[BJYX|Doãn Ngôn] Quan Sơn Tửu

Chương 27: Quyết dẹp loạn



Ba ngày sau, Hoàng thượng chiếu theo kế hoạch, dẫn theo mọi người đến hành cung núi Thang tổ chức đi săn mùa xuân. Ngoài võ tướng trực thuộc Cẩm Y vệ và Cấm quân, có tổng cộng năm Hoàng tử hơn hai mươi tuổi, trừ Thái tử đang bị cấm túc ở Đông cung thì còn lại bốn người, tất cả đều đi theo.

Không khí ngày xuân tươi vui phơi phới, vầng dương trên cao ấm áp chiếu rọi, đào hồng mận trắng trải mướt tầm mắt, núi rừng xanh biếc một màu tươi non mơn mởn. Hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi, tâm trạng vô cùng tốt, cho nên vẫn giữ thói quen từ trước đến nay, không ngồi kiệu cũng không cưỡi ngựa, đi bộ lên núi Thang. Trần Kế Viên cùng Mạc Ngôn làm bạn ở bên, tiếp đến là Tạ Ngật cùng Tạ Doãn theo sát, các Hoàng tử cùng tướng quân còn lại thì đi thành đội ngũ phía sau.

Núi Thang địa thế bằng phẳng, muốn leo lên đỉnh núi chẳng qua cũng chỉ mất một canh giờ. Hoàng thượng ngồi xuống ghế rồng trong hành cung, cũng bảo tất cả những ai đi cùng vào chỗ, dường như ông cũng không quá vội vàng để mọi người lên ngựa săn bắn, mà chuẩn bị ăn uống một bữa trước đã.

Hoàng thượng nâng chén rượu Đấu Thải hoa văn bồ đào lên, thanh âm hào sảng, nói:

"Chư vị công thần đều đã bận bịu bước qua cửa ải cuối cùng của một năm, có thể bình ổn vượt qua nạn tuyết ở phía nam, đều là công lao của mọi người. Hôm nay chúng ta chỉ nói đến tình cảm phụ tử bạn bè, không đề cập đến lễ nghi tôn ti quân thần. Xưa có Quan Vân Trường rượu ấm chém Hoa Hùng*, hôm nay trước khi kéo cung rút kiếm cũng phải uống một chén cho nóng người mới được"

(*Rượu ấm chém Hoa Hùng: Trước khi Quan Vân Trường ra trận giết Hoa Hùng, Tào Tháo đã rót cho ông một chén rượu ấm để nâng cao sĩ khí, nhưng ông chưa uống luôn mà để đó. Tới khi ông chém được đầu Hoa Hùng quay về thì chén rượu kia vẫn đang còn ấm.)

Mọi người đều nâng chén, đồng thanh hô to:

"Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu."

Hoàng thượng nhìn Mạc Ngôn đang đứng bên cạnh, cười nói:

"Hôm nay vui vẻ, sao không cùng uống một chén?"

Mạc Ngôn cười, khom lưng cúi người đáp:

"Lão nô tửu lượng yếu kém, uống xong một chén này, ngay cả đường về cung cũng không nhận ra, làm sao còn có thể hầu hạ Hoàng thượng được chứ?"

Hoàng thượng cất giọng cười lớn, cũng không ép buộc, tự mình uống một hơi cạn chén, lại sai người rót đầy, nhưng không vội vàng uống tiếp. Ông ngồi đó đưa mắt quét quanh mọi người, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người Tạ Doãn, tò mò hỏi:

"Lão Ngũ, cận vệ của con đâu?"

Tạ Doãn đứng dậy hành lễ, đáp:

"Bẩm Phụ hoàng, Tiểu Ngôn theo lời của nhi thần phân phó, hôm nay tạm thời gia nhập đội ngũ Cấm quân, hỗ trợ tuần phòng."

Hoàng thượng nhíu mày lại, có vẻ không vui, nói:

"Người y cần bảo vệ chính là con, sao có thể tự ý rời bỏ cương vị?"

Tạ Doãn bình tĩnh đáp:

"Người Tiểu Ngôn phải bảo vệ là nhi thần, nhưng nhi thần cũng cần phải bảo vệ Phụ hoàng, vậy nên nhi thần cử y đi bảo vệ Phụ hoàng, cũng là thuận lý thành chương, không có gì là không ổn."

