[BJYX|Doãn Ngôn] Quan Sơn Tửu

Chương 35: Mối tương tư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 35: Mối tương tư

Binh lính nhanh chân nhanh tay khuân vác lương thảo cùng đồ quân nhu lên xe, Tạ Doãn đi phía trước, Phùng Chi Hoán ở giữa, Ngôn Băng Vân đoạn hậu, đội ngũ nhanh chóng xuyên qua bóng đêm đi về phía Chủ doanh. Đi khoảng hơn nửa canh giờ thì gặp được Tần Xuyên đang đứng chờ ở chỗ rẽ của ngã ba. Hóa ra khi Tạ Doãn đến đã lệnh cho Tần Xuyên dẫn theo một vạn binh đến Chủ doanh trợ giúp, còn hơn năm nghìn Cấm quân thì được hắn sắp xếp cho Trần Kế Viên dẫn đến Tây Đại doanh.

Ngôn Băng Vân thấy đội ngũ dừng lại, không biết phía trước xảy ra chuyện gì, bèn thúc ngựa phóng lên, vừa lúc nghe thấy Tần Xuyên đang bẩm báo.

"Xích Vưu chia một nửa binh lực giao cho Triết Lâm rồi bảo tên kia đi tấn công Tây tuyến, còn tự gã dẫn theo ba vạn quân tấn công Chủ doanh, trong bốn ngày đã đánh ba trận cùng Uất Trì tướng quân, quân ta tổn thất gần năm nghìn người, Uất Trì tướng quân cũng bị thương."

Tạ Doãn lớn tiếng hỏi:

"Binh lực của Chủ doanh là bốn vạn, đối phương chỉ có ba vạn mà thôi, làm sao có thể đánh thành cục diện như thế?"

Tần Xuyên vội nói:

"Chủ tử bớt giận. Theo như thuộc hạ thấy, binh lính của chúng ta phần lớn là chưa từng đánh giặc, mới được huấn luyện gần nửa năm, quân Khương khí thế hung hãn, bọn họ không tránh khỏi sợ hãi. Thêm nữa còn tận mắt nhìn thấy Uất Trì tướng quân bị Xích Vưu chém trọng thương, trong lòng lại càng hoảng sợ hơn. Con người mà, một khi đã sợ, cho dù có mười phần lực thì cũng chỉ dùng được năm phần thôi."

Sắc mặt Tạ Doãn vẫn chẳng đẹp lên tí nào, lạnh lùng nói:

"Giặc cỏ đến dưới thành, làm nhục lãnh thổ quốc gia, thân là chủ soái, đã không thể cổ vũ sĩ khí, ngược lại còn làm lòng quân tan rã, đủ để thấy được Uất Trì Dụng không làm tròn chức trách!"

Tạ Doãn lại hỏi: "Gã bị thương ra sao?"

Tần Xuyên đáp:

"Vết thương ở lưng, chém cũng sâu lắm. Trước ngực cũng trúng một mũi tên, đại phu nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó có thể lên ngựa đánh trận tiếp."

Tạ Doãn hiểu rõ, lại hỏi:

"Bên phía Trần tướng quân thế nào rồi?"

"Tây tuyến vẫn còn trong thế giằng co, đôi bên đều có thương vong. Trần tướng quân nói, tướng sĩ trong quân đã nhịn đói ba bốn ngày, chỉ có thể ăn quả dại chống đỡ, thể lực đã sắp cạn kiệt rồi..."

Sau khi Tạ Doãn nghe xong thì quay sang nói với Phùng Chi Hoán ở bên cạnh:

"Phùng lão tướng quân, chi bằng chúng ta chia binh làm hai đường, phiền tướng quân mang theo một phần lương thực quân nhu đi thẳng đến Tây Đại doanh trước, để giải vây cho Tiêu tướng quân. Sau đó lại quay về Chủ doanh hội hợp cùng Tạ Doãn."

