Bình Sinh Tương Kiến Tức Mi Khai

Chương 5



Đưa Bình An đến nơi ở của Minh Dương Tán Nhân an toàn, bổn tác giả cũng có thể yên tâm rồi.

Đã kể xong câu chuyện của một đứa nhỏ, tiếp theo chúng ta sẽ nghe kể chuyện về một đứa nhỏ khác.

Bây giờ, chúng ta nhảy đến bốn năm sau, cũng chính là khi Lục Trầm vừa lên mười sáu tuổi. Do chư vị đã hiểu rõ phần nào tình huống hiện tại của đứa trẻ này, chúng ta hãy chuyển qua góc nhìn của một nhân vật khác nhé.

Ba Trát là tướng lĩnh nhỏ của Hằng Sơn Bộ, một bộ lạc nằm trong núi.

Giờ phút này hắn đang đứng đợi ở ngoài quân trướng của Lục Trầm, trên tay là thủ cấp của đại thủ lĩnh.

Vùng cao Đông Nam núi non trùng điệp, từng sơn trại một đều bị Lục Trầm đánh bại, vô phương phòng thủ. Phương pháp duy nhất để bảo vệ cho sơn trại chính là giết sạch người dân sinh sống ở bên trong. Nếu thế thì chỉ cần phái đi mấy chục thân tín là có thể bảo vệ được rồi.

Vì thế đương lúc bị Lục Trầm quân vây bốn phía, thủ lĩnh Hằng Sơn Bộ đã tự sát. Ba Trát hệt như đang cầm chính cái đầu mình xin hàng vậy, đổi lại việc bộ lạc của hắn được tha tội chết.

Nhìn mười tám cái đầu bị treo ngoài trướng, Ba Trát tự giễu mà nghĩ, thủ cấp thứ mười chín vậy mà lại do chính mình dâng lên cửa.

Thời điểm khi thủ lĩnh tự sát, Ba Trát không hề có chút cảm xúc nào. Hắn có, thế nhưng cũng chỉ có nỗi hận, hận bản thân mình thấp bé yếu đuối.

Hắn vốn định chuẩn bị tinh thần liều chết đến giây phút cuối cùng, nhưng mà hiện tại hắn lại thay đổi chủ ý.

Hắn phải giống như Kinh Kha* vậy, mang theo thủ cấp của thủ lĩnh, tự tay giết chết Lục Trầm.

*Kinh Kha: là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thuỷ Hoàng. Ông có một tình bạn đẹp với Cao Tiệm Ly, một nghệ nhân chơi đàn trúc.

"Tướng quân, mời vào."

Ba Trát ưỡn ngực, thanh chủy thủ giấu ở trong ngực như tiếp thêm cho hắn sự can đảm. Tiến vào trướng, Ba Trát lần đầu tiên gặp mặt kẻ đã khiến hai mươi ba bộ lạc vùng Đông Nam này vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật - Lục Trầm.

Thân khoác một kiện áo choàng lông thú đen tuyền rộng thùng thình, người vô cùng gầy. Không cường tráng như những người dân trên núi, sắc mặt thậm chí còn trắng hơn tờ giấy.

Ở Lục Trầm có một loại khí chất mà Ba Trát chưa từng gặp qua, tuy rằng thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng lại vô cùng trầm ổn. Khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ ốm yếu lại rất có thần thái, vài phần sáng sủa, vài phần tang thương. Mày cao mắt sáng, tóc mai nhẹ bay, sống mũi thẳng tắp, hai cánh môi mỏng tựa như vĩnh viễn không bao giờ cười.

Lúc này, Lục Trầm đang luyện thư pháp. Viết thư pháp mỗi sáng là một trong không nhiều thú vui của hắn. Lúc vừa tới Đông Nam, ngày ngày đao quang kiếm ảnh khiến lòng người sợ hãi, ngay cả một bộ vật dụng dùng trong thư phòng cũng không có cơ hội kiếm lấy. Lúc này đã có địa bàn của chính mình, cuộc sống tốt hơn một chút mới có tâm tư để mà mua những thứ này.

