Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 14



“Không phải.” Mạnh Hành ho khan một cái vì cổ họng khô khốc, khó khăn chọn chữ nói thành câu: “Chuyện của ta không cần nàng quan tâm.”

Lời này nhảy ra từ miệng hắn nghe vào chính là dáng vẻ rất không khách sáo, sau khi Thịnh Khanh Khanh nghe xong thì sửng sốt một chút rồi mới gật đầu.

Mạnh Hành cẩn thận hơn mấy phần: “Nàng có tấm lòng này là đủ rồi.”

Thịnh Khanh Khanh rũ mặt xuống, Mạnh Hành vốn đã cao hơn nàng lần này càng không nhìn thấy nét mặt của nàng.

Lòng hắn sinh ra bực bội: Quả nhiên vẫn là quỷ thích khóc!

Chỉ là trong giây lát, Thịnh Khanh Khanh một lần nữa nâng mặt lên.

Cảm xúc của Thịnh Khanh Khanh tới nhanh đi cũng nhanh, nàng dùng ngón tay nhanh chóng lau nước mắt, trong lòng không khỏi ảo não sao mình lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy ở trước mặt Mạnh Hành, đầu óc cực nhanh xoay chuyển một vòng, nàng mới treo nụ cười lên: “Ta hiểu ý của Đại tướng quân rồi. Đại cữu mẫu còn ở bên dưới chờ, ta đi xuống thông báo với bà ấy một tiếng trước, nói là Đại tướng quân đã không sao rồi.”

Mạnh Hành vốn dĩ không có bệnh lại giải bệnh im lặng hồi lâu, ít nhiều có chút chột dạ.

Hắn nhìn Thịnh Khanh Khanh quay người xuống lầu, cầm trường đao lên hung hăng đập một cái lên bàn.

Cần ngươi có ích lợi gì!

Mạnh Hành ở trong lòng mắng bản thân một câu, lại đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, sau khi vùi lấp hết cảm xúc mới quay người xuống lầu.

Bên ngoài Bát Tiên lâu chỉ còn Mạnh đại phu nhân còn đứng, bà khoanh tay cực kỳ không khách sáo mà đánh giá Mạnh Hành, thấy hắn hành động tự nhiên, cũng không tránh người ngoài, mắt thấy là đã khôi phục bình thường rồi, trong lòng bà nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại không buông tha cho hắn: “Con dọa sợ tiểu cô nương người ta à? Mạnh Hành, con biết tiểu tử con lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi không?”

Mặt Mạnh Hành trầm xuống: “Lớn hơn chín tuổi thì sao?”

Nếu không phải bây giờ đang ở trên đường cái người đến người đi, Mạnh đại phu nhân hận không thể nhảy dựng lên đánh vào đầu Mạnh Hành: “Con bắt nạt tiểu cô nương mà cũng không cảm thấy ngại?”

Mạnh Hành cười lạnh: “Người tìm tiểu cô nương này đến trước mặt con mạo hiểm lại là ai?”

Mạnh đại phu nhân cũng đuối lý ngang ngửa vậy, bà dẩu môi lên nhìn đi chỗ khác che giấu sự chột dạ: “Ta đây chỉ thử thôi, con xem, không phải là rất hiệu quả sao?”

“Lần sau đừng để nàng ấy tới nữa.” Mạnh Hành nhìn thoáng qua xe ngựa của Mạnh phủ: “Quá nguy hiểm.”

“Con…” Mạnh đại phu nhân hạ giọng: “Bệnh này của con dù sao cũng phải để cho người ta trị!”

“Nàng ấy không phải là đại phu.” Mạnh Hành biết mình thật sự điên lên thì có thể điên cuồng tới mức nào, không chừng Thịnh Khanh Khanh thực sự sẽ bị hắn gây ra thương tích.

Chính là giống như lần trước ở Mạnh phủ, chẳng qua là ầm ĩ nhỏ mà thôi.

An nguy của mình và an nguy của Thịnh Khanh Khanh đặt cùng nhau, đối với Mạnh Hành thực sự không có gì có thể so sánh được.

