[BJYX|Doãn Ngôn] Quan Sơn Tửu

Chương 40: Cô vì cái ánh mắt này mà trầm thật sâu



Bởi vì cái gọi là rượu tráng sợ người gan.

Vào thời khắc ý trí không hề thanh tỉnh, giờ phút này Khương Tân Tân triệt để lộ ra nguyên hình. Cô chỉ coi người đàn ông ở trước mắt này là con mồi, về phần tên họ anh là gì thật sự không quá quan trọng. Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tân Tân không tị hiềm, Chu Minh Phong lại như cũ nhìn cô chăm chú, có lẽ là quá mức chuyên chú, anh không có buông ra cái tay ôm eo của cô ra.

Anh cứ trầm mặc nhìn cô chăm chú, ánh mắt chuyên sâu, có một loại không rõ ý vị.

Khương Tân Tân cũng không nhụt chí.

Trước khi xuyên sách có vài đoạn tình cảm lưu luyến, cũng từng có lần cô chủ động. Bất quá cô sẽ không chủ động theo đuổi, chỉ đi trêu chọc những người đàn ông có khả năng hứng thú với cô, tiếp theo liền triển khai kế hoạch theo đuổi. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, đương nhiên phải làm chính mình vui vẻ rồi, đối với Khương Tân Tân mà nói, cái quá trình "Đi săn" này khó lắm bắt được, vào lúc quan hệ nam nữ mập mờ, anh kéo tôi đẩy mới là lúc động lòng người nhất, đến khi vào giai đoạn quan hệ tình cảm, ngược lại thiếu đi một loại vui vẻ.

Khương Tân Tân chủ động rời khỏi ngực của anh, cười hì hì vuốt mặt nước, nghiêng đầu nói ra: "Dù sao hiện tại còn sớm, chúng ta chơi một trò chơi đi?"

Chu Minh Phong vẫn trầm mặc như cũ.

Khương Tân Tân: "Anh là người bị câm điếc."

Lúc này Chu Minh Phong mới lên tiếng nói: "Không còn sớm, nên về nghỉ ngơi."

Khương Tân Tân kinh ngạc nhìn anh: "Nghỉ ngơi thì có thể có trò chơi chơi vui vui sao? Đi ngủ thật lãng phí thời gian."

Cô tiếp tục nói ra: "Anh có biết bơi không?"

Chu Minh Phong thu hồi cái câu tán dương cô uống rượu tốt đi.

Cô không phải là là người không say chuếnh choáng. Khả năng ở trên đường về nhà, chẳng qua là cô cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên mới yên tĩnh như thế.

Chu Minh Phong không biết là biểu hiện trước đó của Khương Tân Tân cũng không tệ lắm, chỉ là bởi vì cô không có chú ý tới anh.

Lúc cô ở trong bể bơi bơi qua bơi lại, có lơ đãng nhìn thoáng qua trên bờ, nhìn thấy chính là một màn đâm trúng trái tim cô.

Ánh trăng chiếu sáng, anh đứng ở trên bờ, thân hình thon dài, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm cô, phảng phất trên thế giới này chỉ có cô ở trong mắt anh.

Cô thừa nhận, cô vì cái ánh mắt này mà trầm thật sâu.

Lúc thanh tỉnh Khương Tân Tân cũng từng động tâm với Chu Minh Phong, nhưng mà động tâm này qua đi rất nhanh, không đủ ở trong lý trí của cô lâu. Cô không phải chế trụ, loại từ ngữ ẩn nhẫn này mà dùng ở trên người cô thì quá mức không hài hòa, chỉ là cô từng vì rất nhiều người mà động tâm, bởi vậy loại động tâm này ở trong cuộc sống của cô, ở trong ý thức của cô, quá mức bình thường.

Chu Minh Phong biết, chính mình cũng không có khả năng lên bờ bỏ mặc cô ở lại trong bể bơi hồ nháo tiếp.

Đành phải giống như dỗ tiểu hài, gật đầu: "Có, bất quá..."

Khương Tân Tân giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi: "Xuỵt."

Chu Minh Phong nhìn cô.

