[BJYX] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 24



Buổi chiều, cuộc họp kết thúc, Tiêu Chiến đã vô lực đến mức khó có thể đứng vững, ban tổ chức rời đi, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cũng rời đi, bước nhanh hai bước, chặn đường anh.

“Anh còn muốn lái xe như thế này sao? Nếu bị tai nạn thì phải làm sao?” Vương Nhất Bác vẻ mặt có chút khó chịu hỏi.

Hai má Tiêu Chiến đỏ bừng vì hơi nóng trong người, nhưng miệng vẫn không lộ ra vẻ yếu ớt, “Anh không sao, anh có thể lái xe ra ngoài mua tã cho Locke khi anh sốt 39 độ ở Anh.”

Nghe anh nói, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy tim mình nhói lên một hồi, không biết cảm giác này là ghen tị hay đau khổ.

“Sao anh không uống thuốc?” Vương Nhất Bác nhìn anh, sau đó nghĩ đến điếu thuốc anh vừa hút, giọng nói không tự chủ được rơi xuống, “Thân thể của anh như vậy mà không quan tâm đến sao?”

Tiêu Chiến nhướng mày nhìn hắn chằm chằm, “Bởi vì anh còn có chuyện quan trọng hơn.”

“…” Vương Nhất Bác thở dài, “Vậy anh bây giờ muốn làm gì?”

“Anh đã hứa với Locke sẽ đón nó hôm nay, còn không đi sẽ muộn.”

“Trường ở đâu, em đưa anh đi.”

Tiêu Chiến im lặng, không muốn trả lời.

Rất nhanh, trước khi Tiêu Chiến có thể đáp lại, Vương Nhất Bác đã kéo tay anh, bước nhanh ra ngoài. Những người đi ngang qua hành lang không khỏi đổ dồn ánh mắt tò mò vào chuyển động cơ thể mơ hồ của ông chủ và Omega đẹp trai này.

Vương Nhất Bác kéo mạnh Tiêu Chiến về phía bãi đậu xe, chỉ khi đến vị trí trước xe, Tiêu Chiến mới có cơ hội hất tay hắn ra.

“Vương Nhất Bác! Em làm sao vậy? Chúng ta hiện tại quan hệ gì cũng không có!” Tiêu Chiến mắt đỏ lên vì tức giận.

Vương Nhất Bác đi về phía trước vài bước, đem anh ép tới cửa, nói nhỏ: “Anh đối với em không có việc gì, nhưng em đối với anh thì lại có đấy.”

Sau đó, hắn mở cửa ép Tiêu Chiến- người vẫn còn đang sốt, vào trong xe.

Tiêu Chiến cả người mồ hôi nhễ nhại, nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác đi qua kính xe, không ngờ lại sinh ra ảo giác “có lẽ đời này không bao giờ thoát khỏi hắn”.

Tiêu Chiến im lặng suốt đoạn đường.

Đèn đỏ, Vương Nhất Bác liếc anh một cái rồi xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi em lớn tiếng với anh.”

Đôi má của Tiêu Chiến đỏ bừng một cách ốm yếu, anh nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, hàng mi mảnh mai rũ xuống, giọng điệu có vẻ vô cùng mệt mỏi: “Vương Nhất Bác … anh ra đi vì không còn đường đi giữa chúng ta. Sáu năm không thể thay đổi bất cứ điều gì, em không nên làm phiền anh nữa. “

Lúc quay đầu lại, Vương Nhất Bác nhìn thấy vết sẹo dưới xương quai xanh của anh, dài ba bốn phân, màu sắc đã trở nên rất nhạt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy độ sâu của vết thương lúc trước.

Vương Nhất Bác không khỏi dời đi ánh mắt, thương tổn mà hắn từng gây ra cho Tiêu Chiến giống như vết sẹo này trên cơ thể anh, không thể thay đổi, sẽ không tiêu tan theo thời gian.

Hắn biết rằng hắn nợ Tiêu Chiến cả đời này, dù là vật chất hay tình cảm.

Tuy nhiên, Tiêu Chiến bây giờ từ chối cho hắn một cơ hội để bù đắp, đây là căn nguyên nỗi buồn của hắn.

Đèn xanh bật lên, Vương Nhất Bác nổ máy, xe hơi im ắng một lúc. Hắn bật xi nhan rẽ vào đường có trường mầm non, lúc này đã gần đến giờ tan học, nhìn từ xa đã thấy một nhóm phụ huynh đứng ngoài cổng trường chờ con tan học.

“Locke ngoan không?” Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi trong im lặng.

Nghe thấy câu hỏi này, Tiêu Chiến không khỏi quay đầu lại liếc nhìn hắn, một lúc sau mới nói “ừm”.

Vương Nghị gật gật đầu, trầm ngâm nói: “Vậy thì tốt.”