Có lẽ Thịnh Khanh Khanh có thể giúp hắn, nhưng Mạnh Hành không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của nàng.

Mạnh đại phu nhân còn chưa kịp khuyên thêm hai câu, Mạnh Hành đã quay đầu rời đi về phương hướng khác, bà đành phải bất đắc dĩ thở dài rồi lên xe ngựa.

Thịnh Khanh Khanh ngồi trong xe ngựa ăn mứt hoa quả, nghe thấy động tĩnh thì xoay mặt cười dịu dàng nhìn qua, trông như đã quên đi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì: “Đại cữu mẫu.”

Mạnh đại phu nhân thương tiếc sờ lên tay Thịnh Khanh Khanh: “Vất vả cho con rồi, vừa rồi bị dọa rồi đúng không?”

Thịnh Khanh Khanh ngượng ngùng lắc đầu, thẹn thùng nói: “Không phải Đại tướng quân làm con sợ, là con tự nghĩ đến chuyện khác nên mới khóc nhè.”

Tuy nói có liên quan đến Mạnh Hành nhưng Thịnh Khanh Khanh lại không bị dọa nhiều quá.

Cho dù Mạnh Hành thật sự để trường đao nằm ngang bên cổ nàng, Thịnh Khanh Khanh tự nghĩ cũng sẽ không bị dọa đến chảy nước mắt.

Vừa rồi nàng đột nhiên ê mũi rơi nước mắt, nhiều hơn vẫn là trong lòng thấy không đáng và uất ức vì Mạnh Hành.

Hắn đã cứu được người trong thiên hạ, nhưng ai tới cứu hắn đây?

“Con không cần lo lắng cho tiểu tử Mạnh Hành kia, nó nhảy nhót tưng bừng, lại không có ai dám chọc hắn.” Mạnh đại phu nhân tức giận xua tay áo, đột nhiên lại hỏi: “Sao con cũng gọi nó là Đại tướng quân?”

Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Con nghe các cô nương Mạnh phủ đều gọi như vậy nên gọi theo như vậy, không phải là quy tắc này ạ?”

“Ở đây ra loại quy tắc này!” Mạnh đại phu nhân lắc đầu liên tục, bà có dụng ý khó dò mà cầm tay Thịnh Khanh Khanh, hướng dẫn từng bước: “Con đó, là biểu muội của Mạnh Hành, lúc nhìn thấy nó thì gọi một tiếng biểu ca là được rồi.”

Thịnh Khanh Khanh bỗng chốc nhớ lại cảnh tượng lúc lần đầu tiên gặp Mạnh Hành, đâu chịu gật đầu, nhỏ giọng kể lại một lần chuyện ngày hôm đó cho Mạnh đại phu nhân.

Mạnh đại phu nhân càng nghe sắc mặt càng quái lạ.

Để ý đến tiểu cô nương lần đầu gặp mặt thành loại đức hạnh này, giữa Mạnh Hành và Thịnh Khanh Khanh chắc chắn có chuyện gì đó mà bà không biết.

Nhưng bây giờ thấy Thịnh Khanh Khanh hoàn toàn không biết gì cả, Mạnh Hành lại ngậm chặt miệng, Mạnh đại phu nhân đành phải tạm thời buông tâm tư, quanh co lòng vòng khuyên Thịnh Khanh Khanh: “Con lại không phải bấu víu quan hệ, nó vốn là biểu ca của con, không phải con cũng yên lành gọi ta là đại cữu mẫu à? Lần sau gặp nó, con cứ giống như lần đầu, nếu như nó lại hung dữ với con thì con lập tức đến nói cho ta biết!”

Thấy Mạnh đại phu nhân chấp nhất chuyện này, Thịnh Khanh Khanh đành phải đồng ý, trong lòng lại kiên quyết bản thân mình sẽ không làm như thế.

Mặc dù nàng đã quen, biết cách hòa hợp với người ta, rút ngắn quan hệ, nhưng Mạnh Hành hắn lại không phải là người bình thường.

