[BJYX] Đoạn Nhạn Thanh

Chương 8



Người Bắc Lương thượng võ đi săn bắn từ trước đến nay luôn là chuyện đại sự, liên quan đến nghi thức tế lễ cuối năm. Tất cả con vật dùng để hiếu kính trong thờ cúng tổ tiên bao gồm tam sinh hươu, nai, hoẵng đều phải do đích thân hoàng đế săn được, đây chính là quy củ thái tổ truyền lại cho các đời sau.

Thế nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, con đàn cháu đống, cứ thế hệ sau lại kém hơn so với thế hệ trước, quy củ cũng có chút thay đổi. Nếu như hoàng đế đã cao tuổi, thì việc săn bắn này sẽ để các hoàng tử làm thay. Chuyện này không thể xem nhẹ, thế nên thường ngày hoàng đế vẫn luôn ám chỉ, bóng gió nhắc đến chuyện đi săn tam sinh*, việc này cũng mật thiết liên quan với vị trí Thái tử kia. Các huynh đệ bên cạnh, nếu không có can dự gì thì cũng không ai dám tranh giành trong chuyện săn bắn này.

*Tam sinh (三牲): Ba loại gia súc để cúng tế trong thời cổ đại, bao gồm: bò, dê, lợn (Gọi là đại tam sinh); Lợn, gà, cá (Gọi là tiểu tam sinh). Trong Đạo giáo Trung Quốc, hươu, nai, hoẵng được gọi là tam sinh chính (Nguồn: Baidu)

Theo lẽ đó, đây cũng không phải việc của Ngụy Vương. Hắn mỗi năm đi vây săn, đều mang theo cung tên hắc giao long Tiên đế ban thưởng, nói với Bệ hạ hắn đã lười biếng tới mức không kéo nổi cây cung của phụ vương nữa rồi, lại tỏ ra ghi nhớ hoàng ân bao la của Bệ hạ, sau đó đứng bên ngoài lều của vua làm vật trang trí.

Nhưng chuẩn bị thì vẫn cần phải chuẩn bị, đợi trong cung định ngày xong, Ngụy Vương phủ trên dưới tất bật vội vã thu xếp, đao cung lều bạt đều đủ cả. Bởi vì năm nay còn đưa theo cả Tiêu Chiến đi, Nhất Bác so với những lần trước để tâm hơn nhiều. Hắn căn dặn phải chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sưởi ấm, chỉ sợ cái người đến từ phương Nam này lúc nào đó sẽ lạnh chết.

Tiêu Chiến thấy bọn họ như muốn mang cả Ngụy Vương phủ theo, cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi thêm: "Ta nghe nói ở Bắc Lương vào núi săn thú, thời gian đều trên dưới một tháng, chúng ta cũng phải đi lâu như vậy sao?"

Nhất Bác nghe vậy liền cười: "Bệ hạ ngự giá, sao có thể nói đơn giản như vậy? Trong rừng rậm rạp hoang vu, ngộ nhỡ có kẻ nổi lên tâm tư bất chính, còn không phải sao? Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đi tới bãi săn thôi, nơi đó sớm đã có người sắp xếp ổn thỏa, rồi sẽ thả những con thú chuẩn bị sẵn ra trước. Hàn Vương sau đó sẽ săn được hươu nai, còn những người con khác của Bệ hạ thì có thể bắt được lợn rừng hay gì đó, còn với người thân là ta đây cùng lắm cũng chỉ săn được hai con thỏ, đều là làm bộ làm tịch cả, săn ba bốn ngày thì trở về thôi."

Tiêu Chiến: "Vậy ngươi đưa ta theo làm cái gì?"

Nhất Bác đứng bên cạnh giường, cầm hai bộ đồ săn giơ lên người Tiêu Chiến ướm đi ướm lại, nhìn thế nào cũng không thấy đẹp, hắn lắc lắc đầu rồi ném sang một bên, không chú tâm nói: "Để ngươi giúp ta săn thỏ."

Tiêu Chiến ngẩn ra, suýt chút nữa không thể tin vào tai mình: "Cái gì?"

Nhất Bác lại lấy ra thêm một bộ nữa, nhìn hài lòng rồi mới kêu nô tỳ thu gói vào hành lý của Thái tử, lúc này mới xoay người qua: "Năm ngoái ta ngay cả thỏ cũng không bắn trúng nên bị Bệ hạ quở trách, nói ta đã không có được tài năng như Tiên đế. Ngươi đã có bản lĩnh bách phát bách trúng như vậy, sao có thể không nhờ vả ngươi quan tâm ta thêm chứ?"