Chiếc xe lướt qua đám đông, vì bãi đậu xe đối diện trường mẫu giáo đã hết chỗ, Vương Nhất Bác lái xe về phía trước thêm hai đến ba trăm mét rồi dừng lại.

Dừng xe, họ cùng nhau đi về hướng trường mẫu giáo. Bởi vì cả hai đều cao, rất chói lóa nên thỉnh thoảng có người đổ ánh mắt ngưỡng mộ vào họ, nghĩ xem cặp bạn tình này sao lại đẹp đôi như vậy chứ!

Tiêu Chiến không hạ sốt, vì anh không uống thuốc hay tiêm gì cả, triệu chứng của anh rõ ràng trở nên tồi tệ hơn, băng qua đường, anh cảm thấy bước đi của mình nhẹ bẫng như đi trên không, lưng đổ mồ hôi.

Một chiếc xe ô tô chạy nhanh qua, mặc dù Tiêu Chiến có thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng thân thể lại không theo kịp tốc độ của đại não. Lúc anh kịp phản ứng, cả người đã bị Vương Nhất Bác ôm chặt trong vòng tay.

“Dù vội vàng đi đón con cũng đừng quên quan sát đường.” Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy lòng bàn tay ướt nhẹp nói nhỏ: “Trên đường còn nhiều xe, đi theo em.”

Nhìn bóng lưng rộng lớn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên quên hất tay hắn ra, hỗn loạn bị hắn dẫn đến cửa trường mẫu giáo.

Lúc này, cổng trường mầm non đã mở, các bé đã được đón gần hết. Tiêu Chiến nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của Locke, nhưng anh không nhìn thấy nhóc.

“Ba ba!” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Tiêu Chiến quay lại, thấy Locke từ bãi đậu xe chạy tới, liền vội vàng chạy đến.

“Ba ba, con đến bãi đậu xe tìm xe của ba mà không thấy, còn tưởng rằng ba còn chưa tới.” Đứa nhỏ ôm lấy cổ Tiêu Chiến, nũng nịu.

“Ở đây không có chỗ đỗ xe, ba… dừng ở chỗ khác.” Tiêu Chiến giải thích.

Nghe Tiêu Chiến nói, Locke không khỏi ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác ở phía sau, “Chú có phải là người mà con đã thấy ở quảng trường Fountain lần trước không?” Cậu hỏi một cách không chắc chắn.

Vương Nhất Bác bước lên phía trước, ngồi xổm xuống, gật đầu.

Locke liếc nhìn Tiêu Chiến rồi nhìn Vương Nhất Bác. Vừa rồi cậu chạy tới liền nhìn thấy ông chú này đang nắm tay ba ba, cậu chưa từng thấy ba ba nắm tay với Alpha nào, cho nên nhìn thấy cảnh này, trong lòng cậu thật sự có chút khó chịu, loại cảm giác đó, cứ như ba ba của cậu sắp bị cướp đi.

“Ba ơi, sao hôm nay ba lại đến đón con với chú này?” Cậu tròn xoe mắt đẹp hỏi.

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, Vương Nhất Bác đã nói: “Ba Ba của con bị bệnh, không thể lái xe, nên chú đưa ba con đến.”

“Bị bệnh?!” Locke sờ lên mặt Tiêu Chiến, mới nhận ra anh nóng khủng khiếp, vội vàng nói: “Ba ba, bị sốt sao? Sao không đi khám?

“Ba không sao.” Tiêu Chiến nhẹ giọng an ủi, “Ba về nhà uống thuốc cho ra mồ hôi là được. Không nghiêm trọng đâu.”

“Đến bệnh viện.” Vương Nhất Bác ở bên nói: “Uống thuốc cũng vô dụng. Tốt nhất hãy để bác sĩ khám.”

Tiêu Chiến đứng dậy nắm lấy tay Locke khẽ lắc đầu với Vương Nhất Bác: “Gần đây dịch cúm nặng, đứa nhỏ không thể đến bệnh viện với anh được. Em có thể cho anh và Locke về nhà không, anh sẽ nghĩ giải pháp.”

Nhìn bóng lưng thiếu niên đi tới trước mặt mình, Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày, ngay cả vì con cũng không thể nhìn ra Tiêu Chiến hủy hoại thân thể mình nhiều như vậy.

Lên xe, Tiêu Chiến và Locke cùng nhau ngồi ở ghế sau, nhóc lo lắng, tiến về phía Vương Nhất Bác, “Đi bệnh viện gần nhất đi chú, cám ơn.”

Vương Nhất Bác nổ máy, quay sang bật đèn và nói: “Bệnh viện không an toàn. Chú đã gọi bác sĩ.”