Nhưng mà lúc Lục Trầm luyện chữ có một tật xấu kì quái — chưa bao giờ dùng mực, chỉ chấm qua nước trắng rồi viết thẳng vào giấy. Nhóm mưu sĩ mỗi khi thấy hắn yên lặng viết chữ một ngày, hết một tập giấy Tuyên Thành thật dày, rồi sau đó lại khô cong giống như cái gì cũng chưa từng viết, đều rất khó hiểu.

"Ba Trát tướng quân, đến đây." Lục Trầm ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, thản nhiên nói.

Ba Trát thấy hắn lơi lỏng, thầm nghĩ rằng không bằng dao sắc chặt đay rối liền bước nhanh về phía trước: "Xin dâng lên đầu của thủ lĩnh nhà ta." Nói xong, một tay nâng hộp gỗ, một tay ở đằng sau yên lặng lấy ra chủy thủ.

Bỗng nhiên cảm thấy bả vai nặng trịch, thân thể không tự giác mà quỳ thật mạnh trên mặt đất.

Không biết thị vệ từ nơi nào chạy đến đè vai Ba Trát xuống.

Lục Trầm buông bút, bàn tay trắng nõn biến mất trong ống tay áo rộng màu đen. Từng bước một đi về hướng Ba Trát, ngồi xổm xuống cầm lấy đầu người đẹp đẽ rơi trên mặt đất.

"Ba Trát tướng quân có biết điều quan trọng nhất khi làm thích khách là gì không?" Lục Trầm vừa thưởng thức cái đầu vừa hỏi.

Ba Trát ngẩng đầu, hắn căm hận người này, không nói lời nào.

"Là quyết tâm nhất định phải chết." Lục Trầm nói: "Nếu ta là tướng quân, vừa rồi chắc chắn sẽ cùng hai tên thị vệ này liều chết. Cho dù hai tay có bị chế trụ, cũng muốn cắn đứt cổ bọn chúng. Cho dù đầu có bị đè xuống, cũng muốn rút dao máu tươi trăm trượng, khiến cho đối phương một thân tanh tưởi. Tuyệt sẽ không như tướng quân đây, quỳ gối trước mặt kẻ địch, thật uổng phí cho cái đầu quý báu của thủ lĩnh."

Nói xong, Lục Trầm vẫn như trước mặt không đổi sắc. Tựa như lần này người bị ám sát không phải hắn vậy, hắn chỉ nhận xét lại một cách khách quan thôi.

Lục Trầm ngồi xổm trước mặt Ba Trát, nhờ đó Ba Trát có cơ hội tỉ mỉ quan sát người này. Tướng mạo rõ ràng là thiếu niên, nhưng lại mang theo một vẻ thâm trầm sâu không thấy đáy. Lục Trầm dường như cảm thấy được ánh mắt của Ba Trát, đôi mắt vốn luôn hạ thấp chợt nâng lên, đọng lại một chút tia sáng.

Ba Trát hừ lạnh một tiếng: "Có bản lĩnh thì thả ta ra, thử xem ta có giết được ngươi hay không."

Lục Trầm cong khóe miệng, vậy mà lại nở nụ cười.

Ba Trát đã đoán trước rất nhiều tình huống, ví dụ như Lục Trầm sẽ giận tím mặt, kéo hắn xuống vấn trảm. Hoặc là vẫn giống vừa rồi, mặt không chút thay đổi, giọng điệu không nâng không hạ...

Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Lục Trầm sẽ nở nụ cười.

Nhưng nụ cười kia chỉ trong nháy mắt, rồi lại khôi phục nguyên dạng.

Chỉ là trong nháy mắt ấy, lại khiến người kinh hoảng. Ba Trát không rõ nụ cười kia có ý gì, bỗng nhiên hắn lại chú ý tới bên dưới mắt phải của Lục Trầm có một vết đao cắt nhàn nhạt, tuy đã thành sẹo, nhưng lại cực kỳ giống nốt ruồi lệ nơi mắt mỹ nhân, càng làm tôn thêm đôi mắt đẹp của người này.

"Ta tất nhiên là phải thả tướng quân rồi, nếu không còn nói nhiều với ngài như vậy làm chi?" Lục Trầm phất tay áo rời đi: "Chỉ mong tiếp theo đây tướng quân có thể khiến mọi người trong sơn trại đều phải đứng lên đấu tranh, mỗi một người đều phải ôm tâm liều chết tới cùng, máu tươi trăm trượng."

