Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 22



Ngày hôm sau Mạnh đại phu nhân dậy thật sớm, quả nhiên nghe nói có khách quý tới cửa.

Mà Thịnh Khanh Khanh hôm qua đến An Vương phủ lăn lộn một trận vốn không thèm để ý đến những chuyện này, nàng ngủ một giấc đến canh giờ như ngày thường mới ngáp một cái thức dậy, rửa mặt xong thì việc đầu tiên chính là kiểm tra lại một lần hoa tươi ngày hôm qua nhận được.

Cũng may mới trôi qua nửa ngày, còn chưa có một đóa hoa nào bắt đầu tàn lụi sớm như vậy, ngay cả bông hoa sen vô cùng bắt mắt mà Mạnh Hành tặng cũng tốt, khiến Thịnh Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi dùng cơm sáng, giống như là nắm bắt chuẩn thời gian, một bà tử làm việc nặng, lập tức mang theo bao lớn bao nhỏ tới, tự xưng là được lệnh của Mạnh đại phu nhân, dốc lòng dạy bảo Thịnh Khanh Khanh làm thế nào để kéo dài sinh mệnh bó hoa của nàng.

Mạnh Sính Đình đi vào viện tử, một lần nữa ngửi thấy hương hoa quen thuộc và nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, không kiềm chế được mà lên tiếng: “Muội thế mà lại nhàn rỗi.”

Thịnh Khanh Khanh đang bưng bình hoa nhìn xem nước bên trong có đủ nhiều hay không, nàng trợn mắt không phục nói: “Ta rất bận rộn đấy.”

“Ta nói chứ sao muội còn ở trong viện nữa?” Mạnh Sính Đình đi vào trong vườn, nàng thản nhiên nói: “Hôm nay Mạnh phủ vì muội mà rất bận rộn đó.”

Thịnh Khanh Khanh hiểu ý của Mạnh Sính Đình, nàng cười đặt bình hoa xuống, mời Mạnh Sính Đình ngồi, vừa nhấc ấm trà thử nhiệt độ, thấy nước trà còn nóng thì mới rót một chén cho Mạnh Sính Đình: “Những chuyện đó tự có ngoại tổ mẫu quan tâm thay ta, ta để ý làm gì.”

“Rất nhiều người thành thân, cả đời cũng chỉ có một lần.” Mạnh Sính Đình bưng lấy chén trà ấm áp dễ chịu ủ tay, dạy bảo nói: “Hôm nay muội gặp rất nhiều người, nếu như có hài lòng với ai thì cũng nên tự mình nói riêng với tổ mẫu một tiếng.”

Thịnh Khanh Khanh mơ hồ ồ một tiếng.

Mạnh Sính Đình giương mắt nhìn nàng: “Thế nào, thật sự có à?”

“Chuyện này thì không phải.” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Một người cũng không có.”

Mạnh Sính Đình cầm chén trà nhìn Thịnh Khanh Khanh mấy lần rồi mới lắc đầu nói: “Vậy cũng không vội, qua vài ngày nữa rồi đi ra nơi khác một chút.”

“Cũng không phải là ý đó.” Thịnh Khanh Khanh cười cười: “Hôm qua đều là dòng chính trong gia tộc phát triển đỉnh đỉnh ở thành Biện Kinh, nhị tỷ tỷ biết ta không muốn gả cho người như vậy mà.”

Mạnh Sính Đình có chút tiếc nuối, nàng vuOt ve mép chén nói: “Đáng tiếc, thật ra Vệ Phong không tệ.”

Thịnh Khanh Khanh gật đầu tán thành: “Đúng là không tệ.”

“Hôm qua hắn đi tìm muội nhỉ?” Mạnh Sính Đình hỏi: “Sau đó ta nghĩ kỹ lại, đầu tiên là muội nói đi tìm Thanh Loan, chỉ chốc lát sau thì Hoàng cô nương vội vàng đến hỏi muội đi đâu, lúc này ta mới phát hiện ra không thấy Vệ Phong đâu.”

“Nàng ta hỏi hướng đi của ta?” Thịnh Khanh Khanh nghi ngờ nói: “Hôm qua nàng ta gần như chưa từng nói chuyện với ta.”

