[BJYX] [DOÃN NGÔN] Thanh Sơn Nhất Trú Tận

Chương 10



《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 10:

Bắc đô Lạc Dương, từng là hoàng thành Đại Chiêu, nhưng hiện tại đã đã thay thành họ Tào.

Trận đại nạn xảy ra hai mươi năm trước giờ đây đã sớm như vô hình, Bắc đô vẫn phồn hoa như cũ, thương khách du hiệp từ nam chí bắc nối liền không dứt. Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân làm bộ là những thương nhân hành cước bình thường, cũng không gặp nhiều trở ngại đã vào được thành. Tạ Doãn tự mình tìm nơi đặt chân của Hành Cước Bang tại Bắc đô để trả xe ngựa, Ngôn Băng Vân đứng ở cửa đợi hắn.

Tạ Doãn đi ra, liếc mắt ra hiệu cho y. Ngôn Băng Vân hiểu ý, sóng vai cùng hắn tiến vào một con hẻm nhỏ.

"Tin tức Tây Bắc đại thắng là thật, Cam Đường tiên sinh đã tận diệt năm vạn quân chủ lực của Bắc triều tại dốc Bao Tà, nắm được toàn bộ núi Chung Nam, hiện tại đang trú binh tại Diên Châu." Tạ Doãn thấp giọng nói, nói thật nhanh những tình báo vừa nghe được cho Ngôn Băng Vân biết.

Quyền lực trung tâm của Bắc đô là do Tào Trọng Côn nắm giữ, tin tức ở nơi này càng đáng tin hơn so với những tin đã nghe được ở nơi thâm sơn cùng cốc trước kia, cũng cụ thể hơn nhiều. Tạ Doãn cũng không giấu giếm điều gì, không rõ chi tiết Chu Dĩ Đường đã giành lấy được bao nhiêu thành, trảm được bao nhiêu đầu của quân địch, bây giờ phải chờ xem Bắc triều chuẩn bị ứng đối ra sao với chuyện này, hắn đều kể hết với Ngôn Băng Vân.

"Lần này Tào Trọng Côn thật sự rất tức giận, Liêm Trinh đã tử trận rồi còn không chịu buông tha cho gia nhân của hắn."

Ngôn Băng Vân cũng chẳng suy nghĩ gì nữa: "Hắn ta xưa nay vẫn luôn tàn nhẫn, phàm là quần thần phạm lỗi một chút liền sẽ mang người nhà ra dọa, đây cũng là chuyện thường với hắn."

"Cũng từng nghe qua rồi." Tạ Doãn khẽ gật đầu, "Diên Châu lưng tựa núi Chung Nam, mặt hướng về sông Phần, là bức thành quan trọng nhất ở Tây Bắc, hai mươi năm qua vẫn luôn nằm trong tay Bắc triều. Cam Đường tiên sinh nắm được Diên Châu cũng chính là đã nắm được toàn bộ Tây Bắc, trực tiếp giành lấy hậu viện của Tào tắc, hắn không tức giận mới là lạ."

Trong mắt Ngôn Băng vân chợt hiện lên tinh quang, lộ ra sự kích thích khát máu: "Năm vạn tinh binh, toàn quân bị diệt?"

"Phải." Tạ Doãn nở nụ cười, thời điểm hắn nghe được tin tức này cũng phấn kích không khác gì Ngôn Băng Vân. Nhưng vẻ mặt đắc ý này thoáng qua liền biến mất, Tạ Doãn suy nghĩ một chút, lại nói, "Năm vạn tinh binh đóng giữ tại núi Chung Nam, Bắc triều chiếm hết địa lợi. Cam Đường tiên sinh lại có thể tránh khỏi tất cả các phòng trạm canh gác, tập kích bất ngờ, một đao đâm vào tuyến phòng thủ yếu nhất. Hoặc là ông ấy đã gặp thần tiên ở núi Chung nam, hoặc là... là có người đã đưa bản đồ bố trí phòng thủ ở Tây Bắc cho ông ấy."

Ngôn Băng Vân nghe hắn nói bóng gió liền rũ mắt không chịu đối mặt cùng hắn.

Tạ Doãn cũng không vòng vo với y: "Ngôn đại nhân, tại hạ xin nói thẳng. Lần này ngươi kháng mệnh lại thất thủ, phải chăng có liên quan đến chiến sự Tây Bắc?"

Ngôn Băng Vân cảnh giác ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giống như đang suy tính nên nói hay là không. Tạ Doãn cũng không thúc giục y, kiên nhẫn chờ suy xét. Thật lâu sau Ngôn Băng Vân mới gật đầu qua loa, xem như thừa nhận.

Tạ Doãn: "Mấy tháng trước ngươi bị bắt, chiến sự lại thay đổi trong nháy mắt, bản đồ phòng ngự không thể là do ngươi truyền đi, nhất định là do một người khác."