Để cho Ba Trát chạy mất, mưu sĩ Lâm Trọng Phủ đi tới trước mặt Lục Trầm.

"Tại sao tướng quân lại thả hắn đi, còn dùng phép khích tướng buộc hắn đối nghịch với chúng ta?"

"Đúng, ta không chỉ muốn để hắn đối nghịch với chúng ta, đến lúc đó còn muốn cho hắn ăn quả ngọt chiến thắng. Nửa năm kế tiếp, tất cả cuộc chiến lớn nhỏ đều phải để cho hắn thắng."

Lâm Trọng Phủ nhíu mày suy tư một lúc lâu, sau đó nói: "Tại hạ không rõ, kế này của tướng quân xem ra chỉ có hại không có lợi. Nếu hôm nay thu phục Ba Trát, cả Đông Nam sẽ nằm trong sự khống chế của tướng quân. Còn nếu bây giờ liên tục bại trận trong nửa năm, phỏng chừng tướng quân phải mất đi một nửa lãnh địa rồi."

"Thiếu một nửa cũng được." Lục Trầm thản nhiên nói.

"Chuyện này... Tại hạ thật sự không hiểu, thỉnh tướng quân làm sáng tỏ."

"Ngươi không phải mưu thần sao? Không hiểu thì tự mình ngẫm lại đến khi nào hiểu thì thôi." Dứt lời, Lục Trầm vẫy tay ý bảo hắn đi xuống.

Có lẽ là từ khi còn nhỏ đã nuôi dưỡng cho hắn một thói quen, Lục Trầm không thích đem kế sách của bản thân nói cho bất kì kẻ nào khác, kể cả có là mưu sĩ của mình đi chăng nữa.

Hắn đi về phía tấm bản đồ được treo bên trong trướng, tính toán trong nửa năm tiếp theo sẽ mất đi bao nhiêu lãnh địa.

Một nữ hài tử rón ra rón rén tiến vào trong trướng của Lục Trầm, thị vệ hai bên cũng không ngăn trở. Nàng tiến vào thăm dò, thấy Lục Trầm đang xem bản đồ hết sức chuyên chú, muốn dọa hắn một chút.

Nhẹ nhàng tới gần, tiến đến sau lưng rồi bất thình lình vỗ vào vai Lục Trầm.

Lục Trầm hoảng sợ, quay mạnh đầu lại.

Cô nương còn đang định cười nhạo, nhưng lại bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đến ngây ngẩn cả người —

Đó là một ánh mắt muốn giết người, mang theo sát ý, sắc bén tựa chim ưng.

Mà bội kiếm bên hông Lục Trầm cũng đã ra khỏi vỏ nửa tấc.

Thấy rõ cô, Lục Trầm thu liễm ánh mắt, thanh kiếm cũng được thu lại.

"Tiểu Mạn, sau này chớ làm ta sợ như vậy."

"A... vâng." Cô nương hẵng còn thất thần.

"Ta có tâm lí đề phòng rất cao, nói không chừng sẽ lỡ tay giết nàng mất."

"... Đã biết ạ."

Cô nương vốn muốn đùa giỡn Lục Trầm chơi, không ngờ lại trở thành tình huống xấu hổ như vậy, liền khẩn trương chạy đi.

Cô nương này gọi là Tiểu Mạn, chính xác là thê tử của Lục Trầm.

Các vị có thể rất kinh ngạc, Lục Trầm sao lại có thê tử.

Chuyện này còn phải bắt đầu từ nửa năm trước.

Tiểu Mạn tên đầy đủ là Phù Tiểu Mạn, là nhi nữ duy nhất của Phù Trấn Viễn ở Đông Nam xưng vương.

Phù Trấn Viễn, vốn xuất thân từ Lục Lâm*, mười năm trước độc bá vùng Đông Nam, tự xưng "Đông Nam Vương".

*Lục Lâm: Vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.

Mà lúc đó, vẫn còn trong thời đại hoạn quan chuyên quyền, triều đình đấu tranh với Lưu Hoài Đức còn không kịp nhàn rỗi, sao có thể chịu đựng được đại loạn Đông Nam dấy lên? Dứt khoát một bức chiếu thư, phong Phù Trấn Viễn làm "Đông Nam Vương", lấy cớ đó để trấn an.

