Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 46



Mạnh Hành thật đúng là nhất thời không rảnh để ý tới Ngụy Trọng Nguyên.

Sau khi hắn treo dây đeo kiếm thuộc da lên thì hành trình một ngày có chút bận rộn.

Tôn Tấn nghiêm trang báo cáo hết từng hành trình điều động ra vào mấy ngày nay của Ngụy Lương, tiện thể còn nhắc luôn miệng đến bệnh tình của Ngụy nhị, nói: “Chân có thể chữa khỏi, eo thì không được, nửa người dưới bại liệt, chỉ sợ sau này cưới hỏi rất khó. Có một lần này, chuyện đính hôn với Thịnh cô nương chỉ sợ còn phải trì hoãn thêm một khoảng thời gian nữa, chờ thân thể Ngụy nhị tốt hơn một chút mới có thể xem bát tự.”

Mạnh Hành cũng không giương mắt lên mà ừm một tiếng.

Tôn Tấn lại nói ríu rít thêm một chút thì mới phát hiện ra điều không thích hợp — cũng không phải là Mạnh Hành không nghe kỹ càng, mà là thái độ của hắn có chút không tập trung khác với ngày bình thường, dường như sự chú ý đều đặt vào nơi khác nhiều hơn vậy.

“... Đại tướng quân?” Tôn Tấn thăm dò gọi: “Hôm nay ngài đã đi đến Mạnh phủ à?”

Mạnh Hành chậm hai nhịp, lại cho một chữ “Ừ” vô cùng đơn giản, ngay cả việc mở miệng cũng lười.

Ánh mắt Tôn Tấn quét trên dưới quanh người hắn một lần, cuối cùng dừng lại trên tay Mạnh Hành.

Mặc dù mỗi ngày Mạnh Hành yêu thích ngắm nghía trường đao của hắn nhưng động tác hôm nay lại dường như có chút khác biệt.

Tôn Tấn đánh bạo nhón chân nhìn kỹ, cuối cùng cũng trông thấy thứ Mạnh Hành vu0t ve trong tay không phải là chuôi đao của hắn mà là món trang sức rũ trên dây đeo kiếm đột nhiên xuất hiện.

Tôn Tấn bừng tỉnh hiểu ra.

Hắn ta nắm tay hắng giọng, nghiêm trang hỏi: “Dây đeo kiếm mà Đại tướng quân mới có được khá là độc đáo, hình dạng lá phong đặc biệt, trông rất quen?”

Mạnh Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, mở miệng nói: “Người ta tặng.”

Tôn Tấn làm dáng vẻ hiểu rõ: “Vậy nhất định là quà tặng sinh thần cho ngài rồi, thoạt nhìn như là bện thủ công? Có thể nói khá là có tâm.”

Mạnh Hành thỏa mãn gật đầu: “Không sai.”

“Thuộc hạ cả gan đoán, là Thịnh cô nương làm?” Tôn Tấn lại hỏi.

“Là muội ấy.” Mạnh Hành sờ lên dây bện, cuối cùng cũng giống như là nhìn đủ rồi, ngồi thẳng dậy nói: “Ngụy nhị bị thương không cần để ý đến hắn, tiếp tục điều tra Ngụy gia — tứ thúc của ta khi nào thì đến Kinh?”

Mắt thấy cuối cùng Mạnh Hành cũng có ý nói đến chuyện chính, Tôn Tấn nghiêm mặt lại: “Nhìn hành trình thì mấy ngày nữa sẽ đến, Hồ gia đã liên lạc tin tức với ông ta rồi.”

Mạnh Hành hừ cười: “Kệ bọn họ đi, chuyện trong cung đừng nhúng tay vào. Chờ ông ta vào thành, ta lại đi đến Mạnh phủ.”

Người trừng phạt Mạnh lục cô nương là hắn, đương nhiên Mạnh tứ gia sẽ bất mãn, Mạnh Hành chỉ cần đảm bảo sự bất mãn này đều hướng về phía hắn chứ không phải ảnh hưởng đến Thịnh Khanh Khanh là được.

“Tần Chinh đâu?” Mạnh Hành hỏi.

“Đang ở bên ngoài chờ.” Tôn Tấn liền vội vàng đứng dậy: “Ta đi bảo hắn vào.”

Chờ đến lúc ra ngoài trao đổi với Tần Chinh, Tôn Tấn vô cùng có nghĩa khí vỗ bả vai Tần Chinh: “Sáng mắt lên một chút, ngoài miệng bôi thêm mật, huynh đệ.”