Ngôn Băng Vân bất động thanh sắc chuyển động đầu, giống như đang nhìn xem xung quanh có người tới không, môi của y gần như bất động, thanh âm phát ra từ trong hàm răng: "Đây là Điện hạ đoán, hay là Tào Trọng Côn... đang tra người nào?"

"Là ta đoán. Nhưng ta có thể đoán được, vậy thì Tào Trọng Côn cũng có thể đoán được." Thần sắc của Tạ Doãn nghiêm trọng, thanh âm đè thấp hơn, đầu hắn gần như chạm sát với đầu của Ngôn Băng Vân, "Ngươi nói với Tham Lang là chỉ cần một mình ngươi là đủ, lời này ta không tin —— Ngôn Băng Vân, ngươi đang che giấu cho ai?"

Ngôn Băng Vân mỉm cười với hắn, "Điện hạ, ngươi sẽ nói cho ta biết ngươi dự định liên hệ với Phạm Nhàn thế nào sao?"

Tạ Doãn bị y hỏi khó, lui xuống nửa bước, kéo dài khoảng cách với y.

Đúng như hai người dự liệu lúc trước, sau khi Tây Bắc đại thắng, Tào Trọng Côn liền nổi điên lên, Phạm Nhàn sớm đã lẩn đi vô tung vô ảnh. Tạ Doãn không biết Phạm Nhàn sẽ chuẩn bị xử lý Ngôn Băng Vân như thế nào, nhưng thấy thái độ "cản đường ta đều phải chết" của Ngôn Băng Vân khi đối phó với Cừu Thiên Cơ, hắn không chút nghi ngờ, đến lúc cần thiết Ngôn Băng Vân cũng sẽ xuống tay với Phạm Nhàn.

Hắn có thể nghĩ cách ngăn cản Phạm Nhàn, nhưng không có khả năng giao quyền chủ động cho Ngôn Băng Vân.

Tạ Doãn cân nhắc dùng lời: "Nếu như ngươi muốn dùng tin khác để trao đổi với ta..."

"Điện hạ hiểu lầm rồi." Ngôn Băng Vân lui xuống một bước, chắp tay với hắn: "Ngươi có lời mà ngươi không thể nói, ta cũng có chuyện mà ta không thể tiết lộ. Cáo biệt từ đây."

Tạ Doãn đột nhiên đưa tay kéo tay y lại, hung hăng xoay y đối diện với mình. Ngôn Băng Vân không có chút chuẩn bị nào, bị hắn lôi kéo cho lảo đảo suýt ngã, bả vai hai người hung hăng đâm vào nhau. Tạ Doãn nhân tiện nắm chặt tay y, ghé vào tai y nói thật nhanh: "Cho ta một câu trả lời, ta có thể bảo vệ ngươi trước mặt Phạm Nhàn."

Lời này cũng không phải hắn mới nói lần đầu, câu trả lời của Ngôn Băng Vân cũng không thay đổi chút nào: "Đa tạ Điện hạ hao tâm phí sức. Không cần."

Tay Tạ Doãn dùng lực mạnh hơn, vẫn nắm chặt tay y. Hàn ý từ Thấu Cốt Thanh xuyên qua y phụ, xông vào da thịt của Ngôn Băng Vân, mang đến một tia đau nhức. Ngôn Băng Vân nhíu mày một cái nhưng không dùng sức tránh đi.

Tạ Doãn cắn răng nghiến lợi: "Ngôn Băng Vân, ta không muốn thấy ngươi chết!"

Ánh mắt của Ngôn Băng Vân khẽ động: "Điện hạ..."

"Đây không phải là Đoan Vương đang hỏi ngươi, là ta đang hỏi ngươi." Tạ Doãn dừng lại một chút, "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Bắc đô thật sự chỉ có một mình ngươi là mật thám?"

Ngôn Băng Vân trầm mặc nửa khắc, hầu kết lên xuống một vòng, nuốt xuống những lời cứng rắn muốn nói, cuối cùng chỉ nói ra một câu ám chỉ mập mờ.

"Người của Giám Sát Viện thực sự chỉ có một mình ta tới."

Tức là ngoại từ Giám Sát Viện, còn có một người khác.

Tạ Doãn nghe được thì dừng lại, buông cổ tay y ra, lui về sau một bước: "Ngôn Băng Vân, ngươi phải bảo trọng đấy."

Ngôn Băng Vân ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đột nhiên xuất hiện một sắc thái khác thường thoáng qua, tựa hồ là hơi kinh ngạc, thậm chí là không tình nguyện. Nhưng rất nhanh thôi, Tạ Doãn còn chưa thấy rõ, y đã thu lại tất cả biểu lộ, nhẹ nhàng đáp "Ừ" một tiếng.

