Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 4



Mặc dù Thịnh Khanh Khanh nán lại giây lát nhưng bởi vì hai chân khỏe mạnh, nên dĩ nhiên được nửa đường đã đuổi kịp Mạnh lục cô nương đang đi khập khiễng.

Mặc dù tiểu nha đầu lập mưu ám hại nàng hai lần, có điều nhìn thấy đối phương bước đi không lưu loát, trên người cũng bẩn, dáng vẻ chật vật, Thịnh Khanh Khanh vẫn tiến lên thân thiện nói: “Lục cô nương, y phục của muội bẩn cả rồi, ta đi đến chỗ vườn lê trước bảo hạ nhân đưa bộ quần áo đến cho muội thay được không?”

Mạnh lục cô nương lau nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hồng trừng Thịnh Khanh Khanh, nàng ta quát: “Vậy ngươi còn không mau đi!”

Thịnh Khanh Khanh khổ sở nói: “Còn làm phiền lục cô nương chỉ đường cho ta, lúc đến muội chạy nhanh quá, ta không nhớ rõ làm sao để quay về.”

Mạnh lục cô nương dậm chân, cắn răng nói: “Ngươi đi ra ngoài từ chỗ này là có thể nhìn thấy rất nhiều người, hỏi thăm đường là được!”

“Vậy ta đi ngay đây, lục cô nương một mình cẩn thận một chút, đừng ngã nữa.” Thịnh Khanh Khanh nói.

Mạnh lục cô nương chỉ cho rằng nàng đang cười nhạo mình, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, lại phát hiện ra trong mắt Thịnh Khanh Khanh đều là sự lo lắng chân thành, hoàn toàn không nhìn ra được ý châm chọc, nàng ta đành phải gắng gượng cắn đầu lưỡi nuốt lời hung ác xuống: “... Ta không sao, Thịnh tỷ tỷ mau đi đi.”

Lúc này Thịnh Khanh Khanh cứ đi một bước quay đầu một lần, vô cùng không yên tâm mà rời đi.

— Đương nhiên là nàng nhớ rõ đường đi như thế nào.

Lúc thành Giang Lăng bị phá, nàng nhắm mắt lại cũng có thể từ con đường hoàn toàn khác hẳn đi một mạch mò mẫm về phía nhà của mình.

Sau khi trở lại vườn lê của Sùng Vân lâu, Thịnh Khanh Khanh nói cho Mạnh Sính Đình biết chuyện lục cô nương bị thương, vị Mạnh nhị cô nương vô cùng có khí thế của đương gia chủ mẫu này đã nhanh chóng sắp xếp người mang theo y phục đi đón Mạnh lục cô nương.

Sau khi phái hạ nhân đi, Mạnh Sính Đình kéo Thịnh Khanh Khanh với đôi mắt chứa sự lo lắng đến chỗ ngồi bên cạnh mình ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Khanh Khanh chớp mắt mấy cái, lông mi cong cong sạch sẽ hoàn mỹ giống như đứa trẻ mới sinh: “Lục cô nương nói đưa ta đi xem trò hay, kết quả là không biết ai ở đó đùa ác, lúc thùng nước đổ nhào xuống, lục cô nương không cẩn thận ngã một phát.” Nàng dừng một chút, lại buồn bực nói: “Không biết là ai thất đức như vậy, cuối mùa thu rồi, nếu như quần áo bị ướt thì còn không phải sẽ cảm lạnh à?”

Mạnh Sính Đình không nói, nàng nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh một cái rồi nói: “Trong Sùng Vân lâu có y quán, ta bảo hạ nhân đưa muội ấy đi xem xem, không thương gân động cốt mới tốt.”

— Cảm lạnh vẫn là chuyện nhỏ, nếu như toàn thân ướt đẫm xuất hiện trước mặt một đám thiếu niên tinh lực tràn đầy… thì đó mới thật sự khiến cho người không ngóc đầu lên được.

Cho dù hành động của Mạnh lục cô nương cũng không phải do Mạnh Sính Đình sai khiến nhưng Thịnh Khanh Khanh mới đến tránh né tất cả dễ như trở bàn tay như vậy vẫn khiến Mạnh Sính Đình có chút để ý.

