[BJYX] ABO Chi Cưỡng Chế Thụ Thai

Chương 26



Mười bốn ngày huấn luyện cực khổ đã gian nan trôi qua. Làm cho người ta cao hứng nhất là, cho dù Tiêu Chiến yêu cầu nghiêm khắc hơn nữa, nhưng cậu cũng biết loại thời điểm này đã không kịp đổi người khác. Cho nên bọn họ miễn miễn cưỡng cưỡng xem như thông qua khảo nghiệm. Mà hành trình cũng sắp bắt đầu xuất phát.

Hành trình lần này là bên ngoài vũ trụ, nơi này cực kì khô han, cũng ra khỏi phạm vi thế lực của Liên Bang, nghênh đón Tiêu Chiến bọn họ là một mảnh hắc ám vô tận, nguy hiểm không lường trước được, thậm chí bên trong cơ hạm mọi người không hề nở một nụ cười qua.

Điều khiển phi hạm là Odie, Rick cùng Ariel thay phiên nhau làm, Tiêu Chiến chú ý số liệu quan trọng trong cabin. Phi hạm mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, không chỉ bọn cậu ngay cả tinh hệ toàn bộ đều sẽ bị đạn hủy diệt liên lụy mà tan thành mây khói.

Cho nên Tiêu Chiến để điều khiển viên dùng phương thức cân bằng và chậm rãi nhất vận hành chiến hạm. Mãi đến khi ra khỏi tinh hệ của Liên Bang mới dần dần tăng tốc.

Nhưng cậu vẫn như cũ cho rằng, trong vũ trụ mờ mịt, có rất nhiều địa phương nhân loại vẫn chưa khám phá ra, thậm chí có tinh cầu có sinh mệnh khác đang tồn tại, bởi vậy Tiêu Chiến ngoại trừ lo lắng tinh hệ Delta bị dủy diệt, sinh mệnh của cả tinh hệ đều bị xoá sạch thì cậu còn lo lắng đạn hủy diệt sẽ tạo nên phản ứng liên hoàn liên lụy những tinh cầu vô tội khác.

"Thiếu tướng, uống tách cà phê. Nhìn anh có chút mệt." Ariel tới phiên nghỉ bưng tới cho Tiêu Chiến tách cà phê. Bởi vì nhiệm vụ cơ mật, hệ số nguy hiểm cao, cho nên cả nhiệm vụ ngoại trừ nhóm bốn người bọn họ ra, thì không còn ai khác nữa. Những chuyện nấu cơm linh tinh đều giao cho người máy chuyên dụng làm.

"Cám ơn, không cần."

Thân thể cậu hiện tại không thích hợp uống loại thức uống kích thích. Từ khi Tiêu Chiến quyết định tận khả năng bảo vệ đứa nhỏ này, cậu gần như nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của Jonhson mà làm, trừ khi cậu thân bất do kỉ mà thôi.

"Ớ, được rồi!" Ariel nhìn nhìn cậu, quan tâm mà nói: "Vậy ngài ít nhất cũng ngủ một lúc đi? Hàng tuyến này cũng xem như phong hoà nhật lệ (Trời trong nắng ấm), cho dù có chút vấn đề nhỏ, Odie bọn họ cũng có thể xử lí được. Thiếu tướng ngài đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ không chợp mắt rồi!"

Vậy mà nhoáng một cái đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ, bay trong tinh tế quả thật làm người ta mất cảm giác về thời gian. Tiêu Chiến đỡ trán, quả thật có chút không thoải mái, lại nhìn thoáng qua số liệu, biểu hiện hành trình thập phần thuận lợi, vì thế đứng dậy: "Được, vậy cái này giao cho"

"Thiếu tướng cẩn thận!" Cabin đột nhiên chấn động một cách kịch liệt, cà phê trên tay Ariel cũng không cẩn thận đổ vào quần Tiêu Chiến, vừa ổn hạ thân thể, vội vàng giải thích:

"Thật xin lỗi thiếu tướng, quần của ngài dơ hết rồi, ngài đổi một cái khác đi tôi giúp ngài giặt sạch."

"Đừng gấp." Cà phê nóng làm đùi cậu có chút nóng rực, nhưng chất liệu quân trang đều là cách thủy giữ ấm, vậy nên đây cũng không phải vấn đề quá lớn, chỉ là có chút ngại qngần không tự nhiên. Tiêu Chiến vẫy vẫy tay: "Tôi đi thanh lí một chút."

Vừa dứt lời, cabin lại kịch liệt rung lên, đèn cảnh báo màu lam sáng lên, phát ra âm thanh cảnh báo "bíp bíp" chói tai.

"Báo cáo thiếu tướng, phía trước có lực tràng không rõ, chúng ta cũng vừa dò xét thử, hiện tại đã đi vào hai bên viền của lực tràng, thay đổi tuyến đường hay là phá vỡ lực tràng này? Xin chỉ thị." Thanh âm của Odie đang điều khiển vang lên từ phát thanh khí.

Tiêu Chiến thần sắc nghiêm túc, quay người lại lần nữa cập nhật số liệu hoàn cảnh của phi hạm, số liệu thể hiện độ cẩn mật và dao động của lực tràng là ở mức độ nguy hiệm trung bình- cấp hai. Chần chờ một chút, rồi hạ quyết định:

"Phá vỡ lực tràng, hiện tại thay đổi tuyến đường thoát ra khỏi lực tràng cần năng lượng so với phá tan lực tràng lớn hơn rất nhiều, chúng ta không có nhiều năng lượng để lãng phí như vậy."

Cậu muốn đảm bảo phi hành khí có đủ nhiên liệu cùng năng lượng đem ba quân nhân này hoàn chỉnh xách về Liên Bang, chứ không phải để bọn họ tới làm vật hi sinh.

"Vâng, vậy mời mọi người chuẩn bị tốt. Hành trình kế tiếp sẽ tiến vào trạng thái không ổn định."

Hắn vừa dứt lời, phi hạm gần như tiến hành một trận rung lắc 270 độ, Tiêu Chiến và Ariel cấp tốc thắt chặt dây an toàn trên ghế. Trong lúc thiên toàn địa chuyển, phi hành khí rung lắc như tham gia vũ hội, sức ép và ma sát va chạm cực lớn, cùng với phản ứng mất trọng lực. Sau tất cả rốt cục cũng phá vỡ lực tràng tiến vào khu vực bình ổn.

Giờ phút này bụng Tiêu Chiến đã co rút không ngừng, sắc mặt cậu tái nhợt. Bụng đau quá, vật nhỏ trong bụng vẫn chưa thành hình kia hình như bị phi hành khí chọc cho mất hứng rồi. Làm bụng cậu co rút từng cơn đau đớn, thống khổ đó thậm chí không thể dùng ý chí khắc chế được.

"Hô, cuối cùng cũng vượt qua. Tôi một thân mồ hôi, nhìn ra vết ướt luôn này. Tiêu thiếu tướng...ngài làm sao vậy? Rick mau lại đây!" Ariel phát hiện Tiêu Chiến mồ hôi đầy đầu, thần sắc đau đớn chưa từng có, cũng hoang mang đứng dậy, gọi Rick tới hỗ trợ.

Tiêu Chiến mở miệng muốn nói mình không có việc gì, lại một câu đều không nói nên lời. Có thể đoán được, nếu lúc nãy phi hành khí mà xóc nảy thêm vài cái, cậu chắc chắn sẽ trực tiếp nôn ói hoặc hôn mê tại đây luôn.

"Thượng Đế, nhanh, Ariel. Chúng ta mau để thiếu tướng nằm thẳng." Rick cùng Ariel hợp sức đem Tiêu Chiến nâng đến giường phòng nghỉ. Lấy ra trang bị cấp cứu của phi hạm muốn tìm thuốc cho Tiêu Chiến dễ chịu chút.

Tiêu Chiến ôm bụng, lắc đầu cự tuyệt, hơi thở yếu ớt nói: "Các anh đi...đi ra ngoài trước. Tôi nghỉ ngơi một lát là khoẻ."

"Nhưng nhìn ngài thật sự không tốt chút nào, tôi có chứng chỉ y sĩ, một ít vấn đề đơn giản vẫn có thể xử lí được." Ariel muốn thuyết phục Tiêu Chiến.

"Thật sự không cần. Chính là mệt nhọc quá mức và say tàu thôi. Để tôi ngốc trong này một lát đi."

Thấy cậu kiên trì hai người cũng không có biện pháp gì, Ariel đưa cho Tiêu Chiến một li nước ấm, để cậu một mình ở lại phòng nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến nằm trên giường, thân thể đau đớn làm cậu không còn khí lực phán xét.

Cậu dùng tay vuốt ve bụng một chút, muốn nhắc nhở tiểu gia khoả bên trong an tĩnh một chút. Tiểu gia khoả lại không hiểu phong tình, cấp cho cậu một trận đau đớn hơn lúc nãy nữa.

Ngoan ngoãn, ngoan ngoãn chút! Đáng tiếc tinh thần lực của cậu và vật nhỏ trong bụng không cùng một sóng, ngược lại có chút giống cái tên Vương Nhất Bác đem cậu ép tới mức chết đi sống lại kia. Luôn trái ý cậu, làm những chuyện mà cậu không muốn thừa nhận nhất.

Tiêu Chiến dựa vào hít thở thật sâu làm cho chính mình bình lại một chút, trừ bỏ thân thể khó chịu, trong lòng tuyệt vọng càng sâu--Đây mới là bắt đầu hành trình, mà thân thể cậu ngay cả chút xóc nảy cũng chịu không nổi.