Cơ bản là đã nói xong, Tạ Doãn nói là hộ tống y đến Bắc đô. Bây giờ đã tới Bắc đô rồi, vậy nên mỗi người đi một ngả.

Tạ Doãn: "Lần này ta không cần tới cứu mạng ngươi chứ?"

Ngôn Băng Vân nở một nụ cười hiếm thấy, thanh âm vẫn đè thấp như cũ: "Chưa biết chừng đâu... Người muốn giết ta ở Bắc đô có quá nhiều, vẫn xin Điện hạ nếu có thể thì hãy giúp ta."

Tạ Doãn gật đầu, "Nếu ngươi gặp phải Phạm Nhàn trước ta, nhớ phải lấy ta ra yểm trợ, đừng chết trong tay hắn."

Ngôn Băng Vân: "Phạm đại nhân sẽ nể mặt Đoan Vương sao?"

Tạ Doãn lắc đầu: "Đừng nói là Đoan Vương. Cứ nói là lời của Tam ca, hỏi hắn có tin Tam ca không."

"Tam ca?"

Tạ Doãn chỉ vào mình nói: "Tại hạ là con thứ ba trong nhà, bằng hữu bên ngoài cũng gọi ta là Tạ Tam."

Ngôn Băng Vân gật đầu đáp ứng, hai người không còn lời nào để nói với đối phương nữa, chắp tay lại coi như từ biệt. Vừa đi được hai bước, Tạ Doãn lại nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói: "

"Nếu như còn có thể gặp lại, không cần gọi ta là Điện hạ nữa."

Bước chân của Ngôn Băng Vân bỗng dừng lại nhưng không có phản ứng gì, giống như căn bản không nghe thấy câu này, sau đó y đi thật nhanh ra khỏi hẻm nhỏ. Tay áo cùng vạt áo bị gió thổi bay lên, nhoáng một cái liền biến mất khỏi tầ mắt của Tạ Doãn.

Ngôn Băng Vân không dừng một khắc nào, đi thẳng qua phố xuống một ngõ hẻm, những cư dân xe nhẹ đường quen mò tới thành Đông trong ngõ.

Ngày đã gần tới hoàng hôn, từng nhà dân trong ngõ hẻm đều có khói bếp bay lên, một vài người bắt đầu mở miệng gào to gọi hài tử nhà mình đang nô đùa về ăn cơm. Ngôn Băng Vân phong trần mệt mỏi, tuy trời sinh có dung mạo đẹp nhưng lại cứng nhắc khó hiểu, đi qua đám khói trên hẻm lại lộ ra thập phần sát khí, làm cho các vị phu nhân và đám hài tử rụt rè chăm chú nhìn. Ngôn Băng Vân không để ý tới họ, mượn một cây liễu trước cửa ngôi nhà nào đó để che giấu hành tung, vượt tường vào cực nhanh, đáp thẳng xuống viện nhà này.

Trong viện có một thiếu nữ đang lựa lá trà khô, nhìn dáng vẻ cũng ước chừng khoảng mười sau mười bảy tuổi, thân hình còn chưa nảy nở, khuôn mặt thanh tú, trông có vài phần mảnh mai. Nàng bị Ngôn Băng Vân từ trên trời nhảy xuống làm cho giật mình, gầu xúc trong tay tung lên, lá trà rơi ra một chỗ. Thấy thiếu nữ kia đang muốn hét lên, thân ảnh của Ngôn Băng Vân lập tức lóe lên, đã chạy đến trước mặt nàng, hung hăng bịt miệng nàng lại.

Thiếu nữ kia mở to mắt phân rõ trắng đen, hoảng sợ nhìn người trước mặt. Ngôn Băng Vân đưa tay ra hiệu nàng im lặng, sau đó chậm rãi buông nàng ra. Quả nhiên thiếu nữ này không tiếp tục ý định hô lên nữa, lo sợ không yên nói: "Là... là ngươi."

Ngôn Băng Vân gật đầu: "Phụ thân ngươi đâu?"

"Cha ở trong phòng." Thiếu nữ kia thấp giọng, xoay người dẫn Ngôn Băng Vân vào phòng. Ngôn Băng Vân đi sau lưng nàng, đi hai, ba bước đã đến buồng trong. Thiếu nữa kia cũng không thông báo, phụ thân nàng đang nồi trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu gọi tên nàng: "Sở Sở——"

Ông vừa nhìn thấy người được nữ nhi dẫn vào, tiếng gọi nhất thời bị ngăn ở cổ.

Ngôn Băng Vân lạnh lùng khẽ nâng khóe miệng cười, gật đầu xem như thăm hỏi: "Ngô tướng quân, từ lúc từ biệt tới giờ không có vấn đề gì chứ?"