Hoàng thượng cười cười, nói:

"Vẫn là cái miệng nhanh nhảu này của con lợi hại. Mà thôi, nếu như có thích khách, Trẫm cũng không thèm quan tâm đến con, con tự lo cho bản thân mình đi."

Tạ Doãn thấy Hoàng thượng vui vẻ, cũng không quá câu nệ, cười nói:

"Ngày trước nhi thần có đi theo mấy vị sư phụ giang hồ, học được không ít chiêu thức, đang lo không tìm được cơ hội thực chiến đây ạ."

Hoàng đế "hừ" một tiếng cười khẽ, nói:

"Vậy con còn cần cận vệ để làm gì? Chi bằng điều luôn Ngôn Băng Vân đến Cấm quân đi, ngày ngày bảo vệ Trẫm, chẳng phải là hợp lý hơn sao?"

Tạ Doãn bị nói đến nghẹn họng, đành phải chuyển hướng làm nũng bán thảm:

"Nhi thần cũng chỉ có mỗi một cận vệ này thôi, Phụ hoàng nỡ nhẫn tâm cướp luôn của nhi thần sao?"

Hoàng thượng chỉ về phía hắn, cười cười với Mạc Ngôn, nghiến răng nói:

"Ngươi nhìn xem cái miệng của nó kìa, nói một vòng lại biến thành là Trẫm không đúng rồi. Mau mau rót rượu cho Đoan vương điện hạ của các ngươi đi, để ngăn cái miệng nhanh nhảu khéo dỗ người của nó lại!"

Mạc Ngôn phất phất tay, lập tức có tiểu thái giám đến rót đầy chén rượu của Tạ Doãn một lần nữa. Tạ Doãn cười vang, nói:

"Nhi thần tạ ơn Phụ hoàng thưởng rượu. Uống xong một chén này, đừng nói là Hoa Hùng, đến gấu trắng gấu nâu gấu chó* nhi thần đều săn được hết."

(*Nguyên tác: 白熊棕熊大狗熊 bạch hùng tông hùng đại cẩu hùng.)

Mọi người trong điện thấy Hoàng thượng cười nói vui vẻ thì tâm lý cũng thả lỏng, bắt đầu cụng chén hỏi ly, chỉ có mình Yến vương Tạ Ngật ngồi riêng một bàn là chẳng nói lời nào. Hoàng thượng biết hôm qua Yến Vương phi vừa được hạ táng, trong lòng ông cũng không nỡ, bèn phân phó Mạc Ngôn.

"Đi lấy nỏ thần Đại Hợp của Trẫm đến đây."

Chốc lát sau, Mạc Ngôn bưng một chiếc khay phủ gấm vàng tươi đi đến, Hoàng thương tự tay kéo tấm gấm phủ xuống, để lộ ra một chiếc nỏ được chế tạo từ thép tinh khiết ngự dụng, bên trên nỏ được khảm đá quý ngũ sắc, hòa quanh lấp lánh, cực kỳ rực rỡ tráng lệ.

"Đưa cho Yến vương." Hoàng thượng nói.

Tạ Ngật nghe thấy vậy vội khom lưng hành lễ:

"Phụ hoàng..."

"Lần vây săn này, Trẫm ban nỏ của chính Trẫm cho con sử dụng, nỏ này nếu không có sức lực ngàn cân thì không thể bắn. Cũng lâu rồi con chưa lên chiến trường, nhân dịp này để Trẫm nhìn xem trình độ của con có bị thụt lùi hay không."

Trong điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều biết nỏ thần Đại Hợp là vật mà Hoàng thượng yêu thích, các đợt xuân săn từ trước đến nay đều không ban cho Hoàng tử nào, ngay cả Thái tử cũng không có duyên được dùng một lần. Hiện giờ Thái tử thất thế, mỗi lời nói mỗi hành động của Hoàng thượng lúc này đều giúp đám thần tử nhìn rõ xem hướng gió sẽ thổi bông hoa mang tên Thái tử mới rơi xuống nhà ai. Mọi người thấy Yến vương nhận được phần vinh dự đặc biệt này thì đều âm thầm ghi rõ một bút nhớ kỹ sự việc trong lòng.