Tần Chinh nghe chỗ hiểu chỗ không, lúc vào cửa đánh giá Mạnh Hành vài lần mới đột nhiên hiểu ra: “Xem ra sáng hôm nay chạy đến Mạnh phủ, đồ muốn có được vẫn tới tay rồi sao.”

— Động tác vu0t ve kia của Mạnh Hành đâu có gọi là vu0t ve, rõ ràng chính là đang khoe khoang, giống như sợ người khác không nhìn ra trên hắn có thêm một món đồ chơi vậy.

Nghĩ đến hành động này là do Mạnh Hành làm ra, Tần Chinh quả thật có thể cười tận ba ngày.

Khi nào thì tính tình Mạnh Hành trở nên trẻ con như vậy?

“Ừm.” Sắc mặt Mạnh Hành trì trệ: “Chỉ là không tự tay tặng cho ta ngay trước mặt.”

Tần Chinh liên tục xua tay: “Tiểu cô nương nhát gan, khó tránh khỏi có chút sợ huynh, có thể chuẩn bị quà cho huynh đã là rất tốt rồi.”

Mạnh Hành lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Tần Chinh: “...” Hắn suy nghĩ một chút, vô cùng lưu loát mà sửa lời nói: “Có lẽ là thẹn thùng chăng? Ta thấy Thịnh Khanh Khanh không giống tiểu cô nương khác, thấy huynh hung thần ác sát như thế cũng không sợ, có lẽ chỉ là e lệ, không dám giao trước mặt huynh?”

Mạnh Hành cảm thấy rất có lý.

Sau lần đầu tiên Thịnh Khanh Khanh khóc lóc trước mặt hắn thì liền đi vòng qua hắn, tâm tư tiểu cô nương lúc nào cũng hơi khó nắm bắt.

Tâm tình của Mạnh Hành trở nên vui sướng hơn không ít, hắn giương mắt nói: “Nói thế nào?”

Tần Chinh thở dài một hơi, cuối cùng cũng nói tới chuyện chính với Mạnh Hành: “Ta đã đi thăm dò rõ ràng thân phận của Thịnh Hoài, người này vốn là một hộ viện trong Mạnh phủ, về sau bởi vì thân thủ không tệ mà được tổ phụ huynh khen ngợi, sau đó liền ở lại Mạnh phủ dạy công phu quyền cước, nghe nói cũng không phải là trò mèo cào. Trước khi ông ấy và Mạnh Vân Yên bỏ trốn cũng không có ai biết tư tình giữa bọn họ, khi rời Kinh thì trót lọt một cách khác thường, một đường đi đến Giang Lăng cũng không có ai đuổi theo.”

Nhưng nếu thật sự có lòng muốn tìm, Mạnh Vân Yên và Thịnh Hoài không đổi tên đổi họ, cũng luôn có thể tìm được.

Tần Chinh dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Nhưng có vài việc làm ta chú ý đến chính là — trước khi vào Mạnh phủ làm hộ viện, ta lại không tra được gì về cuộc đời của Thịnh Hoài này, người này giống như từ trên trời rơi xuống vậy, lúc trước chưa từng có người nghe nói đến tên của ông ấy, mà ông ấy chỉ lấy một thân phận là hộ viện để vào Mạnh phủ, mãi cho đến khi chết trận ở Giang Lăng mới thôi.”

Mạnh Hành trầm ngâm một lúc: “Dựa theo cách nói của mẫu thân và tổ mẫu, Mạnh phủ không đi tìm Mạnh Vân Yên thì có chút khả năng, vậy Ngụy gia thì sao?”

“Năm đó hai nhà Mạnh Ngụy từng có ước định không đi tìm người, Ngụy gia cũng đồng ý, bởi vậy mới có ngọc và tơ lụa để lại.” Tần Chinh dừng lại một chút, hắn có ý riêng nói: “Nhưng đây là ở bề ngoài, rốt cuộc trong bóng tối Ngụy gia có tuân thủ ước định hay không thì chuyện này không biết được.”

“Khanh Khanh là lần đầu tiên nghe nói đến Ngụy gia.” Mạnh Hành rũ mắt nói: “Cho dù Ngụy gia có âm thầm hành động thì có lẽ cũng không làm kinh động đến người nhà họ.”

Tần Chinh: “...”

