờ phu nhân của ta.”

Ta cùng phu quân ta về nhà.

Mặt hắn đen như đáy nồi, ngồi trên ghế giận dỗi ta.

Ta ôm bụng đứng trước mặt hắn.

Hắn bảo ta ngồi.

Ngồi thì ngồi.

Hắn nhịp tay trên mặt bàn, nhịp đến ra tiếng. Hắn nói: “Lý Bích Đào, bụng nàng lớn rồi, lá gan cũng phình to không ít.”

Ta nhìn xuống bụng mình, đúng là khá lớn.

Hắn nói: “Nàng dám lén vi phu chạy ra ngoài một mình. Nàng không sợ không có đường về, nhưng ta sợ không còn mặt mũi.”

Tóm lại đang mắng ta làm hắn mất thể diện.

Hắn nói: “Lỡ như nàng xảy ra chuyện gì, nàng nói xem vi phu phải làm sao đây? Lật tung thành Dương Châu này lên?”

Lúc mẹ mang thai ta cũng đi khắp hang cùng ngỏ hẽm, có xảy ra chuyện gì đâu.

Hắn nói: “Nàng im lìm nghĩ cái gì? Ta nói nàng một câu, trong lòng nàng nhất định cãi ta mười câu.”

Mười câu đâu mà mười câu, ta mới cãi có một câu thôi.

Hắn thở dài, nói: “Lại đây.”

Ta đứng dậy.

Qua thì qua.

Hắn kéo ta ngồi lên đùi hắn, vuốt ve bụng ta, bắt đắc dĩ nói: “Đào nhi, quãng thời gian này vi phu rất bận, nàng ngoan ngoãn cho ta yên lòng. Đợi chừng nào ta rảnh rỗi, để ta đi cùng nàng, coi chừng nàng, có như vậy ta mới có thể an tâm.”