[BJYX|Doãn Ngôn] Quan Sơn Tửu

Chương 21: Kiếp hồng nhan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 21: Kiếp hồng nhan

Vạn Thanh Âm đã mang thai năm tháng, từ lúc thái y chẩn ra hỉ mạch nàng cũng không bước ra khỏi cửa nữa, cả ngày ở trong phủ tĩnh tâm dưỡng thai.

Nàng gả cho Tạ Ngật đã hơn năm năm, vợ chồng hai người cầm sắt hòa minh, tình cảm sâu đậm, điều tiếc nuối duy nhất chính là nàng vẫn chưa sinh được một đứa bé. Nhưng Tạ Ngật đối xử với nàng trước sau như một, chưa bao giờ đề cập đến chuyện muốn cưới Trắc phi. Tạ Ngật càng như vậy, trong lòng Vạn Thanh Âm càng thấy áy náy, ngay đến cả phụ thân Vạn Tùng trước nay yêu thương nàng cũng khuyên nàng lấy đại cục làm trọng, mở lời để Tạ Ngật cưới thêm người nữa. Một khi Yến vương có con nối dõi, khả năng thành công trong cuộc chiến đoạt đích lại nhiều thêm một phần. Vạn Thanh Âm cũng hiểu hùng tâm tráng trí của phu quân mình, nàng từng đau khổ, từng rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo số phận, nàng khuyên Tạ Ngật nên cưới thêm một Trắc phi nữa vì con nối dõi. Tạ Ngật cứ lần lữa kéo dài mãi, cuối cùng có lẽ là trời cao thương hại nàng, rốt cuộc nàng cũng có một đứa bé.

Cái thai này thật không dễ dàng mới có được, toàn bộ từ trên xuống dưới phủ đều hầu hạ hết sức cẩn thận. Tạ Ngật vì muốn có thêm chút thời gian để bầu bạn với nàng nhiều hơn, bèn đẩy hết những việc có thể đẩy, còn bỏ ra thật nhiều tiền thuê gánh hát kịch nổi danh trong kinh thành về rồi nuôi ở trong phủ, để bọn họ ngày ngày hát hí khúc giải sầu cho nàng, ăn mặc tiêu pha đều là những thứ tốt nhất, chỉ hận không thể hái cả sao trên trời xuống cho nàng.

Là con gái nhỏ nhất của Thủ phụ đương triều Vạn Tùng, tử nhỏ Vạn Thanh Âm đã được cha mẹ coi như hòn ngọc quý trên tay, lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng. Sau khi gả cho Tạ Ngật, nàng càng cảm thấy cuộc sống mỗi ngày như là ngâm trong mật ngọt, hiện giờ lại có được đứa con mà bản thân hằng mong muốn, nàng nghĩ bản thân chẳng cần phải đòi hỏi thêm bất kỳ thứ gì nữa. Tâm tính của nàng lương thiện thuần khiết, trước đây thường xuyên đưa cháo phát cơm cho những người dân lưu lạc, sau khi mang thai cũng không quên dặn dò Tạ Ngật thay nàng làm thêm nhiều việc thiện, để tích phúc cho đứa nhỏ trong bụng. Nghe Tạ Ngật nói đến chuyện của Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân, nàng cũng vì hai người tình thâm nghĩa trọng mà cảm động, thế nên không tiếc tặng lại cho bọn họ đôi Bạch ngọc hợp phù mà mẫu thân tặng cho nàng trước khi xuất giá, đến ngay cả Tạ Ngật cũng cảm thấy hào phóng quá mức, nói:

"Dù sao Ngôn Băng Vân cũng là nam tử, nếu y và Tạ Doãn không qua được cửa của Phụ hoàng, thì nói gì làm gì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi. Nàng đưa cho y món quà quý giá như vậy, không sợ một phen tâm ý cũng chỉ là lia đá trên nước sao?"

Vạn Thanh Âm cười nhẹ, nói:

"Thần thiếp chỉ hi vọng những người có tình trong thiên hạ đều sẽ được bên nhau, một đôi ngọc bội đổi lấy một nguyện vọng, rất đáng giá."

