[BJYX] [DOÃN NGÔN] Thanh Sơn Nhất Trú Tận

Chương 14



Nói ra thật xấu hổ, Đoan Vương điện hạ năm nay cũng hai mươi mốt tuổi, năm đó Thái tử Ý Đức ở tuổi này của hắn đã lập thiếp thất, vậy mà hắn còn chưa từng gần nữ sắc.

Đương nhiên, càng chưa từng gần nam sắc.

Từ năm hắn mười sáu tuổi bị trúng độc, thân thể liền lạnh lẽo giống như cỗ thi thể biết đi, người bình thường căn bản không muốn tới gần hắn. Ngôn Băng Vân đưa tay muốn cởi y phục của hắn, vừa duỗi tay qua đã cảm thấy giống như đang chạm đến băng tuyết lạnh thấu xương. Duy chỉ có gần ngực trái là còn một chút nhiệt khí. Ngôn Băng Vân tránh khỏi nụ hôn nồng nhiệt gấp gáp của Tạ Doãn, phát ra một âm thanh giống như than tiếc lại giống như đang khóc nức nở, lòng bàn tay dùng sức chống đỡ lồng ngực của hắn, cảm nhận chút hơi ấm truyền vào lòng bàn tay.

Tạ Doãn cởi đai lưng của y ra, lại đột nhiên dừng lại. Hắn nửa ngồi nửa nằm xuống, y phục nửa thân trên đều đã được trút bỏ, rơi xuống chồng chất bên hông, lộ ra da thịt một thân như ngọc thạch, vô cùng hờ hững. Ánh mắt của Tạ Doãn khóa chặt trên người Ngôn Băng Vân, tiếng thở dốc vừa nhanh vừa dồn dập, xe ngựa dù sao cũng khá nhỏ hẹp, có thể nghe thấy nhịp tim của hai người như tiếng trống nổi lên.

Ngôn Băng Vân cũng chống thân thể lên: "Sao thế?"

Tạ Doãn sửng sốt một hồi, đột nhiên thu tay về đặt lên môi mình rồi dùng lực cọ xát.

Trong lòng Ngôn Băng Vân giống như trời đất sụp đổ, hô hấp lập tức lệch một nhịp.

Y đột nhiên vô cùng chủ động, tiến tới mãnh liệt hôn lên môi Tạ Doãn. Tạ Doãn bị y làm cho giật mình, mắt còn không kịp nhắm lại liền thấy được hai hàng lông mi vừa dày vừa dài của y nhắm lại, quét qua một mảnh tình nồng trong đêm tối. Ngôn Băng Vân nắm lấy tay hắn, dắt tay hắn luồn vào trong y phục của mình, sau đó đặt lên lưng mình.

Tạ Doãn hơi né tránh: "Ngươi không chịu nổi đâu."

"Ta không sợ." Ngôn Băng Vân lại nhích về phía trước thêm một chút, lồng ngực trần trụi dính sát vào thân thể của Tạ Doãn, hai chân tách ra, cố ý ngồi trên đùi hắn. Tạ Doãn khó khăn nuốt nước miếng một cái, hầu kết khẽ động, Ngông Băng Vân lại tiến sát hơn, cố ý liếm lên đầu nhọn trên ngực Tạ Doãn, kích thích khiến hắn phải thu tay lại, hung hăng đẩy ngực y: "... Ngươi đừng tự tìm đường chết."

Ngôn Băng Vân quả thực là đang rất lạnh, nhưng y không hề né tránh chút nào, ngược lại càng dính chặt hắn hơn, hận không thể truyền chút nhiệt khí trên thân thể này của mình để đẩy đi hơi lạnh của Thấu Cốt Thanh. Một mặt lại nói: "Sao ngươi cứ luôn sợ ta lạnh vậy..."

Tạ Doãn cảm nhận được y đã lạnh đến nỗi răng cắn cầm cập vào nhau, dở khóc dở cười muốn đẩy y ra: "Không phải ta sợ hay không sợ ngươi lạnh, chẳng lẽ ngươi thật sự không lạnh thật à?"