Tiêu Chiến mí mắt lúc này đã bị cháy đỏ, trên người không còn bao nhiêu sức lực, nghe được lời nói của Vương Nhất Bác, không khỏi ngẩng đầu lên nhấn mạnh một lần nữa: ” Đưa bọn anh về Tiêu gia.”

Vương Nhất Bác không trả lời anh, im lặng lái xe về phía trước. Tiêu Chiến đầu óc choáng váng, không có ý thức về phương hướng, dựa vào ghế sau gần như hôn mê.

Mãi đến khi xe chạy về phía đường núi, anh mới chợt tỉnh giấc, thấy Locke đang nằm ngủ trên đùi mình, anh mới hạ giọng nói: “… Em đi đâu vậy?”

Vương Nhất Bác nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Nhìn thấy đoạn đường này thì anh nên biết.”

Chân mày Tiêu Chiến nhảy lên, “Tại sao lại đưa bọn anh tới đây?”

“Em đã gọi cho bác sĩ Lý. Ông ấy khám chữa bệnh giỏi và hiểu rõ tình trạng thể chất của anh.”

Nếu người mà Tiêu Chiến không muốn gặp sau khi trở về Trung Quốc là Vương Nhất Bác, thì nơi anh ấy không muốn quay lại chính là biệt thự hẻo lánh được xây trên đỉnh núi, nhà cưới trước đây của họ.

Có quá nhiều kỉ niệm, buồn vui, ngọt ngào, da diết, không nguôi, đâu đâu cũng có dấu vết cuộc đời, là nơi mà anh vô cùng nhớ nhung và muốn trốn đi trong tuyệt vọng.

“Tại sao em lại làm thế này?” Lời nói của Tiêu Chiến đầy bất lực và kiệt sức. “Nếu em làm như vậy, không những anh không cảm kích em mà chỉ muốn cách xa em hơn.”

Vương Nhất Bác cầm vô lăng nhìn thẳng về phía trước: “Anh nghĩ thế nào cũng được, miễn là bệnh của anh có thể thuyên giảm”.

Mười phút sau, xe dừng ở biệt thự, nhìn thấy khuôn mặt người ngồi ở ghế sau, quản gia đột nhiên mở mắt ra, mi tâm nhất thời đỏ bừng, “Thiếu gia…”

“Dì Trương, có một đứa trẻ ngồi ở ghế sau đang ngủ. Cô có thể đưa bé đến phòng khách giúp. Ngoài ra, hãy nấu một vài món ăn yêu thích cho đứa trẻ cho bé ăn sau khi thức dậy.”

“Được… Được rồi.” Bác gái tiến lên ôm lấy Locke từ trong vòng tay của Tiêu Chiến, cảm thấy có chút kích động, “Cậu chủ Tiêu, đừng lo lắng, tôi có thể quan sát bé.”

Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt ôn nhu nói: “Được rồi, cám ơn dì Trương.”

“Thiếu gia, gần đây có khỏe không?” Quản gia tiến lên, ngẩn người hỏi.

“Tốt lắm … Chú Dương, chú vẫn còn sung sức như trước.”

Nhìn những con người và cảnh vật quen thuộc trước mặt, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy thời gian và không gian hỗn loạn, như thể sự ra đi 6 năm của anh chỉ là một giấc mộng dài.

Ngay sau khi họ quay lại, bác sĩ Lý đã vội vàng chạy đến biệt thự trên đỉnh núi, giúp Tiêu Chiến truyền nước và pha thuốc, nói chuyện với anh vài câu, rồi căn dặn Vương Nhất Bác về một số biện pháp phòng ngừa.

Trong bình truyền có thêm thuốc ngủ, Tiêu Chiến đã sớm chìm vào giấc ngủ, sau khi anh ngủ say, Vương Nhất Bác đứng bên giường một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy, lôi người cầm bình truyền rồi ôm anh trở về phòng ngủ.

Đã sáu năm trôi qua, phòng ngủ vẫn như trước khi Tiêu Chiến rời đi, trên đầu giường có treo một tấm ảnh cưới của bọn họ, trong ảnh, ánh mắt Tiêu Chiến tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ.

Bây giờ mọi chuyện không rõ đúng sai, nhìn Tiêu Chiến nằm yên lặng trên giường lớn, trong lòng Vương Nhất Bác có cảm giác ổn định kỳ lạ, điều mà sáu năm qua hắn chưa từng cảm nhận được.

Hắn nhìn anh, chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ đặt lên giữa lông mày Tiêu Chiến một nụ hôn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nóng hổi của anh dưới lớp chăn bông.

Thế nhưng, vào lúc này, ở một nơi mà hắn không nhìn thấy, ngoài cánh cửa ẩn hiện, có một bóng người nhỏ bé đang yên lặng nhìn cảnh tượng này.