Người ngồi ở đây, chính là Trung Vũ tướng quân của Bắc triều, Ngô Phí.

Ngô Phí chỉ kinh ngạc trong chớp mắt sau đó liền bình tĩnh lại, đưa tay làm tư thế mời: "Mời Ngôn đại nhân, Ngô mỗ đã ở đây đợi ngài nhiều ngày rồi."

Ngôn Băng Vân nghe lời ngồi xuống, thần sắc như thường, hời hợt nói: "Trên đường đến đây gặp chút rắc rối nên tới trễ, vất vả cho tướng quân phải chờ đợi."

Ngô Phí gật gật đầu: "Sở Sở, dâng trà lên cho Ngôn đại nhân."

Ngô Sở Sở đáp lời, xoay người đi pha trà. Ngô Phí quay đầu nhìn Ngôn Băng Vân, ánh mắt đảo qua nhìn gương mặt lâu ngày mới khỏi bệnh của y, cảm khái nói: "Không ngờ rắng Ngôn đại nhân thật sự còn có thể sống sót trở về Bắc đô."

"Còn chưa nghe được lời hứa hẹn bí mật của Ngô tướng quân, Ngôn mỗ không dám chết." Thần sắc của Ngôn Băng Vân đạm mạc, đưa mắt nhìn qua tứ phía. Chỗ ở này thập phần thanh giản, không giống như chỗ mà Trung Vũ tướng quân sẽ ở, "Ta tin rằng tướng quân là người giữ chữ tín."

"Ngôn đại nhân chịu khổ rồi."

"Không dám." Ngôn Băng Vân hờ hững khoát tay, không có thời gian khách sáo với ông, "Ta nghe nói Liêm Trinh đã đánh mất năm vạn tinh binh tại dốc Bao Tà, việc này là thật chứ?"

Ngô Phí kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, không ngờ là tin tức của y lại đến nhanh như vậy.

Ngôn Băng Vân không chờ ông trả lời, lại nói: "Cách Diên Châu gần nhất chính là nơi trú binh của quân Trữ Châu, binh bại tại dốc Bao Tà, tướng Trữ Châu không lý nào lại giương mắt ngồi yên, nhưng Chu tướng quân vẫn có thể đóng chiếm Diên Châu không chút trở ngại, chuyện này lại là sao?"

Ngô Phí: "Chủ soái của quân Trữ Châu sợ mất mật, đánh được một nửa thấy tình thế không ổn liền lâm trận bỏ chạy, lại dâng ba vạn tướng ra tặng không dưới đao của Chu tướng quân. Có điều Chu tướng quân không đuổi theo, số binh lực còn lại lui về Trữ Châu."

Ngôn Băng Vân: "Chủ tướng là ai?"

Ngô Phí chấm tay vào nước trà, viết một chữ "Vinh" lên bàn.

Con trai thứ ba của Tào Trọng Côn, Vinh Vương Tào An.

"Bất tài." Ngôn Băng Vân bật cười một tiếng. Điều này cũng khó trách, Tào Trọng Côn cưng chiều tiểu nhi tử này của hắn nhất, binh cường mã tráng Trữ Châu giống như tường đồng vách sắt, dễ thủ khó công. Tào Trọng Côn phái Vinh Vương đi, vốn là cũng có ý muốn hắn đi tích lũy chút lợi lộc công trạng. Không ngờ rằng Liêm Trinh lại binh bại như núi đổ, buộc quân Trữ Châu phải ra khỏi thành gấp rút đi tiếp viện.

Tào An người này Ngôn Băng Vân cũng từng quen biết, cũng có chút thông minh. Nhưng người hắn đối đầu lại là Cam Đường tiên sinh, thất bại như vậy cũng không có gì kì lạ.

Ngôn Băng Vân: "Tin tức bị bưng kín như vậy, xem ra Tào Trọng Côn vẫn muốn bảo hộ Tào An?"

Ngô Phí gật đầu: "Có điều Tào Ninh đã biết việc này, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Tào An."

Tào Ninh đứng hàng lão nhị, là đứa con trai mà Tào Trọng Côn không thích nhất, nhưng cũng là người gian xảo nhất trong đám con của hắn, quân công hiển hách cũng đứng đầu.

Từ khi trưởng tử Tào Tuyên tử trận tại Sơn Đông, Tào Trọng Côn còn lại hai đứa con trai vẫn luôn tranh đấu gay gắt với nhau. Tào An bây giờ lại chọc vào cái sọt lớn như thế, ca ca của hắn sợ là nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại.

Ngôn Băng Vân: "Thế lực của Tào Ninh rất lớn, lão tặc này chính là cảm thấy bất công, lúc này cũng không dễ xử lí nhỉ?"