Chẳng lẽ Thịnh Khanh Khanh thật sự chỉ là vận may tốt?

Lần vừa đến vừa đi này đã tốn không ít thời gian, hí khúc rất nhanh đã mở màn, đám người liền không nói thêm gì nữa, bắt đầu yên lặng nghe kịch.

Thịnh Khanh Khanh đối với hí khúc thật đúng là dốt đặc cán mai, nàng ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, làm bộ bản thân nghe hết sức chuyên chú, lại chú ý tới trong lúc đó có một bà tử rón rén đi đến chỗ ngồi nói gì đó với Mạnh Sính Đình, sau khi Mạnh Sính Đình nghe xong thì lông mày lập tức nhíu lại. . Đam Mỹ Hay

Thịnh Khanh Khanh dời mắt, thầm nghĩ xem ra là đã xảy ra chuyện gì đó.

Cũng không biết là có liên quan đến Mạnh lục cô nương vẫn luôn không quay lại hay không.

Chờ một màn kịch được hát xong, Mạnh Sính Đình lập tức đứng lên, trên mặt nàng không có nụ cười, nàng chỉ rũ mặt xuống thấp giọng nói: “Đoạn sau chúng ta không nghe nữa.”

Các cô nương của Mạnh phủ mờ mịt đứng dậy theo: “Nhị tỷ tỷ, sao vậy?”

Mạnh Sính Đình dùng tay ra hiệu im lặng, lúc dẫn bọn họ đi ra ngoài rồi đến chỗ yên tĩnh, nàng mới nói: “Có quý nhân đến, chuyện Tiểu Lục bị thương đã khiến huynh ấy biết được rồi, chúng ta đi qua đó vấn an.”

Thịnh Khanh Khanh lập tức hiểu rõ: Là Mạnh Hành.

Nhưng Mạnh lục cô nương và Mạnh Hành có quan hệ gần gũi như vậy, đến mức chiến thần Đại Khánh có thể bởi vì nàng ta đau chân mà đi quan tâm vết thương à?

Nếu như Mạnh Hành thật sự thiên vị Mạnh lục cô nương như vậy, Thịnh Khanh Khanh nghĩ sau này mình không thể thiếu việc còn phải cố gắng hết sức đừng hấp dẫn sự chú ý của Mạnh lục cô nương mới là đứng đắn.

Đấu với tiểu nha đầu mười hai tuổi là chuyện hạ bút thành văn, đối nghịch với chiến thần Đại Khánh, Thịnh Khanh Khanh vẫn không có gan hùm mật gấu như vậy.

“Quý nhân gì?” Một cô nương khác của Mạnh phủ nhỏ giọng hỏi: “Không phải là người trong cung tới chứ?”

— Mạnh lục cô nương còn có quan hệ với người trong cung? Thịnh Khanh Khanh đảo mắt nhẹ nhàng nhìn cô nương Mạnh phủ lên tiếng một cái.

“Không phải,” Mạnh Sính Đình có chút do dự dừng lại một chút, sau đó nói: “Là… vị đường huynh kia.”

Rõ ràng Mạnh Sính Đình cũng không nói rõ là ai, Thịnh Khanh Khanh lại nhận ra bầu không khí bên cạnh lập tức đông kết, tựa như mấy người xung quanh đồng thời nín thở vậy.

Mạnh Hành này thật sự đáng sợ, nàng nghĩ thầm, một lát nữa có cần dứt khoát học theo dáng vẻ của bọn họ mà câm như hến hay không?

Nhưng chuyện này lại không phù hợp với bộ dáng ngày thường của nàng.

“Là… Là Đại tướng quân?” Một người run giọng hỏi.

Mạnh Sính Đình khẽ gật đầu: “Huynh ấy tới đây nhất định là có chuyện khác, chúng ta chỉ thỉnh an gửi lời hỏi thăm, mang theo Tiểu Lục liền quay về, đừng sợ.”

“Muội đau bụng, có thể không đi được không?” Một người khác khẩn cầu nói.

Mạnh Sính Đình quay đầu nhìn nàng ta một cái: “Muội không đi thì đường huynh không biết là muội đã tới sao?”

Thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng cứng, Thịnh Khanh Khanh đúng lúc xen vào nói: “Ta chỉ từng nghe về vị biểu ca của Mạnh phủ này, còn chưa từng gặp người thật đâu, không phải nói huynh ấy anh minh thần võ, dũng mãnh thiện chiến, là thần thủ hộ của Đại Khánh sao? Có gì phải sợ chứ?”

Các cô nương Mạnh phủ, bao gồm cả Mạnh Sính Đình, giờ phút này đều dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh.

Một người trong đó nhịn không được nói: “Tỷ không biết, huynh ấy đã giết quá nhiều người, oan hồn quấn thân tạo ra bệnh, dù bây giờ không cần đánh trận thì huynh ấy cũng sẽ rút đao giết ngay tại chỗ —”

“Im miệng!” Mạnh Sính Đình nghiêm nghị cắt ngang lời nói này, lông mày của nàng nhíu chặt lại, nàng trách cứ: “Chuyện tin đồn thất thiệt, ai bảo muội nói năng xằng bậy truyền ra ngoài?”

Cô nương Mạnh phủ nói lời này giật mình, che miệng lại lắc đầu liên tục, nàng ta rũ mặt xuống vùi đầu không dám nói nữa.

Thịnh Khanh Khanh lặp đi lặp lại lĩnh hội lời nói của nàng ta một lần, ngược lại có chút hiểu ra.

Chẳng trách, ai ai nhắc đến Mạnh Hành thì đều giật mình một cái trước mà không phải là tỏa ra ý cảm tạ sùng kính, hóa ra là bởi vì chuyện này.

Tuy Giang Lăng là một thành nhỏ ở biên thùy nhưng giáp ranh với Đông Thục, binh sĩ thủ quan đông đảo, Thịnh Khanh Khanh đương nhiên biết lão binh đánh trận nhiều rồi thường sẽ xuất hiện loại tình huống như vậy.

Cho dù không phải lúc giao chiến nhưng cũng giống như chim sợ cành cong, lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu; các loại ác mộng đều là việc nhỏ, lỡ tay đánh người bị thương, giết người đều không phải số ít.

Nói bệnh không phải bệnh, nhưng lại thật sự khiến cho người ta bối rối.

Chẳng lẽ Mạnh Hành cũng bị bệnh lạ này quấy nhiễu?

Mạnh Sính Đình đưa mọi người đến y quán trong sự trầm mặc nghẹt thở, nàng dừng bước chân lại ở cửa, hít một hơi thật sâu.

Thịnh Khanh Khanh thấy thế thì biết mặc dù trên mặt Mạnh Sính Đình cố gắng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng cũng cực kỳ bối rối, nàng suy nghĩ một chút bèn đưa tay ra lặng lẽ cầm ngón tay lạnh buốt của Mạnh Sính Đình.

Mạnh Sính Đình giống như bị bừng tỉnh từ trong mộng, ngón tay run lên.

Nhưng nàng không quay đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh mà là chậm rãi, sít sao cầm lại tay Thịnh Khanh Khanh, qua giây lát mới buông ra, ngược lại bình tĩnh đẩy cửa.

Một mùi thuốc xông vào mũi, kèm theo đó là loáng thoáng tiếng khóc lóc của Mạnh lục cô nương.

Mạnh Sính Đình mang theo đám người đi vào, lần theo tiếng khóc liền đi đến trong phòng, cúi đầu hành lễ với nam nhân có thân hình cao lớn ở trong phòng: “Sính Đình bái kiến Đại tướng quân.”

Thịnh Khanh Khanh nhập gia tùy tục, một mạch hành lễ thỉnh an theo mấy người khác, nàng đang muốn đứng thẳng lưng lên thì lại nhận ra có một ánh mắt lạnh băng không nói nên lời còn hung ác nham hiểm rơi trên đầu nàng.

Cảm giác đó rất khó hình dung, giống như một lưỡi dao sắc bén uống máu đã nằm ngang bên cổ nàng, khiến cho người ta rùng mình, cả người ớn lạnh.

“Ngươi không phải là người Mạnh phủ?” Nam nhân hỏi.

