[Bình Tà] Hóa Ra Anh Không Phải Gay

Chương 12



Lúc Ngô Tà về nhà trọ Bàn Tử vẫn chưa về. Cậu thả túi laptop xuống sàn nhà, tùy tiện ăn chút gì đó cho no bụng, sau đó ngả người xuống sô pha không muốn đứng dậy nữa.

Di động rung lên, Ngô Tà lấy ra nhìn, hóa ra là tin nhắn của cô bé Vân Hoàn.

Vân Hoàn: Hello!

Vân Hoàn: Tối nay Bàn Tử hẹn chị em, sao anh không tới? Em làm con kỳ đà bự ơi là bự, cản đường lắm...

Ngô Tà đỡ trán, trả lời một câu: Anh tăng ca.

Vân Hoàn: Có phải làm chung với anh đẹp trai kia không?

Ngô Tà nhất thời muốn block, nhưng nghĩ mình không thể có xích mích với em vợ tương lai của Bàn Tử được, đành phải kiên nhẫn chịu đựng, ít nhất cũng phải chờ Bàn Tử tu thành chính quả xong rồi hẵng tức giận.

Ngô Tà:...

Vân Hoàn: Hóa ra hai người là thật à!

Ngô Tà: Em đừng nói lung tung.

Vân Hoàn: Em cho anh xem cái này, anh có ngại không?

Cô bé gửi qua một đường link. Cậu mở ra, thấy ảnh photoshop của Vân Hoàn chiếm đầy cả màn hình, tiêu đề viết hoa in đậm: CP hoàn mỹ trong hiện thực! Cấp trên lạnh lùng X Cấp dưới dịu dàng!

Bài đăng được đăng trên diễn đàn của trường bọn họ, không phải trang web chính thức của trường học, người xem được chắc chỉ có học sinh trong trường.

Ngô Tà thoát ra, nhắn tin cho Vân Hoàn: Phiền em xóa bài được không? Em lén lút nói giỡn với anh thì anh không ngại, nhưng đăng công khai như thế là không tôn trọng người khác. Huống chi những gì em miêu tả không phải sự thật, đối phương thậm chí còn có thể kiện em tội phỉ báng đó biết không.

Một lát sau, Vân Hoàn gửi lại một icon ngạc nhiên.

Vân Hoàn: Không nghiêm trọng tới vậy chứ... Thật sự chỉ là đùa thôi mà! Anh đừng giận! Chủ yếu là nhìn anh với anh đẹp trai kia rất CP thôi.

Ngô Tà: Chuyện này dừng ở đây. Anh hy vọng sau này em không đùa như thế nữa, cũng nghiêm túc mong em xóa bài.

Vân Hoàn: ôi ôi ôi được rồi được rồi... Anh không biết có bao nhiêu người chúc phúc các anh đâu.

Ngô Tà: Ngại quá, anh không thấy, cũng không có cách nào thấy.

Cuộc nói chuyện chấm dứt trong không vui, ngược lại Ngô Tà còn bắt đầu lo lắng. Trương Khởi Linh là giám đốc kinh doanh của một công ty, phải ra mặt thăm hỏi khách hàng, nếu bài đăng kia không cẩn thận bị người nào biết hoặc đã từng gặp Trương Khởi Linh nhìn thấy, sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng phải sẽ cực kỳ ảnh hưởng tới hình tượng của hắn sao? Có khi nào sẽ ảnh hưởng tới công việc của hắn không? Chắc chắn là có rồi. Nhất là khi Trương Khởi Linh vì bảo vệ cậu mà còn xảy ra xung đột với giám đốc HR Shirley.

Vậy giờ phải làm sao?

Trong đầu Ngô Tà đã vẽ ra cảnh Shirley cầm ảnh cắt màn hình ra chất vấn Trương Khởi Linh, hơn nữa còn chỉ trích hắn không xứng đảm nhiệm chức tổng giám đốc kinh doanh trong công ty.

Trong lòng cậu vô cùng bực bội, mở điện thoại lên gửi tin nhắn giục Vân Hoàn để cô bé nhanh chóng xóa bài, nhưng Vân Hoàn không trả lời.

Ngô Tà nhấn vào đường link, bài đăng vẫn còn đó, cậu gấp không chịu được mở danh bạ ra tìm số Trương Khởi Linh rồi lại do dự. Chuyện này nói sao cũng là họa do cậu gây ra, cậu nên nghĩ cách giải quyết trước thì hơn. Hơn nữa dù gì Trương Khởi Linh cũng là gay, trực tiếp nói chuyện này cũng... khó mở miệng...

Ngô Tà hạ quyết tâm, nếu sáng mai mà Vân Hoàn vẫn chưa xóa bài thì cậu sẽ nói chuyện với Vân Thái. Tuy trẻ con phản nghịch ghét nhất là những người mách lẻo, nhưng chuyện gì cũng phải có nặng có nhẹ, chuyện này tuyệt đối không thể nuông chiều được. Đương nhiên còn phải báo trước cho Bàn Tử nữa.