Mạnh Sính Đình cười nhạt: “Muội đoán xem là vì sao?”

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ rồi gọn gàng dứt khoát nói: “Nàng ta thích Vệ Phong?”

“Đúng vậy.” Mạnh Sính Đình cũng không bất ngờ khi Thịnh Khanh Khanh đoán đúng, nàng ung dung nói tiếp: “Đây là bí mật mà mọi người ngầm hiểu với nhau, cho nên sau khi nàng ta đến hỏi về muội, ta mới tìm Vệ Phong một lượt, đoán được hắn đi tìm muội.”

Thịnh Khanh Khanh như có điều suy nghĩ nói: “Vậy hôm qua nàng ta mang theo thuốc bột tới tìm ta, có lẽ là muốn khiến ta xấu xí, chỉ là không biết ai vụng trộm cho nàng ta thuốc bột.”

“Sao muội biết không phải nàng ta tự mang theo?”

Thịnh Khanh Khanh nói cho Mạnh Sính Đình nghe về hành động khác thường của Hoàng cô nương vào ngày hôm qua, lại nói: “Trước ngày hôm qua ta và Vệ Phong lại vốn không quen biết, cho dù thuốc bột kia là nàng ta dự định dùng cho người khác thì cũng không nên mang theo thuốc bột mà bản thân mình cũng không biết có tác dụng gì, rất kỳ lạ.”

Mạnh Sính Đình suy nghĩ một lát, lông mày xinh xắn hơi nhíu lại: “Muội mới ngày đầu tiên ra ngoài, không biết là người nào âm thầm muốn gây bất lợi cho muội, cũng may có đường huynh…” Nàng nói đến đây thì dừng lại, ý thức được việc Mạnh Hành đột nhiên xuất hiện khá là không hợp với lẽ thường: “Còn xảy ra chuyện gì nữa?”

Thịnh Khanh Khanh đành phải lược bớt đi chuyện ngọc bội, chỉ thuật lại chuyện Vệ Phong gọi nàng lại nói mấy câu, sau đó Mạnh Hành đột nhiên xuất hiện vân vân, lại thở dài nói: “Ý tốt của hắn ta cũng không phải là không rõ, ngược lại cũng không sợ.”

Mạnh Sính Đình lướt qua lời nói của Thịnh Khanh Khanh ở trong đầu một lần lại một lần, luôn cảm thấy có chỗ nào đó khá là không hài hòa.

Dù có muốn hù dọa cảnh cáo người ta đến thế nào, Mạnh Hành sẽ hái hoa tặng? Huynh ấy sẽ thay Thịnh Khanh Khanh cầm bó hoa?

“Có điều sau đó các tỷ tới, ta thấy những người khác ngược lại bị dọa không nhẹ.” Thịnh Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh Mạnh Sính Đình, có chút buồn bực chống cằm nói: “Vì sao mọi người phải sợ huynh ấy? Nếu như không có huynh ấy, có lẽ mấy năm trước quân Đông Thục đã một mạch đánh tới thành Biện Kinh rồi.”

Dù cho Mạnh Hành phát bệnh thường có chút đáng sợ, nhưng chỉ nghĩ đến sự cống hiến của người này đối với Đại Khánh, không phải đã đủ để sinh lòng cảm kích sùng kính với huynh ấy rồi sao?

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh chính là nghĩ như vậy, cho nên bất kể lời đồn của Mạnh Hành truyền đến tai nàng như thế nào, lúc nhìn thấy Mạnh Hành nàng cũng có thể cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ giống như đối với người ngoài.

Mạnh Sính Đình nhớ lại một phen hành động vĩ đại của Thịnh Khanh Khanh trước mặt Mạnh Hành, nàng cũng bị nghẹn họng một chút, nói: “Chắc là muội trời sinh dũng cảm. Đạo lý muội nói sao ta có thể không rõ cho được? Chỉ có điều đứng trước mặt đường huynh, dù huynh ấy không nhìn ta, dù không làm việc trái lương tâm nhưng trong lòng ta cũng không chắc chắn đến phát hoảng.”