Yến vương quỳ xuống tạ ơn, nhận lấy nỏ thần.

Lúc này Ngôn Băng Vân đã quay trở về rồi, dẫn theo người vào cung, bị thị vệ canh giữ ở cửa cung ngăn lại, y để ý thấy quân số thủ vệ đã tăng gấp đôi so với ngày thường. Y đưa yêu bài ra như thường lệ, cũng lấy ra công văn của bộ Binh mà Tạ Doãn đã đưa trước đó, nói:

"Tại hạ là Ngôn Băng Vân, thị vệ nhất đẳng của phủ Đoan vương, nhận lệnh của Đoan vương tiến cung bái kiến Thượng thư bộ Binh Trần đại nhân."

Thị vệ hành lễ với y, giọng nói gượng gạo:

"Xin Ngôn tướng quân thứ lỗi, theo thủ dụ* của Thái tử điện hạ, hôm nay có người mưu đồ bất chính đối với Thánh thượng, lệnh cho ta phòng bị nghiêm ngặt hơn, không cho bất kỳ kẻ nào vào cung. Trần đại nhân cũng không ở trong cung."

(*Thủ dụ: Ý chỉ tự viết tay chứ không phải ra lệnh cho người khác viết thay.)

"Thủ dụ của Thái tử?" Ngôn Băng Vân ngạc nhiên nói: "Thái tử điện hạ bị cấm túc ở Đông cung, chiếu thư sắc phong cùng bảo ấn đều bị Hoàng thượng thu hồi, sao có thể ban hành thủ dụ được nữa?"

Thị vệ lạnh giọng đáp lời:

"Ty chức không biết, ty chức chỉ nghe lệnh làm việc."

"Nghe lệnh của ai?"

"Nghe lệnh của Đề đốc Cấm quân, tướng quân Trương Chi Nam."

Ngôn Băng Vân cũng không cố chấp hỏi thêm:

"Nếu đã như thế, tại hạ đến cửa khác hỏi một chút."

"Tám cánh cửa cung đều đã thay thị vệ dẫn đầu, tất cả đều là người của tướng quân Trương Chi Nam. Nếu đại nhân không tin, cứ việc đi hỏi thôi."

Trương Chi Nam và ba vị Đề đốc Cấm quân theo phe gã đang ở cùng một chỗ, ngồi ngay ngắn giữa đại doanh của Cấm quân. Cho dù chưa một ai nói qua, nhưng trong lòng lại đều hiểu rõ ai cũng là người từng nhận được ơn huệ của Thái tử và Từ gia. Trong thời điểm thế cục xoay vần này, tất cả đều lựa chọn đầu nhập dưới trướng vị minh chủ trong lòng mình. Bọn họ đã thay đổi hết thị vệ ở cửa cung thành người của mình, dựa theo kế hoạch, bước tiếp theo bọn họ sẽ dẫn binh đến núi Thang, khống chế rồi bắt giữ Hoàng thượng, bí mật đưa về cung. Sau đó Từ Các lão sẽ thả Thái tử ra, ép Hoàng thượng sớm thoái vị nhường ngôi, ủng hộ lập tân quân.

Phía dưới Thống lĩnh Cấm quân Trần Kế Viên có năm vị Đề đốc, chỉ có duy nhất Mộ Kình Phi là không gia nhập trận doanh của Thái tử, lúc này nghe tin thì nhanh chóng chạy đến, vừa bước vào phòng lớn đã hỏi ngay:

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột ngột tăng quân số ở các cửa cung."

Ba vị Đề đốc còn lại im lặng không nói, Trương Chi Nam cười lạnh trong lòng, đến tận lúc này rồi còn nghĩ đến việc để lại một con đường lui cho bản thân sao? Nếu như nghiệp lớn của Thái tử điện hạ không thành, cả bốn người bọn gã đều sẽ xong đời, cho nên đã lựa chọn rồi thì dù bất cứ giá nào cũng phải làm, ít nhất là còn có thể gỡ được một cái thanh danh trung thành vì chủ. Vừa nghĩ đến đây, gã bèn giành phần đáp lời trước.

