Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 47



Đối với sự ám chỉ được cho là dụng tâm hiểm ác của Mạnh lục cô nương, Thịnh Khanh chỉ cười cười không nói.

Người mở miệng trước lại là cô nương xếp hàng thứ tư trong Mạnh phủ ngồi bên cạnh Mạnh lục cô nương, nàng ấy có chút lúng túng nhìn thoáng qua Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh rồi quay đầu nói với Mạnh lục cô nương: “Đây là của đại tỷ tỷ phái người đưa tới Mạnh phủ, Thịnh tỷ tỷ cũng được một phần.”

Mạnh lục cô nương theo bản năng phản bác: “Vậy sao ta không có —”

Nàng ta bắt bẻ được một nửa, bản thân cũng hiểu rõ được đáp án nên mang sắc mặt khó coi mà ngậm miệng lại.

Đáp án rất đơn giản: Đại hoàng tử phi và Mạnh Hành là tỷ đệ ruột thịt, Mạnh Hành cấm túc tứ phòng, đại hoàng tử phi đương nhiên là đứng về phía bên đó.

Mạnh tứ cô nương lại nói tiếp: “Thật ra đại tỷ tỷ cũng đã chuẩn bị cho muội một phần, tổ mẫu giữ nói chờ muội cấm túc xong thì đưa cho muội, nghĩ đến có lẽ cũng là hôm nay…”

Mạnh lục cô nương hối hận còn kịp, nàng ta cắn môi một cái rồi nở nụ cười: “Hóa ra là như vậy, ta còn nghĩ mấy ngày nữa đi Bảo Điệp Hiên ta sẽ mời Thịnh tỷ tỷ đi cùng ta lựa cái đẹp mắt đấy, thật là đáng tiếc.”

Lời nói giống như cứu vãn tôn nghiêm này của nàng ta rốt cuộc có xuất phát từ tâm hay không, trong lòng của mọi người ngồi trên bàn đều rất rõ ràng, cũng không có ai cố ý muốn vạch trần nàng ta, chỉ là đều cúi đầu im lặng ăn cơm không nói.

Mạnh lục cô nương vốn không dễ gì mới được tự do, nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh sống thoải mái thì sinh lòng bất mãn mà muốn chèn ép hai câu, ai biết suýt nữa đã tự chôn hố cho mình, cuối cùng cũng biết ngoan ngoãn, ngậm miệng không lên tiếng nữa.

Thịnh Khanh Khanh cũng không nói với Mạnh lục cô nương một câu nào, ngược lại cười cười với Mạnh tứ cô nương đã phân trần giúp nàng, sau đó thì nhỏ giọng nói chuyện với Mạnh Sính Đình ngồi bên cạnh, cả bàn đều khá là yên tĩnh.

Đợi đến sau khi bữa cơm kết thúc, tiệc tan, Mạnh lão phu nhân mới gọi Thịnh Khanh Khanh tiến lên gặp mặt Mạnh tứ gia.

Mạnh lão phu nhân có bốn người nhi tử, một nữ nhi, Mạnh Vân Yên đã qua đời không nói, còn lại bốn người nhi tử, ngoại trừ người xếp thứ ba thì đều ra bên ngoài làm quan, bởi vậy lúc trước Thịnh Khanh Khanh cũng chỉ từng bái kiến Mạnh tam gia.

“Tứ cữu cữu.” Thịnh Khanh Khanh hành lễ gọi một tiếng.

Tứ gia của Mạnh phủ để một nhúm râu nhỏ trên cằm, cười đáp một tiếng, lại cho quà gặp mặt rồi mới nói với Mạnh lão phu nhân: “Nha đầu này dáng dấp thật là giống Vân Yên, vừa nhìn đã khiến con nhớ tới Vân Yên khi còn bé.”

Mạnh lão phu nhân nâng mắt lên, trên mặt không có gợn sóng gì: “Quả thật là giống. Con làm cữu cữu cũng cực kỳ giống cháu gái.”

Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười: “Con lại cảm thấy là tứ cữu cữu và mẫu thân có mấy phần tương tự nhau.”