Chính vì thế, suốt mấy năm nay các bộ lạc lớn nhỏ tại Đông Nam phân tranh không ngừng, lại không một người dám xâm phạm địa bàn của Phù Trấn Viễn, người này nghiễm nhiên trở thành lão đại của hai mươi ba bộ lạc Đông Nam.

Phù Tiểu Mạn là nữ nhi độc nhất của Phù Trấn Viễn, hiển nhiên là được nuông chiều đến vô pháp vô thiên.

Ngày ấy, Phù Tiểu Mạn nghe nói có hai bên quân đội đang ở trên đỉnh Lãng Từ sơn giao chiến dữ dội, lòng hiếu kỳ vì vậy dâng lên. Nàng lớn như vậy rồi còn chưa gặp qua cảnh đánh trận bao giờ đâu.

Mang theo một nha hoàn, lén chạy lên núi.

Thế nhưng trên chiến trường, mọi sự luôn có thể thay đổi trong nháy mắt. Ban đầu Phù Tiểu Mạn thầm nghĩ muốn xem náo nhiệt, không nghĩ đến lại bị cuốn vào chính giữa chiến trường.

Lục Trầm đứng ở chỗ cao quan sát, hắn đã thành công vây quanh quân địch, bây giờ chỉ cần thu nhỏ lại vòng vây rồi tiêu diệt một thể là xong.

Bỗng nhiên hắn thấy ngay trung tâm vòng vây có một thân ảnh màu đỏ tươi, nổi bật giữa một đám quân địch mặc áo giáp xám.

Chỉ thấy một cô nương mặc đồ đỏ đang ở trong chiến trường né tránh. Thầm nghĩ: "Quái thật, xem quần áo chắc chắn là tiểu thư nhà giàu, nhưng tại sao lại bị cuốn vào chiến trường này? Bị vây bên trong bọn quân địch như lũ thú vật này, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị ngộ sát đi."

Nhưng mà người này cũng không liên quan gì đến Lục Trầm. Hắn chỉ để ý việc tiếp tục bao vây tiêu trừ kẻ địch, qua nửa canh giờ nữa minh kim thu quân*.

*Tiếng kim, một thứ tiếng trong bát âm. Như tiếng cái kiểng, cái thanh la gọi là tiếng kim. Ngày xưa thu quân thì khoa chiêng, nên gọi là minh kim thu quân.

"Tướng quân ——" Lâm Trọng Phủ cưỡi ngựa chạy tới: "Nữ nhi của Phù Trấn Viễn rơi vào bên trong vòng vây quân địch!"

Lục Trầm nhíu mày, Phù Trấn Viễn nắm giữ hơn phân nửa mảnh đất Đông Nam này, nếu nữ nhi hắn rơi vào chiến trường rồi bỏ mình, nhất định hắn sẽ coi mình là kẻ thù. Bây giờ còn chưa phải lúc có thể đối địch được với kẻ này.

Nhưng mà mắt thấy vị tiểu thư kia khó giữ được mạng rồi, "Trọng Phủ, ngươi có biện pháp nào không?" Lục Trầm hỏi.

Lâm Trọng Phủ nói: "Hiện tại biện pháp duy nhất chính là mở vòng vây, tản kẻ địch, từ đó tạo một con đường trốn thoát cho tiểu thư Phù gia."

"Không được." Lục Trầm hắn cùng kẻ địch ở trên Lãng Từ sơn chém giết đã nhiều ngày, cơ hội thắng đang ở ngay trước mắt, nào có thể vì một nữ tử mà để cho kẻ địch chạy mất?

Trong lòng mắng vị tiểu thư Phù gia này làm hỏng chuyện, Lục Trầm vẫn lên ngựa, định chạy về hướng trận địa.

"Tướng quân trăm triệu lần không thể!" Lâm Trọng Phủ ở phía sau hắn ngăn cản.

Trăm triệu lần không thể? Trừ việc chính mình giết vào còn có cái biện pháp gì? Như vậy, cho dù không thể cứu tiểu thư Phù gia, cũng có thể nói cho Phù Trấn Viễn biết, bản thân đã dốc hết toàn lực tiến vào địch doanh. Đối phương cũng khó mà nói lại.