Ngô Phí như có điều suy nghĩ lắc đầu: "Thời điểm chiến báo truyền tới, Tào Trọng Côn ở trên triiều tức đến thổ huyết, sau đó liền một mực cáo bệnh, còn không chịu lộ mặt. Tào Ninh nhịn xuống một bụng văn, còn chưa có chỗ xả."

Ngôn Băng Vân cười lạnh một tiếng, rất có vài phần sảng khoái: "Tám vạn tinh binh, còn không đau lòng đến chết mới lạ."

Dứt lời, y chuyển đề tài hỏi: "Hắn vẫn chưa nghi ngờ ngươi?"

Cũng phải, nếu Tào Trọng Côn đã nghi ngờ Ngô Phí thì ông ta làm sao còn có thể ngồi đây nói chuyện với y?

Ngô Phí cười khổ một tiếng: "Cũng sắp rồi. Ba ngày trước, trong cung đột nhiên hạ một đạo chỉ dụ, bắt tất cả những người liên quan đến trận chiến ở núi Chung Nam vào ngục vấn trách, ngay cả người giám sát vận chuyển lương thực cũng chưa được thả ra. Sợ là lão tặc này đã nghĩ đến chuyện có nội ứng, tra ra được ta là chuyện sớm hay muộn thôi."

Ngôn Băng Vân mắt sáng lên: "Vậy sao tướng quân vẫn chưa đi?"

Ngô Phí lắc đầu: "Lúc này mà đi thì chẳng phải Tào tặc càng đỡ mất công nghi ngờ tìm kiếm sao? Thế lực của ta đơn bạc, nếu hắn phái Bắc Đẩu đi truy sát ta, có lẽ ta chỉ sống nhiều nhất được mười ngày. Lại nói... Ta còn có thể đi đâu?"

Ông nói đến đây, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ đau xót, nặng nề thở dài, buồn bã nói: "Giám Sát Viện ở Kim Lăng đã hạ mật lệnh muốn ngươi giết ta. Ngôn đại nhân, ngươi hãy nói cho ta nghe ta còn có thể đi nơi nào?!"

Ngôn Băng Vân còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách nhiễu loạn. Hai người quay đầu ra xem xét, chén trà trong tay Ngô Sở Sở đã rơi xuống. Thiếu nữ hoảng sợ, gương mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn qua Ngôn Băng Vân, giọng khẽ run hỏi: "Cha! Y muốn giết người sao?"

Ngô Phí bất mãn quát nàng: "Sở Sở!"

Ngô Sở Sở nhào ra, thân thể nhu nhược nhưng kiên định đứng trước Ngô Phí, vội vàng nói: "Cha ta là người tốt! Những gì ông ấy làm hết thảy đều vì Đại Chiêu! Ông ấy chưa từng làm phản! Ngươi... Ngươi không được giết ông ấy!"

Đời này của nàng chưa từng nói nhiều với nam nhân như vậy, lại thêm cả người Ngôn Băng Vân đều tỏa ra sát khí ngút trời, Ngô Sở Sở vừa vội lại vừa sợ, mỗi câu nói ra đều run rẩy, mắt giống như muốn khóc nấc lên.

Một tia thiếu kiên nhẫn lướt qua mắt Ngôn Băng Vân.

Ngô Phí vội vàng kéo nữ nhi của mình ra: "Sở Sở, không được làm càn!"

Ngôn Băng Vân ngồi thẳng người, lấy ra chút nhẫn nại nói: "Ngô tiểu thư không cần lo lắng. Quả thực là ta đã từng nhận được mật lệnh sai ta lấy mạng của lệnh tôn. Có điều lệnh tôn cùng ta nói chuyện vài câu, ta cảm thấy rất thú vị, còn muốn giữ ông ấy lại để nghe ông ấy nói thêm mấy câu nữa."

Ngô Sở Sở kinh hồn chưa bình tĩnh được nhìn y, nghe xong không hiểu ý của y. Ngô Phí kéo nữ nhi sang bên cạnh, ôn nhu nói: "Ngôn đại nhân không phải như con nghĩ đâu, lần này nếu như không phải nhờ Ngôn đại nhân chủ động tiết lộ hành tung để yểm hộ cho cha thì cha cũng không thể truyền bản đồ canh giữ núi Chung Nam đi. Y và cha đều là một lòng vì Đại Chiêu."

Ngôn Băng Vân nhíu mày một cái, tựa hồ lúc Ngô Phí nói đến y, y cảm thấy có chút chán ghét, vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt càng tăng lên, ngồi một bên không nói lời nào.

Ngô Phí lo nghĩ, lại nói với Ngôn Băng Vân: "Ngôn đại nhân, Ngô mỗ sớm đã chuẩn bị tinh thần là phải chết, chỉ là tiểu nữ vô tội, Ngô mỗ vốn định đợi thêm ba ngày, nếu như Ngôn đại nhân còn chưa tới, ta sẽ dắt tay con bé cùng chịu chết, tránh cho con bé phải chịu nhục. Chỉ là chung quy cũng không nỡ, hiện tại ta muốn giao phó nó cho Ngôn đại nhân..."