“Xét đến cùng thì mấu chốt nằm ở Ngụy gia, huynh và Tôn Tấn cùng nhau tra tiếp, tiếp cận Vương Đôn, hắn đi một đường từ Giang Lăng đến Biện Kinh, là người sống sót duy nhất trong trận chiến Giang Lăng năm đó, lại đặc biệt gặp Khanh Khanh, có lẽ trên người cất giấu bí mật.”

Mạnh Hành suy tư nói xong lại không nghe thấy Tần Chinh đáp lại, hắn không vui ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.

Tần Chinh dở khóc dở cười, hắn gãi sau gáy mình, thăm dò hỏi: “Lúc huynh gặp Thịnh Khanh Khanh, ở trước mặt chính là gọi nàng ấy như vậy?”

Mạnh Hành nhíu mày: “Gọi cái gì?”

Tần Chinh đến cùng cũng không có gan gọi theo, hắn mịt mờ nói: “Không gọi họ, trực tiếp gọi tên?”

Mạnh Hành sửng sốt một chút, tiếp theo đó động tác của hắn vô cùng mất tự nhiên mà cầm lấy cái chén uống một hớp nước: “Không phải.”

Tần Chinh nhìn hắn quả thật uống một ngụm chén trà không: “...” Vậy chính là chỉ gọi trong lòng.

Mạnh Hành trầm mặc hồi lâu, hướng mũi nhọn của cái chén về phía Tần Chinh: “Huynh rảnh lắm à?”

Tần Chinh nở nụ cười khổ, hắn chắp tay: “Tuân lệnh, ta đây đi tìm Tôn Tấn.”

Hắn nói xong thì quay người muốn đi, đột nhiên lại quay đầu nói: “Ta nhớ ta từng gặp lá phong giống như vậy ở đâu rồi — có phải là chiếc lá huynh rất nâng niu được kẹp trong sách dùng để làm thẻ kẹp sách kia không?”

Mạnh Hành lạnh mặt: “Không đi cũng được, ta đây còn có việc chưa có ai đi làm.”

Tần Chinh ôi chao một tiếng, ba chân bốn cẳng chạy vội ra ngoài, lúc đến cổng thì cùng Tôn Tấn liếc nhìn nhau, nắm tay chạm vào nhau.

Tôn Tấn kín đáo nói: “Huynh đệ, ta đã thành thân rồi, ngược lại nghe không cảm thấy đau tim, ngươi thì sao?”

Tần Chinh vẫn chưa kịp thành thân: “...”

*

Ngày thứ ba sau sinh thần của Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh nghe nói Mạnh tứ gia cuối cùng cũng về Kinh rồi.

Mặc dù nàng chưa từng gặp mặt tứ cữu cữu này nhưng nhờ phúc của Mạnh lục cô nương và Hồ thị, trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều cũng nổi lên chút mâu thuẫn.

Mạnh tứ gia cũng không làm Thịnh Khanh Khanh thất vọng, ngày trở về, sau khi ông ta đi bái kiến Mạnh lão phu nhân một chuyến thì giải trừ lệnh cấm túc của Hồ thị và lục cô nương.

Tin tức này là do Thanh Loan lặng lẽ ra ngoài nghe ngóng rồi trở về nói cho Thịnh Khanh Khanh biết.

“Tứ phòng bên kia cực kỳ náo nhiệt, giống như ăn Tết vậy.” Thanh Loan nhíu mày nói: “Em gặp được một người của tứ phòng, lúc nhìn em cái mũi đều sắp hất lên trời rồi.”

“Bọn họ không chạy sang bên này là được, còn lại không quan trọng.” Thịnh Khanh Khanh bật cười trấn an nàng ấy: “Lại không ở gần lắm.”

Điều nàng để ý là mấy ngày nay Hồ thị và Mạnh lục cô nương yên tĩnh, lại phái tiểu nha đầu đến cảnh cáo nàng, chung quy cũng là muốn âm thầm làm chút chuyện gì đó.

Mạnh tứ gia cũng về rồi, bọn họ gần như đang ở thời điểm nên có động tĩnh rồi.

Sau sinh thần Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh gần như không đi ra khỏi viện nhưng lại không nghe thấy trong nội viện có động tĩnh gì kỳ lại, tự như hôm đó đồ trong phòng bị người ta lục lọi đều là ảo giác của nàng vậy.

Đối với sự nghi ngờ có người từng đến viện mình, bởi vì không mất thứ gì nên Thịnh Khanh Khanh cũng không nhắc đến với Mạnh đại phu nhân, chỉ tự mình tăng cường cẩn thận một chút.