"Lần đi săn này đã trọn trúng ngày không có tuyết rơi, bãi săn bên đó cũng đã có người nhắc nhở quét dọn sạch sẽ tuyết đọng. Nhưng nếu vận may không tốt, lại chọn trúng ngày tuyết rơi lớn......" Hắn cười cười, giống như đang nhớ lại điều gì đó.

Tiêu Chiến hỏi: "Tuyết rơi lớn thì thế nào?"

Nhất Bác nhún vai: "Thì sẽ bị vây kín hết. Lúc ta còn nhỏ, có một lần cùng với phụ thân đi săn, ngày thứ ba ngoài trời tuyết rơi rất lớn, lúc tỉnh lại tuyết đã cao tới hơn nửa lều trại. Ngự giá bị cô lập mười ngày liền, phải điều động lực lượng lớn quân đội tới mới có thể làm thông thoáng đường."

Hắn miết viền áo choàng da cáo: "Khi đó ta còn quá nhỏ, bị nhốt như vậy thực sự rất nhàm chán, cha đã trực tiếp dạy ta bắn cung...... Ta săn được một con cáo bạc, dâng tặng cho tổ phụ, tổ phụ vô cùng vui vẻ. Cáo bạc ẩn núp trong tuyết, là thứ khó phát hiện ra nhất. Tổ phụ khen ta có đôi mắt chim ưng, còn cầm đao tự tay dạy ta làm thế nào lột da cáo, sau đó lại mang da ban thưởng cho ta......"

*Cáo bạc(银狐): Còn gọi là cáo bạc đen, hay huyền hồ. Sở dĩ đặt tên như vậy vì lông của loài này có một số sợi màu trắng, trong khi rễ và ngọn của những sợi khác có màu đen, và phần giữa của lông kim có màu trắng bạc. Chúng có nguồn gốc từ đông Siberia ở bắc Bắc Mỹ, nó là một loài cáo đỏ đột biến trong điều kiện tự nhiên hoang dã. Do đó, hình dáng và ngoại hình của nó giống như cáo đỏ, nhưng màu lông rất khác. (Nguồn: Baidu)

Tiêu Chiến khẽ nhìn sang, nhìn thấy hắn vẫn đang vuốt ve áo choàng, da cáo bạc chất lượng thượng hạng, dưới bàn tay hắn trơn bóng như ngọc, một vết chai cũng không có. Trong lòng y không khỏi thở dài, một đôi tay sống trong nhung lụa, bất kì người nào đã từng dày công khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung đều không thể có đôi tay như vậy.

Vốn dĩ cũng là một người được kỳ vọng rất lớn, phải giương cung tiễn xạ. Thế nhưng hôm nay cũng chỉ có thể ẩn mình kéo không nổi một cái cung tên, làm một người nhàn rỗi vô dụng.

Nhất Bác thấy y xuất thần, lại đặt chiếc áo choàng dài kia lên tấm bình phong, một tay đưa ra trước mặt y huơ huơ: "Nghĩ cái gì vậy?" Tiêu Chiến giữ lấy bàn tay đang làm loạn trước mặt mình, để qua một bên, thuận miệng nói: "Đang nghĩ ngươi làm sao lại không săn nổi thỏ?"

"Hửm?"

Tiêu Chiến thần sắc thản nhiên đáp: "Ngươi muốn bắt liền bắt được. Đừng nói bậy, rốt cuộc ngươi muốn đưa ta theo làm gì?" Nhất Bác thở dài một hơi, "Muốn nghe lời thật lòng?"

"Nói."

Người nọ đột nhiên sáp đến lại gần, thần sắc trên mặt như cười như không. Tiêu Chiến theo bản năng lùi lại về phía sau, vừa vặn bị Nhất Bác thuận thế bổ nhào về phía trước, ấn người y xuống giường.

"Từ kinh thành đến ngọn núi phía tây cũng phải mất hai ngày đi bộ, cả đi cả về là bốn ngày. Chưa hết, săn bắn ở đó lại mất thêm bốn ngày nữa, ít nhất cũng phải ra ngoài đến tám ngày......"

Hắn nói liến thoắng một hồi, cũng không biết là dự tính làm cái gì. Tiêu Chiến nghe đến mức lông mày cũng chau lại. Vừa muốn xen vào, hắn liền giống như đạt được kỳ vọng, đột ngột đặt một nụ hôn lên môi y. Tiêu Chiến quả nhiên bị làm cho choáng váng đầu óc, quên mất bản thân định nói gì.

