[BJYX] Đoá Nhài Nhỏ

Chương 2



Chim trong làng bắt đầu hót, gà cũng đá nhau ỏm tỏi. Tiêu Chiến hôm nay không phải lên lớp, so với thường ngày thức dậy trễ hơn một tí, vừa mở cổng thấy có người trước nhà mò mẫm bắt cá ở con lạch.

"Thời điểm này cá đều chưa lớn, bắt bọn chúng làm gì?"

Tiêu Chiến đi đến bờ sông múc một thùng nước, quần áo của anh nên giặt rồi.

"Ở thị trấn không có chỗ nào câu cá a, một lần đến không dễ dàng bắt hai con thì làm sao."

Người ở dưới sông đi lên, chân trần đạp trên đá, đến ngồi xuống bên cạnh anh, duỗi hai chân ra để ráo nước.

Đôi chân trắng nõn bị ánh nắng chiếu xuống làm chói mắt, thiếu nữ đến tuổi cập kê chắc chắn cũng không trắng bằng.

"Sao mới sáng sớm trên người anh thơm thế?"

Người kia ghé sát vào tai anh hỏi.

"Em buổi tối không tắm rửa cũng không để anh tắm sao?"

"Ai nói em không tắm," cậu lắc lắc chân vung vẫy vài giọt nước: "Tắm xong lại từ trong huyện thành chạy qua đây, cả người đầy mồ hôi."

Người này kéo quần áo chính mình lên ngửi, trực tiếp cởi ra ném xuống chậu nước của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cầm quần áo cậu lên đặt qua một bên, trên y phục không có nhiều mồ hôi, đều bị hương rượu vùi lấp.

Cậu tên là Vương Nhất Bác, nhỏ hơn anh sáu tuổi, năm nay vừa mới hơn mười tám. Gia đình cậu ở huyện thành chuyên ủ rượu, mười dặm tám làng đều uống rượu của nhà cậu, cơ bản cũng là gia đình giàu có rửng mỡ. Nhà bọn họ vẫn còn hơn mười mẫu ruộng trong làng, bình thường đều thuê người làm công chăm coi, Vương Nhất Bác thỉnh thoảng ghé đến hai ngày, nói là đến thị sát công việc, thực ra là đến chơi đùa.

Ngày đầu tiên đến đây anh liền bị lạc trong cánh đồng, Vương Nhất Bác đang trốn trong ruộng lúa bắt chim thì thấy anh, dẫn anh đi vòng vèo một giờ đồng hồ mới đến thư đường, Tiêu Chiến lập tức hỏi cậu đây là cố ý dẫn mình đi đường vòng? Vương Nhất Bác cười cợt nhả chạy đi nói rằng đây không phải là dẫn anh đi làm quen với làng chúng ta hay sao.

Vương Nhất Bác ở thị trấn từng đi học qua, đã là chuyện của nhiều năm trước, bọn cướp ở trấn từng có lần náo loạn đánh chết thầy giáo, nhiều năm không ai dám đi dạy, sau này có trường cậu cũng không đi học lại, gia nghiệp nhà cậu lớn như vậy vẫn đang đợi cậu về kế thừa, học nghề xong, biết viết chữ có thể ghi chép tính toán là được.

Gần đó có vài thiếu phụ đến giặt y phục, nhìn thấy Tiêu Chiến liền nổi hứng trêu đùa nói anh phải sớm tìm một cô vợ giặt quần áo cho, nhìn qua thấy Vương Nhất Bác để trần thân trên, Tiêu Chiến trong tay đang ném một chiếc áo choàng sẫm màu còn ướt nhìn một cái đã biết không phải phong cách của anh, mấy thiếu phụ bắt đầu hỏi nhà Vương Nhất Bác định khi nào nói với cậu việc cưới xin.

"Vợ là người giặt y phục? Vậy anh ấy sớm đã là vợ cháu."

" Cậu có thể chơi thêm vài năm nữa," một dì nói: "Tiêu lão sư hai mươi lăm tuổi rồi, có một cô gái trong thị trấn là thân thích nhà tôi, điều kiện trong nhà cũng tốt tướng mạo lại xinh đẹp, trắng trẻo, có cần dì làm mai giúp cậu không?"

Tiêu Chiến mãi cúi đầu vắt quần áo để y phục còn ẩm ướt vào chậu, đột nhiên nắm lấy mắt cá chân Vương Nhất Bác, cậu bất ngờ không kịp đề phòng bị anh lật lại, một chân đưa lên nửa chừng.

"Cô gái nhà dì có trắng trẻo như cậu ấy không?"

Thiếu phụ lặng người nói không ra lời.

"Phải dựa theo tiêu chuẩn này mà giới thiệu cho cháu, mắt nhìn cháu hơi cao."