“Trong gia đình giàu có như vậy mà cũng có người lòng dạ hẹp hòi.” Thanh Loan tức giận bất bình, lại nói: “Đúng rồi cô nương, vừa rồi lúc em ra ngoài nghe thấy bọn họ hình như đang nói chuyện lục cô nương Mạnh gia đính hôn gì đó, nhưng vừa thấy em thì lập tức ngậm miệng đi mất rồi.”

“Đính hôn?” Thịnh Khanh Khanh giương mắt lên: “Không phải chứ.”

Mạnh Sính Đình vừa mới muốn đính hôn, mấy muội muội sau nàng ấy cũng còn phải đợi, lục cô nương xếp thứ sáu mới mười hai tuổi, lúc này đính hôn thì không khỏi hơi sớm.

“Em cũng nghĩ thấy không đúng lắm.” Thanh Loan nói: “Nhưng mà lúc em hỏi người ta thì bọn họ đều ngậm miệng không nói, giống như có điều cấm kỵ gì đó, em cũng không có cách nào.”

Thịnh Khanh Khanh thoáng suy tư một lát rồi quên hết đi: “Nếu như nàng ta thật sự muốn đính hôn thì kiểu gì cũng sẽ biết được thôi, cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

“Cũng phải.” Thanh Loan nhanh nhẹn tay chân pha trà, lại nói: “Cô nương, buổi tối Mạnh phủ muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho Mạnh tứ gia, nghe nói Đại tướng quân cũng sẽ tới.”

“Ừm.” Thịnh Khanh Khanh đáp một tiếng, lúc nghe thấy Mạnh Hành cũng sẽ đến, không biết thế nào mà trong lòng nàng yên ổn hơn không ít.

— Có lẽ mình là một trong số ít người không e sợ Mạnh Hành, cũng đã gặp nhiều dáng vẻ khúm núm của người khác trước mặt Mạnh Hành, cho nên lúc Mạnh Hành ở đây, Thịnh Khanh Khanh ngược lại cảm thấy vô cùng thả lỏng.

Dù sao thì trong lòng Thịnh Khanh Khanh cũng cảm thấy Mạnh Hành khá là chú ý đạo lý.

… Lời này đổi thành người khác nghe thì có tin hay không cũng không biết được.

Trước giờ cơm tối, Thịnh Khanh Khanh được Mạnh lão phu nhân gọi đến Phúc Thọ viên, ở lại luôn đến giờ cơm trưa, lão phu nhân được nhắc nhở giờ giấc mới chậm rãi đứng lên, duỗi một tay về phía Thịnh Khanh Khanh nói: “Nha đầu, đi thôi.”

Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc chớp chớp mắt rồi bước nhanh đi đến bên cạnh lão phu nhân đỡ bà.

Từ sau khi đến Mạnh phủ, Mạnh lão phu nhân ăn nói có ý tứ vẫn là lần đầu tiên biểu hiện ra sự ưu ái đối với nàng.

Nếu nói đây là bộc lộ sự yêu thích đơn thuần, trong lòng Thịnh Khanh Khanh khó mà thuyết phục bản thân mình được.

Nghĩ theo hướng đơn giản, có lẽ là Mạnh lão phu nhân đã đoán được tứ phòng ngo ngoe muốn động, mượn cơ hội xuất hiện như vậy để ám chỉ mình coi trọng làm chỗ dựa cho nàng, cảnh cáo tứ phòng đừng có suy nghĩ không nên có gì.

Nếu như nghĩ theo hướng phức tạp…

Thịnh Khanh Khanh rũ mắt xuống, im lặng không lên tiếng mà thả chậm bước chân đỡ Mạnh lão phu nhân đi về phía trước.

“Ngụy gia nhất thời không dành ra được thời gian để bận rộn chuyện đính hôn, nói với ta là muốn trì hoãn thêm chút thời gian.” Mạnh lão phu nhân mở miệng nói.

“Vâng.” Thịnh Khanh Khanh ngoan ngoãn lên tiếng, không có chút dị nghị nào.

Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ phải hao mòn mấy chục năm ở Ngụy gia, chỉ cần người Ngụy gia có mưu đồ với nàng, không hủy bỏ chuyện đính hôn thì chuyện Ngụy nhị dưỡng thương mấy tháng có gì đâu mà không thể chờ?

Mạnh lão phu nhân ồ một tiếng, giống như rất hài lòng với thái độ của Thịnh Khanh Khanh.