"Mộ tướng quân, ta đã nhận được mật lệnh của triều đình, hôm nay có kẻ ý đồ mưu phản ở núi Thang, bức ép Hoàng thượng, bởi vậy bèn giăng thiên la địa võng, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp thì lập tức xuất binh dẹp loạn."

"Mật lệnh của triều đình?" Mộ Kình Phi nghi ngờ, hỏi lại: "Thế vì sao tại hạ lại không nhận được tin?"

"Có thể là không cẩn thận bỏ sót mất." Trương Chi Nam nói, "Nếu hiện giờ Mộ tướng quân đã biết, vậy thì ở đây chờ mệnh lệnh cùng chúng ta đi."

Mộ Kình Phi chưa kịp mở miệng, một giọng nói trầm thấp khàn khàn đã truyền đến từ ngoài cửa.

"Ai muốn mưu phản? Các ngươi đang chuẩn bị đi dẹp kẻ loạn nào?"

Năm người trong phòng đều quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy Ngôn Băng Vân cùng một ông lão dáng người cao lớn râu tóc bạc màu sóng vai bước đến. Bọn họ không quá quen biết Ngôn Băng Vân, nhưng lại nhận ra giọng nói vừa rồi, người bên ngoài càng bước đến gần, khuôn mặt càng lộ rõ hơn, cả năm người gần như đều kinh hãi mà đứng phắt dậy.

"Phùng đại soái..."

Phùng Chi Hoán đã thay một thân giáp nhẹ, năm nay đã ngoài sáu mươi, mặc dù đã cáo lão nhiều năm, nhưng vẫn giữ nguyên thói quen luyện công mỗi ngày, bởi vậy tinh thần khỏe mạnh, không thấy một chút dáng vẻ già nua nào. Ánh mắt ông đặc biệt sắc bén, chỉ trong nửa khắc đã đảo qua tất cả mọi người trong phòng, cười lạnh nói:

"Không nghĩ chư vị tướng quân còn nhận ra lão hũ, đúng là hiếm thấy."

Hai trong năm vị Đề đốc ngay lập tức lệ nóng doanh tròng, nhao nhao quỳ xuống hành lễ, nức nở nói:

"Ty chức sao có thể không nhận ra Đại soái được... Năm đó nếu không được Phùng tướng quân liều chết cứu mạng, ta đã sớm... chết ở biên cảnh phía tây..."

Lúc trước Tạ Doãn trả hết số bạc nợ quốc khố thay cho Phùng Chi Hoán, lại sai Ngôn Băng Vân đến tặng ông chút chi phí ăn mặc. Thời còn trẻ Phùng Chi Hoán cùng Ngôn Nhược Hải từng làm việc với nhau trong một thời gian ngắn, đồng cảm thưởng thức lẫn nhau. Thảm họa của quân Ninh Viễn ông cũng nghe qua, bởi vậy Ngôn Băng Vân vừa nói tên, ông đã biết y là công tử của Ninh Viễn hầu. Hai người vừa gặp mà như đã quen, hàn huyên thật lâu, Ngôn Băng Vân nhờ đó mới biết được chuyện con trai đầu của lão tướng quân vì cứu viện thuộc hạ bị vây khốn cho nên mới hi sinh. Mà tên thuộc hạ này, bởi vì có công trong cuộc chiến chinh phạt phía tây, nên được Sùng Thanh đế giữ lại kinh thành, sắp xếp vào Cấm quân, thăng làm Đề đốc Ngũ Quân doanh. Vậy nên lúc nghe thấy Trần Kế Viên nói muốn tìm một vị tướng lĩnh vừa có năng lực lại vừa có uy vọng để khống chế vài vị Đề đốc dưới tay hắn ta, người đầu tiên mà y nghĩ đến, chính là Phùng Chi Hoán. Đọc 𝑡ruyệ𝒏 𝑡ại ++ 𝑡rù 𝓂𝑡ruyệ𝒏.Ⅴ𝘕 ++

Mà Phùng Chi Hoán đúng thật cũng giống như y cùng Tạ Doãn dự liệu, trong lúc nguy cấp này vẫn bằng lòng đứng ra gánh vác, lại vì triều đình, vì xã tắc, mà ngăn cơn sóng dữ.