Tiêu Chiến nói xong buông lỏng tay, chân của Vương Nhất Bác đạp lên phiến đá mà chân cậu vừa giẫm lên. Anh lại cúi đầu cần mẫn vắt quần áo của mình, cuối cùng cầm áo khoác sẫm màu của Vương Nhất Bác tuỳ ý vò hai cái liền ném lên người cậu.

Anh giặt đồ xong thì đứng dậy, chậu nước vẫn ở đó, để Vương Nhất Bác phơi quần áo, làm thẳng y phục, nếu không khi khô sẽ có nếp nhăn trên bề mặt.

Vương Nhất Bác bắt được cá vừa gầy vừa nhỏ, buổi trưa chỉ có thể hầm canh cá.

Bản thân Tiêu Chiến khi học bên ngoài không ở ký túc xá, đơn giản tìm được một căn phòng, là một cái sân nhỏ, trong sân có bốn hộ gia đình, chăm sóc sinh hoạt mọi việc đều là bản thân tự làm.

Anh hầm canh cá thành màu trắng đục, đậu phụ cắn một miếng đều là vị tươi ngon, liền rắc hành thái vào nồi.

Thời gian này trời đẹp, đuổi kịp ngày tốt, cô nương xuất giá trong làng ngồi trên chiếc kiệu đỏ thẫm, cùng dàn diễn tấu sáo trống kêu vang đi ngang qua cổng nhà anh, kiệu phu vừa nhảy vừa bước, lắc lư kiệu để cầu xin điềm lành (*), đám hài tử chạy theo kiệu bị bà mối đuổi đi nói cô dâu hôm nay thật xinh đẹp, lũ rắm tụi bây có thể nhìn sao.

Tiêu Chiến bưng một bát canh cá đưa cho Vương Nhất Bác đang ngồi xổm ở cửa, người kia mắt nhìn thẳng, nhấp một ngụm canh ôm lưỡi bị bỏng, suýt nữa đánh rơi bát của mình.

"Khuê nữ trong làng xuất giá thật náo nhiệt a, mấy cô gái ở thị trấn thân thể đều mong manh, không chịu được kiệu lắc lư." Vương Nhất Bác tùy ý chà cái tay thấm nước canh cá vào quần, lại thổi hai hơi quanh miệng.

"Mấy năm nữa em thành hôn, khẳng định cha mẹ em còn náo nhiệt hơn thế này." Tiêu Chiến đứng dựa vào tường vừa nhìn vừa nói.

"Vẫn còn sớm."

Vương Nhất Bác nhìn đứa nhỏ mang theo ánh mắt thèm thuồng nãy giờ ngồi xổm bên chân mình, đưa bát canh cá đến miệng cậu bé, để nó cắn một miếng đậu phụ to bên trong, lại đứng dậy đi về phòng múc một bát lớn khác.

Trong phòng Tiêu Chiến có đặt một bánh xà phòng, mùi thơm tựa hoa nhài, là loại phải vào thị trấn mới mua được. Trong làng không ai dùng thứ này, nó quá xa xỉ, đều là lấy bột bồ kết gội đầu tiện thể chà rửa thân thể cho xong.

Vương Nhất Bác thấy xà phòng của anh chỉ còn lại một miếng mỏng, khẳng định Tiêu Chiến thường xuyên dùng, sống trong căn phòng tồi tàn này vẫn mang theo tâm tưởng một thân đại thiếu gia, bất quá cũng từng nghe nói qua bọn họ những người có văn hóa học hành ở thành phố lớn về đều là dạng thanh cao thế này.

"Ca, sao anh hai mươi lăm rồi mà vẫn chưa kết hôn?" Vương Nhất Bác uống xong bát canh cá, liền cọ rửa bát và nồi.

"Trong lòng đã có người rồi."

"Vẫn là hoa nhài nhỏ của anh à?"

"Còn không phải sao," Tiêu Chiến mở ngăn kéo, cầm lên lá thư vừa nhận được hôm qua: "Em xem xem lần này cô ấy viết gì, em đọc được không?"

"Em không biết chữ."

Vương Nhất Bác lau khô tay túm lấy chiếc áo vẫn còn ẩm ướt khoác lên người bước ra ngoài, nói với Tiêu Chiến cậu đi trước.

"Hôm nay đi sớm vậy sao?"

"Ngày mai lại đến."

Xa xôi cách mấy cũng không ngại tới lui.

Tiêu Chiến bỏ thư về ngăn kéo, ngồi xuống đọc sách. Đọc được vài trang lại ngẩng đầu nhìn hoa xương rồng chớm nở ngoài cửa sổ mà nghĩ ngợi. Trên báo viết câu gì vậy? Ngày nào mới nguyện nói cho anh nghe.

(*) Truyền thống phong tục cưới ở Trung Quốc thời xưa, tham khảo video phim "Cao lương đỏ" để rõ hơn: https://www.iqiyi.com/v_19rsf5ogo4.html