Mạnh tứ gia cảm khái nói: “Lần trước đó khi ta gặp Vân Yên thì nó vẫn là thiếu nữ, chỉ chớp mắt mà nữ nhi của nó cũng đã lớn bằng nó năm đó rồi — nghe nói con sắp đính hôn rồi?”

“Đúng vậy ạ, nhờ phúc của ngoại tổ mẫu.” Thịnh Khanh Khanh cúi đầu đáp.

“Đứa trẻ này lẻ loi trơ trọi một mình, cũng may có mẫu thân chăm sóc giúp đỡ.” Mạnh tứ gia thổn thức bình luận một câu, lại giống như nhớ tới cái gì đó mà quay đầu hỏi Mạnh lão phu nhân: “Mấy tháng nay thân thể mẫu thân có khỏe không? Sắp vào đông rồi, người dù sao cũng chú ý thân thể của mình.”

Mạnh lão phu nhân thản nhiên nói: “Ta không sao, mọi người đều bớt lo một chút thì ta cũng có thể sống lâu hơn một chút.”

Hồ thị nghe lời này rõ ràng là cảm thấy mình bị Mạnh lão phu nhân nhằm vào, bà ta khó chịu chuyển ánh mắt đi.

Biểu cảm trên mặt Mạnh tứ gia lại không thay đổi, ông ta giống như nghe không hiểu ý ngầm trong lời nói của Mạnh lão phu nhân, quay đầu nói với Hồ thị: “Chuyện mà mẫu thân phải làm, nàng ở bên cạnh giúp đỡ, coi như lấy công chuộc tội, biết chưa?”

Hồ thị ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Mạnh tứ gia lại khuyên nhủ Mạnh lão phu nhân: “Người xem, hôn sự của Khanh Khanh tất nhiên là phải làm lớn, một mình người cũng cực kỳ bận rộn, tìm người hỗ trợ là vừa vặn, mệt mà ngã bệnh thì không đáng.”

Trong lòng Hồ thị sáng tỏ — bà ta đã sớm thương lượng với Mạnh tứ gia, dùng cái cớ lấy công chuộc tội để hỗ trợ Mạnh lão phu nhân xử lý hôn sự của Thịnh Khanh Khanh, trong lúc đó đương nhiên có thể tìm ra được rõ ràng của hồi môn của Thịnh Khanh Khanh, nhà cửa bao nhiêu cân bao nhiêu lượng.

Việc khó khăn chẳng qua là thuyết phục Mạnh lão phu nhân đồng ý việc này thôi.

Thế là Mạnh tứ gia vừa nói hết câu, Hồ thị đã đứng lên, bà ta mang vẻ mặt xấu hổ quỳ xuống trước mặt Mạnh lão phu nhân nói: “Mẫu thân, con dâu biết sai rồi, lần này nhất định sẽ dụng tâm xử lý hôn sự của Khanh Khanh một cách ổn thỏa, không để con bé chịu chút uất ức nào.”

Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng đảo mắt nhìn qua Hồ thị, dưới chân nàng lặng lẽ chuyển góc độ để tránh hiềm nghi, miễn cho cái quỳ này của bà ta còn có một phần nhỏ cho mình.

Cùng lúc đó trong lòng nàng cũng chắc chắn một điểm: Người lặng lẽ đi vào viện của nàng quả nhiên đến từ tứ phòng.

Nhưng lại không biết sự việc bởi vì hôm đó ở tòa nhà suối nước nóng bị người ta nhìn thấy, hay là từ đường khác truyền đến tai Hồ thị.

Trong lúc Mạnh lão phu nhân đang suy tính còn chưa lên tiếng thì Mạnh đại phu nhân ngồi nghiêm ở một bên “Ha” một tiếng cười: “Tứ đệ nói lời này, chẳng lẽ có ta trong phủ thì còn để mẫu thân vất vả quá độ hay sao?”

Hồ thị hơi sững sờ rồi ôn tồn giải thích: “Đại tẩu, ta không có ý này. Tẩu cũng có rất nhiều việc trong phủ phải một tay xử lý, vốn đã vô cùng bận rộn, ta đây nghĩ cũng là chia sẻ giúp tẩu một chút, chúng ta là chị em bạn dâu, dù sao cũng nên giúp đỡ nhau một chút.”