Thịnh Khanh Khanh hoang mang nhìn Mạnh Sính Đình: “Nhưng người người đều e ngại huynh ấy, huynh ấy cũng có thể cảm nhận được đúng không.”

“Muội càng nói càng làm ta tự thấy xấu hổ.” Mạnh Sính Đình bất đắc dĩ chuyển chủ đề: “Muội và đường huynh vậy mà lại chung đụng rất tốt, lần đầu tiên khi gặp ở Sùng Vân lâu, ta còn tưởng là huynh ấy…”

Nàng ấy chưa nói xong nhưng Thịnh Khanh Khanh cũng hiểu, nàng nở cười, nói một cách trẻ con: “Còn không phải sao, ta cũng cho là huynh ấy ghét ta đấy.”

Tính toán mấy lần gặp mặt, thật ra chỉ có một lần ở Sùng Vân lâu là Thịnh Khanh Khanh thật sự nhận ra sát khí giống như lưỡi dao trên người Mạnh Hành.

Nhưng từng lần một không tổn hại lông tóc mà rời khỏi Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh đột nhiên nhận ra thật ra Mạnh Hành cũng không định làm tổn thương nàng.

Ngược lại, mặc dù cũng không quá thân thiết nhưng ít nhiều hắn cũng che chở cho nàng.

Ví dụ như, trong khoảnh khắc thuốc bột tản ra, là Mạnh Hành kéo nàng về phía sau.

Mạnh Sính Đình nhìn một đóa hoa sen đơn độc trong viện, vô cùng nổi bật, khẽ thở dài, nàng nói: “Vị đường huynh kia tặng hoa cho người ta, thật sự khiến ta bất luận như thế nào cũng không nghĩ ra được là cảnh tượng gì.”

Thịnh Khanh Khanh hắng giọng một cái, nàng học theo biểu cảm của Mạnh Hành, cười lạnh một tiếng: “Đây cũng là hoa, tỷ cũng dám nhận sao?”

Mạnh Sính Đình theo bản năng ngửa ra sau, không được tự nhiên nói: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng đột nhiên đến gần.”

Thịnh Khanh Khanh vô tội: “Không phải tỷ muốn biết là cảnh tượng gì sao?”

Động tác của Mạnh Sính Đình dừng lại, nàng tìm tòi nghiên cứu mà nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh: “Huynh ấy cứ cách muội gần như vậy?”

“Ừm, có điều chỗ nói chuyện có thể không để cho người ta nhìn thấy thì lớn như thế.” Thịnh Khanh Khanh gật đầu, đơn thuần nói: “Ta đoán vẫn là muốn hù dọa ta, để ta chịu chút dạy dỗ.”

Mạnh Sính Đình dùng tay đo đạc khoảng cách vừa rồi của hai người: “Gần thế này?”

Sau khi một lần nữa nhận được cái gật đầu của Thịnh Khanh Khanh, trong lòng Mạnh Sính Đình đột nhiên dâng lên chút cảm xúc cực kỳ quái lạ.

Giống như là chuyện gì đó không thể nào xảy ra, lại giống như nàng lại rơi vào trong mộng cảnh giống hôm qua.

“Đường huynh có phải huynh ấy…”

Mạnh Sính Đình theo bản năng mở miệng, lời còn chưa được nói hết thì Thanh Loan không cẩn thận làm vỡ bình hoa.

Một tiếng choang vang lên thật lớn dứt khoát cắt ngang mạch suy nghĩ mờ mịt của Mạnh Sính Đình, nàng lập tức quên mất trước đó mình suy nghĩ cái gì, chỉ nhớ rõ là một suy nghĩ rất hoang đường.

Thịnh Khanh Khanh cũng bị giật mình, nàng quay đầu lại nói: “Có bị thương không?”

Thanh Loan liên tục xua tay: “Không có không có, chỉ là tiếc cái bình này…”

“Người không sao là được.” Thịnh Khanh Khanh thả lỏng, nàng nói: “Ta đặc biệt lấy bình hoa rẻ nhất, không phải vì đề phòng chuyện này à.”

Nàng nói xong thì quay đầu lại hỏi Mạnh Sính Đình: “Tỷ vừa mới nói gì vậy?”

Mạnh Sính Đình nhíu mày nhớ lại một lúc, không nhớ nổi vừa rồi mình đang suy nghĩ điều gì, nàng có chút thất vọng mất mát: “Không có gì.”

*

Sau khi trở về từ An Vương phủ, ba ngày liên tiếp Mạnh phủ có mấy người làm mai tới, trong đó còn không thiếu người quyền cao chức trọng, thay tiểu bối của người quen nối dây tơ hồng.

Vào ngày thứ tư, Mạnh lão phu nhân gọi Thịnh Khanh Khanh đi, cẩn thận nói với nàng về mấy nhân tuyển thích hợp, sau khi hỏi qua ý kiến của nàng bà mới nói: “Mấy ngày nữa có cơ hội, con cũng có thể gặp mặt mấy người này rồi quyết định sau.”

“Gặp mặt?” Thịnh Khanh Khanh nghi ngờ nói.

“Chính là giống như lần trước biểu cô nương đến Sùng Vân lâu nghe kịch vậy, thời gian đúng lúc là có thể gặp được.” Ma ma của Mạnh lão phu nhân ở một bên nói.

Thịnh Khanh Khanh hiểu ra: Ít nhiều gì vẫn phải làm bộ lấy lý do để mấy người trẻ tuổi gặp mặt.

“Để Sính Đình đưa con đi, ta thấy hai người các con chung đụng rất tốt, cứ cùng nhau gặp đi.” Mạnh lão phu nhân lạnh nhạt nói: “Hai người các con đều tốt, ta không lo cho các con, kiên nhẫn đi gặp là được, lúc này tất cả đều vẫn chưa được quyết định.”

Lúc Thịnh Khanh Khanh mới nghe lời này của Mạnh lão phu nhân, nàng tưởng là để Mạnh Sính Đình đưa nàng chưa quen với cuộc sống ở Biện Kinh đi, chờ đến Sùng Vân Lâu mới biết, hóa ra Mạnh Sính Đình cũng có người phải gặp, hơn nữa còn không ít người.

“Chúng ta đi một đường, qua lại với bọn họ cũng chỉ là nói chuyện là được.” Mạnh Sính Đình dành ra thời gian nói với Thịnh Khanh Khanh: “Muốn đọc hiểu một người, có đôi khi nói hai ba câu là đủ rồi.”

Mạnh lục cô nương lại gần cười hì hì hỏi: “Nhị tỷ tỷ và Thịnh tỷ tỷ nói lời thì thầm gì vậy?”

“Đang nói là tổ mẫu dặn dò, hôm nay phải giám sát muội chặt chẽ một chút, đừng để bị thương đi về nữa.” Mạnh Sính Đình quét mắt qua Mạnh lục cô nương một cái, thản nhiên nói: “Đừng có chạy lung tung.”

Cái chân bị trẹo của Mạnh lục cô nương mới dưỡng khỏi, ngày hôm trước nghe nói Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh muốn đi Sùng Vân lâu, nàng ta chạy tới Phúc Thọ Viên của Mạnh lão phu nhân làm loạn hồi lâu, đến cùng vẫn đòi được cùng bọn họ ra ngoài.

Thịnh Khanh Khanh nhớ rõ lần trước khi vừa mới trẹo chân ánh mắt Mạnh lục cô nương nhìn nàng còn có chút bề trên, lúc này dưỡng lành vết thương rồi, có lẽ đã tỉnh táo một khoảng thời gian, ngược lại lại có thể làm dáng vẻ tỷ muội tình thâm một cách ranh ma ở trước mặt nàng.

Thịnh Khanh Khanh cũng không sợ Mạnh lục cô nương kiếm chuyện với nàng — không, nên nói là, hôm nay Mạnh lục cô nương sống chết muốn theo đến, có lẽ chính là vì gây chuyện cho nàng.

“Lần trước đó ta cũng là có lòng tốt mà.” Mạnh lục cô nương chống nạnh chu mỏ nói: “Ta biết hôm nay hai vị tỷ tỷ đến Sùng Vân lâu để làm gì, sau này ta cũng phải như vậy nên tới xem sự mới mẻ trước, cam đoan chỉ đi theo sau lưng hai vị tỷ tỷ, tuyệt đối không chạy lung tung!”