Tạ Ngật cười cười nắm lấy tay nàng, từ sau khi mang thai thì thân hình nàng đẫy đà hơn một chút, vòng tay phỉ thúy lung linh trong suốt tôn lên làn da sáng mịn như ngọc. Tạ Ngật nói:

"Nàng có biết không, ta thích nhất phần đơn thuần thiện lương này của nàng. Ở trong lòng ta, Thanh Âm là người thanh sạch nhất trên đời."

Vạn Thanh Âm cười e thẹn, đáp lời:

"Vương gia nói như vậy, chẳng lẽ là cảm thấy bản thân mình không thanh sạch sao?"

Tạ Ngật nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của thê tử, thấp giọng nói:

"Thấy quá nhiều thứ không sạch sẽ, khó mà đảm bảo được bản thân sẽ không dính vào tí ti nào. Công bằng mà nói, ta đúng thật cũng không được tính là thanh sạch."

Vạn Thanh Âm mở rộng hai tay ôm lấy Tạ Ngật rồi tựa đầu vào lồng ngực hắn ta, dịu dàng nói:

"Nhưng đối với Thanh Âm, Ngật lang vĩnh viễn là người tốt nhất giỏi nhất. Thanh Âm biết phụ thân đặt kỳ vọng lớn vào Ngật lang, nhưng Thanh Âm không hi vọng Ngật lang làm việc trái lương tâm. Thanh Âm chỉ muốn cùng Ngật lang, còn có con của chúng ta nữa, mỗi ngày ở bên nhau, trải qua cuộc sống bình thản như bao người khác."

Tạ Ngật vòng tay ôm lấy nàng, cảm nhận tâm tình kịch liệt như sóng triều không ngừng vỗ vào trái tim, hắn ta biết rõ dã tâm của bản thân, đây là thứ được sinh ra cùng với hắn ta, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào khác. Vừa may Vạn Tùng cũng nhìn trúng điểm này của hắn ta, cho nên mới đồng ý gả con gái yêu cho một Hoàng tử không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Hắn ta thừa nhận, cảm giác yên bình cùng vui vẻ có được từ chỗ Vạn Thanh Âm từng một lần làm tâm trí hắn ta lung lay, đoạt đích thật sự quan trọng đến thế sao? Ở bên người mình yêu yên ổn đi hết cuộc đời không tốt à? Nhưng rất nhanh, hắn ta đã tỉnh táo lại, khi còn bé ở trong cung bị đối xử lạnh nhạt, sự khuất nhục khi trưởng thành vì bị Thái tử chèn ép khắp nơi mọi chốn, cảm giác thất lạc khi không thể phát huy tài hoa,... tất cả những thứ này đều bắt hắn ta phải tỉnh táo lại. Hắn ta muốn thắng, hắn ta muốn ngồi lên chiếc ghế rồng trên điện cao kia, đón nhận triều bái kính ngưỡng của người trong thiên hạ, hắn ta muốn nghiền nát những kẻ đã từng dẫm đạp lên hắn ta dưới lòng bàn chân, để cho bọn chúng nhìn rõ, ai mới là đế vương chân chính!

Cho nên từ giờ cho đến lúc đó, hắn ta muốn nắm giữ được quyền chủ động trong lòng bàn tay, chứ không phải để mặc cho kẻ khác xâu xé. Hắn ta ghé vào bên tai thê tử, nói:

"Thân là hoàng tử, có một số việc muốn tránh cũng không thể tránh. Thanh Âm, nàng phải tin tưởng ta, tất cả những việc ta làm, đều là vì tương lai của nàng và con chúng ta."

Giọng nói của Vạn Thanh Âm rất nhẹ:

"Thiếp tin tưởng chàng."

Bọn họ đứng dưới tán của một cây hoa đào trong sân viện, hoa đào tươi tắn rực rỡ, sắc tựa mây hồng, gió nhẹ ngày xuân khẽ lay động, những cánh hoa mềm buông mình giữa thinh không, lả tả rơi xuống đầu vai. Tạ Ngật nâng tay lên đón lấy một bông hoa rồi cài lên búi tóc của thê tử, cười nói:

"Kinh Thi có giảng, "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa", nhưng theo ta thấy, đào nở đầy cành, rực rỡ đua thắm, cũng không sánh được với sắc hồng trên gò má của Thanh Âm."