Ngô Sở Sở rốt cuộc cũng không nhịn được khóc thành tiếng, quỳ xuống ôm đầu gối của phụ thân, gọi một tiếng "Cha" rồi không nói được gì nữa.

Ngôn Băng Vân bất vi sở động, hờ hững trừng mắt nhìn, phụ tử tình thâm như vậy trong mắt y còn không thể khiến y động lòng bằng việc ngắm mặt trăng lặn mặt trời mọc. Y bình tĩnh đan mười ngón tay lại vào nhau giấu trong tay áo, tựa hồ đang đoán điều gì đó, biểu cảm trên mặt cười như không cười: "Ý của Ngô tướng quân là, nếu như Ngôn mỗ không đáp ứng, ông sẽ không nói ra bí mật kia?"

Ngô Phí nói: "Ta không dám áp chế Ngôn đại nhân, ta cũng chỉ là một người phụ thân đang khẩn cầu ngài."

Ông dừng lại một chút, lại nói: "Cũng tựa như phụ thân của ngài năm đó."

Trong một nháy mắt này, Ngô Phí cho rằng chỉ cần mình nói sai, Ngôn Băng Vân lập tức sẽ lạnh lùng hạ sát. Ông thậm chí không thấy rõ được cảm xúc vừa lóe lên trong mắt Ngôn Băng Vân là thống khổ hay là phẫn nộ, người kia đã bình tĩnh sại, sau đó chậm rãi gật đầu, xem như đưa ra lời hứa hẹn: "Được. Ta sống một ngày, Ngô tiểu thư cũng được sống một ngày."

Ngô Phí chắp tay hướng về phía y: "Đa tạ."

Ngô Sở Sở vẫn còn khóc, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngô Phí vỗ về nữ nhi, bảo nàng ra ngoài đun một bình trà khác. Ngô Sở Sở vừa nghe liền biết phụ thân có lời muốn nói với Ngôn Băng Vân, mặc dù vẫn khóc nước mắt như mưa nhưng vẫn ngoan ngoan lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Ngôn Băng Vân lúc này mới cười lạnh một tiếng: "Ngô tướng quân, giữa chúng ta có giao dịch, ông nói cho ta tất cả mọi thứ mà ông biết, ta thay ông kéo dài thời gian. Hiện nay Tây Bắc đại thắng, chúng ta cũng nên thỏa thuận cho xong, ta còn phải giết ông phục mệnh, chuyện này ông cũng rõ đúng không?"

Ngô Phí: "Ta rất rõ ràng."

Ngôn Băng Vân gật đầu, khoát tay với ông, làm tư thế "mời": "Ngôn mỗ rửa tai lắng nghe."

Ngô Phí: "Đại nhân muốn biết cái gì?"

"Ông làm thế nào mà cấu kết được với Chu Dĩ Đường?"

"Là Cam Đường tiên sinh phái người đến tìm ta."

"Vì sao lại tìm ông?"

"Bởi vì ông ấy biết ta sẽ giúp ông ấy."

Ngôn Băng Vân nhếch một bên lông mày: "Ngôn mỗ không hiểu lắm."

Ngô Phí dừng một chút, đột nhiên trào phúng cười một tiếng: "Trong lòng Ngôn đại nhân vẫn là cảm thấy Ngô mỗ là phản đảng làm việc cho hai triều sao?"

Ngôn Băng Vân nhất thời không nói chuyện, ánh mắt của y rất lạnh, thời điểm đánh giá Ngô Phí, giống như một con sói quan sát con mồi của nó. Thật lâu sau mới mở miệng nói: "Trận chiến Tây Bắc, Ngô tướng quân có công rất lớn, điều này ta thừa nhận. Nhưng chưa hẳn đã chứng minh được năm đó ngươi không làm phản. Ai biết được liệu có phải là ngươi lưỡng lự, thay đổi thất thường hay không?"

Thân kinh trên da mặt của Ngô Phí có chút co lại, như bị Ngôn Băng Vân dùng kim đâm vào thật sâu. Nhưng ông không phản bác điều gì, chỉ nở nụ cười: "Từ đầu đến cuối Ngôn đại nhân vẫn không chịu tin ta, vậy vì sao lại đánh cược cả mạng sống của mình để yểm hộ ta?"