Nàng ta nói xong, quả thật chen đến giữa hai người, cười hì hì mỗi tay dắt một người.

Mạnh Sính Đình chỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt nhìn lướt qua rồi để tùy ý Mạnh lục cô nương nắm, mà Thịnh Khanh Khanh hơi cúi đầu, cùng Mạnh lục cô nương nhìn nhau, nàng nở nụ cười với nàng ta.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, xem ai có thủ đoạn cao hơn thôi.

Trong khoảng thời gian này cũng đủ để Thịnh Khanh Khanh biết được những con đường cơ bản của các phòng trong Mạnh phủ. Lấy Mạnh lục cô nương để nói, nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng ta là Hồ gia, tuy nói hai nhà liên hôn nhưng từ chút tin tức Mạnh Sính Đình để lộ ra, Thịnh Khanh Khanh có thể nhìn thấy tình cảm của hai nhà này cũng không thắm thiết.

Cho nên, hôm đó lúc ở Sùng Vân lâu Mạnh Hành trực tiếp mặc kệ mặt mũi của người Hồ gia cũng không phải là chuyện khó hiểu.

Hồ gia đối với mẫu thân của Mạnh lục cô nương mà nói thì là nhà mẹ đẻ, đối với Mạnh lục cô nương thì bây giờ không được xem là quá gần gũi, dù cho mượn dùng cũng không thể muốn làm gì là làm.

Ba người nhìn như thân thiết tiến vào trong Sùng Vân lâu, lần này còn trực tiếp đi đến vườn lê.

Không giống với lần trước, có lần dạo chơi ở An Vương phủ vào mấy ngày trước, người quen biết trong thành Biện Kinh của Thịnh Khanh Khanh cũng nhiều lên không ít, trên đường đi liên tục gặp ba khuôn mặt quen, từng người một đều tiến lên mang vẻ mặt tươi cười chào hỏi.

Mạnh lục cô nương nhìn sang từng người, khuôn mặt lộ sự kinh ngạc: “Người quen của Thịnh tỷ tỷ cũng thật là nhiều, ai cũng mang khuôn mặt tươi cười chào đón, thật tốt!”

Thịnh Khanh Khanh lại cười nói: “Dính hào quang của Mạnh phủ thôi, nếu ta không phải biểu cô nương của Mạnh phủ thì nào có cơ hội quen biết quý nhân?”

Mạnh lục cô nương nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi cũng cười hì hì nói: “Thịnh tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, là tiên nữ như Thịnh tỷ tỷ thì dù cho không có quan hệ với Mạnh phủ thì cũng sẽ có người tiến lên bắt chuyện.”

Thịnh Khanh Khanh nghe trong lời nói nàng ta có hàm ý nhưng cũng lười tiếp lời, dứt khoát cười một tiếng cho qua.

Mạnh lục cô nương đánh hụt một quyền âm thầm cắn răng, trên mặt không hiện ra, sau khi vui tươi hớn hở tiến vào vườn lê thì tìm cái cớ nói với Mạnh Sính Đình: “Vừa rồi ở bên ngoài ta thấy xe của tứ biểu tỷ, nghĩ là lại tới ném thẻ vào bình rượu, ta đi tìm bọn họ nói vài câu rồi quay lại.”

Mạnh Sính Đình đảo mắt nhìn nàng ta: “Một lát nữa là mở màn rồi, còn chạy cái gì.”

“Đi một chút là quay lại, một lát thôi!” Mạnh lục cô nương làm nũng.

Mạnh Sính Đình bị nàng ta ầm ĩ phát phiền, chỉ đành phải nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Mạnh lục cô nương đáp lại một tiếng rồi quay đầu bước nhanh ra bên ngoài, xem ra là có chút không kịp chờ đợi.

Thịnh Khanh Khanh nhìn bóng lưng nàng ta, nói: “Cứ để mặc nàng ta như vậy?”

“Còn có thể như thế nào?” Mạnh Sính Đình trả lời.

