[BJYX] Đoá Nhài Nhỏ

Chương 3



Từ thị trấn đi vào làng, phải bắt đầu lên đường lúc sáng sớm tinh mơ mới kịp, con ngựa của Vương Nhất Bác lớn lên cùng cậu, được cậu huấn luyện tốt, chạy cũng nhanh. Cậu mang một cái túi trên lưng, là đồ mang từ trong thị trấn đến.

Cổng nhà Tiêu Chiến vẫn còn đóng, anh không đi dạy thì luôn dậy rất muộn, có lúc ngủ một mạch đến giữa trưa.

"Anh chắc là sợ ở nhà bị cha đánh mới trốn đến đây chứ gì," Vương Nhất Bác buộc ngựa vào thân cây xiêu vẹo trước cổng nhà Tiêu Chiến, đi vào nhà lấy từ trong túi ra một hộp giấy đưa anh: "Cho anh."

Tiêu Chiến nhận lấy, là một bánh xà phòng mới, Vương Nhất Bác đã cho anh rất nhiều, đều là đồ đắt tiền, là mùi hương hoa nhài. Bánh xà phòng lần trước anh dùng gần hết là hàng ngoại, tắm một cái thân thể thơm tho cả ngày.

"Lần sau bọn giặc tây ở nhà em đặt rượu, em lại lấy cho anh mấy bánh xà phòng, thứ đồ này trong mắt bọn họ cũng cũng không có giá trị, cái này anh dùng tạm trước đi."

Tiêu Chiến đổi bánh xà phòng, mới từ trong tủ lấy ra một chiếc áo khoác mặc vào.

Thực ra anh ở đây cũng không thiếu thứ gì, mỗi lần về nhà mẹ đều chuẩn bị một xe ngựa chất đầy đồ đạc có người đem đến chỗ anh khi quay về, thức ăn quần áo cái gì cũng có. Vương Nhất Bác luôn thích mua một đống mấy món linh tinh đem đến chỗ anh, vừa đắt vừa không dùng được, nhưng đều là đồ mới, nhìn vào cũng làm cho anh vui vẻ.

"Nhà em một tháng cho em tiền, bao nhiêu đều tiêu hết chỗ anh rồi?" anh rửa mặt quay lại hỏi.

"Cũng không nhiều tiền," Vương Nhất Bác đổ hết mọi thứ trong túi ra, nhặt một viên kẹo màu trắng bọc giấy liền đưa cho anh: "Tiền chính là để tiêu, dù sao tháng sau cũng cho tiếp."

Tiêu Chiến bỏ kẹo vào miệng, cắn xuống vẫn còn mềm. Kẹo sữa, vị sữa thật đậm đà, là đồ tốt, đồ Vương Nhất Bác đem đến từ trước đến nay không có gì dởm cả.

"Còn cái này nữa," Vương Nhất Bác từ trong túi quần áo lấy ra một cái hộp thiếc: "Cho anh."

Tiêu Chiến nhận lấy, là hoa nhài khô, ngâm thành trà hương hoa thoang thoảng, nhấp thử một ngụm không có vị gì, anh liền cho thêm một ít đường phèn.

"Sao em luôn cho anh mấy thứ này?" Tiêu Chiến vừa uống trà vừa hỏi cậu.

"Trong nhà có nhiều, em thích uống trà hoa nhài."

"Anh còn tưởng trong nhà em toàn là vò rượu."

"Tháng sau nhà em có rượu mới, em đem đến cho anh hai vò," Vương Nhất Bác kéo ghế đến trước mặt Tiêu Chiến: "Cha anh không cho anh đụng vào rượu, em lén lút đem đến cho anh uống, rượu nhà em không hại thân thể."

"Rượu tốt đương nhiên không hại thân thể, uống nhiều mới hại, không chỉ hại thân thể mà còn gây loạn tính." Tiêu Chiến chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Vài ngày trước trong làng có hai người yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang, bọn họ ở ngay cạnh nhà anh. Người đàn ông thân toàn mùi rượu, Vương Nhất Bác lúc đó tại nhà anh đang hút mì sợi, nhìn thấy vò rượu vỡ trên đất, ngửi mùi hàm hồ nói rằng rượu pha chế kiểu này uống nhiều vào không làm chủ được bản thân.

Cậu liền từ nhà đem đến rượu tốt, Tiêu Chiến không uống bao nhiêu, cậu ôm rượu đi uống cùng mấy anh em trong làng, trời tối quay lại tìm Tiêu Chiến. Lúc đó Tiêu Chiến mới tắm xong, trên người không mảnh vải che thân, đang mặc y phục, quay lưng về phía cậu, hai người liền như vậy mà khô khốc nhìn nhau chằm chằm.

Tiêu Chiến từ nhỏ đã không làm việc gì, không tính là da thịt mềm mịn, nhưng cơ thể đó nhìn khắp một lượt cũng khiến người tham lam từ tận đáy lòng, Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh mặc quần vào, trên quần cậu không rõ từ đâu một túp lều dựng thẳng lên, cậu đặc biệt uốn éo thân dưới, vẫn là rơi vào mắt Tiêu Chiến.

Đương lúc Tiêu Chiến hỏi cậu hôm nay có ngủ lại không cậu liền từ chối mà không thèm suy nghĩ, nói tìm huynh đệ ngủ cùng, ra đến cổng còn bị câu nói của Tiêu Chiến uống rượu xong đừng có loạn tính nha làm vấp ở bậc thềm, suýt chút thì ngã nhào về phía trước, miệng đập xuống đất.