Lời này thật ra được nói đến hợp tình hợp lý, nhưng trong bốn vị phu nhân của Mạnh phủ, việc lớn nhỏ trong phủ phần lớn là qua tay một mình Mạnh đại phu nhân, nhị phu nhân và tam phu nhân đều vui vẻ nhàn hạ, Hồ thị nhất định phải nhảy ra chia sẻ nỗi lo thì có vẻ cố ý.

Đâu phải Mạnh đại phu nhân không biết Hồ thị có ý định gì, nhưng trong lòng Hồ thị và Mạnh lục cô nương có oán hận với Thịnh Khanh Khanh, bà vẫn rất rõ ràng.

Cho dù hiện tại hôn sự của Thịnh Khanh Khanh không nhất định có thể thành thì Mạnh đại phu nhân cũng không định để Hồ thị đến “hỗ trợ”.

Lúc này bà có ý riêng mà nói: “Có lẽ tứ đệ muội không biết, nhưng việc chuẩn bị hôn sự của Khanh Khanh, mẫu thân đã giao phần lớn cho ta làm, ta nhìn thấy cũng không xảy ra sai sót gì mà?”

Hồ thị quả thật không biết — bà ta cũng bị cấm túc rất lâu rồi!

Hồ thị có chút trở tay không kịp lập tức quay đầu mịt mờ vứt ánh mắt cầu cứu cho Mạnh tứ gia.

Mạnh tứ gia suy tính một lúc rồi nói xen vào: “Đại tẩu nói đúng, vậy thì nàng đi làm trợ thủ cho đại tẩu, học thêm vài thứ, đứng giống như trước kia cái gì cũng không làm được, ngay cả Tiểu Lục cũng không học mấy việc tốt theo nàng!”

Hồ thị uất ức cúi đầu đáp một tiếng vâng.

Thấy người tứ phòng vẫn chưa hết hy vọng, Mạnh đại phu nhân xì một tiếng khinh miệt trong lòng, trên mặt trấn định hỏi thăm: “Nói đến hôn sự, tứ đệ và tứ đệ muội không phải cũng nên có việc của mình phải làm sao?”

Sắc mặt của Mạnh lục cô nương ngồi ở bàn bên cạnh trắng nhợt.

— Chuyện đang nói đến là việc Mạnh Hành muốn nàng ta đi làm thiếp cho tam hoàng tử.

Ngược lại là Thịnh Khanh Khanh vẫn luôn buông thõng hai tay đứng yên ở chỗ khác nghe không hiểu: Tứ phòng khi nào thì có hôn sự phải xử lý rồi?

Mạnh tứ gia nghi hoặc không hiểu mà hỏi: “Lời này của đại tẩu là có ý gì?”

Hồ thị miễn cưỡng vui cười: “Đại tẩu đây cũng là nói đùa thôi, chuyện hôm đó… sao có thể làm thật chứ. Tiểu Lục, nào, hôm nay đúng lúc có cơ hội, con ở trước mặt nhận lỗi với biểu tỷ, xin tỷ ấy đại nhân đại lượng không so đo với sự nghịch ngợm của con nữa.”

Khi chuyện tam hoàng tử bại lộ, Hồ thị vốn cũng không xem như là chuyện lớn gì — thật sự là thân phận của một biểu cô nương như Thịnh Khanh Khanh không đáng để bà ta quan tâm nhiều.

Nhưng khi Mạnh Hành đứng ra, ngay cả cơ hội xin lỗi cũng không cho Hồ thị thì bà ta mới biết sự việc không dễ giải quyết nữa.

Nhưng Hồ thị cũng không có dũng khí đi giằng co với Mạnh Hành, đành phải nhịn đến khi phu quân mình trở về thì mới có gan ở trước mặt Mạnh Hành, biến chuyện hắn đã nói lớn thành nhỏ, biến nhỏ thành không.

Mạnh lục cô nương lề mề đứng lên, còn chưa lên tiếng mà hốc mắt đã đỏ lên một vòng.

