Biến Cố Của Đỉnh Lưu Vẹt Cục Súc

Chương 9



Kỷ Tứ cong mắt nhìn tôi, không nói gì.

Thang máy đã chặn tầm nhìn của chúng tôi.

Nhìn số từ từ hạ xuống, không hiểu sao trong lòng tôi lại dâng lên một tia cô đơn.

Kỷ Tứ như phép thuật, còn tôi là cô bé Lọ Lem.

Cứ đến nửa đêm, anh liền biến mất.

Ngày hôm sau Kỷ Tứ đến sớm hơn.

Anh trang bị đầy đủ đồ đạc rồi gõ cửa nhà tôi.

Gói hàng chật ních khiến tôi sửng sốt, còn tưởng anh mới đi cướp về.

Tôi mở cửa, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại tới nữa, quản lý cho phép sao?”

Kỷ Tứ đưa tay gõ vào trán tôi, hằn học nói: “Lại cái gì mà lại? Anh mất nhiều thời gian mới tới được đây mà thái độ của em vậy á hả? ”

Lòng tôi thầm reo vui, tôi né sang một bên để anh bước vào.

Kết quả Kỷ Tứ lại nắm tay, kéo tôi ra ngoài: “Hôm nay không ăn ở nhà nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Tôi nhìn anh chằm chằm: “Anh bị điên à? Nếu bị nhận ra thì sao?!”

“Nói nhảm nhiều như vậy, anh hỏi em, đi hay không?”

Kỷ Tứ trợn mắt nhìn tôi: “Anh còn không sợ thì em sợ cái méo gì.”

Tên chó chết này vẫn chết tiệt như vậy, nói chuyện vẫn khó nghe như ngày nào.

Nhưng tôi không kiềm chế được kích thích, nhìn thấy nụ cười như thiêu như đốt của anh, trong lòng tôi chợt dâng lên một cỗ dũng khí.

“Đi!”

Tôi đeo khẩu trang, đội mũ, nắm tay anh vào thang máy. truyện ngôn tình

“Công ty của anh có cho phép anh yêu đương không?”

Kỷ Tứ chế nhạo: “Bản thân anh đã là ông chủ, còn cần phải xin phép người khác sao?”

“Hơn nữa, anh chỉ hát, không phải thần tượng gì cả.”

Tôi nhìn vào vẻ đẹp mà khẩu trang cũng không che lấp nổi của anh ấy, em thấy anh còn đẹp trai hơn cả thần tượng đó.

Suốt một đường, Kỷ Tứ kéo tôi ra khỏi chung cư.

Tôi hơi tò mò: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Anh dừng lại, nhìn xuống tôi: “… Em muốn đi đâu?”

Hay quá cha!

Không biết đi đâu còn dẫn người ta đi như thiệt!

Tôi nhìn anh mà cạn lời, chợt nhớ đến bài hát mà Kỷ Tam đã hát cho tôi nghe khi đứng bên khung cửa.

Ngay cả lúc đó anh chỉ là một con vẹt, anh vẫn có thể cất giọng hát tuyệt vời như thế.

Tôi háo hức nhìn Kỷ Tứ: “… Chúng ta đi hát đi?”

“Hát?”

Kỷ Tứ cau mày nhìn tôi: “Ngày nào đi làm cũng hát, giờ ở nhà còn phải hát?”

Anh ấy dùng từ “về nhà”.

Trong lòng tôi khẽ nhúc nhích, tôi vươn tay nắm lấy cánh tay anh: “Được đi mà? Em chưa từng đến buổi hòa nhạc của anh, vé của anh đắt quá, với tư cách là chủ em vẹt, em có thể tận hưởng dịch vụ vvvvvip, nghe thử một chương trình đặc biệt không? ”

Kỷ Tứ nhìn vào cánh tay đang bị tôi nắm lấy, mặt mày anh đỏ bừng.

Một lúc sau, anh quay đầu đi, mất tự nhiên nói: “Thôi được rồi, coi như hời cho em, người ta nghe anh hát còn phải trả tiền, đây là lần đầu tiên anh phải trả tiền để được hát đấy. ”

Tôi có chút phấn khích, hí hửng khoác lên người anh.

Kỷ Tứ chỉ hát cho mình tôi thôi đó!

Trời ơi, đây là một yêu cầu táo bạo mà trước đây tôi chưa bao giờ dám mơ tới!

Sau khi vào KTV, Kỷ Tứ liếc nhìn xung quanh rồi tháo khẩu trang ra.

“Mẹ nó, nghẹt thở muốn chết, ngày nào cũng như tên trộm.”

Anh ngồi xuống sô pha, cầm micro lên, hất cằm về phía tôi: “Bài nào.”