Nhất Bác lúc này mới nói tiếp: "Nếu không cẩn thận gặp tuyết lớn, mười ngày nửa tháng cũng chưa thể quay về, ta sợ ngươi nhớ ta sinh bệnh, như thế chẳng phải sẽ khiến ta đau lòng chết đi được sao?"

Tiêu Chiến nhất thời nghẹn họng, không biết phải đáp lại thế nào.

Ngụy Vương này tính tình phóng đãng, ba phần là bày ra bộ dạng này cho Bệ hạ xem, bảy phần là sự thật. Đến giờ phút này hắn một mực cưng chiều Nam Du Thái tử, đã cưng chiều tới mức tất cả mọi người đều biết. Vì để Thái tử yên tâm, Ngụy Vương thậm chí còn đặc biệt nhờ Lý thị lang tìm đến một đầu bếp người Nam Du, chỉ để giải tỏa nỗi nhớ quê nhà của y. Trong khuê phòng cũng bằng lòng chiều theo ý y, nếu như Tiêu Chiến không vui, hắn lập tức dỗ dành, làm mọi cách khiến y vui vẻ, lời nói như mật ngọt rót vào tai. Ngày thường đều cứ dây dưa qua lại như vậy khiến bọn nô tỳ nhìn vào mặt cũng đỏ cả lên.

Duy chỉ có Tiêu Chiến tự mình ghi nhớ con người thực sự của Ngụy Vương, hắn từng trói tay y lại, lạnh lùng kề sát bên tai y mà nói, tính mạng của hắn là do hắn quyết định, mà tính mạng của y cũng là do hắn quyết định. Lúc nào cũng ung dung thản nhiên, nhưng lại nắm trọn tất cả trong tay, sau đó bày ra dáng vẻ thờ ơ phóng đãng, khiến tất cả mọi người quên mất ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi đao tồn tại trong con mắt hắn.

Tiêu Chiến thậm chí còn hơi sợ, càng chưa từng tin tưởng những lời đường mật kia.

Nhưng không biết vì sao, giờ khắc này trái tim y lại lỡ mất một nhịp, những lời mỉa mai chế giễu đều quên sạch sành sanh, chỉ nhìn thấy ánh nến chập chờn đong đưa trong con mắt của người nọ. Hình như mỗi lần khi hắn nhìn y, trong ánh mắt đều hiện lên tia sáng xán lạn như vậy.

Tiêu Chiến như bị ma xui quỷ khiến, ngẩng đầu lên, cực kỳ nhẹ nhàng cọ sát bên môi Nhất Bác. Đây cũng không phải là hôn, quá nhẹ rồi, chỉ là da thịt hơi đụng chạm một chút, y liền cấp tốc rút về. Nhìn ánh mắt của Nhất Bác cứ như y vừa phạm phải một việc sai trái.

Sau đó y mới phản ứng kịp chuyện vừa xảy ra, đẩy người bên mình ra: "Lại ăn nói linh tinh.....!"

Thị nữ thu xếp hành lý ổn thỏa xong, vừa vặn đúng lúc tiến vào định hầu hạ Thái tử rửa mặt súc miệng. Mới bước chân đến cửa liền nghe thấy bên trong phát ra tiếng động lớn. Qua tấm bình phong ngăn cách có thể nhìn thấy hai thân ảnh đang quấn lại một chỗ với nhau, tiếng thở gấp gáp truyền đến, âm thanh mây mưa vần vũ cùng lúc vang lên với tiếng rên rỉ mềm mại vô thức của Tiêu Chiến, nô tỳ ngay tức khắc đỏ mặt.

Nàng ta nhanh chóng lui ra ngoài, không để lại tiếng động thừa thãi, thuận tay đóng cửa phòng lại, biết rằng đêm nay không cần phải hầu hạ nữa rồi.

Mấy ngày sau, Bắc Lương đế dẫn theo huynh đệ tôn thất tử ra khỏi thành đi săn, cả Tể tướng và Đại tướng quân cũng dẫn theo binh mã đồng hành. Một đoàn người khí thế hừng hực kéo đến trường săn. Ở đó sớm đã có nô dịch dọn dẹp sạch sẽ, các tướng sĩ đi cùng lập tức đi vào rừng trước, đảm bảo không phát hiện người lạ liền thả bọn thú rừng đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.

Bắc Lương đế không lên ngựa mà tự mình ngồi tại trong lều dành cho vua, cùng mấy người Tể tướng uống rượu mua vui. Ngụy Vương đưa Thái tử hướng về phía Bắc Lương đế hành lễ xong liền đi ra. Đợi một lúc thì thấy Hàn vương và Tề vương phóng ngựa như bay, bắt đầu cuộc săn thú rừng, lúc này hắn mới lên ngựa.

Ngày thứ nhất kết thúc, tất cả mọi người đều có thu hoạch, quả nhiên mọi việc diễn ra đúng như lời Nhất Bác nói trước kia, người có thân phận thế nào thì sẽ săn loại thú tương ứng như thế, không hề xảy ra hỗn loạn hay tranh giành nhau. Ngoài con nai mà Hàn vương săn, được dâng tặng cho Hoàng đế thì những chim muông thú rừng săn được khác đều mang đi nướng cả.

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, thấy hắn lấy ra một con thỏ xám đáng thương, tất cả mọi người đều không nhịn được cười rộ lên. Sở vương là người nhỏ tuổi nhất, ngay lúc đó nhảy dựng dậy chỉ vào hắn, đối diện với Bắc Lương đế nói: "Phụ hoàng! Thỏ này vốn dĩ không phải do Bác ca ca săn được, mà do vị Thái tử bên cạnh huynh ấy săn! Ta đều trông thấy cả rồi, hai người bọn họ cưỡi chung một con ngựa quay trở về! Bọn họ còn......"

Sở vương dường như còn muốn nói thêm gì nữa, vị hoàng tử bên cạnh đoán được chắc chắn Sở vương đã chứng kiến được cảnh tượng khó nói gì rồi, tiện thể cầm chân thỏ nướng lên nhét vào miệng Sở vương.

Tiêu Chiến mặt đỏ tía tai, bọn họ lúc quay trở lại quả thực đã ngồi chung một ngựa, Ngụy Vương ôm lấy thắt lưng y, hai tay giữ lấy má y bắt y phải quay qua hôn hắn. Vốn dĩ cho rằng ở trong rừng rậm sẽ không có người nhìn thấy, không ngờ suýt chút nữa thì bị đứa trẻ này nói toạc ra.

Nhất Bác ngược lại vô cùng ung dung, vẻ mặt như không có chuyện gì đáng kể, còn hướng về phía Sở vương chớp mắt vô tội.

Đám Hoàng tử đều cười thầm, Bắc Lương đế cũng cười theo, đôi mắt như chim ưng chuyển từ phía hắn lên người Tiêu Chiến, một lúc sau mới nói: "Thái tử đến Ngụy Vương phủ, tất cả đều tốt chứ?"

Tiêu Chiến đứng dậy, cẩn thận hành lễ, "Đa tạ Bệ hạ quan tâm, thần......" Ngụy Vương đột nhiên chen vào: "Thái tử cùng thần tâm đầu ý hợp, mọi việc đều rất tốt."

"Tâm đầu ý hợp" bốn chữ này vừa thốt ra, lập tức khiến xung quanh nổi lên tiếng nói cười xấu xa. Bắc Lương đế sắc mặt không thay đổi, hàng lông mày hơi động đậy, không nhìn rõ hỷ nộ.

Trần vương mới vừa rồi nhét miếng đùi thỏ vào miệng đệ đệ lên tiếng: "Bác ca ca nói những lời này nghĩa là sao......"

Ngụy Vương ngoảnh đầu lại nhìn gã, bên môi tràn ngập ý cười: "Ta nghe nói, Trần vương sau khi thu nạp Quận chúa của Nam Du, cũng như lấy được của quý, cả ngày náo loạn muốn lập làm chính phi. Thiết nghĩ Trần vương phải là người hiểu tâm tư của ta nhất mới phải, mỹ nhân đất Thục, quả thực khiến người ta tâm động tình say......"

Trần vương lập tức phản bác: "Hai chuyện này không giống nhau! Đó là ta......"

"Thế nào lại không giống nhau? Quận chúa cũng được, Thái tử cũng tốt, đã đến Bắc Lương rồi, thì đều chính là người Bắc Lương ta." Nhất Bác khẽ cười, nhìn Bắc Lương đế, "Bệ hạ, người nói xem có đúng không?"

Tiêu Chiến cúi đầu không nói gì, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền.

Y lúc này đã hiểu ra mục đích thực sự mà Ngụy Vương muốn đưa mình đến trường săn là gì, chính là vì thời khắc này, tại đây, ngay trước mặt Bắc Lương đế, trước mặt tất cả các Hoàng tử, cùng toàn bộ quyền thần của Bắc Lương, y phải biểu đạt lòng trung thành của chính mình, y phải hoàn toàn trở thành một người Bắc Lương. Có như vậy, Bệ hạ mới loại bỏ cảnh giác với y. Mà loại bỏ cảnh giác với y, cũng đồng nghