Biên Tập Lúc Nào Cũng Tán Tỉnh Tôi

Chương 1: Tồi tệ? Cặn bã?



Hơn sáu giờ chiều, Tần Dĩ Châm lưu lại bản thảo vào Words rồi tắt máy tính, chuẩn bị đến nhà hàng Tịch Dương ăn tối cùng bạn thân Kiền Tử.

Nàng là một nhà văn, kiếm cơm dựa vào việc viết lách. Bút danh Queenie, thành tích cũng tạm ổn.

Ngoài đường giờ này đông nghịt xe, tài xế mất kiên nhẫn, vừa bấm còi inh ỏi vừa mắng chửi ầm ĩ, nhìn có vẻ rất cáu kỉnh. Cả thành phố trông thật bận rộn và tấp nập.

Đồ ăn ở nhà hàng Tịch Dương không tệ. Trước đây, Tần Dĩ Châm cùng bạn gái Trình Chanh từng ghé qua vài lần.

Nhưng mùi vị hôm nay có chút kì lạ. Đồ ăn trở nên dầu mỡ, ngấy kinh khủng.

Xuất hiện tình trạng như thế này, có lẽ là vì đổi đầu bếp rồi.

Tần Dĩ Châm cứ hở tí lại lấy điện thoại ra xem. Thế nhưng bạn gái Trình Chanh của nàng cứ như bốc hơi khỏi thế giới, không xem tin nhắn QQ, cũng chẳng thèm trả lời Wechat.

Chính vào lúc Tần Dĩ Châm từ bỏ việc đợi tin nhắn, điện thoại bỗng reo lên một tiếng. Trên màn hình hiển thị hai chữ "Trình Chanh".

"Xong việc rồi sao?" Tần Dĩ Châm nhận điện thoại, cả khuôn mặt bỗng chốc trở nên rạng rỡ.

"Ừm... Dĩ Châm, chị đã suy nghĩ kĩ rồi. Chị cảm thấy chúng ta... không hợp nhau lắm." Ở đầu bên kia điện thoại, Trình Chanh ấp a ấp úng.

Cũng vào lúc này, giọng nói của một người phụ nữ xa lạ truyền tới từ đầu kia điện thoại, "Vợ yêu ơi, em xong rồi. Chị đang làm gì thế? Đi xem phim thôi nào..."

Người phụ nữ kia chưa nói hết câu. Có lẽ đã bị người khác ngắt lời.

Lúc này, não của Tần Dĩ Châm trống rỗng.

Nhìn chằm chằm đống thức ăn trên bàn, cuối cùng Tần Dĩ Châm thở dài một hơi, biểu cảm lạnh lùng.

"Ha, chia tay cũng được thôi, không sao hết. Vừa hay em cũng chán chị rồi." Tần Dĩ Châm suy nghĩ mấy chục giây, quả quyết nói ra những lời này.

"Hả?" Trình Chanh kinh ngạc.

"Sao? Khó hiểu lắm à? Em nói là, em chán chị rồi. Thế nên em cũng muốn chia tay lắm đó. Nếu như chị đã chủ động nói trước, vậy cũng tốt thôi." Lần này Tần Dĩ Châm cố ý nói chậm lại, ngữ khí cũng nặng nề hơn.

Nhìn thấy chuyện tình cảm của bạn thân bỗng nhiên gặp trục trặc, Kiền Tử ngồi đối diện suýt chút nữa sặc nước ngọt.

"Được rồi, em còn phải ăn cơm với người khác đây. Bye" Tần Dĩ Châm cố gắng giữ bình tĩnh kết thúc cuộc trò chuyện, ném điện thoại sang một bên.

Sau vài phút im lặng, Tần Dĩ Châm cầm lon nước ngọt lên uống vài ngụm. Tay không nhịn được mà run lên bần bật.

"Dĩ Châm, cậu vẫn ổn chứ?" Kiền Tử quan tâm hỏi han.

"Mình ổn mà." Tần Dĩ Châm gật đầu, cố gắng giữ vững biểu cảm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng không biết rằng, cho dù nàng có cố gắng đến mấy, nụ cười của nàng vẫn thật gượng gạo.