Phùng Chi Hoán chắp tay thành quyền nói:

"Mạt tướng lĩnh mệnh."

Sau đó ông dẫn phần giữa của đội ngũ rẻ sang hướng tây, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.

Tạ Doãn ra lệnh cho những tướng sĩ còn lại tiếp tục lên đường, lúc này Tần Xuyên mới nhìn thấy Ngôn Băng Vân vừa đuổi kịp lên phía trước, kích động đến suýt chút nữa nhảy dựng lên ngay tức khắc:

"Ngôn công tử!! Cuối cùng cũng gặp lại huynh rồi!!!"

Ngôn Băng Vân thấy cậu bạn nhỏ kia thì cũng thoáng vui mừng, dùng tay đang nắm roi ngựa đấm nhẹ vào đầu vai đối phương, cười nói:

"Hình như Tần Xuyên cao lên thì phải."

Tần Xuyên kiêu ngạo ưỡn ngực:

"Công tử có mắt nhìn! Hiện giờ thuộc hạ đã có thể kéo cung Lưỡng thạch*!"

(*Cung Lưỡng thạch: Một cây cung phải dùng sức lực kéo được 2 thạch mới giương cung bắn tên được, 2 thạch là khoảng 60kg.)

Ngôn Băng Vân cười cười khen ngợi:

"Lực cánh tay được đấy!"

Tần Xuyên thẹn thùng gãi gãi đầu, đưa mắt nhìn Tạ Doãn đang một mình một ngựa đi phía trước, nghĩ rằng hắn sẽ không nghe thấy những lời cậu nói, cho nên hỏi Ngôn Băng Vân:

"Công tử rời kinh lâu như vậy rồi, sao đến ngay cả một phong thư cũng không gửi? Mi Nương nói đã viết cho huynh ba phong thư, nhưng huynh chưa từng hồi âm."

Ngôn Băng Vân không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể thấp giọng nói:

"Xin lỗi..."

Nét tươi cười của Tần Xuyên dần dần thu lại, vẻ mặt cô đơn hẳn xuống, nói:

"Từ ngày công tử đi, ta vẫn luôn cảm thấy trong phủ giống như thiếu đi một người nhà vậy, nhưng Mi Nương lại nói huynh đi chuyến này chính là về nhà rồi... Chẳng lẽ huynh chưa từng xem phủ Đoan vương là nhà của chính mình sao?"

Cổ họng Ngôn Băng Vân đắng nghét, như đang ngậm Hoàng liên vậy, cũng may Tần Xuyên cũng không chờ y trả lời, lại nói:

"Nhưng tất cả mọi người đều rất nhớ huynh... Huynh không ở trong phủ, chủ tử cũng không thích cười nữa, mỗi ngày ngoại trừ vào triều rồi đi xử lý công văn ở bộ Binh, thì toàn bộ thời gian còn lại cũng chỉ đi giáo trường luyện công. Chủ tử cầu xin Hoàng thượng vài lần, cuối cùng mới có thể thành công được phái tới trong quân. Ba ngày trước khi chúng ta xuất phát, dọc đường đúng là không ăn không ngủ, chủ tử sợ không kịp đến cứu huynh..."

"Tần Xuyên!" Tạ Doãn quay người lại, quát lớn: "Còn nói nhiều nữa thì chạy thẳng về Kiến An luôn đi!"

Tần Xuyên hậm hực ngậm miệng lại, tự giác đi xuống cuối đội ngũ chặn hậu. Ngôn Băng Vân muốn tiến lên nói chuyện với Tạ Doãn, đã thấy Tạ Doãn nhanh chóng kéo đầu ngựa chuyển hướng, kẹp nhẹ vào bụng ngựa, để cho ngựa chạy hai bước về phía trước.

Đây là có ý muốn từ chối hàn huyên.