“Đúng rồi, mấy ngày nữa là sinh thần của An Vương phi,” Mạnh đại phu nhân đột nhiên nói: “Nếu như con nguyện ý, ta mang con và Sính Đình cùng đi, không thể cứ ở trong phủ mãi được, người ở nhà đến ngốc rồi.”

Thật ra Mạnh lão phu nhân đã sớm có ý để Thịnh Khanh Khanh đi ra ngoài.

Không nói những chuyện khác, nàng muốn chọn người đính hôn, dù sao cũng phải xuất hiện trước mặt mọi người để cho người ta biết trọng lượng, mới dễ đợi người ta tới cửa mai mối.

Thịnh Khanh Khanh hiểu rõ đạo lý này, chỉ là ngưỡng cửa của An Vương phủ này hơi cao, khách khứa tới tất nhiên không phú thì quý, không quá giống với những gì nàng dự đoán.

Có điều Mạnh đại phu nhân tự mình nhắc đến, mặc dù dùng từ khách sáo, Thịnh Khanh Khanh làm tiểu bối cũng không thể nào tự tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Dù sao cũng đi ra ngoài một chuyến, phải khiêm tốn một chút hay là kiêu căng một chút đều là chuyện của bản thân nàng, tùy cơ ứng biến là được rồi.

Có Mạnh Sính Đình đi theo bên cạnh, Thịnh Khanh Khanh không sợ mình cây to đón gió nhiều quá.

*

Muốn tham dự tiệc sinh thần của vương phủ cũng không có đơn giản như nghe.

Mắt thấy còn thời gian gần nửa tháng, Thịnh Khanh Khanh đã cùng Mạnh Sính Đình trở nên bận rộn.

Mạnh Sính Đình vẫn tốt hơn một chút, Thịnh Khanh Khanh lại bị thợ may mà Mạnh đại phu nhân gọi tới đo kích thước từ đầu đến chân một trận.

Tú nương ở một bên cầm sổ ghi số chậc chậc tán thưởng: “Tư thái của cô nương thật là đẹp mắt, ta đã ở Biện Kinh này rất lâu, ngoại trừ Mạnh nhị cô nương thì còn chưa gặp được ai có thể sánh vai với Thịnh cô nương đâu.”

Thịnh Khanh Khanh bị sợi thước đo vòng qua có chút nhột: “Ta là cỏ dại tùy tiện mọc trong thành nhỏ ở biên cương, không thể so sánh với danh hoa được nâng niu như nhị tỷ tỷ.”

“Bớt chọc ghẹo ta đi.” Mạnh Sính Đình ở bên cạnh cũng không cảm kích, nàng nhíu mày nhìn Thịnh Khanh Khanh, nói: “Thời gian hơi eo hẹp, trong vòng năm ngày là phải đưa mẫu áo tới mặc thử rồi.”

“Mạnh nhị cô nương yên tâm, nhất định sẽ làm ổn thỏa trước sinh thần của An Vương phi.” Chưởng quầy phường thêu cười hứa hẹn: “Mạnh đại phu nhân đã đặc biệt nói qua, đây là lần đầu tiên Thịnh cô nương xuất hiện nghiêm chỉnh ở Biện Kinh, quyết không thể để xảy ra sự cố, ta biết chừng mực!”

Sau đó đủ loại việc như chọn lựa hoa văn đồ trang sức lại là một hồi công sức, chờ đến lúc bộ trang phục của Thịnh Khanh Khanh gần như được quyết định thì trong lòng nàng đoán chừng giá cả đã cao đến mức làm cho người ta líu lưỡi.

“Muội đừng nghĩ những chuyện này,” Mạnh Sính Đình nói: “Người quản lý nhà cửa của Mạnh phủ chính là đại bá mẫu, bà ấy quyết định, muội an tâm nhận là được, không phải cũng là tạ lễ à?”

Nói đến chuyện này, khuôn mặt tươi cười của Thịnh Khanh Khanh lại sụp đổ: “Chính bởi vì là tạ lễ của đại cữu mẫu nên ta nhận mới là vô lễ.”

