[BJYX] Cuộc Sống Thường Nhật Của Heo Và Thỏ

Chương 7: Giáng sinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Chiến không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại thích giáng sinh cuồng nhiệt đến thế

Trong nhà giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là mấy ngôi sao nhỏ, trên bàn đã đặt sẵn mấy ly hình giáng sinh từ lâu, phòng ngủ càng là một màu đỏ rực, ngay cả ga giường cũng đổi thành hình giáng sinh

Tiêu Chiến mới đầu còn thấy cũng hay hay, còn thấy Vương Nhất Bác rất biết tạo không khí.

Thẳng đến trông thấy Vương Nhất Bác khiêng một gốc cây noel treo đầy quả táo giả cùng đèn màu, Tiêu Chiến rốt cục nhịn không được trợn tròn mắt.

- Đây là cái gì?!

Tiêu Chiến có chút choáng váng, tay chân run run vịn thành ghế sofa.

Vương Nhất Bác thở hồng hộc chuyển xong cây thông vào nhà, khuôn mặt nhỏ dính đầy bụi cười hiện lên hai dấu ngoặc nhỏ.

- Cây noel đó, đẹp nhỉ?

Tiêu Chiến đi đến nhìn cây thông có thể được miêu tả bằng 4 chữ bảy sắc cầu vồng, đưa ra một cái like to bự cho Vương Nhất Bác.

- Vương ca, trâu bò thật.

Được anh khen, Vương Nhất Bác chảnh cún hất hất tóc, phất phất tay khiêm tốn nói:

- Cái này có là gì! Dưới lầu còn có mô hình ông già noel nữa, đẹp lắm đó! Cái kích thước đó... tuyệt cực!

Tiêu Chiến:...

Lúc Vương Nhất Bác muốn đi xuống lầu lần thứ 3, Tiêu Chiến liều mạng kéo cậu lại, cuối cùng vẫn phải dùng một cái hôn mới giữ được người ở lại.

Nhận được môi thơm, mặt Vương Nhất Bác đỏ bừng, cậu quyết định thật nhanh, đóng sầm cửa lại, ngay cả ông già noel bên dưới cũng mặc kệ, kéo Tiêu Chiến đi thử chất lượng của ga giường mới trải.

Tiêu Chiến sợ hãi, đẩy Vương Nhất Bác ra bắt đầu tìm loạn lý do kháng cự, cuối cùng nói câu: " Anh chuẩn bị quà giáng sinh cho em!" mới tạm thời kết thúc trận giằng co này.

- A? Thật hả anh?

Vương Nhất Bác có chút không tin, rồi lại có chút ngượng ngùng hỏi lại Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cuống cuồng gật đầu, qua loa nói tí nữa khác đưa tí nữa khác đưa.

Vương Nhất Bác suy nghĩ vài giây, tức giận nói:

- Có phải anh lừa em không?

Nói xong không đợi người kia trả lời liền bế Tiêu Chiến vào phòng ngủ.

May mà Tiêu Chiến tay dài chân dài, lanh tay lẹ mắt bám chặt khung cửa, dùng toàn bộ sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ bám lấy, nhất quyết không buông, trận giằng co thứ 2 kết thúc bằng việc Vương Nhất Bác mỏi tay kéo không được anh nữa.

- Lễ giáng sinh không được nói dối đâu, nếu không thì ông già noel sẽ bắt anh đi đấy nhé!

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiêu Chiến ngồi dựa vào ghế sofa hồi thần, cực kỳ khinh bỉ hứ một tiếng:

- Bắt đi? Xem anh là nghé con mới sinh à?

Vương Nhất Bác không thèm nghe anh khinh bỉ, đứng dậy bật đèn treo trên cây thông noel, lấy hộp quà từ sau cây ra, vô cùng chảnh cún đưa cho Tiêu Chiến:

- Nè, quà nè.

Tiêu Chiến không nghĩ rằng có quà thật, vui vẻ nhận quà, kết quả chỉ thấy được bên trong là một quả tảo đỏ to đùng.

- Táo á...

Vương Nhất Bác cười hí hí hai tiếng:

- Đúng vậy, anh tưởng là cái gì?

Tiêu Chiến rộp rộp ăn xong quả táo, miệng lúng búng trả lời, mà anh lại bị thu hút bởi cái mũ noel đặt trên quyển sách.

Anh chỉ tay, nhếch mày với Vương Nhất Bác,

- Lão công ơi, giúp anh lấy cái mũ noel lại đây.