Đại quân đi thêm hơn nửa canh giờ, khi đến Chủ doanh ở bên ngoài thành Ninh Viễn thì đêm cũng đã khuya. Lúc này cho dù là lính vận chuyển lương thực đã đề phòng cao độ bốn ngày, hay là viện quân một đường ngựa không ngừng vó chạy suốt ba ngày trên quãng đường từ kinh thành đến đây, đều đã mệt mỏi không chịu nổi nữa. Lúc này Tạ Doãn lệnh cho đại quân dựng trại đóng doanh, phân phát lương thảo, tất cả nghỉ ngơi lấy lại sức lực.

Tạ Doãn đi đến trướng lớn nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức đi ra, Ngôn Băng Vân nghênh đón rồi hỏi:

"Uất Trì tướng quân thế nào rồi?"

"Đang ngủ." Tạ Doãn nói, "Trần Nghiêu cùng quân y đang chăm sóc gã."

Ngôn Băng Vân ngẩn người:

"Trần ngự y cũng đến ư?"

"Trần Kế Viên cũng đến đây, nàng bèn cầu Phụ hoàng cho nàng đi theo."

Ngôn Băng Vân nghĩ, chỉ sợ nàng chưa hẳn là chỉ vì huynh trưởng nhà mình nên mới đến đây.

"Huynh cũng đi nghỉ ngơi đi." Tạ Doãn giao ngựa của hắn lại cho binh lính dẫn đi, thản nhiên nói: "Ta dẫn người đi thủ doanh."

Làm sao Ngôn Băng Vân tán thành cho được, nói:

"Điện hạ đã bôn ba mấy ngày liên tục, vẫn là Điện hạ nên đi nghỉ ngơi trước."

Tạ Doãn lại nói:

"Bây giờ mới giờ Sửu*, phải hai canh giờ nữa thì trời mới sáng, ta đi trực trông trước, một canh giờ sau sẽ gọi huynh, huynh lại thay ca cho ta."

(*Giờ Sửu: 1h đến 3 giờ sáng.)

Hắn đã sắp xếp như vậy, Ngôn Băng Vân đành phải đồng ý, tự quay về trướng nghỉ ngơi. Từ sau khi khai chiến, thần kinh của y vẫn luôn căng chặt, ba bốn ngày chưa từng ngủ một giấc đúng nghĩa, giờ phút này mối nguy đã tạm hoãn, bỗng nhiên cảm thấy cả người mỏi mệt, chỉ chốc lát sau đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy thì đã qua giờ Dần* rồi, ánh bình minh của ngày mới cũng dần ló dạng ở phía chân trời. Ngôn Băng Vân vội vàng đứng dậy đi tìm Tạ Doãn, y như rằng thấy hắn và Tần Xuyên còn đang ngồi trên mấy cái đôn đá đặt trước cửa trướng lớn, dùng mấy viên đá vụn chơi cờ trên mặt đất. Sau khi Tần Xuyên hạ một con xuống thì lập tức ngây ngô cười hai tiếng, đắc ý nói:

"Ta lại thắng, ha ha."

Nói xong còn không quên nói bù thay Tạ Doãn:

"Nhất định là chủ tử còn đang suy nghĩ chuyện khác, nếu không thì sao thuộc hạ có thể thắng được?"

Tạ Doãn nâng tay lên nhéo nhéo mũi cậu, nói:

"Ngươi đi ngủ một chút đi, trời sắp sáng rồi."

Tần Xuyên lắc đầu nói:

"Chủ tử còn chưa ngủ, làm gì có đạo lý thuộc hạ đi ngủ trước chứ?"

Ngôn Băng Vân vội vàng bước qua, hành lễ rồi nói:

"Ty chức hổ thẹn, lỡ ngủ quá canh giờ. Tại sao Điện hạ... không đánh thức ta dậy?"

Tạ Doãn ngồi ở trên ghế, hai chân giạng ra, phủi phủi đất cát bám trên tay, tựa như lơ đãng nói:

"Đánh mấy ván cờ, đã quên mất."