Phù Tiểu Mạn ngã ngồi trên mặt đất không dậy nổi, vì tránh né vó ngựa, nàng chạy đông chạy tây rồi bị trẹo chân. Hiện tại chỉ hận chính mình ham chơi, ngày thường không chịu học công phu cho tốt. Một thân hồng y rơi vào bùn lầy, luôn có vó ngựa xém nữa đạp lên.

Bỗng nhiên nàng nghe được phía trước mình có tiếng giết chóc thảm thiết.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy một tên tướng quân áo đen cưỡi hắc mã, trên tay cầm một cây trường thương đánh thẳng tới.

Mỗi một thương là một mạng người, nơi bị chém lộ ra máu thịt mơ hồ, vô cùng thê thảm.

Trong khoảnh khắc, tướng quân này tới trước mắt Phù Tiểu Mạn, phía sau là thi thể hơn trăm người bị chém chết.

Phù Tiểu Mạn ngửa đầu nhìn người này, hai gò má bị bắn lên một vết máu dài, ánh mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm.

"Lên ngựa." Người này lạnh lùng nói.

Phù Tiểu Mạn sững sờ, từ nhỏ đến lớn ai cũng đều đối xử với nàng chẳng phải là khuôn mặt tươi cười đón chào sao, nào có phải như thế này?

Không đợi nàng phản ứng lại, tướng quân một phen nắm lấy cánh tay nàng kéo lên ngựa, sau đó lại chém giết đi ra.

Phù Tiểu Mạn ngồi đằng trước vị tướng quân này, mặc dù đôi lúc có địch nhân đánh tới, nhưng lại đều ở trong phạm vi mệnh đoạn. Cho dù trên người dính đầy máu tươi, trong lòng nàng lại vô cùng kiên định. Nàng có thể cảm nhận được nhịp thở của người này, vô cùng nhẹ nhàng, giống như ở giữa muôn vàn trận địa của quân địch cũng không mảy may hoảng loạn.

Thu xếp cho Phù Tiểu Mạn ở nơi an toàn, tướng quân này liền không hề để ý nàng, mà là đi kiểm kê thương vong nhân số.

Phù Tiểu Mạn biết được từ miệng người khác, vị tướng quân này là Lục Trầm. Đó là Lục Trầm có thể dễ dàng lấy đầu thượng tướng giữa hàng vạn quân địch.

Sắc trời dần dần biến tối, Phù Tiểu Mạn vẫn còn mặc bộ xiêm y nhuốm đầy máu tươi cùng bùn lầy kia, ở trong gió lạnh đến run rẩy.

Lục Trầm vội vàng làm xong việc, đi về hướng Tiểu Mạn đang ở. Thấy nàng trong cái dạng này, thở dài, cởi áo choàng màu đen của chính mình phủ thêm cho nàng.

"Trương Dương, xuống chân núi mua chút y phục của nữ tử về đây." Lục Trầm phân phó thủ hạ.

Phù Tiểu Mạn khoác áo choàng tựa người dưới tàng cây, nếu bình thường, người khác đối xử với nàng xa cách như vậy, nàng đã sớm tức giận. Nhưng mà lần này lại rất vui vẻ, vui vì người này nhìn bên ngoài thì giống một kẻ lạnh nhạt, thực ra lại chu đáo rất biết nghĩ cho nàng.

Thế nhưng Phù Tiểu Mạn không biết, Lục Trầm chỉ là lo lắng Phù Trấn Viễn thấy nữ nhi mặt xám mày tro trở về sẽ giận chó đánh mèo chính hắn mà thôi.

Y phục mua về, bên trong đại quân lại không có nơi nào có thể thay đồ. Phù Tiểu Mạn xấu hổ nhìn Lục Trầm, bên cạnh có rất nhiều tướng sĩ vì nhìn thấy nàng như vậy mà cười lên.

Lục Trầm bất đắc dĩ, đành phải dẫn Phù Tiểu Mạn vào trong trướng của mình.

"Có nước, có thùng gỗ, tiểu thư cứ tắm rửa thay quần áo, buổi tối có thể ngủ trong trướng này, sáng mai ta phái người hộ tống tiểu thư trở về."