Mộ Kình Phi cùng một vị Đề đốc khác cũng vội vàng quỳ xuống hành lễ, chỉ duy nhất mình Trương Chi Nam vẫn đứng yên tại chỗ. Gã lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói:

"Đã lâu không thấy Phùng soái, nghe nói Đại soái đã sớm cởi giáp về quê, rời xa triều chính, sao hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này?"

Phùng Chi Hoán thản nhiên đáp:

"Thiên hạ thái bình, đương nhiên có thể cởi giáp về quê. Hiện giờ quay lại, chỉ vì có kẻ mưu đồ làm phản, ý muốn nhiễu loạn triều cương."

"Vừa hay, ty chức cũng nhận được thủ dụ của Thái tử, đang đợi chờ quân lệnh, tiêu diệt phản tặc."

"Vừa ăn cướp vừa la làng, nhiều năm không gặp, càng ngày Trương tướng quân lại càng tiến bộ rồi." Phùng Chi Hoán cười nhạo một tiếng, "Ngươi có thủ dụ của Thái tử, ta lại có Kim bài do Hoàng thượng ngự ban!"

Ông bất thình lình lấy ra thẻ lệnh Kim bài rồi nắm trong tay, cao giọng nói:

"Truyền khẩu dụ của Thánh thượng, từ giờ phút này Ngũ Quân đại doanh do ta tiếp quản! Tất cả nghe lệnh, mau chóng rút hết quân lính đang canh giữ trong cung về, không được chậm trễ!"

Mộ Kình Phi vốn còn có chút nghi ngờ với cái gọi là thủ dụ của Thái tử, lúc này đây không chút do dự, quỳ xuống đáp:

"Thần Mộ Kình Phi lĩnh mệnh!"

Trong lúc nhất thời, ba vị Đề đốc còn lại không biết phải nghe theo ai, quay sang nhìn nhau rồi tiện thể nhìn về phía Trương Chi Nam. Trương Chi Nam sắp chết vẫn còn giãy giụa, quát:

"Không ai được phép nhúc nhích! Chúng ta đều là Đề đốc Cấm quân do triều đình ủy thác, sao có thể chỉ nghe lời nói một phía từ lão mà dễ dàng động binh?!"

"Thằng oắt con nhãi ranh này!" Phùng Chi Hoán lớn tiếng trách móc: "Kim bài của Hoàng thượng đang ở đây, sao ngươi dám lỗ mãng?!"

Trương Chi Nam không hề khoan nhượng, nói:

"Ty chức chỉ biết thủ dụ của Thái tử, không biết Kim bài là cái gì cả."

Gã đặt tay lên chuôi của thanh trường đao đang đeo bên hông, nói:

"Ty chức khuyên Phùng soái đừng nên không biết thức thời."

Phùng Chi Hoán nhìn gã chằm chằm, bỗng nhiên nhếch mép cười, bước thêm một bước về phía gã. Trương Chi Nam bất giác lui về phía sau hai bước, nói:

"Phùng soái, ông đừng nên ép ta..."

Một tia sắc bén ớn lạnh xẹt ngang qua đáy mắt vị tướng quân già, ông rút đao ra khỏi vỏ nhanh như tia chớp.

Ngôn Băng Vân chỉ kịp thấy ánh hồng chợt lóe trước mắt, Trương Chi Nam đã ngã ngửa trên đất từ khi nào, trên cổ chỉ có một vết máu hẹp dài, nhưng rõ ràng đã không còn thở nữa.

Phùng Chi Hoán thu đao vào vỏ, lạnh giọng hỏi:

"Còn ai muốn dị nghị, đứng ra!"

Ba vị Đề đốc "rầm" một tiếng quỳ xuống lần nữa, hô to:

"Nguyện như Thiên Lôi sai đâu đánh đó vì Phùng soái."

"Nhanh chóng rút hết quân đang canh giữ trong cung về, trông coi Thái tử điện hạ thật kỹ, bao vây Từ phủ, những người bên trong phủ, một kẻ cũng không cho phép chạy thoát."

Phùng Chi Hoán quay đầu lại, giọng điệu lập tức biến thành ôn hòa hơn, nói:

"Mời Ngôn tướng quân nhanh chóng đến núi Thang bẩm báo với Hoàng thượng. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, lão thần canh giữ ở đây, cung nghênh thánh giá về cung."