Nàng ta đi về phía Thịnh Khanh Khanh theo mệnh lệnh của Hồ thị, trong lòng căng thẳng tính toán xem làm sao thì mới có thể khiến cho mình trông thê thảm lại đáng thương, lại khiến khiến Thịnh Khanh Khanh không thể không rộng lượng tha thứ cho nàng ta, coi như tất cả đều chưa từng xảy ra.

Mặc dù cúi đầu với Thịnh Khanh Khanh khiến Mạnh lục cô nương cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng vì không thật sự đến phủ tam hoàng tử hoang phí thời gian cả đời, Mạnh lục cô nương cắn răng quyết định tạm thời nhẫn nhịn, sau đó lại đòi gấp bội từ Thịnh Khanh Khanh là được.

Vào lúc Mạnh lục cô nương cuối cùng cũng đứng trước mặt Thịnh Khanh Khanh, mang đôi mắt ngậm nước muốn mở miệng thì trong đầu Thịnh Khanh Khanh cũng xoay chuyển trăm ngàn suy nghĩ.

Thịnh Khanh Khanh nhạy bén nhận ra được, trong lời nói của mọi người ở đây đang cất giấu một tin tức bị nàng bỏ sót.

Mà lời xin lỗi của Mạnh lục cô nương thật sự là Hồng Môn Yến rồi.

Trong lúc Thịnh Khanh Khanh đang nghĩ xem làm sao để ứng phó thì một người khác ở đây lên tiếng.

“Thịnh Khanh Khanh.” Hắn trầm giọng gọi tên của nàng.

Đừng nói đến bản thân Thịnh Khanh Khanh, những người còn lại cũng nhao nhao lộ ra biểu cảm khác nhau nhìn về phía Mạnh Hành.

Hồ thị gõ bàn tính vang lạch cạch trong lòng trái tim càng run lên một cái.

— Tính toán của bà ta là dùng Mạnh tứ gia chi phối Mạnh lão phu nhân, Mạnh lão phu nhân đương nhiên có thể kiềm chế Mạnh Hành. Mạnh Hành nửa ngày nay không nói chuyện, Hồ thị còn tưởng là kế sách của mình đã có hiệu quả, ai biết hắn vẫn giết ra ở nửa đường!

“Hành ca ca?” Thịnh Khanh Khanh nhỏ giọng đáp lời hắn.

Mạnh Hành không nói một lời mà rút đao ra.

Thịnh Khanh Khanh nghe thấy mấy tiếng hoảng sợ hít hơi đồng thời vang lên, nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ không hề động đậy.

Mạnh Hành sẽ không làm tổn thương nàng, giờ phút này trên người hắn cũng không có sát ý và sự ngang ngược.

Quả nhiên, Mạnh Hành chỉ rút trường đao ra một nửa, ngón cái cọ sát trên chuôi đao: “Ngày hôm trước bị móc vào nên lỏng rồi, nàng đến xem xem.”

Thịnh Khanh Khanh liếc mắt liền nhìn thấy treo trên đao của Mạnh Hành là sợi dây đeo kiếm nàng tự tay bện.

Lúc tưởng tượng ra thành phẩm mà bện thì vẫn không thấy gì, khi thật sự nhìn thấy cái thứ xiêu xiêu vẹo vẹo này được treo trên chuôi binh khí nổi danh lừng lẫy của Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh vẫn không tự chủ được mà có chút thẹn thùng.

— Thật sự là trong lòng nàng cảm thấy thứ mình làm ra hơi cẩu thả, không xứng với thanh đao kia.

Mặc dù trong lòng bứt rứt nhưng Thịnh Khanh Khanh vẫn phản ứng cực nhanh mà tiến lên mấy bước, hơi khom lưng nhìn thoáng qua, quả thật có một đoạn dây thừng nhỏ bị kéo lỏng ra, nhưng không nghiêm trọng lắm.

… Huống hồ cũng là nàng làm ẩu, bện không đủ chặt chẽ kỹ càng nên mới có thể xảy ra sơ sót này.

Thịnh Khanh Khanh đưa tay bóp dây đeo kiếm, có chút xấu hổ muốn độn thổ: “Hành ca ca lấy ra đi, một lát nữa ta liền đi chỉnh lại.”