"Sao lại nói đến chuyện này nữa rồi," Vương Nhất Bác đứng dậy thu dọn đồ đạc đã bày ra trước đó, lại hỏi Tiêu Chiến: "Trưa nay ăn gì vậy?"

Tiêu Chiến đặt tách trà xuống, cũng không nói lời nào, tự xắn tay áo đi vào bếp nhóm lửa làm cơm. Vương Nhất Bác không biết nấu cơm, hai bọn họ ở nhà đều là thiếu gia, hiện tại anh ra ở riêng rồi, Vương Nhất Bác lại chạy đến chỗ anh làm thiếu gia.

Miếng thịt bò nhỏ trong bát là của một cô gái cho anh hôm qua, nhà cô nghèo, đệ đệ không có tiền đi học, Tiêu Chiến thấy đứa trẻ thông minh liền để cậu bé học ở thư đường. Cha cô giết bò vào trong chợ bán, cô lén trộm một miếng nhỏ tặng anh.

Trong bát thịt của cậu bỏ rất nhiều bột ớt, một bát đỏ rực, loại bột ớt này tự trong làng làm ra, rất cay, Vương Nhất Bác ăn một miếng liền đổ mồ hôi trán.

"Anh làm cay thế này làm gì? Em không ăn được cay." Vương Nhất Bác đặt đũa xuống bàn, tỏ ra tức giận.

Tiêu Chiến biết cậu không ăn được cay, trong bát thịt không tìm thấy gì ngoài ớt, gắp một miếng thịt đều là một màu đỏ rực phủ lên.

"Không ăn được liền đi."

"Vậy thì ăn."

Vương Nhất Bác cầm đũa lên miễn cưỡng và cơm vào miệng, cay đến nổi viền mắt ngấn lệ to bằng hạt đậu, trên mông như có đinh gắn chặt vào ghế, không muốn rời đi.

Buổi trưa Vương Nhất Bác mang theo một cái bụng nóng rát đi ngủ, tối qua cậu về nhà giúp nung bếp lò đến nửa đêm, hôm nay vừa tảng sáng đã cưỡi ngựa chạy vào làng. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh đọc sách, trong phòng rất an tĩnh, ngoại trừ âm thanh lật sách ra thì không có tiếng động nào khác, Vương Nhất Bác xoay tới xoay lui cả nửa ngày cũng không ngủ được.

"Không ngủ được?"

"Ừm." Vương Nhất Bác quay lưng về phía Tiêu Chiến, ôm chăn khó chịu rên rỉ một tiếng.

"Anh dạy em đọc chữ nhé."

"Không học," Vương Nhất Bác ngồi dậy đá chăn ra: "Em đưa anh đi cưỡi ngựa a, anh ngày ngày ở trong căn phòng chỉ to bằng lòng bàn tay này cũng không chê khó chịu sao."

Tiêu Chiến nhìn ra cửa sổ thấy trời đẹp, đặt sách xuống cùng Vương Nhất Bác đi ra ngoài.

Con ngựa này rất lành, không chạy loạn cũng không lắc lư. Anh từng cưỡi ngựa khi còn nhỏ, những năm này đi học mới bắt đầu không đụng đến nữa, cũng không cần Vương Nhất Bác dắt cho, tự bản thân cưỡi rất vững chắc.

Đi thẳng đến ra khỏi làng phải rẽ vào cánh đồng đi tiếp, Tiêu Chiến hỏi cậu có lên ngựa không, không lên liền chạy trước. Vương Nhất Bác trầm tư một lát, mới với một tay ra vẫn chưa kéo lên mưa to liền rơi lộp bộp.

Cơn mưa đến bất ngờ, nặng hạt, tạt vào cả người đều đau.

Bọn họ vội vã chạy về nhà quần áo ướt sũng, anh vừa cởi cúc áo, trên người Vương Nhất Bác chỉ còn lại một chiếc quần lót.

"Đưa em một bộ y phục."

Quần áo của Tiêu Chiến rất gọn gàng, được gấp xếp ngay ngắn đến cả nếp nhăn cũng chẳng có mấy. Cậu mặc vào có chút gò bó, theo thói quen đi lau tóc.

Vương Nhất Bác hiếm khi ăn mặc chỉnh tề, nhiều người đều nói đứa trẻ này nếu không phải sinh ra trong gia đình giàu có, có lẽ đã lên núi làm thổ phỉ từ lâu. Nhưng vẻ ngoài cậu thực sự trắng trẻo, bọn cướp tám phần mười cũng không thu nhận cậu.

Tiêu Chiến đưa cho cậu bộ quần áo mà tháng trước về nhà mẹ đã may cho anh, anh vẫn chưa mặc qua. Nhưng cảm thấy mặc trên người Vương Nhất Bác rất đẹp, anh mặc cũng không đẹp bằng. Y phục màu kem, cổ áo và măng sét màu trắng, dựa vào tính cách của Vương Nhất Bác sợ rằng ra đến cổng đi không được vài dặm đã làm bẩn.

Anh cài nút thay xong quần áo, trà hoa nhài pha vào buổi trưa đã nguội, rót vào trong tách một chút nước nóng.

Hoa nhài nổi lên trên, đã ngâm qua có màu vàng nhạt, thân hoa vẫn còn một chút màu trắng. Anh khịt mũi, mùi vị quá nhạt, nhưng hương thơm lưu lại rất lâu.

Anh chẳng sợ không ngọt ngào, chỉ sợ tất cả tiêu tán.

"Bộ y phục này cho em."