Ngôn Băng Vân không cho hắn đẩy ra. Hai hàm răng của y cứ liên tục va vào nhau, giọng nói phát ra gần như phải nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chưa từng nghĩ cho bản thân ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không lạnh sao?"

"Ta đã sớm quen rồi."

"Trúng Thấu Cốt Thanh sao có thể quen được!" Thanh âm của Ngôn Băng Vân giống như bị kéo căng ra, y gấp rút thở hổn hển hai tiếng, thanh âm lại đột nhiên dịu xuống, tựa như đang khẩn cầu, "Tam ca, ngươi hận đi... Hận Trần Bình Bình cũng được, hận Triệu Uyên cũng được, chỉ cần ngươi nói một câu..."

Triệu Uyên chính là thánh húy của Bệ hạ Nam triều.

Tạ Doãn cả kinh nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy!"

Ngôn Băng Vân ngậm miệng lại. Tạ Doãn không thấy rõ được ánh mắt của y, lại vô duyên vô cớ cảm thấy đôi mắt ấy nhất định là đang rất bi thương. Lòng hắn giống như bị xé rách, không chịu được đôi mắt bị thương ấy cứ chăm chú nhìn hắn, đành phải đưa tay ra che mắt y lại. Lông mi của Ngôn Băng Vân quệt qua tay hắn hai lần, mang đến chút ngứa ngáy vụn vặt.

"Ta nói ta hận thì ngươi có thể làm gì được?"

Ngôn Băng Vân vươn tay, nắm lấy ngón tay của Tạ Doãn. Y không hề nhúc nhích, chỉ có một hành động nhẹ nhàng như vậy. Tạ Doãn cảm giác như y đang nhắm mắt lại sau bàn tay của mình.

"Ngươi nói một câu hận, ta liền thay ngươi giết bọn họ."

Tạ Doãn bỗng nhiên rút tay về, thanh âm trầm thấp nói: "Một người là sư, một người là quân, ngươi chui ra từ trong tảng đá à, không biết được trung hiếu là thế nào sao? Lại có thể dám nói ra mấy lời khùng điên không có luân lí thế này!"

Ngôn Băng Vân không cãi lại, cả người y vẫn còn đang run rẩy.

Tạ Doãn sợ mình đã nặng lời, lại thiện ý dỗ dành y, ngẩng đầu tìm lấy môi Ngôn Băng Vân, hôn y triền miên không dứt: "Ta không phải có ý này. Độc là do Trần Bình Bình hạ, thật sự không liên quan gì tới ngươi..."

"Ngươi chắc chắn là Trần Bình Bình hạ độc như vậy sao?"

Tạ Doãn bỗng nhiên sửng sốt.

Thanh âm của Ngôn Băng Vân đã bình tĩnh trở lại: "Thọ yến năm đó, không phải là Trần Bình Bình căn bản không có tới sao..."

Tạ Doãn vừa tròn mười sáu tuổi, Bệ hạ liền phong hắn thành Đoan Vương. Mặc dù Bệ hạ không phải đã đúng tuổi mừng thọ nhưng ngày hôm đó lại là sinh nhật đầu tiên của Đoan Vương từ khi hồi triều, cho nên cũng mở tiệc lớn một chút. Văn võ bá quan cả triều đều tới, khiến cho phủ Đoan Vương mới xây huyên náo như lửa lớn thêm dầu, người người đều mở miệng ra là tán thưởng hắn trong trận chiến Sơn Đông kia.

Khi đó máu ở cổ Tào Tuyên còn chưa được lau sạch trên đao của Đoan Vương, Nam triều đã rất nhiều năm rồi không được đánh một trận thống khoái thế này, các lão thần đều vây quanh Đoan Vương, còn kích động hơn cả vị thiếu niên này. Hát lời bi thương, than khóc thảm thiết, thậm chí còn có người ôm Đoan Vương nhận hắn thành Thái tử Ý Đức năm đó.