"Thứ ta tin tưởng không phải ông mà là tình báo trong tay ta." Ngôn Băng Vân vẫn lạnh lùng nhìn ông, "Giám Sát Viện chỉ phái một mình ta tới Bắc đô, tất cả cọc ngầm và gián điệp chỉ có một mình ta biết được. Ngươi, lại ở ngay dưới mí mắt của ta liếc ngang liếc dọc tới vùng Tây Bắc..." Ngôn Băng Vân ý vị sâu xa dừng lại một chút, "Một chút tin tức đều không truyền tới Kim Lăng."

Ngô Phí không nói gì, lẳng lặng chờ Ngôn Băng Vân nói tiếp, "Đương nhiên, ta cũng từng nghĩ qua, nói không chừng là Chu Dĩ Đường thông đồng với địch. Cho nên ta đã chặn được mấy lá thư mật mà các ông đưa qua đưa lại, lại phát hiện là ông vẫn luôn tiết lộ cơ mật của Bắc triều."

"Ta đã điều tra Ngô tướng quân, loạn ở cố đô trước kia, khi đó tướng quân cũng từng là thống lĩnh Cấm Vệ quân. Thời điểm Tào tặc tiến vào hoàng cung, tướng quân đã từng liều chết chống cự. Nhưng không biết vì sao sau đó lại đột nhiên nghĩ thông suốt, đầu hàng Bắc triều. Kể từ đó vẫn luôn làm quan ở Bắc triều, còn lập được mấy công trạng, danh tiếng lên như diều gặp gió, hiện tại được làm Trung Vũ tướng quân, có thể coi là một trong những võ tướng đắc lực nhất bên cạnh Tào tặc."

Ngôn từ mà y dùng vô cùng mỉa mai, đâm vào hai quyền cước đang nắm chặt của Ngô Phí, trên trán nổi đầy gân xanh.

Ngôn Băng Vân giống như rất hài lòng với vẻ mặt này của ông, lúc này mới không nhanh không chậm nói tiếp: "Cho nên thời điểm Ngôn mỗ lấy được mật lệnh của ông, quả thực là vô cùng hoang mang. Ông cũng thấy được, nếu giết ông vậy thì ta đã quá mạo hiểm rồi. Ông rõ ràng là đang giúp đỡ Nam triều, Giám Sát Viện vì sao lại liều lĩnh vạch trần ta và nhất định muốn ta giết ông? Vấn đề này, cho tới hôm nay Ngôn mỗ vẫn không thể hiểu rõ, vẫn xin Ngô tướng quân giải đáp giúp ta."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn nến giữa hai người nổ ra tiếng nhỏ. Sắc mặt Ngôn Băng Vân tái nhợt, dưới ánh nến lay động lại càng lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ, giống như lệ quỷ vậy."

Ngô Phí không trả lời, ông chăm chú nhìn khuôn mặt của Ngôn Băng Vân, đột nhiên nói khẽ: "Ta vẫn còn nhớ phụ thân của ngài là Ngôn Khâm đại nhân... Trước kia ta không phát hiện ra, bây giờ mới phát giác được ngài quả thật rất giống ông ấy."

Khóe mắt Ngôn Băng Vân gắt gao run lên, không đáp lại lời này. Đương nhiên không giống, người kiên cường bất khuất trên đời này chung quy cũng là thiểu số, người thức thời sau loạn cố đô năm đó hiện tại cũng vẫn còn mấy người đang làm quan trong Bắc triều, họ cũng đều còn nhớ rõ Tư thiên giám năm đó, nếu chỉ cần liếc mặt một cái liền nhìn ra, vậy thì Ngôn Băng Vân làm sao có thể ở Bắc triều bốn năm mà không bị ai phát hiện được.

"Ngô tướng quân đây là đang lấy ông ấy ra làm bia chắn sao?"

Ngô Phí lẩm bẩm nói: "Ngài chắc hẳn là nhi tử của Tiêu mẫu, ta không có duyên được gặp Ngôn phu nhân, năm đó nghe nói bà ấy cũng là đại mỹ nhân danh chấn Lạc Dương."

Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn Ngô Phí: "Ngô tướng quân muốn nói cái gì?"

Ngô Phí: "Không có gì, chỉ là cảm thấy thời điểm nói chuyện, ánh mắt của ngài có chút giống phụ thân của ngài, lại nhớ đến cố nhân thôi. Năm đó hoàng tộc đến Nam độ, ngoại trừ mười hai trung thần đi theo thì không có một ai có thể thoát cả, từng người đều bị giam cầm ở đây, phụ thân ngài là người dẫn đầu các sĩ tộc phản kháng lại Tào Tắc..."

Ông dừng lại, trong ánh mắt là nỗi buồn vô hạn, không nói thêm gì nữa.