“Không cần lấy ra.” Mạnh Hành nói một cách đơn giản, tay nhấn một cái thu hồi lưỡi đao dài bằng nửa người vào trong vỏ, sau đó hơi dừng lại rồi trở tay cởi cả đao và vỏ đao xuống, hướng sống đao về phía Thịnh Khanh Khanh mà đưa cho nàng: “Cầm đi.”

Thịnh Khanh Khanh bị kinh ngạc thật lớn.

— Không phải nàng chưa từng sợ binh khí đã li4m máu, nhưng đây chính là vũ khí bên người của Mạnh Hành đấy!

Nếu không phải là mối quan hệ về tính mạng thì giữa binh sĩ cũng sẽ không phó thác vũ khí cho nhau.

Thấy tay Mạnh Hành không nhúc nhích, Thịnh Khanh Khanh chợt vươn tay ra tiếp lấy vũ khí trĩu nặng.

“Cầm cho chắc.” Mạnh Hành nói.

Thịnh Khanh Khanh khẽ vâng một tiếng, Mạnh Hành mới buông tay.

Trong khoảnh khắc hắn thu tay lại, Thịnh Khanh Khanh liền nhận ra trọng lượng trên tay trĩu xuống, ép tới mức hai cánh tay nàng đều hạ xuống một đoạn rồi mới cầm vững được.

Chỉ thấy dáng vẻ trường đao này trong tay Mạnh Hành huơ múa nhẹ như không, ai có thể nghĩ đến lại có trọng lượng nặng như vậy?

Dù đã có chuẩn bị, Thịnh Khanh Khanh vẫn suýt nữa bị thanh đao làm ngã, trong lòng có chút nghĩ mà sợ, nàng dứt khoát dùng hai tay ôm trường đao vào trong ngực.

Nàng nhìn Mạnh Hành, lại quay đầu nhìn Mạnh lục cô nương đứng bất động tại chỗ.

“Chờ cái gì?” Mạnh Hành lạnh giọng hỏi.

Đây chính là bảo nàng không cần phải để ý đến Mạnh lục cô nương nữa.

Thịnh Khanh Khanh ồ một tiếng rồi ôm trường đao đi về phía vị trí của mình — Mạnh Sính Đình đã dọn ra cho nàng một vùng đất trống nhỏ đủ để đặt trường đao.

Mạnh lục cô nương bị ném ở tại chỗ xấu hổ đến mức quả thật muốn đụng đầu ngất đi, nước mắt vốn đã tích trữ được rồi đã không kiềm chế được mà thật sự tràn mi vào lúc Thịnh Khanh Khanh quay người.

Hồ thị cũng rất xấu hổ, bối phận của bà ta xem như là trưởng bối của Mạnh Hành, nhưng vừa rồi Mạnh Hành đột nhiên lên tiếng đến khi Thịnh Khanh Khanh bước đi, người có bối phận cao hơn hắn trên bàn lại không có một ai nói chen vào.

— Sự huy hoàng bây giờ của Mạnh phủ dù sao cũng được xây dựng trên chiến công danh vọng của Mạnh Hành.

“Hôm nay lão tứ vừa về, không nói những chuyện này nữa.” Mãi đến lúc này Mạnh lão phu nhân mới chậm rãi lên tiếng: “Tất cả giải tán đi.”

Mạnh lão phu nhân vừa nói ra lời này, dự định của tứ phòng cũng chỉ có thể hành quân lặng lẽ.

Mạnh tứ gia dùng ánh mắt ra hiệu cho Hồ thị mang theo Mạnh lục cô nương rời đi, lại cười thăm hỏi Mạnh lão phu nhân hai câu rồi mới quay người đi theo sau.

Đám tiểu bối im lặng không lên tiếng rời khỏi bàn, đi theo phụ huynh nhà mình ra khỏi sảnh chính, Mạnh Sính Đình cũng không ngoại lệ.

Chỉ là đám người vừa đi ra ngoài, vừa giống như gặp quỷ mà liên tục quay đầu quan sát Thịnh Khanh Khanh đang phân cao thấp với trường đao của Mạnh Hành.