Bọn họ đã ly hương quá lâu. Sau loạn cố đô năm đó, không ít lão thần đã không màng sống chết, vượt qua giới nghiêm của Tào Trọng Côn vì muốn tới Kim Lăng báo thù cho chủ cũ. Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, có rất nhiều người đã không còn có thể quay về Lạc Dương nữa. Hài tử, tôn tử của bọn họ, đã có không ít người nghĩ rằng mình là người Kim Lăng. Không một ai muốn về Bắc đô hơn những lão thần này, cũng không có ai có quyền lực trong triều lớn hơn bọn họ. Đoan Vương mười sáu tuổi cuối cùng cũng bị lạc vào sự ủng hộ này, qua ba tuần rượu, người thiếu niên ý khí phong phát rốt cuộc cũng đập vỡ chén rượu, nói ngày mai sẽ dâng tấu lên Bệ hạ, hắn muốn điểm binh nắm giữ ấn soái, ra chiến trường giành lại Bắc đô!

Khi đó Ngôn Băng Vân ngay cả tư cách đến gần đối mặt với Đoan Vương cũng không có.

Y không có quan hàm, gia thế hiển hách cũng chỉ còn là hư danh. Y đến Đoan Vương phủ chẳng qua cũng chỉ là thay lão sư Trần Bình Bình dâng một phần lễ. Thế nhưng người trong triều đều biết Đoan Vương không thích Giám Sát Viện, không thích Trần Bình Bình làm việc không lỗi lạc. Ngôn Băng Vân đến tự khắc cũng không được hậu đãi gì. Sau khi đưa lễ vật đến, gia phó của Đoan Vương phủ vô cùng lãnh đạm, ngay cả dẫn kiến cũng không có, để y ở nơi đó rồi đi nhận lễ vật của người khác.

Ngôn Băng Vân là gặp được Đoan Vương ở hậu viện của Đoan Vương phủ.

Thời điểm đó Đoan Vương đã uống đến mức mặt mũi đều đỏ bừng, mới từ trong ngọa thất đi ra. Trên thân là y phục mới tinh vừa thay, trên vai khoác hờ một tấm áo choàng da chồn, thân thể như ngọc, mũ quan cao ngất, mặt mày đều mang ý cười, đảo mắt liền nhìn thấy Ngôn Băng Vân đang thấy kinh đứng trên đống tuyết trong viện.

Nha hoàn sau lưng hắn vẫn còn đang phàn nàn, nói vị lão đại nhân kia cũng quá vô lễ rồi, sao có thể nôn lên người Vương gia. Đoan Vương lại giơ tay lên ra hiệu nàng không được nói nữa.

"Ngươi là ai, vì sao lại tới nội viện?"

Người thiếu niên đứng trên đống tuyết gương mặt lạnh lùng, lại không chịu nói chuyện. Nghĩ là do người này đã đứng trong đống tuyết hồi lâu, ngay cả lông mày cũng đều đang treo một tầng tuyết. Đoan Vương đến gần hai bước, thấy y ăn mặc thanh đơn giản bác, vừa nhìn cũng đã hiểu được mấy phần. Chắc là hiện tại hắn đã tân quý, hạ nhân trong phủ liền bắt đầu ra vẻ kiêu căng rồi.

Đoan Vương cười với y: "Ngươi lạc đường sao? Không cần ngại đâu, nội viện của ta không có nữ quyến, không cần kiêng kị gì cả. Ngươi là từ nhà nào đến?"

Cổ họng người thiếu niên đảo một vòng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: "Ta họ Ngôn."

Đại khái là vì quá lạnh, hoặc cũng có thể là vì căng thẳng, thanh âm của y phát ra có sự run rẩy khó thấy.