Đúng rồi, không biết trong bài post có từ nào quá đáng không nhỉ? Chắc là cậu phải xem kỹ chút, nếu thật sự có nội dung nhạy cảm thì nhất định phải xử lý ngay.

Nghĩ vậy, Ngô Tà lại nhấn vào link, trên trang hiển thị nội dung đã bị xóa.

Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, nhắn tin cho Vân Hoàn: Anh thấy bài đã xóa rồi, cảm ơn em đã hiểu cho anh nhé. Ban nãy anh có chút sốt ruột, mong em đừng để ý.

Vân Hoàn trả lời trong chớp mắt: Không phải em xóa, em còn nghĩ anh là cao thủ hacker gì đấy xóa mất bài của em đây này!

Vãi, đứa nhỏ này còn dám nói lại à.

Vân Hoàn gửi tin nhắn: Không phải anh xóa à?

Ngô Tà: Không phải.

Vân Hoàn: Chắc là chủ diễn đàn xóa rồi, cũng vừa ý anh.

Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, cũng may là xóa rồi, chắc cũng chỉ lưu truyền giữa một đám học sinh thôi, không có ảnh hưởng xấu gì đâu. Cậu đang muốn buông điện thoại xuống, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lướt lên nhật ký tin nhắn phía trên, mở tấm ảnh photoshop của Vân Hoàn ra xem. Không hiểu sao Trương Khởi Linh trong ảnh chỉ đứng như thế, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng tấm ảnh lại mang chút màu buồn bã.

Ngô Tà kết luận: chắc là do vẻ mặt của cậu chán đời quá nên mới khiến tấm ảnh trở nên buồn như vậy. Cậu lưu ảnh vào điện thoại, sau đó đứng dậy đi tắm.

Có Trương Khởi Linh tận tâm chỉ dạy, hạng mục hợp tác đấu thầu đầu tiên với ASD diễn ra vô cùng thuận lợi, phương án thiết kế ban đầu từng bước tiến vào mục chủ chốt, ngay cả giám đốc hạng mục của ASD cũng khen ngợi không thôi. Cuối cùng, hai bên chọn trang thiết bị làm tiêu chuẩn đầu tiên, chọn giá cả làm tiêu chuẩn thứ hai để quy định trúng thầu hạng mục.

Trương Khởi Linh phải tham dự tiệc mừng của ASD, mà Ngô Tà hiểu ý không tới góp vui. Nhưng chuyện này lớn như thế, công ty không thể không tỏ thái độ. Những trường hợp cần xã giao đưa đẩy thế này người của bộ phận quan hệ công chúng ra mặt là thích hợp nhất, nhiệm vụ cũng rơi xuống đầu A Ninh.

A Ninh tới phòng trà nước rót cà phê, gặp Ngô Tà liền dẻo miệng khen Ngô Tà một hồi.

Ngô Tà ra sức đổ hết công lao lên đầu Trương Khởi Linh.

A Ninh lại hỏi: "Tháng sau công đoàn tổ chức thi đấu cầu lông cho toàn công ty, cậu có đội chưa?"

Ngô Tà: "Đội gì cơ? Tôi chưa xem kỹ nữa."

A Ninh: "Mấy lần đấu trước đây toàn là đánh đơn, ít người tham gia, lần này vì để mọi người tích cực tham gia, công đoàn không những treo thưởng lớn mà còn quy định phải đánh đôi, đôi nam đôi nữ hay đánh kết hợp đều được. Cậu đánh cầu lông không tệ, hay là hai đứa mình thành một đội đi?

Ngô Tà: "Sao cô biết tôi chơi cầu lông?"

A Ninh nâng ly cười nói: "Lúc cậu mới tới công ty có nói qua một lần, hồi cậu học đại học chọn học cầu lông, suýt bị giáo viên cho vào đội tuyển trường ngồi dự bị cơ mà."

Ngô Tà chậc lưỡi: "Trí nhớ của cô đáng sợ thật, sau này không thể tùy tiện nói trước mặt cô, không thì sơ sẩy chút đầu đuôi không khớp là thảm ngay."

A Ninh càng cười khoái chí hơn: "Cũng đúng, chúng ta làm công việc này mà, cho nên cậu đừng có làm tôi mích lòng đó. Sao, lập đội không?"

Ngô Tà thầm chửi bậy trong lòng, mới giây trước A Ninh đã nói cậu đừng làm cô mích lòng, giây sau đã hỏi cậu muốn tổ đội không, đây là không cho cậu từ chối chứ gì?

Ngô Tà đang muốn mở miệng đồng ý, Trương Khởi Linh bất thình lình xuất hiện ngoài cửa phòng trà nước: "Ngô Tà, tới văn phòng của tôi một lát."

Hắn nói xong liền quay người bước đi, giống như là chỉ tới phòng trà nước tìm người thôi vậy.