Người trong Mạnh phủ quen biết Mạnh Hành nhiều năm như vậy, có ai thật sự từng sờ thanh trường đao này của hắn? Đó thật sự chính là cái mạng thứ hai của Mạnh Hành.

Rất nhanh, Mạnh lão phu nhân cũng vịn tay Mạnh đại phu nhân đi ra ngoài, lúc gần đi bà vỗ vỗ tay Mạnh Hành, bảo hắn đi theo mình.

Duy chỉ có một mình Thịnh Khanh Khanh còn đang nghiêm túc ở bên cạnh bàn phân cao thấp với tác phẩm thủ công của mình.

— Cái chỗ bị móc vào đó thật ra cũng không rõ lắm, điều chỉnh sơ trên dưới là được, nhưng đao của Mạnh Hành quá nặng, Thịnh Khanh Khanh không thể không cúi đầu nhìn kỹ, tiêu tốn chút thời gian không cần thiết.

Đợi đến lúc nàng ngẩng đầu lên thì trong sảnh chính đã không còn một bóng người.

Thịnh Khanh Khanh: “...”

Nàng đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, có chút mờ mịt.

Lão phu nhân lên tiếng bảo mọi người giải tán thì nàng biết, nhưng sao ngay cả chủ nhân của thanh đao này cũng đi mất rồi?

Thịnh Khanh Khanh đứng bên cạnh dựa vào bàn trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn trường đao nghiêm nghị kia, theo bản năng đặt ngón tay lên vỏ đao, ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve từ một đoạn này đến chỗ khác, động tác vô cùng nhu hòa lưu luyến

Tựa như lưỡi đao sắc bén này cũng không phải là hung khí thổi tóc tóc đứt gì mà là một bảo vật cần cẩn thận che chở.

Lúc Mạnh Hành quay lại đến ngoài cửa sảnh chính thì đúng lúc nhìn thấy hành động rũ mắt vu0t ve vỏ đao của Thịnh Khanh Khanh.

Đều nói binh khí là cái mạng thứ hai của võ tướng, lời này thật sự không giả.

Ăn cơm tắm rửa đi ngủ, Mạnh Hành cũng sẽ không để đao rời khỏi mình.

Mấy ngón tay vừa trắng vừa nhỏ kia gần giống như là nhẹ nhàng lướt qua trên lưng Mạnh Hành, khiến Mạnh Hành còn đứng cách xa Thịnh Khanh Khanh mấy chục bước đứng tại chỗ giật cả mình, một sự xúc động không tên vọt thẳng từ xương cụt lên tới ót.

Thịnh Khanh Khanh lại nghiêm túc cúi đầu nhìn thanh đao mà lúc trước nàng không có cơ hội quan sát kỹ, sau khi nhìn tỉ mỉ từ chuôi đao đến cuối, nàng lại cầm ngọc lá phong chơi đùa một lúc, sau đó mới một lần nữa khom lưng, hơi có vẻ cố sức mà dùng hai tay ôm nó vào trong ngực, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Mạnh Hành trả vật về với chủ.

Mới đi được một bước, Thịnh Khanh Khanh liền đối mặt với Mạnh Hành đứng ở cổng.

Nàng sửng sốt một chút rồi chợt cười, ôm trường đao, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt mà tiến lên nói: “Ta sửa xong rồi.”

Mãi đến khi đi đến trước mặt Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh mới chậm rãi nhận ra ánh mắt Mạnh Hành nhìn mình có chút kỳ lạ và tĩnh mịch không nói ra được.

Nàng hơi do dự nhưng vẫn trả trường đao cho hắn: “Hành ca ca?”

Mạnh Hành khàn giọng đáp một tiếng, một tay nhận lấy đao đeo bên hông: “Sắc trời không còn sớm, ta đưa muội về.”

Quản gia đã ở một bên chờ đợi được một lúc biết điều mà xách đèn lồng đưa tới.

Mạnh Hành đang muốn đưa tay lấy thì Thịnh Khanh Khanh đã giành cầm trước: “Ta cũng không phải là trẻ con, vẫn biết đường về viện.”

Mạnh Hành không lên tiếng, hắn cứ đứng đó nhìn nàng như vậy, hai chân không hề có ý muốn chuyển hướng.