"Vậy... Ngươi làm sao bây giờ?"

"Vẫn còn những lều trướng khác."

Phù Tiểu Mạn đỏ mặt, đây là lần đầu tiên nàng ở trong phòng của nam tử.

Nhưng mà thẹn thùng cũng chỉ là thẹn thùng, lòng hiếu kì mạnh mẽ khiến Tiểu Mạn nhịn không được muốn thăm dò phòng của Lục Trầm là như thế nào.

Kết quả cũng chẳng có gì đặc biệt, trừ bỏ việc vô cùng mộc mạc giản dị. Bên trong chỉ có vài thứ vật dụng hàng ngày. Vật duy nhất thừa ra chính là hai cây bút, một tập giấy Tuyên Thành thật dày. Mỗi một mặt giấy đều có rất nhiều nếp nhăn, có thể nhìn ra được, đã dùng nước hết lần này đến lần khác để viết chữ.

"Người này cũng keo kiệt lắm!" Đột nhiên một người vừa nói vừa đi vào trướng.

Thì ra là thị nữ Tiểu Thu đã bị lạc khỏi mình hôm nay.

Tiểu Thu thấy Phù Tiểu Mạn, lại bắt đầu khóc lóc: "Ta còn tưởng sẽ không còn được gặp lại tiểu thư nữa chứ!"

Tiểu Mạn cùng Tiểu Thu, tuy là chủ tớ, nhưng lại cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội.

"Làm sao ngươi có thể tìm được nơi này?"

"Là Lục tướng quân phái người tìm ta."

"Người này, thì ra hắn lại chu đáo như vậy..." Một nụ cười nhẹ bất giác hiện lên trên khuôn mặt Tiểu Mạn.

"Tiểu thư là thích Lục tướng quân đi!" Lúc Tiểu Thu vừa đi vào, liền thấy Phù Tiểu Mạn đang cầm cây bút của Lục Trầm mà ngẩn người. Lúc này lại thấy nàng như thế, liền cười nói.

Tiểu Mạn đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị người khác nói như vậy, hai gò má xấu hổ đến ửng hồng: "Tiểu tì nữ nhà ngươi, mồm mép nhanh nhảu!"

"Ta thấy tiểu thư cùng Lục tướng quân cũng vô cùng xứng đôi đó!" Tiểu Thu vừa trốn tránh cái nắm tay của Tiểu Mạn vừa liến thoắng: "Các thủ lĩnh trên núi, tiểu thư cũng không phải chưa từng thấy qua, một đám lưng hùm vai gấu! Theo ta thấy, chỉ Lục tướng quân này mới có tướng mạo xứng với tiểu thư nhà ta!"

"Chớ có nói bậy!" Phù Tiểu Mạn xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt không dám nhìn ai.

Phù Tiểu Mạn đúng là thích Lục Trầm, nhưng lại không biết tại sao mình lại thích hắn. Chỉ là cảm thấy người này khác với những người khác, không có vẻ lỗ mãng hào phóng giống người sống trên núi, mà lại vô cùng bình tĩnh cẩn trọng. Rõ ràng là cuộc sống nước sôi lửa bỏng, suốt ngày vào nhà cướp của, nhưng cử chỉ giơ tay nhấc chân vẫn mang theo sự phong độ nhanh nhẹn.

Phù Tiểu Mạn từ nhỏ đến lớn đều sống ở trong núi, nhìn thấy đều là những hán tử hào sảng. Nàng đã mười bảy tuổi, như thường lệ đã nên lập gia đình, phụ thân cũng từng giới thiệu cho nàng rất nhiều công tử nhà giàu. Tuy rằng cũng có tướng mạo tuấn lãng trí dũng song toàn, nhưng lại là tuấn lãng kiểu mày rậm mắt to, trí dũng song toàn cũng chỉ là lúc đánh nhau ở mấy sơn trại thôi.