Hai người đều là ướt sũng đứng trong bể bơi, trong một ngày nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, bất quá đang ở giữa hè, vào cái giờ này trong bể bơi cũng không lạnh lắm.

"Có là được rồi, bất quá cái gì nha." Khương Tân Tân mặt mày hớn hở: "Vậy dạng này, chúng ta so xem ai có thể chịu đựng ở trong nước lâu nhất nha."

Nói xong không đợi Chu Minh Phong đáp ứng, cô liền hướng xuống bể bơi, chui vào trong nước.

Trong mắt của Chu Minh Phong nước của bể bơi rất sáng, sáng đến mức anh có thể nhìn thấy mái tóc dài của cô ở trong nước rối tung ra.

Cũng nhìn thấy da thịt trắng như sứ của cô.

Mặt nước phản chiếu hình bóng của mặt trăng, ánh trăng này vừa vặn phản chiếu ngay đỉnh đầu của cô.

Dài dằng dặc giống như là có một thế giới mới xuất hiện, Chu Minh Phong nhìn bong bóng ùng ục ùng ục liên tiếp xuất hiện trong nước, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cô đã đứng lên, kích thích một trận bọt nước ở trên mặt anh. Cô giống như là hoàn thành một chuyện đùa ác, nở nụ cười, lại hỏi anh: "Anh có đếm được thời gian tôi nhịn được bao lâu rồi không?"

Đương nhiên Chu Minh Phong không có biết.

Thậm chí anh cảm thấy có lẽ men say cũng có thể truyền nhiễm, tựa như giờ khắc này, anh cảm thấy mình phản ứng chậm rất nhiều.

"Trở về đi." Anh nói.

Khương Tân Tân có thể phát giác được, anh đối với mình cũng không phải là không có cảm giác.

Cô cười trộm, nếu như không có cảm giác, tại sao vừa rồi lại một mực ôm eo của cô, vì sao mà trong mắt hoàn toàn không có mất kiên nhẫn.

"Anh không thể thi đấu sao?"

Chu Minh Phong nhìn chằm chằm mặt nước, anh cảm thấy lúc mình nhảy xuống đây, hẳn là bị cô làm nước bắn tung tóe lên nước đã chui vô đầu mình rồi.

"Cần phải trở về." Chu Minh Phong đều không có phát giác được, ngữ khi lúc này của mình có bao nhiêu ôn hòa: "Ngày mai tôi phải đi làm."

"Ồ vậy được rồi."

Cho dù là ở trạng thái say rượu không có lý trí, thì Khương Tân Tân vẫn khéo hiểu lòng người.

Bây giờ cô không phải là xã súc*, mà anh chính là như vậy.

*Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu)

Nhớ tới cái gì đó, đôi mắt linh động của cô toát ra tia giảo hoạt: "Vậy thì đây coi là không thi đấu mà đã bại? Anh thua rồi a?"

Chu Minh Phong nhìn chằm chằm cô, bất đắc dĩ nói: "Đúng."

"Vậy tôi thắng rồi có phải nên được thưởng hay không?" Khương Tân Tân nhanh chóng đánh rắn trên côn, tiến tới đưa tay ra kéo cánh tay của anh:"Chân tôi vừa rồi bị chuột rút, anh ôm tôi trở về đi."

Chu Minh Phong: "..."

Nếu như ngày mai cô nhớ hết thảy chuyện này, không biết có hối hận hay không.

Khương Tân Tân nói: "Đối với anh mà nói độ khó cũng không lớn, bởi vì tôi không có nặng lắm đâu."

Cô giống như sợ anh cự tuyệt vậy, lại nói tiếp: "Bất quá nếu như anh không được, vậy tôi sẽ không một mực quấn lấy anh nữa."

Chu Minh Phong rất muốn xoa bóp mũi, bất đắc dĩ tay anh bị cô quấn lấy.

"Được."

Chỉ cần cô có thể yên tĩnh.

Ôm liền ôm đi.

Hai người từ bể bơi lên, Chu Minh Phong cầm lấy một áo choàng tắm phủ lên người cô, lại xoa xoa tóc cho cô.

Sau khi đi dép lê, anh nhận mệnh ôm lấy cô, dùng tư thế ôm công chúa để bế cô.