Tiếp theo đó bà lại chậm rãi tiếp tục nói: “Đồ nên là của con thì chính là của con, con cứ yên tâm.”

Thịnh Khanh Khanh cười cười: “Đồ mẫu thân con để lại, ngoại tổ mẫu đều có thể bảo quản mấy năm nay, đương nhiên là con biết.”

“Năm đó nếu như mẫu thân con có sự kiên nhẫn bình tĩnh của con…” Mạnh lão phu nhân nói được một nửa thì hơi do dự, sau đó mới nói hết lời: “Thì không cần đến mức bây giờ để con trả mối nhân tình này.”

“Thế gian vạn vật, làm sao biết được không phải đều là nhân quả tuần hoàn qua lại chứ?” Thịnh Khanh Khanh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Dường như ngoại tổ mẫu luôn để ý phụ thân mẫu thân con sống như thế nào, thật ra cho dù sau này mẫu thân bệnh tật quấn thân, phụ thân bận rộn quân vụ thì con cũng biết hai người bọn họ thực sự yêu nhau, nâng đỡ lẫn nhau. Mặc dù không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng cũng trùng hợp chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, có lẽ đối với bọn họ mà nói, cả đời cũng chưa từng để lại tiếc nuối gì.”

Năm ngón tay của Mạnh lão phu nhân đặt trên cánh tay của Thịnh Khanh Khanh hơi siết chặt lại, móng tay nhọn trong lúc vô tình đã bấm vào khiến Thịnh Khanh Khanh đau xót.

Cũng may Mạnh lão phu nhân rất nhanh đã kịp phản ứng lại mà thả lỏng, lúc bà lên tiếng lần nữa, nghe giọng điệu lại như cố gắng tự trấn định, mang theo sự run rẩy rất nhỏ: “Vậy bà già ta đây, có phải cũng có thể xem như là một trong những sự tiếc nuối của nó không?”

Thịnh Khanh Khanh hơi do dự rồi nói: “Từ khi con còn bé, mẫu thân đã nói với con rất nhiều chuyện của ngoại tổ mẫu. Lúc dạy con nữ công còn cố ý nhắc đến năm đó người tự mình dạy bà ấy dùng kim khâu. Mẫu thân vẫn luôn nhớ thương người, chỉ là… không dám gặp người.”

“Giữa mẹ con nào có mối thù qua đêm?” Mạnh lão phu nhân trầm giọng nói: “Khi nó đi vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, lúc ta lần nữa nghe về nó thì chính là tin chết mà con mang về, ba mươi năm này lại để một mình ta đợi uổng công rồi?”

Thịnh Khanh Khanh đành phải lại an ủi vài câu.

Lúc sắp đến bên ngoài sảnh chính, Mạnh lão phu nhân chậm rãi nói: “Khanh Khanh, con là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối đừng giống Vân Yên, làm ra chuyện xúc động nhất thời mà không để ý đến hậu quả.”

Thịnh Khanh Khanh rũ mắt xuống đáp lời, tiếp theo đó đỡ Mạnh lão phu nhân đi vào trong sảnh chính.

Đám người chờ bên trong nhao nhao đứng lên nghênh đón lão phu nhân có bối phận cao nhất trong nhà.

Thịnh Khanh Khanh không chớp mắt đi theo lão phu nhân đến vị trí tôn quý nhất, sau khi đỡ bà ngồi ổn rồi mới lặng lẽ trở về chỗ mình luôn ngồi — bên cạnh Mạnh Sính Đình.

Nàng có thể nhận ra không ít ánh mắt dò xét rơi trên người mình, nhưng cả quá trình cũng không ngẩng đầu lên quan sát.

Lúc đám người động đũa, Mạnh Sính Đình ở bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Đường huynh tới rồi, muội nhìn thấy không?”

Thịnh Khanh Khanh khẽ ừ, âm cuối lên cao, là một câu nghi vấn.

Nàng chỉ nghe nói Mạnh Hành muốn tới, nhưng vừa rồi ở trong sảnh nàng không nhìn ai thêm một cái, đương nhiên là không nhìn thấy Mạnh Hành.

Mạnh gia tách nam nữ ra ngồi khác bàn, hiển nhiên Mạnh Hành ngồi cùng với mấy nhi tử tôn tử của Mạnh lão phu nhân, có chút khoảng cách với Thịnh Khanh Khanh.