Đầu của Đoan Vương có hơi lâng lâng. Ngôn? Hay là Nghiêm? Hắn nghĩ không ra. Lương Thiệu từng đưa danh sách cho hắn nhưng hiện tại hắn đã uống quá nhiều. Đoan Vương chỉ dùng nửa khắc để quên hết những việc này đi, sau đó đưa tay cởi áo choàng da chồn trên người xuống, khoác lên vai chàng thiếu niên ấy.

"Đừng ở đây chịu lạnh nữa, đến bên kia uống hai chén đi."

Trên mặt thiếu niên kinh ngạc vạn phần: "Điện hạ...!"

Nhưng Đoan Vương chỉ cười trừ, quay người rời đi. Hắn không sợ lạnh, đã uống rất nhiều rượu như vậy rồi, uống đến nỗi toàn thân phát nhiệt, vừa đúng lúc có thể cởi áo ra cho bớt nóng. Khi đó võ công của hắn đã được luyện đến độ khó đạt được, uống nhiều rượu như vậy cũng cần hai tuần để thanh tỉnh. Nhưng Đoan Vương vẫn đang say, say đến nỗi quên hết tất cả, không thấy được đằng sau phồn hoa chiêu gấm náo nhiệt đã ân ẩn lộ ra lưỡi đao thanh mang.

Tạ Doãn sớm đã không còn nhớ chuyện này, nghe Ngôn Băng Vân nhắc lại, hắn cũng chỉ lắc đầu cười khổ đáp: "Còn có chuyện này à, ta thật sự không nhớ rõ."

"Ngày đó có rất nhiều chuyện, ta đều không nhớ rõ nữa rồi..."

Tạ Doãn nhớ kỹ tấm thiệp lạnh như băng của Lương Thiệu.

Bách quan đến chúc, đế sư Lương Thiệu lại không chịu tới. Vẫn là bởi vì năm trước Đoan Vương dâng sớ, tấu sớ luận đến chuyện chinh phạt đánh Bắc. Bệ hạ đã do dự rất lâu, chưa dám nói chiến hay không chiến, Lương Thiệu lại giận tím mặt, khiển trách Đoan Vương tuổi nhỏ cuồng vọng. Sau khi Nam triều một trận đắc thắng, điều mà bọn họ cần chính là khoảng trống để nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí, chứ không không phải tiếp tục vùi mình vào khổ chiến trong vũng bùn lầy lội, bóc lột dân chúng đến tận xương tủy.

Thế nhưng Đoan Vương không hiểu đạo lý này, không ngừng tranh chấp với Lương Thiệu trên điện. Cuối cùng đế sư đành phẩy tay áo bỏ đi, mà ánh mắt của Bệ hạ khi đó sâu không lường được.

Tạ Doãn cũng nhớ Đại hoàng tử và Tam hoàng tử ngày đó.

Sau ngày hôm ấy, hắn từng vô số lần hồi tưởng lại mỗi hành động của hai vị Hoàng tử, mỗi một câu nói, tìm mỗi một ý đồ trên người họ. Đại hoàng tử cao ngạo lại ghen tỵ, sự ghen ghét đối với Đoan Vương đều hiện rõ trên mặt. Mặc dù có tới bữa tiệc nhưng rất không tình nguyện, sau đó rời đi cũng khá sớm. Thế nên chỉ còn lại Tam hoàng tử. Một hài tử mười hai tuổi cũng sẽ hạ thủ tàn ác như vậy sao?

Những sự tình này đã quấn chân Tạ Doãn quá chặt, khiến hắn sớm đã quên đi người thiếu niên đứng trên đống tuyết khi ấy, thậm chí ngay cả diện mạo của các lão thần hôm đó đứng bên cạnh hắn hắn cũng mơ hồ không nhớ rõ, kí ức còn lại cũng chỉ còn nỗi đau đớn cùng sự khô cạn thiêu đốt trong bóng tối —— cũng thật nực cười, Thấu Cốt Thanh chí âm chí hàn, thiên hạ vô song, nhưng người thật sự trúng Thấu Cốt Thanh lại khắc sâu nhất cảm giác bị thiêu đốt.