Năm đó Ngôn thị dẫn đầu, liên hợp hầu hết các quan văn trong triều, kiên quyết không chịu thừa nhận Tào Trọng Côn và Bắc triều. Tào Trọng Côn kiêng dè danh vọng của Ngôn thị, không dám động đến Ngôn Khâm, người dưới quyền đều bị chém đầu, đày ải lưu vong, máu của trung thần chảy đầy phố dài Bắc đô, Tư thiên giám thẳng thắn cương nghị không chịu cúi đầu, ngược lại còn mặc một thân tang phục lên điện khóc rống. Tào Trọng Côn tự mình đi xuống điện an ủi ông, lại bị Ngôn Khâm phỉ nhổ vào mặt. Tào Trọng Côn lập tức hạ lệnh bắt trưởng tử của ông tới, chiên thành thịt viên rồi ép Ngôn Khâm ăn vào. Ngôn Khâm không ngừng nôn ra, vẫn mắng chửi không ngớt, Tào Trọng Côn dưới cơn thịnh nộ đã hạ lệnh chu di cửu tộc Ngôn thị, ngay cả bằng hữu hay môn sinh cũng đều không tha, cùng một lúc giết tám trăm người, chấn kinh thiên hạ. Tin tức nhanh chóng truyền đến Kim Lăng, Lương Thiệu thương khóc viết《 Cáo Ngôn Công Anh Linh Thư 》, khi ấy tướng sĩ người người niệm tụng, nhất thời đại chấn lòng quân. Ngô Phí thở dài một tiếng: "Phụ thân ngài vì để đưa ngài đi nhất định là đã nghĩ hết mọi cách."

Ngôn Băng Vân không có biểu cảm gì, giống như những gì Ngô Phí đang nói là chuyện nhà người khác.

Ngô Phí cười khổ: "Có những lúc ta rất ngưỡng mộ phụ thân của ngài, nhưng không phải người nào cũng đều có vận mệnh chết có ý nghĩa như ngài ấy."

Ngôn Băng Vân nhíu mày, trong mắt rõ ràng viết hai chữ "Cái rắm" to to: "Ngô tướng quan hiện giờ mới nghĩ đến chuyện tuẫn tiết (*), có hơi muộn nhỉ?"

(*): không chịu đầu hàng mà chọn cách tự vẫn khi quốc gia bị diệt vong/thất bại.

Ngô Phí lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tuẫn tiết thực chất là chuyện dễ dàng nhất. Thế nhưng cũng là chuyện nên làm, vẫn là phải có người làm. Ngôn đại nhân đáng lẽ phải là người hiểu tâm của ta nhất trong thiên hạ này."

Ngôn Băng Vân chấn động toàn thân: "Ông có ý gì?"

Ngô Phí nói tiếp: "Mười hai đại thần đi tới Nam độ năm đó từng cùng nhau thương nghị qua, muốn để lại một người làm một tên bị bêu danh thiên cổ, làm nội ứng bên cạnh Tào Trọng Côn. Nếu không, năm đó bên bờ Trường Giang, Duệ Vương đã sớm bị Liêm Trinh sát hại rồi..."

Một mảng im lặng đột nhiên bao trùm căn phòng, lông mày Ngôn Băng Vân nhíu chặt, chậm rãi hiện ra thần sắc khó tin.

"Người đó là ông?"

"Phải."

"Ông chưa hề phản bội?"

Ngô Phí nhìn y, chậm rãi gật gật đầu: "Tâm ta như phỉ thạch, không thể chuyển rời."

Ngôn Băng Vân đột nhiên cảm thấy các cơ lưng kịch liệt co rút, mang đến sự đau đớn không tưởng tượng được. Y cực lực khống chế thanh âm bình ổn, lại hỏi: "... Hai mươi năm?"

Hốc mắt Ngô Phí đỏ lên, giương mắt nhìn ra bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ: "Đến nay đã là hai mốt năm."

Ngôn Băng Vân không nói chuyện. Y cảm thấy giống như mình đã sớm nghĩ tới đáp án này, nhưng bởi vì có quá nhiều điểm không đúng, khiến y không thể tin được suy đoán của mình. Thực sự đứng trước mặt Ngô Phí, thời điểm nghe chính miệng ông nói ra đáp án này, Ngôn Băng Vân liền tin tưởng ông trong nháy mắt.

Ông ấy nói đúng, Ngôn Băng Vân quả thực là người hiểu tâm của ông ấy nhất trong thiên hạ này.

Ngôn Băng Vân hít sâu một hơi, lại hỏi: "Có những ai biết chuyện này?"

"Chỉ có mười hai đại thần năm đó biết."

Hai mươi năm phong ba quan trường, mười hai đại thần sớm đã chẳng còn lại mấy người.

"Bệ hạ không biết?" Ngôn Băng Vân khó tin được, nếu như Bệ hạ biết vì sao còn muốn sai khiến Giám Sát Viện ám sát Ngô Phí?

Ngô Phí trầm ngâm một chút: "Ngôn đại nhân, đây chính là bí mật mà ta phải nói cho ngài..."