Khương Tân Tân lập tức đưa tay ra ôm lấy cổ của anh.

Cô đích thật không tính nặng, hai tay của Chu Minh Phong cũng có lực, rất nhẹ nhàng liền ôm cô đi vào trong nhà, cũng may mắn thời gian này mọi người đều đi ngủ, nếu không thì một màn này bị người khác thấy được xác thực không quá thích hợp.

Có đôi khi càng không hi vọng chuyện gì phát sinh, thường thường nó sẽ phát sinh.

Chu Minh Phong vừa ôm Khương Tân Tân đi vào phòng, lúc đi lên cầu thang thì đụng phải Chu Diễn vẫn còn buồn ngủ đứng ở đó.

Hôm nay Chu Diễn không có tâm tư ăn cơm tối, nửa đêm bị đói tỉnh liền nghĩ xuống nhà bếp tìm một chút thức ăn, nào biết được vừa đi đến cầu thang giữa tầng 1 với tầng 2, liền thấy cha mình đang ôm mẹ kế đi đến, trên thân hai người đều là ướt.

Hai cha con đối mặt với nhau, Chu Diễn bị giật mình triệt để tỉnh táo lại, ý nghĩ đầu tiên chính là: Hẳn là mình nên chạy trốn, trốn!

Cậu quay người liền chạy lên trên tầng, động tác quá mức vội vàng, nên bị rớt một chiếc dép lê, cậu cũng không có lo lắng đi nhặt lại, cứ một chân trần mà chạy cực nhanh vào phòng mình.

Chu Minh Phong: "..."

Đây thật là một đêm hỗn loạn.

Anh đứng nguyên chỗ đó một hồi lâu, sau đó lại ôm Khương Tân Tân lên lầu, lúc đến chỗ bậc thang đó thì đứng lại, cúi đầu nói với Khương Tân Tân: "Ôm chặt."

Khương Tân Tân nghe lời ôm cổ anh chặt hơn nữa.

Chu Minh Phong xém chút tắt thở, bất quá vẫn cúi người xuống, đưa tay ra nhặt chiếc dép tthất lạc của con trai.

Anh đi đến tầng hai, đem dép lê đặt ở trước cửa phòng con trai, lúc này mới tiếp tục lên lầu, tiến vào phòng ngủ, anh liền buông Khương Tân Tân xuống: "Cô đi tắm đi. Trong phòng mở máy lạnh, coi chừng bị cảm."

Khương Tân Tân niệm niệm không bỏ, ồ một tiếng: "Tôi đã biết."

Cô ngoan ngoãn cầm lấy áo ngủ để ở một bên, đi bằng mũi chân vào phòng tắm.

Vì cái gì mà như vậy chứ, cô cúi đầu nhìn thảm lông dê trên sàn nhà, nước trên người chậm rãi rơi xuống, đôi mắt càng trở nên sâu hơn, cô cực kỳ đau lòng.

Xoay đầu lại, còn căn dặn Chu Minh Phong: "Anh cũng nhanh đi tắm đi, thảm này ướt rất nhanh, rất đắt."

Nếu như không phải Chu Minh Phong biết rõ Khương Tân Tân, chỉ sợ anh sẽ cho rằng cô đang mượn rượu giả điên.

Bởi vì nhìn cô không giống bộ dáng uống say.

Bất quá lời cô nói, lại làm cho Chu Minh Phong nhịn không được nâng trán: Nếu như không phải say, anh nhớ cô cũng sẽ không như vậy.

Chu Minh Phong đơn giản đi tắm ở phòng bên cạnh, một lần nữa thay một bộ áo ngủ, lúc trở về phòng ngủ, Khương Tân Tân đang đứng ở một bên sấy tóc.

Cô nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy anh đứng cách đó không xa, ánh mắt chậm rãi rời đi, thấy tóc anh không có sấy, liền hướng anh vẫy tay giống như là vẫy gọi chó con vậy: "Đến đây, tôi sấy khô tóc cho anh."

