Đến cổng nhà họ Tiêu, cha mẹ Tiêu Chiến vẫn luôn đi tới đi lui trong sân, nhìn thấy người liền gấp rút chạy ra đón.
Vương Nhất Bác từ trên ngựa xuống liền túm tay Tiêu Chiến kéo ra sau, hỏi cha anh những chuyện nói đáp ứng cậu vẫn giữ lời phải không.
Hai vợ chồng thấy con trai bình an quay về liền thay đổi thái độ, nhưng dù sao cũng là ân nhân cứu mệnh, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên giải nói rằng, trên đời này ở đâu có chuyện như vậy, hai đứa đều là con một, nói bọn họ Tiêu gia làm ăn vẫn tốt, Vương gia nhà cậu sống dựa vào nghề thủ công, truyền lại cho nam không truyền nữ, không thể để nghề nhà cậu đến đời cậu thì đứt đoạn.
Tiêu Chiến ở bên cạnh không nghe rõ đây là đang ca xướng cái gì, có điều nói thì nói cũng không khó đoán ra cha mẹ anh đã biết chuyện của hai bọn họ.
"Cha sao giờ có thể không thừa nhận chuyện đã đáp ứng với người ta, lúc nhỏ cha không dạy con như vậy." Tiêu Chiến ở bên cạnh nói.
Cha anh khua khua tay bảo anh đừng xen vào, nói mẹ anh nhanh dắt anh vào trong thay y phục tắm rửa. Vương Nhất Bác giờ mới cảm thấy chướng mắt với bộ y phục màu đỏ dùng kết hôn với nữ thổ phỉ đang mặc trên người Tiêu Chiến, liền để anh đi.
"Cậu đã cứu con trai tôi, gia đình họ Tiêu nhất định dốc sức đền đáp cậu, rượu nhà cậu chúng tôi có cách, cho cậu bán trong nội thành, tuyệt đối so với công việc kinh doanh hiện giờ của nhà cậu tốt gấp mấy lần." Cha Tiêu Chiến muốn thương lượng điều kiện với cậu trai trẻ còn chưa đầy hai mươi tuổi này.
Nhưng cậu suy cho cùng không phải thương nhân, hoàn toàn không để tai đến, không thương lượng với cha anh.
Trong ga lại đang gọi người, cậu đứng dậy mới muốn nói không đi, nghe thấy người gác trạm kia lại đột ngột ở sau lưng la to nhanh lên xe.
Cậu quay đầu lại thấy một người đang mặc trường bào màu xám xanh mang theo va li da chạy qua có chút hao sức, đến trước mặt cong eo thở dốc, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
"Em còn tưởng anh không đến."
"Hả?" Tiêu Chiến cầm va li chạy vào ga: "Vì sao không đến."
Vương Nhất Bác nhìn đến thư trong tay anh, hỏi anh đã xem chưa?
Anh nghe thấy lời người làm kia nói liền lén lút thu dọn đồ đạc, buổi tối lúc xách theo va li đi mẹ tiễn anh, phát hiện bức thư bị rớt trên mặt đất, cũng không kịp nguỵ trang, liền cầm trong tay làm như đang quạt gió.