Hôm đó ở Bát Tiên lâu, nàng cảm thấy mình một là chưa giúp được gì — chuyện này thì cũng thôi đi — hai là rõ ràng đã chọc cho Mạnh Hành tức giận hơn.

Bình tĩnh mà xem xét, nếu như có người không hiểu sao mà khóc một trận trước mặt Thịnh Khanh Khanh, nói là tủi thân thay nàng, bản thân Thịnh Khanh Khanh có thể cũng không thoải mái.

— Cuộc đời đắng cay ngọt bùi chỉ có mình mới có thể nếm được mùi vị, người khác bất kể như thế nào cũng không có cách nào cảm động lây.

“Ta nghĩ, Đại tướng quân hẳn là ghét ta hơn rồi.” Thịnh Khanh Khanh than thở nói.

Mạnh Sính Đình an ủi vỗ vỗ vai nàng: “Chờ muội xuất giá rồi, cơ hội gặp Đại tướng quân cũng sẽ không quá nhiều.”

“Một nét của hôn sự còn chưa có đâu.”

Mạnh Sính Đình thản nhiên nói: “Chờ sau khi muội lộ mặt ở An Vương phủ, một nét này sẽ nhanh chóng được viết thôi”

Không chỉ có Mạnh Sính Đình nghĩ như vậy, Mạnh lão phu nhân và Mạnh đại phu nhân cũng nghĩ như thế.

Hôm sinh thần của An Vương phi, nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh đã thay bộ váy và đồ trang sức mới, lại trang điểm một chút, Mạnh đại phu nhân có chút đau đầu.

Biết con không ai bằng mẹ, mặc dù Mạnh Hành không thừa nhận nhưng trong lòng Mạnh đại phu nhân đã sớm bắt đầu có tính toán nhỏ thay hắn.

Nhìn ý của Mạnh lão phu nhân vẫn là muốn tìm nhà chồng khác cho Thịnh Khanh Khanh, nhưng Mạnh đại phu nhân nghĩ không giống lão phu nhân, bà phải lặng lẽ để lại một con đường lui cho nhi tử của mình.

Nếu không lần này đi An Vương phủ, người vốn dĩ dẫn hai cô nương đi không phải là bà, nhưng Mạnh đại phu nhân lo Thịnh Khanh Khanh gặp phiền phức nên vẫn cứ tự mình đi chống đỡ.

Nhưng có tính toán nhiều hơn nữa cũng hóa thành tiếng thở dài lúc nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh sau khi ăn diện.

Nếu là ánh sáng của đom đóm thì thôi, che giấu một chút là có thể khiến cho người ta không nhìn thấy; nhưng vào ban ngày ánh nắng rực rỡ, cho dù mắt che vải đen thì người cũng có thể nhận ra được ánh sáng chói mắt, khó mà coi nhẹ.

Huống chi Thịnh Khanh Khanh lại là một tiểu cô nương cười lên là làm cho lòng người hóa thành một vũng nước, dù cho xuất thân hơi kém nhưng mà từ Mạnh phủ, do Mạnh lão phu nhân tự tay gả đi thì cũng không có ai dám xem nhẹ.

Mạnh đại phu nhân đã có thể ý thức được sau chuyến đi đến An Vương phủ hôm nay, chỉ sợ bà mối chạy đến Mạnh phủ còn nhiều hơn lúc trước gấp đôi.

Các cô nương chưa xuất giá khiến cho người ta không dời mắt được nhất của thành Biện Kinh này sao lại cứ trùng hợp đều ở trong Mạnh phủ chứ?

“Đại cữu mẫu?” Thịnh Khanh Khanh thấy Mạnh đại phu nhân nhìn mình chằm chằm vừa than dài lại than ngắn, nàng không khỏi dừng bước lại đánh giá bản thân: “Chẳng lẽ là con đã mặc sai cái gì rồi?”

“Khanh Khanh rất tốt.” Mạnh đại phu nhân vội vàng nói: “Ta đang nghĩ, con xinh đẹp như vậy, người nên có mặt cũng nhìn thấy con hôm nay, vậy thì càng thú vị rồi.”

Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu: “Thú vị ạ…?”

Mạnh đại phu nhân nhất thời lỡ miệng lúng túng hắng giọng: “Khụ, nên đi rồi, các con lên xe đi.”

Sau khi lên xe ngựa, Mạnh Sính Đình lại tỉ mỉ giảng cho Thịnh Khanh Khanh nghe về lễ nghi vương phủ cùng với những chuyện phải chú ý khác, việc không kể to nhỏ, quả thật dạy giống như xem Thịnh Khanh Khanh là trẻ con: “Những thứ này hôm trước ta đã nói với muội, một lát nữa muội đừng quên đấy.”

Thịnh Khanh Khanh không an tâm mà nghe, vừa cẩn thận ủ ấm tay Mạnh Sính Đình, trêu chọc nàng ấy: “Nhị tỷ tỷ chỉ nói ta, bản thân lại luôn không nhớ mang đồ dùng ấm tay.”

Mạnh Sính Đình đâu chịu nói mình là vì xinh đẹp tự nhiên, nghiêm mặt nói: “Lời ta nói muội nghe được chưa?”

“Nghe rồi nghe rồi.” Thịnh Khanh Khanh lấy cái bọc mứt hoa quả nhở từ trong túi gấm bên cạnh, cho Mạnh Sính Đình một cái, nói: “Nhị tỷ tỷ đói bụng chưa? Ta thấy điểm tâm tỷ chỉ ăn có tí xíu.”

Hôm nay quần áo của Mạnh Sính Đình cực kỳ vừa người, nàng đương nhiên không dám ăn nhiều, quét mắt nhìn mứt hoa quả trong tay Thịnh Khanh Khanh, khuôn mặt nàng không biểu cảm: “Ta không ăn, muội cũng dùng ít một chút.”

Thịnh Khanh Khanh đáp ừm ừm, mứt hoa quả lấy ra vẫn được đưa vào trong miệng, sau đó mặt mày cong cong cười một cái với Mạnh Sính Đình.

— Dù là ai nhìn nụ cười này thì đều không đành lòng trách cứ nàng.

Mạnh Sính Đình cũng hết cách, nàng rút tay ra nói: “Trong phủ nhiều muội muội như vậy, cộng lại cũng không có ai khiến cho người ta nhọc lòng như muội.”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Là nhị tỷ tỷ lười quan tâm những người đó đúng không?”

Tính toán trong lòng của mấy cô nương khác của Mạnh phủ đều rất rõ ràng, đều không phải là đèn đã cạn dầu, Thịnh Khanh Khanh cách hai dặm cũng có thể biết rõ ràng.

Ví dụ như bữa tiệc của An Vương phủ lần này, Mạnh đại phu nhân mang theo Mạnh Sính Đình là chuyện trong dự đoán, người được chọn khác lại là Thịnh Khanh Khanh, khiến trong lòng mấy cô nương khác của Mạnh phủ rất bất mãn, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Mạnh Sính Đình đưa tay làm tư thế muốn vả, hù dọa nói: “Cái miệng khéo léo này của muội ở trước mặt ta càng ngày càng không có chừng mực.”

“Trước mặt ta, chẳng phải nhị tỷ cũng càng ngày càng mất dáng vẻ tiên nữ không nhiễm bụi trần à?” Thịnh Khanh Khanh lập tức phản kích.

Lúc Mạnh Sính Đình còn muốn cãi lại thì xe ngựa dừng lại. Nàng lập tức ngồi thẳng người, sửa sang lại tóc và ống tay áo vốn không hề loạn lên chút nào của mình, kiêu ngạo nói: “Chúng ta đến rồi.”

Thịnh Khanh Khanh vốn còn ngậm ý cười, sau khi theo Mạnh Sính Đình xuống xe ngựa, lại nhìn thấy Mạnh Hành đang mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn từng người xuống ngựa ở ngoài cửa An Vương phủ thì nụ cười lập tức cứng lại.