Chu Minh Phong bất động, cô cũng không tức giận, rút phích cắm ra đi chân đất trên thảm lông dê đến bên cạnh anh, sau khi đem máy sấy cắm, cũng không để ý anh có nguyện ý hay không, kiễng chân lên sấy tóc cho anh.

Ánh mắt Chu Minh Phong nặng nề nhìn cô.

Gió thì máy sấy thổi đến, ôn hòa thư giãn, làm người buồn ngủ.

...

Khương Tân Tân không bảo anh giúp mình sấy tóc. Cô cứ sấy tóc, chờ đến khi đầu tóc khô triệt để rồi, lúc đó đã rất muộn rất muộn. Chu Minh Phong ngồi trên giường, không thấy điện thoại đâu, giống như là đắp tơ tằm lên giống như là có bí quyết võ công gì đó, anh bình tĩnh cúi đầu nhìn. Khương Tân Tân buông máy sấy xuống, ba chân bốn cẳng nhảy lên giường, nằm xuống chiếc gối mềm mại dễ chịu, hài lòng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng rất buồn ngủ, bất quá vẫn chuyên chú nhìn Chu Minh Phong.

Hiện tại Khương Tân Tân có một đôi mắt linh động. Hiện tại cô càng giống lúc trước khi xuyên sách.

Trước kia bạn bè cũng đã nói, con mắt của cô sẽ gạt người.

Nếu như cô có hứng thú với người nào đó, sẽ chuyên chú nhìn đối phương, làm cho mặt đối phương đỏ tới mang tai, càng làm cho đối phương có một loại ảo giác: Phảng phất chính mình là duy nhất của cô.

Tình yêu của Khương Tân Tân tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Sở dĩ không bị mọi người dán nhãn hiệu Thượng Hải vương, đơn giản là vì mỗi lần khi cô thích một người, đồng thời mỗi một lần đều yêu thật lòng.

Chu Minh Phong là người thế nào.

Anh sẽ không bị ánh mắt như vậy mê hoặc, hoặc có thể nói, cho dù là thật, anh vẫn có thể trấn định.

Rốt cục anh cùng với cô đối mặt như thế nào.

Chỉ là một mực mang theo ý cười, nhưng con mắt bình tĩnh không bị lay động.

Bỗng nhiên anh đứng dậy, cảm thấy chuyện này nên kết thúc ở đây rồi, cô từ bể bơi ra, cũng đã nằm ở trên giường rồi, như vậy anh không cần phải hầu hạ cô nữa.

Khương Tân Tân vội vàng lấy cùi chỏ chống lên thân thể, đưa một cái tay ra nhanh chóng bắt lấy anh, nhìn anh: "Tốt, không nhìn anh nữa,không nên tức giận nha."

Nói tựa như là chứng thực chính mình nói không giả, cô vội vàng nằm xuống, kéo chăn lên rồi lại nhắm mắt lại.

Lúc đầu chỉ là vì để cho anh tin tưởng thôi, nào biết được khi hai mắt nhắm lại, cơn buồn ngủ đánh tới, không đầy một lát liền chìm vào giấc ngủ.

Chu Minh Phong thở dài một hơi, mang tâm tình kỳ quái nằm xuống.

Giác quan một lần nữa vô cùng nhanh nhẹn, so với ngày thường còn nhạy cảm hơn mấy phần.

Anh vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất hiện một màn ở bể bơi.

Tiếng hít thở của cô, trên người cô có hương thơm nhàn nhạt, tất cả đều quanh quẩn ở trên người, trong mũi.

Ngay tiếp theo lúc đó cô ôm cổ của anh, cũng rõ ràng lắm chỉ là phảng phất ở trong đầu, chỉ còn chờ nhớ lại nó.

Chu Minh Phong bắt đầu cảm thấy, có lẽ hôm nay anh quyết định lái xe đi đón cô, là một quyết định sai lầm.

Nhưng mà chuyện sai lầm này đã phát sinh.

Trong bóng tối, anh mở to mắt, ngồi dậy, đi ra cửa vào phòng tắm bên cạnh tắm nước lạnh sau đó lại đi về phòng ngủ nằm xuống, thẳng đến khi chân trời xuất hiện một chút sắc, anh mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

(Không có thịt đâu nha)