Hai người đều biết Mạnh lục cô nương rời đi chắc chắn lại âm thầm có tính toán gì đó, nhưng chỉ cần lấy được cái cớ thì cũng không thể nói được gì nàng ta.

Mạnh lục cô nương đi ra khỏi vườn lê, không có ý đi tìm biểu tỷ, ngược lại đi thẳng đến một tòa lầu nhỏ khác của vườn lê.

Tòa lầu nhỏ đó ở vị trí kín đáo, yên tĩnh thanh nhã, ở cổng dưới lầu còn có một hàng bốn người có dáng vẻ như thị vệ, từng người một kèm thêm đao.

Mạnh lục cô nương chạy đến trước cửa, thở đều hơi rồi nói: “Ta họ Mạnh, xếp thứ sáu, đã hẹn với tam hoàng tử, xin thông báo một tiếng.”

Bọn thị vệ uy nghiêm quét nhìn nàng ta, chia ra một người đi lên lầu bẩm báo.

Mạnh lục cô nương có chút căng thẳng bấm ngón tay tính thời gian, sợ bỏ lỡ trò hay nàng ta sắp xếp lần này.

Không bao lâu sau, thị vệ lên lầu đi xuống, hắn đưa tay ra dấu, nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Mạnh lục cô nương, tam hoàng tử bảo cô nương đi lên nói chuyện.”

Mạnh lục cô nương hít một hơi thật sâu đi vào, lúc lên tới lầu ba mới gặp được nam nhân trẻ tuổi mặc áo gấm nằm say giữa một đám ca cơ oanh oanh yến yến.

Nàng ta treo khuôn mặt tươi cười hành lễ, nói: “Bái kiến tam hoàng tử.”

Nam nhân quần áo không chỉnh tề nhìn nàng ta một cái, lộ ra nụ cười nhất thời làm khuôn mặt hắn có vẻ thấp kém: “Người ngươi nói đã đến rồi?”

“Đúng vậy.” Mạnh lục cô nương gật đầu: “Ta nghe cô cô nói, điện hạ thích mỹ nhân, người ta nói tất nhiên sẽ không làm cho điện hạ thất vọng.”

Tam hoàng tử cười cười, trong khuôn mặt dài nhỏ của hắn lộ ra một chút ánh sáng dâm mỹ: “Người đến Sùng Vân lâu, không phải là Mạnh Sính Đình? Mạnh Sính Đình đẹp thì đẹp đó, nhưng Mạnh phủ sẽ không cho ta ra tay với nàng ta.”

“Nhị tỷ tỷ đã tới, nhưng đi cùng tỷ ấy còn có một người khác, là biểu cô nương của Mạnh phủ, họ Thịnh.” Mạnh lục cô nương vội vàng giải thích nói: “Cha mẹ nàng ta mất hết, không có chỗ dựa, năm đó lúc mẫu thân xuất giá lại trở mặt với tổ mẫu, hai mươi năm không quay về Biện Kinh, đối với Mạnh phủ mà nói chẳng qua là người ngoài thôi.”

“Ồ?” Tam hoàng tử miễn cưỡng ngồi dậy từ trên đầu gối của ca cơ, hắn ôm eo nhỏ của mỹ nhân bên cạnh trêu đùa: “Tư sắc của nàng ta có thể đánh đồng với Mạnh Sính Đình?”

Mạnh lục cô nương chắc chắn nói: “So với nhị tỷ tỷ thì còn hơn một phần!”

Tam hoàng tử cuối cùng cũng có hào hứng, hắn đẩy mỹ nhân ra rồi đứng dậy, mở hai tay ra.

Các ca cơ bên cạnh lập tức sửa sang lại quần áo và búi tóc xốc xếch cho hắn.

“Ngươi phí hết tâm tư truyền tin tức này đến trước mặt ta, hoặc là có điều cầu xin ta, hoặc là có thù với nàng ta.” Tam hoàng tử dương dương đắc ý nói: “Những chuyện này ta thấy không sao cả. Nhưng nếu như mỹ nhân mà ngươi khen lên trời không lọt nổi vào mắt xanh ta thì đau khổ phải do ngươi tự chịu, tiểu nha đầu Mạnh phủ ạ.”