"Ài, biết thế đã cảnh báo cậu từ sớm. Thật ra mình nghe người ta nói, lần trước nhìn thấy chị ấy..."

"Nhìn thấy chị ấy thân mật cùng người con gái khác dạo phố, ăn cơm, xem phim đúng không?" Tần Dĩ Châm ngắt lời Kiền Tử.

Kiền Tử cứng họng, sau đó chậm rãi gật đầu.

Tần Dĩ Châm không nói gì nữa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt dù không cảm nhận được mùi vị gì.

Nửa năm. Mối tình này thậm chí còn kéo dài không quá nửa năm.

Một năm trước, là Trình Chanh chủ động theo đuổi nàng. Hồi còn tán tỉnh, Trình Chanh tấn công kịch liệt, lời hay không ngớt. Nhưng sau nửa năm theo đuổi rồi ở bên nhau, chẳng bao lâu sau, thái độ của Trình Chanh đối với nàng ngày càng lạnh nhạt.

Hơn nữa, có người bạn từng cảnh báo Tần Dĩ Châm rằng Trình Chanh chẳng phải là một người tốt đẹp gì, nhưng Tần Dĩ Châm không tin.

Bởi vì nàng tin tưởng Trình Chanh.

Nhưng đến hiện tại, nàng mới hiểu ra bản thân ngu ngốc đến nhường nào. Trình Chanh quả thật chẳng tốt đẹp gì.

Nửa giờ sau, Tần Dĩ Châm và Kiền Tử cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.

Ánh đèn neon nhấp nháy trong màn đêm khiến cho không gian bỗng chốc trở nên kì ảo. Tần Dĩ Châm cảm thấy mỗi bước đi của mình đều không chân thật. Nàng thậm chí còn có ảo giác rằng không biết bản thân đang ở đâu.

Kiền Tử nhìn sườn mặt nàng, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng đi bên cạnh nàng.

Lúc này, ở cách đó không xa, Ngạn Bắc Kỳ bước ra khỏi nhà hàng sau khi tụ họp với bạn bè.

Cô vừa đi vừa cầm điện thoại lên xem lại các khoản đầu tư của mình. Chỉ một giây không chú ý liền bị một em gái tóc ngắn say khướt lảo đảo đụng phải.

"Rõ ràng tôi thích chị nhiều như thế. Kết quả chị lại... Trong tim chị, tôi chỉ là bạn giường thôi sao?!" Sau khi em gái đụng phải Ngạn Bắc Kỳ liền bám chặt lên cánh tay cô, khóc đến tê tâm liệt phế, lớp trang điểm cũng bị trôi mất.

"Cô gái này, cô bình tĩnh đã." Ngạn Bắc Kỳ quan sát nàng từ trên xuống dưới một lúc, sau đó cất điện thoại đi, bỗng dưng không hiểu được tình huống hiện tại.

"Tôi bình tĩnh? Chị nói xem tôi nên bình tĩnh thế nào đây?! Tôi là vì thích chị nên mới lên giường với chị. Còn chị thì sao, chị thế mà lại... cùng với rất nhiều cô gái khác... Haha! Rốt cuộc tôi cũng chỉ là một trong số những bạn giường của chị thôi đúng không?!" Em gái tóc ngắn như thể mất đi lí trí, vừa khóc vừa cười.

"Cô đang nói cái gì vậy?" Đây là say đến phát điên sao? Ngạn Bắc Kỳ vô thức nhíu mày.

Cô còn chẳng quen em gái này. Hơn nữa, cô làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế?

"Khốn nạn, tôi muốn giết chị!" Em gái tóc ngắn khóc lóc, sau đó nhào lên ngoạm lấy bả vai cô. Ngạn Bắc Kỳ đau đến mức nhíu mày càng chặt.

Lúc này, Tần Dĩ Châm và Kiền Tử đang cùng nhau dạo bước trên đường. Cái không khí lạnh lẽo này của ngày lễ độc thân đúng là kẻ giết người vô hình.