Mạnh Sính Đình thấp giọng đáp; “Đây là Thịnh cô nương mấy ngày trước vừa tới Mạnh phủ, muội ấy là ngoại tôn nữ của tổ mẫu, tổ mẫu gật đầu để muội ấy ở trong Mạnh phủ.”

“Họ Thịnh, tên gì?”

Lần này Mạnh Sính Đình không trả lời ngay, nàng nhất thời có chút không kịp phản ứng — Mạnh Hành thấy người không quen không biết, hỏi một câu thì cũng thôi đi, làm sao còn truy cứu cả tên kèm họ?

Đương nhiên Mạnh Hành sẽ không hỏi lại lần thứ hai, Mạnh Sính Đình ngây người mất một lúc, trong phòng yên tĩnh trở lại, ngay cả Mạnh lục cô nương cũng không tự chủ được mà che tiếng khóc nức nở ở trong miệng, không dám lên tiếng.

“Ta là độc nữ duy nhất còn lại của Thịnh gia tại Giang Lăng, khuê danh Khanh Khanh.” Cuối cùng người trả lời là Thịnh Khanh Khanh, nàng ngẩng mặt lên, giống như thường ngày mà nở nụ cười với Mạnh Hành, bên gò má lộ ra một cái lúm đồng tiền khiến cho người ta hoa mắt mê mẩn: “Ngoại tổ mẫu nói, nếu ta gặp Đại tướng quân, dựa theo bối phận có thể gọi một tiếng ‘Hành ca ca’.”

Người nhà Mạnh phủ đều chỉ dám nơm nớp lo sợ gọi Mạnh Hành một tiếng “Đại tướng quân”, tuy rằng trên bối phận Mạnh Hành đúng là biểu ca của Thịnh Khanh Khanh thì cũng không nên gọi như vậy!

Mạnh Sính Đình gắng gượng nuốt xuống ngụm khí lạnh đã đến yết hầu, nàng thấp thỏm dùng khóe mắt đảo qua bóng dáng của Mạnh Hành, trong chớp mắt đã tiến lên một bước ngăn cản trước người Thịnh Khanh Khanh: “Đại tướng quân, Tiểu Lục chỉ bị đau chân, làm phiền ngài đến thăm rồi.”

Mạnh Sính Đình có lòng tốt, chỉ có điều hình thể của nàng lại không ngăn được tầm mắt của Mạnh Hành.

Mạnh Hành vẫn nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh Khanh không dời mắt, tựa như muốn dùng ánh mắt hóa thành thực chất phong kín nhốt con bươm bướm là nàng đây vào trong trang sách.

Hắn gằn từng chữ đọc đầy đủ tên của nàng một lần, mỗi một chữ đều bị ghiền vỡ nát ở giữa hàm răng: “Thịnh, Khanh, Khanh.”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, hoảng hốt cảm thấy có phải bản thân mình có mối huyết hải thâm thù không đội trời chung với Mạnh Hành hay không, nhưng nàng vẫn nhoẻn miệng cười: “Có.”

Ánh mắt của Mạnh Hành bỗng nhiên dừng lại ở hai chiếc răng khểnh lộ ra của tiểu cô nương.

— Giống tiểu cô nương trong mộng như đúc.

Tướng mạo giống nhau, giọng nói giống nhau, tên cũng giống, duy chỉ có tính cách ngọt đến mức giống như đã ngâm lâu trong lọ đường rồi ra đời là không quá giống.

Nhưng chính là nàng.

Trong đầu Mạnh Hành có một giọng nói chém đinh chặt sắt nói cho hắn biết: Người ngươi tìm mười năm chính là người trước mặt này.

Vào giây phút tâm nguyện mười năm được chứng minh không phải là giấc mộng đẹp, trong lòng Mạnh Hành trước hết không phải là tuôn ra sự cảm kích vui mừng, mà là sự phẫn nộ và thù hận hừng hực đã kiềm chế không biết bao nhiêu năm, giống như dầu hỏa đen như mực nhuộm lên lý trí hắn một lớp màu tối khắc nghiệt, bị lửa giận nhóm lên phút chốc thiêu đến tràn đầy núi đồi.

Nếu như là giả thì dứt khoát giữ lại trong mộng; nếu như là thật, thì vì sao đến bây giờ mới bằng lòng tự hạ thấp địa vị mà xuất hiện!