Vạn Thanh Âm nhìn hắn ta, dưới đáy mắt là nhu tình lưu luyến, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, tiện miệng nói:

"Mấy ngày này rảnh rỗi không có việc gì làm, thần thiếp thêu túi thơm cho Vương gia, thêu hoa mai liền cành mà Vương gia thích, chỉ còn vài mũi thêu nữa là xong rồi."

Tạ Ngật vén một lọn tóc mai bị gió thổi rối ra sau tai giúp nàng, mỉm cười nói:

"Nàng nghỉ ngơi nhiều một chút là được, chuyện thêu thùa kim chỉ này cứ để cho kẻ dưới làm, đừng để hại mắt."

"Thần thiếp đâu có mệt, thần thiếp còn đang may giày nhỏ cho con của chúng ta nữa đấy."

Tạ Ngật nhìn thấy ánh sáng rực rỡ tràn ngập dưới đáy mắt nàng, trái tim cảm nhận được hạnh phúc đến vô tận, đang định mở miệng nói chuyện thì một thị vệ từ xa bước đến, đứng thẳng tắp dưới mái hiên hành lễ với hắn ta.

"Vương gia."

Tạ Ngật đứng im tại chỗ, hỏi:

"Chuyện gì?"

"Thời Cảnh đến đây, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Vương gia."

Vạn Thanh Âm lưu luyến không nỡ mà buông tay ra, nói với hắn ta:

"Vương gia bận việc thì mau đi đi."

Tạ Ngật hơi áy náy nhìn nàng, nói:

"Gần đây công việc bộn bề, Phụ hoàng đích thân dặn dò, không dám chậm trễ, thời gian ở cạnh nàng cũng ít đi nhiều, nàng không trách ta chứ?"

"Thần thiếp cũng không phải là trẻ con, sao có thể không hiểu chuyện như vậy chứ?" Vạn Thanh Âm tươi cười khẽ đẩy hắn ta một cái, bông hoa đào đang cài trên tóc xinh đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời, "Vương gia mau đi đi."

Tạ Ngật siết chặt tay nàng trong chốc lát, cảm giác mềm mại không xương này khiến hắn ta lưu luyến. Hắn ta rảo bước về phía sân trước, đến chỗ rẽ cuối cùng trên hành lang của đình hóng mát thì quay đầu lại nhìn lần nữa, chỉ thấy nàng vẫn đứng nguyên ở dưới tán cây đào kia nhìn hắn ta, mi mục như họa, xinh đẹp uyển chuyển, tay áo nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, hệt như một cánh bướm mỹ lệ chuẩn bị bay đi theo nắng nhạt.

***

Lúc Ngôn Băng Vân cùng Tạ Doãn đi dạo chợ đêm thì nhìn thấy Thời Cảnh một lần nữa. Bởi vì cái huân của y không cẩn thận bị rơi vỡ, Tạ Doãn bèn cùng y ra ngoài mua cái mới, hai người mua huân xong thì hòa cùng dòng người đứng xem làm xiếc mãi nghệ trên đường lớn. Đúng lúc này Ngôn Băng Vân nhìn thấy Thời Cảnh nhanh chân bước đi ở cách đó không xa, bởi vì vóc dáng của Thời Cảnh rất cao, đi ngang qua chỗ đông người dễ khiến kẻ khác chú ý.

Thời Cảnh ăn mặc không hề thô sơ giản dị như lần trước, thay vào đó là một thân áo gấm, bội kiếm đeo bên hông, tốc độ rảo bước cực kỳ nhanh, giống như là đang đuổi theo thứ gì đó. Ngôn Băng Vân sợ Thời Cảnh lại chạy biến đi mất, cho nên không kịp báo với Tạ Doãn, lập tức đuổi theo.