Bỗng dưng, tiếng khóc của một cô gái truyền tới, khiến Tần Dĩ Châm tò mò nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác đen cùng một em gái say khướt đang giằng co với nhau.

Em gái kia vừa khóc vừa liên tục tố cáo tội danh của đối phương, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tần Dĩ Châm quan sát người trong cuộc còn lại.

Ha, đúng là kẻ cặn bã chẳng bao giờ viết hai chữ cặn bã trên mặt.

Cô gái này mặc áo khoác đen, vóc dáng cao gầy, mặt mũi cũng xinh đẹp. Cả người vừa nhìn là biết rất sạch sẽ, thế mà lại là fuck girl?

Quả nhiên, thiên thần không nhất định ở trần gian, nhưng kẻ cặn bã thì có.

Tần Dĩ Châm cạn lời lắc đầu. Nàng mong rằng tất cả những kẻ cặn bã trên thế giới này đều bị nổ tung!

Chính vào lúc Tần Dĩ Châm định đi tiếp, Trình Chanh bỗng nhiên gọi tới.

Tần Dĩ Châm suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nhận.

"Dĩ Châm, chị cảm thấy chúng ta có thể thử nói chuyện lại..." Trình Chanh nói.

Nực cười không cơ chứ? Khi nàng lạnh nhạt với Trình Chanh, cô nhiệt tình hơn bất kì ai. Đến lúc nàng đối xử tốt với cô, cô lại lạnh nhạt không ai sánh bằng.

May mà Tần Dĩ Châm không đem tất cả mọi thứ giao cho cô.

Cuối cùng, Tần Dĩ Châm nói: "Đừng gọi cho tôi nữa. Chia tay đi, bây giờ chị đối với tôi mà nói, đã không còn cảm giác mới mẻ và bí ẩn rồi. Cũng tức là, đã mất hết sức hấp dẫn rồi. Vậy nên, chị xem, chúng ta còn cần ở bên nhau làm gì nữa."

Tần Dĩ Châm lạnh lùng nói. Nàng cố ý làm như vậy, có lẽ là muốn xem xem Trình Chanh thường xuyên tệ bạc với người khác, đến lúc bị người ta tệ bạc lại sẽ có phản ứng như thế nào.

Mà lúc này, sau khi nghe được những lời kia, em gái đang say khướt buông tha Ngạn Bắc Kỳ, lảo đảo tiến tới chỗ Tần Dĩ Châm đang nghe điện thoại.

Không còn cảm giác mới mẻ nên muốn chia tay? Xem ra cũng là một kẻ tồi tệ.

Khi đi ngang qua Ngạn Bắc Kỳ, Tần Dĩ Châm vừa hay cúp máy.

Có lẽ là vì giày quá cao, cũng có thể là do tâm trạng đang kích động, thế là trong lúc đang đi, chân nàng bỗng nhiên bị trẹo.

"Cẩn thận." Khi ấy, giọng nói trầm thấp cất lên. Một cánh tay đưa tới, vững vàng ôm lấy bờ vai của nàng.

Bàn tay đẹp đẽ, xương khớp rõ ràng, vừa thon dài lại gợi cảm.

Sau khi đứng vững, Tần Dĩ Châm vén gọn hai sợi tóc bên má. Nàng nhìn theo hướng cánh tay trắng nõn sạch sẽ kia, khuôn mặt của "kẻ cặn bã" hiện lên trước mắt.

Cô hơi cúi đầu xuống, để lộ gương mặt góc cạnh cùng khí chất xuất chúng. Nhìn có vẻ rất lễ độ nhưng lại tỏa ra cảm giác lạnh lùng xa cách không nói nên lời.

"Cảm ơn." Tần Dĩ Châm cười ngọt ngào. Sau đó, nàng nhìn Ngạn Bắc Kỳ, chậm rãi nắm lấy cổ tay cô, gỡ ra khỏi bả vai mình.

Có lẽ là do nụ cười của Tần Dĩ Châm quá mê hoặc lòng người.

Vậy nên cho dù đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện kia, biết nàng là một kẻ bội bạc thích trêu đùa tình cảm, Ngạn Bắc Kỳ vẫn bị nàng thu hút.