Mạnh Sính Đình nhấp một hớp canh ngọt tốt cho dạ dày trước khi ăn cơm rồi mới chậm rãi nói: “Ta đoán muội cũng không nhìn xung quanh. Một lát nữa muội nhìn xem trên người huynh ấy có gì khác biệt?”

Thịnh Khanh Khanh cầm thìa quay đầu nhìn Mạnh Sính Đình, cười nói: “Có thể có sự khác biệt nào chứ? Tỷ bớt lừa ta đi.”

Mạnh Sính Đình cũng quay mặt qua cùng nàng nhìn nhau, khó hiểu nói: “Thế nào, mới qua ba ngày mà muội đã quên chuyện mình đã làm rồi à?”

“...” Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới kịp phản ứng, nàng như bị quỷ thần xui khiến mà quay đầu nhìn về phía vị trí Mạnh Hành ngồi vào ba ngày trước.

Nếu dựa theo quy tắc cũ, có lẽ Mạnh Hành vẫn còn ngồi ở chỗ đó.

Nhưng mà lại không khéo, Thịnh Khanh Khanh nhìn từ xa xa, trước khi nhìn thấy Mạnh Hành thì ở giữa đã có một người chặn lại trước rồi.

— Sau khi Mạnh tứ gia trở về, trên bàn có thêm một người, đương nhiên chỗ ngồi cũng có chút thay đổi.

Cái nhìn đột ngột quay đầu này đã có chút đột ngột rồi, còn không nhìn thấy, Thịnh Khanh Khanh cũng không có cách nào, đang muốn thu hồi ánh mắt lại trông thấy nam nhân vốn đứng quay lưng về phía nàng quay đầu lại nhìn về phía nàng một cái.

Tiếp theo đó, nam nhân lạ mặt lại hiền hòa kia lộ ra một nụ cười với nàng.

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh lập tức có phỏng đoán, nàng trả lễ lại cho đối phương rồi quay đầu về.

Đó có lẽ chính là Mạnh tứ gia mà nàng vẫn chưa từng thấy.

Trong bốn cữu cữu của Thịnh Khanh Khanh, chỉ có tứ cữu cữu mi thanh mục tú có dáng dấp giống mẫu thân của nàng nhất.

… Cố tình lại là tướng công của Hồ thị.

Cho dù trông thái độ của đối phương khá là hiền lành, Thịnh Khanh Khanh cũng trả lại một nụ cười ngọt ngào nhưng nàng lại không thể vững tin Mạnh tứ gia này thật sự là một người dễ đối phó.

Không nói đến những thứ khác, Hồ thị và Mạnh lục cô nương nhất định phải yên lặng chờ Mạnh tứ gia về rồi mới làm trò yêu tiếp, không phải đã nói rõ được rất nhiều chuyện sao?

Nếu như Mạnh tứ gia không phải người sẽ cho bọn họ chỗ dựa thì còn chờ đợi cái gì?

Lần này Mạnh lục cô nương đã hết bị cấm túc, ngồi ở cùng một bàn với Thịnh Khanh Khanh, nàng ta liếc qua Thịnh Khanh Khanh, đột nhiên mở miệng nói: “Cây trâm trên đầu Thịnh tỷ tỷ thật là đẹp, ta thấy chế tác giống như là của Bảo Điệp Hiên?”

Nàng ta nói một tiếng này, giọng nói cũng không lớn không nhỏ, ngoại trừ người trên bàn này thì cũng không có ai chú ý tới.

Chỉ là các cô nương cùng tuổi ở trên bàn đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh theo lời nói của Mạnh lục cô nương.

— Thật ra chiếc trâm này khá là bình thường, toàn thân là bạch ngọc, phần đuôi được khắc thành hình đuôi chim tước, chỉ là trâm ở trên tóc Thịnh Khanh Khanh liền được sự xinh đẹp của cả người nàng chiếu rọi đến mức rạng ngời rực rỡ.

“Đã lâu lắm ta không đi ra ngoài rồi, cũng không biết tiền để dành mấy tháng nay có đủ đến Bảo Điệp Hiên mua một cây trâm hay không.” Mạnh lục cô nương lại than thở nói.

Hai câu này nối liền với nhau, ý tứ đã khá rõ ràng.

— Rõ ràng là Thịnh Khanh Khanh nghèo rớt mồng tơi đến Mạnh phủ, dùng tiền của Mạnh phủ, chi phí ăn mặc lại còn xa xỉ phung phí hơn đích cô nương là nàng ta?