Vương Nhất Bác vui vẻ đồng ý, kiễng chân lấy mũ xuống, đội lên đầu Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng không bỏ xuống, ngẩng mặt lên hỏi Vương Nhất Bác đã từng thấy ông già noel nào đẹp như này chưa.

Màu đỏ của mũ tôn lên màu trắng của quả lông tròn, theo động tác lắc qua lắc lại của anh mà lúc ẩn lúc hiện, sau đó bị một tay nắm chặt, Vương Nhất Bác kéo mũ xuống đội lên đầu mình.

- Đã thấy ông già noel nào đẹp trai thế này chưa?

Đôi mắt Vương Nhất Bác chứa ngàn vạn ngôi sao, bán manh với người đối diện.

Tiêu Chiến bị sự dễ thương của Vương Nhất Bác làm nhũn tim, nắm hai má cậu nắn nắn, thật muốn cắn cái mút tán nền hình trứng này một cái quá đi mà.

- A A A A đáng yêu quá đi! Điềm Điềm, Điềm Điềm đến cho anh thơm thơm cái nào!

Ăn tối xong, hai người cùng nhau xem phim, Vương Nhất Bác vẫn đội mũ noel trên đầu, buồn ngủ díu mắt, nghe tiếng tivi phát ra câu được câu chăng, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

Nhưng mà người đáng ra nên ngồi bên cạnh mình tự nhiên biến mất rồi, Vương Nhất Bác bối rối nhìn xung quanh, vẫn không thấy Tiêu Chiến đâu cả.

- Chiến ca?

Vương Nhất Bác hô lên một tiếng,

Không thấy ai trả lời.

Lúc Vương Nhất Bác chuẩn bị ôm gối ôm đứng dậy đi tìm Tiêu Chiến, phòng khách vốn để ánh đèn mờ đột nhiên bừng sáng, cậu nhìn về phía ánh sáng, là đèn cây noel lập lánh.

Bài hát giáng sinh vang lên, đằng sau cây thông vang lên tiếng sột soạt, vài giây sau, Tiêu Chiến từ sau cây nhô đầu ra.

- Lão Vương ơi, giáng sinh vui vẻ!

Vương Nhất Bác ngẩn người, sau đó lập tức bật cười.

- Gì chứ...

Vẻ mặt Tiêu Chiến nghiêm túc, sau lại giả vờ ho vài tiếng, từ sau lưng lấy ra một hộp quà, đôi mắt cong cong, đưa quà cho Vương Nhất Bác:

- Anh bảo là có quà giáng sinh mà! Mau mở ra xem đi.

Vương Nhất Bác giả vờ ghét bỏ nhận lấy cái hộp, động tác lại nhanh chóng mở hộp ra.

Trong hộp là một cái vòng cổ hình tia chớp, chiếc vòng dài nhỏ tản ra chút ánh bạc lạnh, nằm yên trên vải nhung đen.

Không nghĩ tới thật sự sẽ có quà, Vương Nhất Bác lắp bắp nói:

- Sao... sao lại chuẩn bị quà thế, a... cái này...

Tiêu Chiến xoa xoa tai cậu nói:

- Anh cũng không phải cố ý chuẩn bị, mấy ngày trước đã mua rồi, nghĩ lại thì thấy cũng có thể làm quà giáng sinh luôn, thích không?

Mắt Vương Nhất Bác ngấn nước gật đầu, nói thích lắm, sau đó hỏi anh là chỉ có một chiếc hả, không phải vòng đôi sao?

Tiêu Chiến cười hi hi, tay hướng về phía cổ, móc ra một chiếc vòng có kiểu dáng giống cậu.

- Sao có thể chỉ có một cái chứ? Đương nhiên phải đeo cùng cặp với bé con rồi.

Nói xong, Tiêu Chiến thầm dịch lên vài bước, hơi thở ấm áp tỏa lên gương mặt Vương Nhất Bác, không khí trở lên ám muội...

- ... Anh có quà không bé con?

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cắn môi dưới hỏi.

Vừa hỏi xong Tiêu Chiến chợt cảm thấy trên đầu mình nhiều ra một thứ mềm mại, ngẩng đầu lên liền đối diện ánh mắt giảo hoạt của Vương Nhất Bác,

- Tặng anh một cái mũ noel.

( Hoa: Nên nói anh Chiến coconut hay nói Vương Bo Bo không biết chớp thời cơ làm quả tắt đèn kéo rèm đây????)

----

Giáng sinh dịch bệnh không đi chơi được thì ở nhà đọc fic cũng ấm áp lắm nè,

Chúc mọi người có một giáng sinh thật vui vẻ!!!!!!




Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!