Y đuổi theo Thời Cảnh chạy qua hai con hẻm chật hẹp, loáng thoáng nhìn thấy hắn ta đang đuổi theo một người đàn ông, nhưng dường như hắn ta chỉ đang muốn theo dõi chứ không hề có ý định bắt gọn. Hạt giống nghi ngờ trong lòng Ngôn Băng Vân nhanh chóng nảy mầm thành cây, y không biết Thời Cảnh ở lại kinh thành là có mục đích gì. Lần trước hai người tan rã trong không vui, nhưng có một chuyện rất rõ ràng, đó là Thời Cảnh không muốn nói cho y biết ý đồ của hắn ta.

Chỉ vừa thất thần trong giây lát như vậy thôi mà y đã bị người kia cắt đuôi, hoàn toàn mất dấu.

Ngôn Băng Vân xoay người nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện ra có gì đáng nghi, lại lo rằng Tạ Doãn sẽ sốt ruột không yên, cho nên không thể không quay lại đường cũ. Đi qua ngã rẽ cuối cùng, y như rằng thấy Tạ Doãn đang một mình đứng thẳng tắp ở đầu đường, hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bất lực. Trái tim của Ngôn Băng Vân như bị ai đó bóp chặt, bước chân cũng nhanh hơn, gọi một tiếng:

"A Doãn!"

Tạ Doãn xông đến túm lấy cổ tay y, căng thẳng đến mức giọng điệu cũng thay đổi:

"Huynh chạy đi đâu thế?"

"Xin lỗi, ta vừa nhìn thấy... sư huynh, không kịp báo cho ngươi."

Tạ Doãn vừa sốt ruột lại vừa bực mình, trừng mắt nhìn y:

"Huynh làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng huynh bị tên thủ lĩnh thổ phỉ kia bắt đi mất rồi!"

"Gã bắt ta để làm cái gì? Ta cũng đâu phải là vương công quý tộc." Ngôn Băng Vân cười nói: "Muốn bắt thì cũng sẽ bắt ngươi chứ."

"Huynh vẫn còn tâm tư nói đùa được!" Tạ Doãn tức đến nghiến răng, "Vừa nhìn thấy sư huynh của huynh thì đã bỏ rơi ta, ta sẽ giận đấy!"

"Xin lỗi rồi mà, ta thấy dáng vẻ huynh ấy có chút kỳ lạ..." Ngôn Băng Vân vuốt ve cánh tay Tạ Doãn như muốn dỗ dành, "Chẳng phải ta đã ngoan ngoãn quay lại rồi sao?"

"Huynh dám không quay lại!" Tạ Doãn túm chặt lấy tay y không buông, cả giận nói: "Không đi dạo nữa, về nhà!"

Đọc đường Ngôn Băng Vân vẫn trộm liếc sắc mặt của Tạ Doãn, dè dặt hỏi:

"A Doãn, ngươi không muốn biết huynh ấy kỳ lạ chỗ nào sao?"

"Không muốn!"

"Trời ạ, ta nói thật đấy, hình như huynh đấy đang theo dõi ai đó, hơn nữa ta nhìn cách huynh ấy ăn mặc, rất giống đang chấp hành nhiệm vụ bí mật do người khác giao phó."

Tạ Doãn chỉ lo đi đường, xị mặt không nói một lời, Ngôn Băng Vân đành phải kéo tay hắn, mềm giọng gọi:

"A Doãn."

Tạ Doãn bất chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn y:

"Không phải là huynh muốn quay về bên hắn ta đấy chứ?"

Ngôn Băng Vân bật cười, nói:

"Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi? Nếu ta muốn đi cùng huynh ấy, thì đã đi từ lần trước rồi."

"Vậy nhất định là huynh không bỏ mặc hắn ta được." Giọng nói của Tạ Doãn lạnh băng, hệt như một cậu nhóc đang cáu kỉnh, "Không phải là huynh vẫn nhớ đến hắn ta à?"

"A Doãn, ngươi biết rõ là ta không hề. Ta chỉ lo lắng huynh ấy làm chuyện gì đó sai trái, làm hỏng thanh danh tốt đẹp của sư phụ."