Mạnh lục cô nương cắn răng: “Điện hạ dời bước đi nhìn là biết.”

Đợi y phục một lần nữa được sửa soạn chỉnh tề, tam hoàng tử đỡ phát quan trên đầu, câu khóe miệng, tình thế bắt buộc nói: “Vậy ta đi xem thử, mỹ nhân gì có thể còn hơn Mạnh Sính Đình một phần.”

“Bọn họ bây giờ đang ở trong vườn lê.” Mạnh lục cô nương nói.

Tam hoàng tử ừ một tiếng, ra lệnh nói: “Ngươi tới dẫn đường.”

Mạnh lục cô nương do dự.

Nàng ta biết tam hoàng tử xem sắc như mạng, chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân hợp khẩu vị là muốn âu yếm, là tên sắc lang nổi tiếng của thành Biện Kinh, nên nàng ta mới nghĩ trăm phương ngàn kế bắc cầu lấy được liên hệ với hắn ta, nhưng tất cả những thứ này đều được làm khá là bí mật, chỉ có mấy người Hồ gia biết.

Nếu nàng ta dẫn đường cho tam hoàng tử, vậy đến lúc đó chỉ cần người có lòng điều tra thì sẽ biết nàng ta dẫn tam hoàng tử đến vườn lê!

“Không dám?” Tam hoàng tử hỏi.

Giọng điệu của hắn vẫn như cũ, nhưng Mạnh lục cô nương lại cảm nhận được ánh mắt tham lam giống như bản chất của hắn rơi trên người mình, thân thể lập tức căng lên, nàng ta nói một cách không lưu loát: “Ta đến dẫn đường cho điện hạ, chỉ là lúc đến vườn lê, ta có thể đi vào bằng đường khác so với điện hạ được không?”

Tam hoàng tử nói một cách đương nhiên: “Chuyện này thì phải xem mỹ nhân họ Thịnh kia rốt cuộc có thể làm cho ta hài lòng hay không.”

Mặc dù Mạnh lục cô nương nhìn Thịnh Khanh Khanh không vừa mắt, nhưng cũng không thể không thừa nhận tư sắc dung mạo của nàng độc nhất vô nhị, tam hoàng tử ngược lại đã làm cho trong lòng nàng ta ổn định một chút: “Được, xin mời điện hạ đi theo ta.”

Nếu nói lúc Thịnh Khanh Khanh mới tới Mạnh phủ, Mạnh lục cô nương chỉ bởi vì tư thái dung mạo của nàng mà nhận ra một chút uy hiếp, vậy thì sau khi ở Sùng Vân lâu có ý đồ chọc ghẹo nàng ngược lại mình bị ngã trẹo chân, từ đó bỏ lỡ tiệc sinh thần của An Vương phi, Mạnh lục cô nương liền ghim thù với Thịnh Khanh Khanh.

An Vương phủ tôn quý đến mức nào, một biểu cô nương Mạnh phủ không cha không mẹ dựa vào cái gì mà có thể được mang đi chúc thọ?

Hôm đó giữa các công tử quý nữ, chỉ có nàng có thân phận thấp nhất, lại dựa vào cái gì mà hôm nay đến Sùng Vân lâu, nhưng người kia nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh thì đều cao hứng tiên lên hỏi thăm?

Mạnh lục cô nương càng nhìn Thịnh Khanh Khanh càng không vừa mắt, vừa ghen ghét đối phương có khuôn mặt trời cho, vừa ghen ghét vận may của nàng tốt như vậy.

Thịnh Khanh Khanh muốn xuất giá, vậy Mạnh lục cô nương sẽ đánh rắn bảy tấc, cản trở vào nhân duyên đại sự của nàng.

Mạnh lục cô nương tính toán thời gian, bước nhanh về phía vườn lê.

— Chỉ cần tam hoàng tử háo sắc này coi trọng Thịnh Khanh Khanh, chẳng lẽ Mạnh phủ còn ra tay vì một biểu cô nương, trở mặt với một người đường đường là hoàng tử hay sao?