Có lẽ là đã từng cho người khác tấm áo da chồn, hoặc cũng có lẽ là không. Năm đó Đoan Vương xuân phong đắc ý, vương vị xa hoa, vàng nhiều như đất, chỉ là một tấm áo da chồn thôi, đã cho rồi cũng liền quên đi.

Chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn còn nhớ.

Tạ Doãn ôm eo Ngôn Băng Vân, thân dưới đè lên đùi Ngôn Băng Vân. Toàn thân người này đều lạnh buốt, duy chỉ có nơi đó là còn nóng. Ngôn Băng Vân bị hắn hôn đến nỗi thở không ra hơi, hổn hển giống như vô cùng khát rồi, lại cọ lên địa phương nóng nhất trên người hắn, nói khẽ: "Quên thì quên... Ưm... Quên cũng tốt..."

"Ngươi đã nhớ ta như vậy, vì sao lúc ở trên sông Tẩy Mặc không nhận ra ta?"

"Ta... ưm!" Ngôn Băng Vân thở hổn hển hai lần, bị Tạ Doãn sờ từ lưng trượt xuống địa phương không được đụng tới kia, thân thể y cơ hồ hóa thành một vũng nước, "Lần đầu gặp ngươi ta đã sinh nghi... Chỉ là..."

Chỉ là Tạ Doãn bệnh nặng kéo dài đã nhiều năm, lại gặp hắn từ khi còn là thiếu niên đến khi gặp lại đã từ nam nhân trưởng thành, dung mạo cũng sớm đã có sự thay đổi lớn. Năm đó vội vàng gặp mặt, trong lòng Ngôn Băng Vân cũng bắt đầu hoài nghi, cũng là đến khi thấy hắn dùng Thôi Vân Chưởng mới dám xác nhận.

"Ta lúc mười sáu tuổi càng đẹp hơn đúng không?" Tạ Doãn trêu chọc y, "Ngôn đại nhân cũng đừng ghét bỏ a."

"Sao có thể..."

Tay của Tạ Doãn thuận theo eo của y mò xuống, vừa chạm vào y đã lạnh đến co lại. Tạ Doãn lập tức thu tay về, lại ngậm lấy môi y, Ngôn Băng Vân nắm tay hắn, đặt lên ngực mình: "Ngươi không cần bận tâm đến ta như vậy."

"Ngươi không hiểu lòng ta sao?" Thanh âm của Tạ Doãn khàn đặc, chân thành khó thấy, "Ta thích ngươi, đương nhiên phải lo cho ngươi rồi."

Ngôn Băng Vân nghe vậy liền sững sờ, sau đó đột nhiên vội vàng trực tiếp đưa tay cởi tiết khố của Tạ Doãn. Cổ họng của Tạ Doãn nặng nề hừ nhẹ một tiếng, một tay nâng bắp đùi của y, ngón tay cơ hồ bóp mạnh để lại dấu vết: "Đừng nóng vội, ngươi sẽ bị thương mất."

Toàn thân Ngôn Băng Vân run rẩy dữ dội, run giọng nói: "Ta không sợ."

"Ta biết là ngươi không sợ đau, không sợ chết." Tạ Doãn để Ngôn Băn Vân ngồi lên đùi hắn, hôn lên ngực y. Môi của hắn cũng lạnh, đầu lưỡi vẫn còn mấy phần ấm áp, khiến cho đầu ngực Ngôn Băng Vân dựng thẳng, hồng diễm hiện trên làn da trắng như tuyết của y. Trong xe ngựa cơ hồ không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng lọt vào, Tạ Doãn lại cảm thấy màu đỏ ấy đỏ đến chói mắt, bên cạnh chính là vết thương bị bỏng do sắt nóng đã kết vảy, cũng là màu đỏ chói mắt. Tạ Doãn ngơ ngác một lúc, lại hôn lên vết thương của y, Ngôn Băng Vân nhất thời rên lên một tiếng, cũng không biết là vì đau hay là vì không nhịn được, muốn giãy giụa hai lần nhưng lại bị Tạ Doãn gắt gao ôm vào ngực.