Y nhích lại gần bên hắn thêm một chút, lặng lẽ để bàn tay đan chặt bàn tay, lưu luyến không buông, thấp giọng khẽ nói với Tạ Doãn:

"Chàng cũng biết mà, ngoại trừ chàng ra, ta chưa từng thích bất kỳ ai khác."

Phần thương tâm đang quấn quýt dưới đáy mắt của thiếu niên dần dần được cởi bỏ, thay vào đó chút chút tủi thân cùng một xíu thấp thỏm. Hắn nắm chặt lấy tay y, nhìn thẳng vào mắt y rồi nói:

"Vậy sau này huynh không được phép bỏ rơi ta lần nữa."

"Được." Y tươi cười đồng ý.

Tạ Doãn lại nói:

"Huynh thề đi."

Ngôn Băng Vân dựng thẳng ba ngón tay lên, nghiêm túc nói:

"Ta thề."

"Vậy lần này tính sao bây giờ? Không thể cứ bỏ qua như vậy được."

Tạ Doãn vẫn xị mặt như cũ, nhưng nhìn ra được, hắn đây chỉ là giả vờ tức giận thôi, cho nên y cũng không vạch trần, chỉ nói:

"Thuộc hạ biết sai rồi, mong Điện hạ trách phạt."

Tạ Doãn cũng không khách sáo với y, nói thẳng:

"Phạt huynh đêm nay phải ngủ cùng ta."

Ngôn Băng Vân suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.

"A Doãn!"

Mặt y đỏ hết cả lên, thật sự không nghĩ rằng Tạ Doãn dám nói ra loại chuyện này ngay trên đường lớn tập nập người đến người đi.

"Ngươi nói nhỏ thôi!"

"Ừm, thế để ta nói nhỏ." Tạ Doãn bỗng nhiên ngoan ngoãn, ghé sát đến bên tai y hỏi: "Vậy là huynh đồng ý rồi phải không?"

Ngôn Băng Vân không thể nhẫn nhịn được nữa, túm lấy tay hắn chạy thật nhanh:

"Về nhà về nhà!"

"Được, mau mau về nhà." Tạ Doãn không cần y túm, bước đi còn nhanh hơn y, "Hiện giờ ta đã muốn hôn khóc huynh rồi."

"Tạ Doãn...!!!"

Hai người quấn quýt lăn lộn đến tận nửa đêm mới bằng lòng yên giấc nồng, Ngôn Băng Vân được Tạ Doãn ôm vào trong ngực, đầu gối lên cánh tay hắn, ngủ cực kỳ sâu, thế cho nên Tần Xuyên đứng bên ngoài gõ cửa thật lâu bọn họ mới tỉnh giấc. Ánh bình minh phía chân trời rõ ràng còn chưa ló rạng, bên ngoài lại cực kỳ ầm ĩ, Tạ Doãn ra hiệu bảo y cứ nằm đó chưa cần dậy vội, bản thân thì khoác thêm áo ngoài rồi đi ra mở cửa. Ngôn Băng Vân nghe thấy hắn hỏi:

"Có chuyện gì mà ồn ào nhốn nháo vậy?"

Trong giọng nói của Tần Xuyên lộ rõ vẻ kinh hoàng:

"Chủ tử, phủ Yến vương xảy ra chuyện lớn rồi..."

Tạ Doãn hỏi:

"Yến vương bị sao?"

"Không phải Yến vương, là Yến Vương phi..." Tần Xuyên hạ thấp giọng, giống như không đành lòng nói tiếp: "Yến Vương phi bị tên thổ phỉ kia... một xác hai mạng. Yến vương hôn mê tại chỗ, ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động, chủ tử nhanh nhanh qua đó xem tình hình thế nào đi..."

___________________

Yến Vương phi đúng là hồng nhan bạc phận, nàng là người đầu tiên thật lòng chúc phúc cho Doãn Ngôn, đáng lẽ người như nàng phải có được một cuộc sống yên ả hạnh phúc chứ không phải gánh kết cục như vậy:( Đúng là người tốt lại chết sớm, đầu truyện là Ninh Viễn hầu cùng Thời lão tướng quân, giữa truyện thì là Yến Vương phi...:(