Cậu rốt cuộc não có vấn đề gì mới nhận nhiệm vụ này? Hoặc là nói, cậu rốt cuộc làm sai cái gì mà lại vớ trúng tên hỗn đản đáng chém ngàn đao kia chứ.

Nếu không phải tại hắn...Cậu sẽ không phải chịu đựng những thứ mà một Alpha không nên chịu đựng. Đúng vậy, hắn mới là đầu sỏ gây nên tất cả. Tiêu Chiến gần như có chút nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nếu cậu còn sống trở lại Thường Viễn Tinh.

Lại gặp lại Vương Nhất Bác, cậu nhất định dù nghĩ đủ mọi cách cũng phải làm thịt hắn. Rõ ràng trước đó mình có nhiều cơ hội như vậy, cậu vậy mà lại ngốc nghếch thả cho hắn một đường sống, sau bao nhiêu chuyện hắn làm với mình.

Hỗn đản, đồ hạ lưu, ác ôn! Đồ vô sỉ nhất vũ trụ! Tiêu Chiến đem tất cả những lời mắng chửi cậu nghe được từ lúc sinh ra tới giờ quăng lên đầu Vương Nhất Bác, trong lòng âm thầm tức giận mà mắng người này, loại cảm xúc này không khác nào giận chó đánh mèo lên người Vương Nhất Bác. Thần kì là, đứa nhỏ trong bụng cậu dưới tình huống mắng chửi không nhận thức của cậu mà ngoan ngoãn yên tĩnh lại.

Thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, mồ hôi lạnh cũng không chảy ra nữa. Tiêu Chiến thở hổn hển mấy hơi, chuyện ngoài ý muốn vừa rồi đã hao phí quá nhiều tinh thần lực của cậu, hiện tại khôi phục lại, thân thể một cỗ bạo phát mệt mỏi, trong giây lát liền tiến vào mộng đẹp.

Cậu ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh lại, phi hành khí đã tiến vào chòm sao số ba mươi sáu do Liên Bang phân chia. Nhìn đến số liệu, Tiêu Chiến bỗng chốc giật mình đứng dậy, vội vàng thu thập chính mình, liền trở lại phòng điều khiển hỏi:

"Đến chòm sao số 36 thời gian sao lại nhanh hơn một ngày so với dự tính?"

Chòm sao số 36 là địa phương cần chú ý nhất trong hành trình lần này. Không phải vì điều kiện vũ trụ không ổn định, cũng không phải vì nhân tố khác, mà là...

"Thiếu tướng, ngài tỉnh?" Người đang điều khiển là Rick, hắn nhìn đến Tiêu Chiến kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục giải thích nói: "Đang muốn báo cáo với ngài, đến chòm sao số 36 trước một ngày chúng tôi cũng rất ngoài ý muốn. Rất có thể là tác dụng của lực tràng quái dị kia, sau khi ngài ngủ, thời gian của chúng ta nhanh hơn so với dự tính hơn hai mươi mấy tiếng."

"Tiến vào sớm?"

"Đúng vậy. Hoặc là nói chúng ta bỏ qua một đoạn khoảng cách trên vạn năm ánh sáng, sau khi xuyên qua lực tràng trực tiếp tiến vào chòm sao số 36."

Trong vũ trụ quỷ dị khó lường, chuyện thời gian dự tính đột nhiên ngắn lại hoặc dài ra nhìn mãi sẽ thành quen. Không có cách nào đoán trước cũng không có qui luật gì cả, cũng giống như đột nhiên xuất hiện các loại lực tràng vậy. Tiêu Chiến đương nhiên hiểu rõ chuyện này, nhưng tiếp cận chòm sao số 36 trước dự tính vẫn làm cậu thần kinh khẩn trương cao độ.

"Tinh hệ Delta có truyền đến tin tức gì không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Hồi thiếu tướng, không có tin tức gì. Nơi kia vốn chính là địa phương của bọn tinh đạo, mà tinh đạo giỏi nhất là che dấu tung tích, bọn họ không trả lời bất cứ tin tức, ôm cây đợi thỏ cũng là chuyện bình thường."

"Phát động cảnh báo màu xanh, thỉnh cầu giấy thông hành."

"Thiếu tướng? Ngài thỉnh cầu giấy thông hành với bọn tinh đạo?" Rick kinh ngạc mà nhếch hai hàng lông mày.

"Anh chỉ cần chấp hành. Tôi không hi vọng xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào ở đây."

Đây là hành tinh mẹ của Vương Nhất Bác, nếu Kennard là thật tâm cùng Liên Bang hoà giải, vậy hắn sẽ không cướp đoạt chiến hạm có dấu hiệu rõ ràng của Liên Bang.

Tiêu Chiến trừ thành tâm cầu nguyện ra, cậu còn phát hiện bản thân căng thẳng hơn cả lần tạc pháo trước kia ở tinh hệ Delta.