"Ngoan... Không đau." Tạ Doãn hôn lên vết thương trên ngực y, nhẹ giọng thì thầm dỗ y, "Ta không muốn để ngươi chịu đau thêm một chút nào nữa."

Lồng ngực của Ngôn Băng Vân giống như đột nhiên thắt lại, y hít sâu một hơi, trong giọng nói thâm chí còn mang theo tiếng khóc: "Điện hạ..."

"Đã nói là đừng gọi ta là Điện hạ nữa." Ngón tay của Tạ Doãn cực kì cẩn thận tiến vào hậu huyệt, lại ngửa cổ tìm môi của Ngôn Băng Vân, "Gọi một tiếng, hôn một cái..."

Ngôn Băng Vân nhếch môi, hai tay của y ôm khuôn mặt của Tạ Doãn, một giọt nước mắt ấm áp rơi trên gương mặt của Tạ Doãn.

"Ta không xứng..." Y khẽ lắc đầu, "Ngươi đừng đối tốt với ta như vậy, ta không xứng..."

Y chưa từng sợ lạnh sao? Trong lòng Ngôn Băng Vân như muốn sụp đổ. Đứng trong đống tuyết kì thật đã sớm không cảm nhận được cái lạnh. Nhưng áo choàng da chồn rất ấm, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Đoan Vương. Không có mùi rượu, chỉ có mùi hương ấm áp dễ ngửi, thanh lãnh bao trùm chàng thiếu niên Ngôn Băng Vân.

Ngón tay tê dại dần dần ấm lên, huyết dịch nhanh chóng chạy về, mang đến cảm giác nhoi nhói.

Khi ấy Ngôn Băng Vân liền hiểu ra, cái lạnh không gây thương tổn đến người khác, nhưng một chút ấm áp lại có thể lăng trì người ta.

Y chạm vào bình sứ nho nhỏ trong tay áo, lại nghĩ tới lão sư của mình.

Vì sao Bệ hạ nhất định phải diệt trừ Đoan Vương? Y nghĩ mãi cũng không nghĩ ra. Đoan Vương liều lĩnh, Bệ hạ có thể khiển trách, có thể phạt bổng lộc, có thể lạnh nhạt với hắn, vì sao nhất định phải để hắn chết?

Ánh mắt của Trần Bình Bình rất lạnh.

Vân nhi. Ông vẫn luôn gọi môn sinh của mình thân mật như vậy, nhưng chưa từng mang theo chút tình cảm nào. Đoan Vương hiện giờ đã thành người hữu tâm trong tay nắm một cây đao, nếu như không can thiệp, xã tắc sẽ lâm nguy. Trong mắt của bọn họ đã sớm không còn Bệ hạ nữa, con hiểu không?

Ngôn Băng Vân hiểu. Cho dù có là "thế hệ Hoàng Đế" cũng là chủ tâm cốt của Nam triều. Giang sơn không ổn định, không thể để có người lợi dụng quyền lực của Đoan Vương để làm loạn nữa.

Vân nhi, Nam triều không dung được Đoan Vương. Đây chính là lòng trung thành vì nước của ngươi.

Đồ nhi đã hiểu. Y hành lễ với Trần Bình Bình, quay người cáo lui.

Trần Bình Bình lại gọi y, Vân nhi.

Sau khi việc này kết thúc, con hãy đến Bắc đô. Đến bên cạnh Tào Trọng Côn đi.

Toàn thân Ngôn Băng Vân kịch liệt chấn động, quay đầu sốt ruột thoáng nhìn qua lão sư của mình.

Trần Bình Bình nở nụ cười, đột nhiên nói với y như một trưởng giả hiền hòa.

Không phải con vẫn luôn muốn đến Bắc đô, báo thù cho cha sao? Mạng lưới tình báo của Bắc triều đã chuẩn bị xong, ta muốn một người đáng tin đến tiếp nhận.