Thịnh Khanh Khanh: “...” Nàng lùi về sau nửa bước, không còn cách nào: “Vậy thì làm phiền Hành ca ca rồi.”

Lúc này Mạnh Hành mới đi theo.

Mạnh phủ vào đêm thắp không ít đèn lồng, trên đường quay về cũng không đến mức đưa tay không thấy năm ngón, Thịnh Khanh Khanh mang theo đèn lồng đi vòng vào trong hậu viện, thuận miệng nói: “Vừa rồi ta vừa cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên thì đều không thấy mọi người đâu cả, làm ta giật mình đấy.”

“Đi nói với lão phu nhân hai câu.” Mạnh Hành nói.

Thật ra Thịnh Khanh Khanh cũng không có ý hỏi Mạnh Hành đã đi đâu. Nàng quay đầu nhìn Mạnh Hành một cái rồi nói: “Vừa rồi cũng đã thiệt thòi cho Hành ca ca giải vây thay ta rồi.”

Mạnh Hành: “...” Thật ra là hắn giải vây cho bản thân mình.

Khi đó nếu như để mặc cho tứ phòng tiếp tục phát huy thì sự trả thù của hắn đối với tứ phòng sẽ bị Thịnh Khanh Khanh biết được.

Trong lòng Mạnh Hành đắn đo bất định về việc Thịnh Khanh Khanh sẽ có ý kiến gì đối với hành động có thù tất báo khá là hung ác của Mạnh Hành.

— Dù sao, hắn cũng đã nhìn thấu cô nương cứng rắn vô đối, kiên cường tự lập trước mặt này thật ra trong lòng vẫn mềm mại đến mức đâm một cái là vỡ.

“Tứ cữu cữu quả thật có dáng dấp rất giống mẫu thân ta.” Thịnh Khanh Khanh nói: “Có điều tính cách thì không giống lắm.”

Nàng thuận miệng dứt lời, lập tức ngậm miệng lại, tự cảm thấy cũng không nên nói ra lời này.

Thế nhưng lại khá dễ nói ra khi ở trước mặt Mạnh Hành.

Nghĩ tới đây, Thịnh Khanh Khanh theo bản năng quay đầu nhìn Mạnh Hành một cái.

Nam nhân với thân hình cao lớn đi chếch phía sau nàng nửa bước chân, bước chân lại nhẹ nhàng đến mức hoàn toàn không nghe thấy được.

Thịnh Khanh Khanh cảm thấy mình vốn nên sợ hãi giống như những người khác nhưng lại không sinh ra được một chút lòng sợ hãi, nàng không khỏi cười bản thân to gan.

“Cười cái gì?” Mạnh Hành hỏi.

“Không cười gì cả.” Thịnh Khanh Khanh đâu thể nào nói cho hắn biết được, nàng quay đầu một lần nữa cất bước, lại nhìn thấy một chút ánh sáng màu vàng xanh chậm rãi bay qua từ bên cạnh, nàng lập tức quay đầu nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc nói: “Đom đóm kìa!”

Mạnh Hành cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy ánh mắt Thịnh Khanh Khanh đang nhìn gắt gao theo con đom đóm càng bay càng cao kia, hắn suy nghĩ một chút rồi trực tiếp đưa tay đến giữa không trung — bắt một cái.

Thịnh Khanh Khanh trơ mắt nhìn Mạnh Hành giống như cao thủ võ lâm trong lời của tiên sinh kể chuyện, tay không bắt lấy đom đóm giữa không trung: “...”

Mạnh Hành cúi mặt xuống, một tay buông ra khỏi đao đón lấy đèn lồng trong tay Thịnh Khanh Khanh, bàn tay nắm hờ thành nắm đấm đưa tới trước mặt Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh chớp mắt mấy cái, trên nét mặt hiện ra một chút cảm xúc hân hoan không phù hợp với tuổi, hai tay bưng lấy nắm đấm của Mạnh Hành.

Vốn chỉ định thả con đom đóm ở gần Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành siết chặt tay lại, suýt nữa bóp dẹp con côn trùng nhỏ đáng thương.