Còn loại khí chất giống như Lục Trầm, nàng chưa từng tiếp xúc bao giờ. Tướng mạo tất nhiên là đẹp, nhưng lại đẹp kiểu gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia cùng với thân hình cao gầy, kỳ thực cũng không phù hợp mới thẩm mĩ của người dân nơi này. Về phần trí dũng song toàn, người trong sơn trại có thói quen trao đổi danh tính sau khi đọ sức mạnh. Không giống Lục Trầm giỏi nắm bắt thời cơ khi đối phương còn không kịp phản ứng, dẫn đại quân đột ngột tập kích, vô cùng gian xảo.

Song thứ mà Phù Tiểu Mạn thích chính là khí chất bao quanh Lục Trầm qua mỗi cử chỉ. Nàng cảm thấy được nam tử này hệt như hạc trong bầy gà. Nhìn Lục Trầm viết chữ trên giấy Tuyên Thành, từng vết loang lổ nhợt nhạt, nàng nghĩ rằng người này ở cùng một đám hán tử thô lỗ, sống một cuộc sống mỗi ngày công thành đoạt trại, vào nhà cướp của, không biết tại sao lại có được tính cách như vậy nữa.

Phù Tiểu Mạn đương nhiên không biết, từ nhỏ Lục Trầm được nuôi dưỡng để làm một hoàng đế, từ học thức cho tới khí chất, đều thuộc về thiên tử.

Còn những sự việc sau đó, đều như nước chảy mây bay.

Phù Tiểu Mạn năn nỉ phụ thân phải gả cho Lục Trầm bằng được, Phù Trấn Viễn tất nhiên đáp ứng.

Đông Nam Vương này làm việc quả thật hào sảng, trực tiếp sai người mang lễ vật đến chỗ Lục Trầm. Thậm chí còn trực tiếp bỏ qua việc Lục Trầm có biết chuyện này hay không.

Nhưng mà hắn lại thấy nữ nhi của mình gả cho Lục Trầm, đối với hắn mà nói cũng đã là vinh quanh đặc biệt lớn, Lục Trầm nên mang ơn mới đúng.

Trong tiềm thức Phù Tiểu Mạn vốn cũng cảm thấy như vậy, có điều khi mọi chuyện tới gần lại thấy chưa được ổn thỏa cho lắm.

Vì thế nàng lặng lẽ đuổi theo bà mối, muốn đến hỏi ý của Lục Trầm.

" Nếu Lục lang không thích ta..."

Trong trướng, Phù Tiểu Mạn lại nhìn Lục Trầm. Sức mạnh ban đầu của nàng liền tan biến sạch sẽ trước mặt người này, nàng buông lòng tự trọng, tự mình đến hỏi người này rằng có thích nàng hay không.

Vốn chỉ muốn hỏi một chút, nếu hắn không thích nàng thì cũng được thôi... Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, không tự chủ được mà rơi lệ.

Phù Tiểu Mạn cúi đầu, nhưng cũng không ngăn được dòng nước mắt. Vì thế liền muốn chạy trốn, nàng không muốn để cho người mình thích thấy khuôn mặt hiện tại của bản thân.

Lục Trầm lẳng lặng nhìn nàng, rồi vươn tay thay nàng lau đi nước mắt.

Nhẹ giọng nói: "Ta tất nhiên rất thích ngươi."

Tiểu Mạn ngẩng đầu, đúng lúc đó nhìn thấy nam tử này tươi cười.

Nàng chưa từng nhìn thấy người này cười bao giờ, cũng không biết người này cười rộ lên lại đẹp như vậy. nét mặt lạnh lùng ban đầu giờ đây dịu dàng hơn hẳn, hai hàng lông mày hòa cùng tóc mai, mắt phượng xinh đẹp, môi hồng răng trắng nhẹ nhàng cong lên...

Ngươi thích một người, mà người kia cũng cùng lúc thích ngươi, loại chuyện này khả ngộ bất khả cầu*.

*Chỉ có thể trông vào may mắn, không thể muốn là được theo ý nguyện

Cho nên ngày đó, Phù Tiểu Mạn cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.

Nàng ôm lấy Lục Trầm đang nàng mỉm cười với nàng, vừa khóc vừa cười.

Có điều, Phù Tiểu Mạn lại không biết.

Có thể là do bị ảnh hưởng từ khi còn nhỏ, Lục Trầm chỉ những lúc tức giận mới có thể cười.

Càng giận dữ, nụ cười lại càng đẹp.

- HẾT CHƯƠNG 5-