Trần Bình Bình nhìn y. Đi đi. Ta chỉ tin được con.

Ngôn Băng Vân đau đớn không thở nổi, như một người đuối nước nắm lấy được khúc gỗ nổi cứu mạng, gắt gao nắm lấy vai Tạ Doãn. Nước mắt của y lẳng lặng lại mãnh liệt rơi trên cổ Tạ Doãn. Tạ Doãn không nghĩ tới rằng y sẽ khóc, khẩn trương dừng lại. Y lại ưỡn eo ra, giọng nói đều ngắt quãng bối rối: "Đừng dừng lại... Ngươi dùng lực đi..."

Tạ Doãn khắc chế nâng bắp đùi của y, gân xanh trên cổ hiện ra: "Ngươi đừng nháo nữa... Ngôn Băng Vân!"

"Không sao." Ngôn Băng Vân hôn lên trán hắn, thái dương, mi mắt và chóp mũi Tạ Doãn, "Ngươi muốn làm gì với ta cũng được. Điện hạ... Điện hạ. Ta nợ ngươi."

Tạ Doãn hung hăng ưỡn eo một cái, khiến Ngôn Băng Vân càng thở gấp hơn.

"Ngươi nợ ta cái gì?"

"Ta nợ ngươi... Một chén rượu."

Thời điểm hạ nhân đưa áo choàng da chồn tới, Đoan Vương đã đích thân ngăn Tam hoàng tử tuổi nhỏ không được uống rượu. Các lão thần đều đã giải tán, chỉ còn lại đám con cháu thế gia hò hét ầm ĩ vây quanh Đoan Vương. Tấm áo da chồn kia được gấp lại tỉ mỉ đặt vào khay, bên cạnh còn đặt một chén rượu.

Hạ nhân nói là vị công tử họ Ngôn trả lại, đa tạ Đoan Vương điện hạ, kính Đoan Vương điện hạ thiên thu, lại dập đầu một bái.

Đoan Vương cười lên, mơ hồ nhớ tới đã xảy ra chuyện gì. Hắn ngẩng đầu nhìn, loáng thoáng thấy ngoài phòng có một người đứng đó không chịu tiến vào, đứng trong đống tuyết, gầy đến mức phảng phất chỉ còn một mảnh cô ảnh.

Cô ảnh xa xa kia lạy hắn một lạy.

Đoan Vương cầm chén rượu lên, giơ lên về phía y, xem như nhận tình ý.

Sau đó uống một hơi cạn sạch.

Ngôn Băng Vân vội vàng nắm tay Tạ Doãn một cách loạn xạ. Tạ Doãn khẽ rên lên một tiếng, gấp gáp đứng lên mấy lần, cũng không nhịn được.

Chẳng biết một đám mây đen đã bay đến từ lúc nào, ánh trăng sáng đều đã bị che khuất. Xe ngựa triệt để rơi vào một mảng tối đen, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của hai người cùng tiếng tim đập như nhịp sấm vang bên tai.

Tạ Doãn vội vã nắm lấy chăn lông bên cạnh đắp lên thân thể trần trụi của Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân giống như mất toàn bộ sức lực, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, ôm cổ Tạ Doãn không chịu buông tay.

Y đang khóc, không có âm thanh, nhưng nước mắt rất ấm áp. Rơi trên thân Tạ Doãn gần như phát bỏng.

"Tam ca..." Thanh âm của y cực nhỏ gọi hắn một câu, giống như một con mèo nhỏ bị thương, khiến cho tim của Tạ Doãn kịch liệt đau nhức. "Là ta..."

"Ngươi năm đó hạ Thấu Cốt Thanh với ngươi, là ta."

- -----------------------------

Đáng lẽ tôi đang thất tình vì tình đầu Jihoo của tôi đi lấy vợ rồi =))))Nhưng mà chương này cũng bắt đầu ngược nên up cho mọi người buồn chung =)))