Sau một hồi suy nghĩ, tôi vẫn chọn bài “Vô phương cữu chữa”.

Tôi muốn nghe xem, giọng hát phiên bản Kỷ Tứ sẽ thế nào.

Kỷ Tứ nhếch mép khui bia nhìn tôi: “Như này đi, anh hát một bài, em uống một chai, thế nào?”

“Anh cũng không thể bị em mua free đúng không?”

Tôi khinh bỉ nhìn anh

Là một người Sơn Đông điển hình, tửu lượng của tôi phải tính bằng kí.

Kỷ Tứ muốn so rượu với tôi sao, cmm chả khác nào chuột nhắt mà liếm đít mèo.

Tự tìm đường chết nhé.

Tôi giả vờ nhượng bộ: “Không được đâu, em không biết uống.”

Kỷ Tứ càng thêm phấn khích, anh nhướng mày: “Em sợ rồi?”

Ha.

Đúng là chiêu khích tướng cấp thấp.

Người Sơn Đông chúng tôi đã không thuyết phục mọi người uống bia như vậy từ 800 năm trước rồi.

Tôi giả vờ nhận lấy chai bia một cách miễn cưỡng: “Nhưng mà em thực sự không biết uống.”

“Hya là như này đi, em uống một nửa anh uống một nửa đi? Tửu lượng của anh cũng khá đúng không?”

Mặt mày Kỷ Tứ đầy vẻ tự hào: “Bình thường, so với em thì tầm cỡ 10 chai, em cứ một chai anh một chai là được!”

Kỷ Tứ nhét một chai bia vào tôi, đứng dậy đi tới chỗ micro.

Nhạc vang lên trong không gian khép kín, âm vang quyện vào nhau rồi lại vang vào bốn bức tường.

Giọng của Kỷ Tứ hơi trầm, cực kì có mị lực, cũng có nửa khàn khàn vì rượu, thật sự là một giọng quyến rũ khó tả.

Trong căn phòng nhỏ riêng tư, giọng hát của anh có âm vang riêng, giống như một chiếc lông vũ nặng ngàn cân, làm tôi khẽ nhột.

Trái tim tôi được bao bọc trong một kết cấu nặng nề, khiến tim thắt lại.

Anh không cần nhìn vào màn hình. Anh đã hát lời bài hát này cả nghìn lần, thuộc nó làu làu.

Kỷ Tứ vặn micro lại, đưa nó lên gần môi, mắt hé mở, khóa chặt ánh mắt vào tôi.

Ánh sáng tuyệt đẹp rơi từ mái tóc xanh, trán và sống mũi của anh thành những đốm sáng lấp lánh, anh chói đến mức tôi gần như không thể nhìn thẳng vào anh.

Khoảnh khắc nhìn anh, tim tôi bỗng đập dữ dội.

Tôi đột nhiên hiểu tất cả những mơ tưởng hão huyền mà người hâm mộ đang thổi.

Đôi mắt anh lạnh lùng nhưng trìu mến, thực sự là một đôi mắt có thể giết người.

Trái tim tôi, xương tôi, máu tôi, thịt tôi.

Ngay cả linh hồn.

Tất cả đều bị anh cướp đi, cuối cùng cũng phải đầu hàng trước mặt anh.

Tôi bị giam cầm tại chỗ, không thể cử động, ngây người ra khi anh ta bỏ micro rồi đi về phía tôi.

Bài hát sắp kết thúc, Kỷ Tứ bước đến gần tôi, đứng lặng người, nhìn xuống tôi.

Anh đưa tay vén tóc tôi quấn quanh đầu ngón tay mình, nhìn tôi cứ như dung nham nóng bỏng đang trào dâng dưới biển.

“Sao đêm nay thật đẹp…”

Lời bài hát trên màn hình đến dòng cuối cùng: “… cô ấy đẹp hơn cả ngôi sao ban đêm.”

Anh ấy xáo trộn lời bài hát, trong mắt như nở nụ cười:

“Em đẹp hơn cả ngôi sao đêm nay.”



Mặt tôi ngay lập tức nóng lên đến không thể chịu nổi, tôi không thể rời ánh mắt, ngay cả khi anh chói mắt đến thế,

Gần như làm đau mắt tôi.

Kỷ Tứ cúi xuống thì thầm vào tai tôi:

“Nào, đến phiên em uống rồi, cảm nhận tình sâu nào.”





Tôi ngây người nhìn Kỷ Tứ, nhấp một ngụm bia.

Khóe môi Kỷ Tứ hằn lên một nụ cười: “Được rồi Tư Tai, tửu lượng khá lắm.”