Tần Xuyên mấp máy môi, nhưng nghĩ đến bản thân toàn bị mắng vì lắm lời, cho nên không dám hé răng nói một lời.

Ngôn Băng Vân khuyên bọn họ thừa dịp ánh mặt trời còn chưa chói chang thì tranh thủ chợp mắt chốc lát, Tạ Doãn đáp lại một tiếng, bèn đứng dậy đi vào bên trong doanh trướng. Hắn đang đi thì bỗng dưng quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Ngôn Băng Vân, bản vương lấy thân phận Giám quân ra lệnh cho huynh, cho dù là vì nguyên nhân gì, cũng không được phép tự tiện rời khỏi doanh trại, nếu không nhất định sẽ trừng trị huynh tội tắc trách."

Mới đầu thì Ngôn Băng Vân không hiểu lắm, nhưng vẫn đáp:

"Đương nhiên là ty chức sẽ không tự ý rời đi."

"Thế à?" Tạ Doãn lạnh lùng nói: "Nhưng trước kia huynh cũng nói như vậy."

Tạ Doãn nói xong thì đi luôn, để lại mình y đứng ở nơi đó, như bị sét đánh. Y tưởng như có một chiếc trống thật lớn đang không ngừng được đánh dồn dập bên tai y, mà thứ gì đó ở trong lồng ngực cũng không ngừng sụp đổ từng chút từng chút một. Chỉ thoáng giây lát y đã hiểu ra, vì sao ban đêm Tạ Doãn không đến đánh thức y, vì sao hiện giờ hắn lại ra lệnh cho y như vậy.

Bởi vì Tạ Doãn sợ rằng y sẽ lại nhân lúc hắn ngủ mà rời đi, không một lời chào từ biệt.

Ngôn Băng Vân nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng chạy được hai bước thì nhớ đến nhiệm vụ trực trông còn đang đợi, không thể không dừng lại. Tần Xuyên ở sau lưng lập tức nói:

"Công tử cứ qua đó đi, một mình ta ở chỗ này cũng được."

Y nhìn thẳng về phía Tần Xuyên, trong mắt tràn ngập cảm kích, sau đó không do dự thêm một chút nào nữa, lập tức đuổi theo vào trong trướng của Tạ Doãn, buột miệng hô lên:

"A Doãn!"

Tạ Doãn đứng trước sa bàn, đưa lưng về phía y, áo choàng trắng khoác sau giáp bạc đã nhuốm đầy bụi đất, bóng dáng có vẻ cực kỳ mỏi mệt. Trong trướng im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng quân kỳ ngoài trướng bay phần phật trong gió, mà từ đầu đến cuối Tạ Doãn vẫn không hề quay đầu lại.

Ngôn Băng Vân tiến lên hai bước, lại bởi vì tình ý trong lòng mà thấp thỏm lo sợ, chỉ có thể nhìn bóng lưng của Tạ Doãn, thấp giọng hỏi:

"Trong lòng ngươi... có phải là đang còn oán giận ta không?"

Tạ Doãn tránh né không đáp, quay đầu lại nhìn y, khẽ mím môi, bất thình lình hỏi:

"Huynh có làm được không?"

Ngôn Băng Vân không hiểu, hỏi lại:

"Làm gì?"

" "Quân cũng nên buông xuống lòng này, chớ hoài nhớ nhung"..." Giọng nói của Tạ Doãn thật trầm thấp, nhưng lại thấm đẫm dịu dàng, hệt như hắn chưa bao giờ nhận được lời thỉnh cầu tàn nhẫn này vậy, lại hỏi lần nữa: "Huynh có làm được không?"