Ngô Tà không dám dây dưa, nói với A Ninh một câu "lát về nói tiếp" xong liền nhanh chóng chạy tới văn phòng Trương Khởi Linh.

ASD gửi email nói phải tổ chức một cuộc họp khởi động hạng mục nên Trương Khởi Linh và Ngô Tà thảo luận về nhân viên tham dự cuộc họp. Người của phòng kỹ thuật đương nhiên phải dẫn theo, Ngô Tà là đại diện bên kinh doanh tất nhiên cũng phải đi. Bởi vì cuộc họp đầu tiên sẽ bàn về trách nhiệm các bên và phương hướng hợp tác, cho nên Trương Khởi Linh - người có ảnh hưởng tới các quyết sách cũng phải có mặt. Trong quá trình thực hiện hạng mục có thể sẽ có tuyên truyền và quan hệ các bên, nên bộ phận thị trường và quan hệ công chúng có thể cử một người qua là tốt nhất. Xét thấy A Ninh đã đại diện công ty tham gia tiệc mừng của ASD, tương đối quen thuộc người của ASD, mời cô tham gia là hợp lý nhất.

Thương lượng công việc cụ thể xong, Trương Khởi Linh đột nhiên hỏi: "Muốn tham gia đấu cầu lông à?"

Chuyển đề tài nhanh quá vậy? Mà Trương Khởi Linh còn không phải là người thích nói chuyện phiếm, ra khỏi công ty còn nói chuyện công việc, huống chi là trong văn phòng. Ngô Tà sửng sốt ba giây cũng không phản ứng được.

Kết quả yên lặng được coi như thừa nhận.

Trương Khởi Linh lại hỏi: "Bắt đội với A Ninh?"

Rốt cuộc Ngô Tà cũng hồi thần: "Không, tôi chưa đồng ý với cô ấy."

Trương Khởi Linh gật đầu: "Được, vậy cậu chung đội với tôi."

Ngô Tà: "..."

Trừ đồng ý ra thì không còn lựa chọn nào khác, làm mất lòng A Ninh thì chắc là hôm nào đó cậu bị cô "tẩm quất" một trận rồi thôi, nhưng đắc tội với sếp là xuống hố liền ngay và luôn.

Ngô Tà mất cả đêm để suy nghĩ xem rốt cuộc Muộn Du Bình đang diễn trò gì.

Bàn Tử bị cậu chọc phát bực, quát lên: "Theo đuổi cậu đó hiểu chưa? Chẳng phải sếp cậu cong à? Hắn đối xử với cậu tốt như vậy, đương nhiên là đang theo đuổi cậu rồi chứ gì nữa."

Ngô Tà: "..."

Tuy cậu cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng hành động này của Trương Khởi Linh thật sự rất không hợp với tính cách của hắn.

Nhưng mà... Ngô Tà gạt Bàn Tử sang một bên, trốn vào toilet.

Sao mình lại đồng ý mà không thấy phản cảm vậy?

Không đúng, chắc chắn là vì Trương Khởi Linh là một người sếp vĩ đại, tuy hắn đối xử với nhân viên không nhiệt tình lắm, nhưng lại dốc lòng chỉ bảo, cũng không để nhân viên gánh tiếng xấu. Đây là lòng biết ơn và kính nể của cậu đối với cấp trên, không liên quan tới hắn.

Thật ra Trương Khởi Linh là người rất dễ ở chung, chỉ cần không ngại hắn nói câu nào chọt câu đó, không ngại hắn dùng sự yên lặng để trả lời những vấn đề vô nghĩa, không coi vẻ lạnh lùng của hắn thành xa cách, vậy hợp tác với Trương Khởi Linh tuyệt đối khiến người yên tâm, cực kỳ có cảm giác an toàn.

Ngô Tà tự nhận bản thân là người rất dễ thích ứng, cho nên hai năm nay cậu tiếp xúc với Trương Khởi Linh càng ngày càng trôi chảy, cho dù lâu lâu có vài chuyện xấu hổ một chút, nhưng tóm lại không phải lo lắng đề phòng như trước kia.

Quan trọng nhất là, Trương Khởi Linh là người rất có chừng mực, tính tình cứng nhắc, chưa từng làm chuyện gì vượt ranh giới, thậm chí tiếp cận ranh giới cũng không. Vậy nên Ngô Tà thường quên mất sếp mình cong.

Nhưng Trương Khởi Linh đang theo đuổi mình thật à? Chắc chắn là không rồi. Cho dù Ngô Tà chưa từng yêu đương cũng đã thấy Bàn Tử theo đuổi Vân Thái mạnh mẽ thế nào. Người mạnh mẽ như Trương Khởi Linh nếu theo đuổi ai đó chắc chắn sẽ thể hiện trực tiếp rõ hơn Bàn Tử gấp trăm lần.

An ủi trái tim đang trên cổ họng của mình, Ngô Tà yên lòng đi vào giấc ngủ.