[BJYX] Đoá Nhài Nhỏ

Chương 6



Nhiều năm trước, Tiêu Chiến một mình đến thành phố lớn đi học, nhìn thấy cái gì cũng lạ lẫm, khi đó ký túc xá anh ở không nhiều người, tám người, ngủ giường tầng.

Tiêu Chiến vẻ ngoài ưa nhìn, vài cô gái trong trường tìm anh nói chuyện yêu đương. Lúc đó trong đầu anh vẫn chưa có tư tưởng đổi mới của thành thị, xua tay từ chối từng người một, nói là trong nhà sẽ thu xếp cho anh. Huynh đệ nằm cùng giường với anh là một người to con, cao hơn anh, khoác vai anh nói cái suy nghĩ đó của anh sớm đã lạc hậu, bây giờ là tự do yêu đương, thích ai, liền ở bên người đó, không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Đến đây anh mới biết cái gì gọi là giải phóng từ thể xác đến tâm hồn.

Tuy nhiên sau đó mấy năm anh cũng không đáp lại cô gái nào, ban đầu anh còn tưởng mình quá ăn sâu bén rễ tư tưởng phong kiến, chỉ sau khi gặp gỡ nhiều người mới nhận ra là chưa có ai khiến mình động tâm.

Ở trường có nhiều phong trào học sinh, anh luôn đi theo tham gia, có lần ở ngoài trường diễu hành xong quay về, thấy trong phòng ký túc xá không có người, đi ra tìm mới biết trong nhà cậu trai to lớn kia có chuyện. Bọn họ tám người ngủ chung phòng đều ở nhà cậu trai kia, cha cậu đang xách cây gậy thô to dài bằng cẳng tay đánh cậu.

Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi một bạn học mới biết anh chàng to lớn này cùng một người bạn khác trong phòng đang yêu đương, bị cha cậu phát hiện. Tiêu Chiến kêu lên một tiếng, suy nghĩ một hồi cảm thấy có gì đó không đúng, người bạn cùng phòng kia không phải cũng là nam nhân sao.

"Hai người họ ở bên nhau vài năm rồi."

"Các cậu đều biết cả? Tại sao không nói cho tôi?"

"Chuyện này ai nói ra ngoài như chuyện thường ngày được chứ."

Tiêu Chiến nhìn hai người họ quỳ ở đó, cậu bạn to lớn bị đánh gần như tắt thở rồi, người bạn cùng phòng kia cứ liên tục khóc lóc, cũng không dám trước mặt can ngăn. Chưa qua vài ngày, hầu như mọi người trong trường đều biết chuyện, bầu không khí sôi sục, cả trường đều nói đến không một chút kiêng dè.

Đa số mọi người đều cảm thấy chuyện này thật quái dị, nửa còn lại phần đông cũng không dám nói lời nào, vài người ra mặt phản kháng ít câu, lại bị đánh, cuối cùng làm ầm ĩ đến mức tình trạng và bầu không khí trở nên xấu đi.

Một gậy đánh chết.

Tiêu Chiến không bao giờ gặp lại hai người bọn họ.

Hai người kia rời đi rồi, Tiêu Chiến cũng trở nên có chút trầm lắng, bạn học hỏi anh, anh nói anh không hiểu, khởi xướng việc tự do yêu đương, vì sao hai người nam nhân lại không thể. Bạn học kia là bạn cùng phòng với anh mấy năm nay, so với Tiêu Chiến lớn hơn hai tuổi, suy nghĩ cả nửa ngày không biết phải giải thích chuyện này với anh thế nào, cuối cùng sau giờ học kéo anh quay về ký túc xá, khoá cửa lại mới nói với anh, vì bọn họ là thiểu số, đã phá vỡ quan điểm về yêu đương lâu đời của dân tộc ta từ trước đến nay là sinh con nối dõi. Những người bị đàn áp không hẳn là sai, chỉ là hiện tại không đủ người hiểu rõ vấn đề này.

Tiêu Chiến nghe xong đã hiểu, anh thích trò chuyện với người bạn cùng phòng này, luôn cảm thấy cậu hiểu biết rất nhiều. Bạn cùng phòng có một thanh mai trúc mã, nói là học xong định sẽ kết hôn, ngày rời trường vỗ vai Tiêu Chiến nói cậu hảo hảo học hành, sau này anh khẳng định hiểu biết còn nhiều hơn cậu.

Trường học mở lại Tiêu Chiến liền ở bên ngoài tự tìm một gian phòng, không quay lại ở ký túc xá nữa, mãi đến sau khi tốt nghiệp phải quay về nhà, anh mới nghe nói con của người bạn cùng phòng kia đã ra đời, anh còn nhờ người gửi đến hồng bao, không tự mình đến thăm.

Lúc đó ở nhà anh luôn không ngủ được, nửa đêm kéo băng ghế ngồi trong sân ngắm sao, tự nghĩ mình có phải hay không thích bạn cùng phòng, tại sao anh đối với vấn đề này cứ mãi vương vấn trong lòng.

Nhưng anh cũng biết mình chưa từng yêu ai, nếu như thật sự yêu thích, lúc đó chia tay nên có sự không nỡ, nên đau lòng khắc khoải, nhìn cậu lấy vợ sinh con bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng phải chua xót.

Anh cũng không có.

Ở nhà lâu anh sợ nghĩ nhiều muốn phát điên, anh đi tìm huyện trưởng nói dự định vào trong làng dạy cho cho bọn trẻ, huyện trưởng háo hức, không đến ba ngày liền sắp xếp mọi thứ cho anh, anh liền bỏ đi khi cha mẹ đang la mắng ầm ĩ.

Đêm đầu tiên ở trong làng anh ngủ không ngon, sáng sớm thức dậy lần mò không ra đường, không biết thế nào cứ luẩn quẩn trong cánh đồng, ở đâu một con gà nháo nhào bay lên. Một cái đầu ló ra khỏi ruộng, áo khoác trên người phanh ra để lộ vùng ngực, trên tay trên mặt lấm lem bùn đất, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một đứa trẻ ngày ngày xuống đồng làm việc.

"Anh là ai? Sao chưa thấy bao giờ?"

"Hôm nay tôi bắt đầu dạy học ở làng, không quen đường, không tìm được chỗ cần đến."

"Lạc đường rồi sao?" Đứa trẻ kia từ trong thùng múc một gáo nước rửa sạch mặt và tay: "Tôi dẫn anh đi, trong làng hôm qua khắp nơi hò reo, đều đang đợi anh."

Tiêu Chiến nhìn cậu vẫy vẫy nước trên tóc, lại vén quần áo lên lau mặt sạch sẽ, người trắng nõn không dính chút bụi nào, đột nhiên cậu để lộ hàm răng trắng bóng, vừa cười vừa vẫy tay nói: "Đi thôi."