Khóe miệng của Ngôn Băng Vân khẽ cong lên như muốn cười, nhưng không cách nào ngăn được bi thương tràn ngập đáy lòng. Y biết bản thân hoàn toàn không thể tô son trát phấn lên sự thật là y rời đi không nói một lời từ biệt khi Tạ Doãn trúng độc còn chưa lành, mà nếu đặt tất cả những nhớ nhung của y dành cho Tạ Doãn bên cạnh sự thật này thì lại càng nhạt nhòa không đáng nhắc đến...

"Huynh có biết lúc ta đọc được những lời này thì nhớ đến cái gì không?" Tạ Doãn nói, "Ta nhớ đến một bức thư pháp đã từng được thưởng thức qua ở trong tẩm điện của Phụ hoàng, là thư mà Vương Hi Chi viết cho người bạn Chu Phủ của mình, kết thúc cũng bằng một câu tám chữ thế này, '"vô duyên gặp khanh, đành khẽ cười nhạt". Ngày đó ta còn nói với Phụ hoàng, ta rất thích tác phong của người thời Ngụy Tấn, cho dù không có duyên gặp lại, vẫn có thể nhẹ nhàng mỉm cười như cũ, vân đạm phong khinh, không chút quỵ lụy, đây mới chính là thái độ của bậc danh sĩ chân chính khi đối đãi với đủ loại tiếc nuối trên thế gian. Nhưng từ lúc huynh đi rồi, ta lập tức hiểu rằng, mặc dù ta có đọc bao nhiêu bài thiếp của Vương Hi Chi đi chăng nữa, thì ta cũng vĩnh viễn không thể trở thành danh sĩ chân chính như ông, bởi vì ta không làm được."

Vành mắt của Tạ Doãn có chút ẩm ướt, nhưng hắn lại cố chấp không muốn để bất kỳ giọt lệ nào trào ra:

"Ta chỉ vừa nhớ đến huynh thôi, trong lòng đã cực kỳ khổ sở. Ta vừa nghĩ đến chuyện không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại huynh được, trái tim hệt như bị người nào đó khoét ra ngoài vậy. Không có duyên gặp khanh, lấy gì để cười?"

Ngôn Băng Vân bước lên phía trước muốn kéo tay Tạ Doãn, nhưng ngay khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau thì đã bị Tạ Doãn kéo ngược vào trong lòng rồi ôm chặt lấy. Sợi dây đàn luôn kéo thật căng trong lòng y bỗng nhiên đứt phựt giữa cái ôm này, nước mắt tràn khỏi khóe mi rơi xuống. Cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy thiếu niên của y, ôm lấy thiếu niên mà y ngày nhớ đêm mong, không ngừng nỉ non bên tai Tạ Doãn, gọi cái tên đã khắc sâu vào trong tim y:

"A Doãn... A Doãn..."

Giọng nói của Ngôn Băng Vân nghẹn ngào run rẩy:

"A Doãn...! A Doãn!"

Nước mắt của y rơi xuống cần cổ của thiếu niên, mà sau gáy y cùng lúc đó cũng bị nước mắt nóng bỏng che phủ. Tạ Doãn dồn hết sức lực vào cái ôm này, tựa như hận không thể nhào nặn y rồi đắp vào trong xương cốt máu thịt, để y cùng hắn có thể hòa thành một thể...

"Ta lấy được cái huân của huynh..." Tạ Doãn nghẹn giọng nói, "Ta tìm nhạc sư trong cung đến dạy ta thổi, nhưng chỉ cần ta vừa nghe thấy thanh âm kia, thì đã không nhịn được mà nhớ đến huynh... Cuối cùng ta vẫn không thể học được..."

Ngôn Băng Vân cười khẽ, thế nhưng nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn, y mềm giọng nói:

"A Doãn có muốn học không? Ta dạy cho ngươi."

Hình như Tạ Doãn lắc lắc đầu:

"Tiểu Ngôn, ta không cần huynh làm bất cứ việc gì cho ta cả..."

Hô hấp của hắn cực nhẹ cực mỏng, giọng nói lại giống như than thở:

"Huynh chỉ cần, ở bên cạnh ta là được..."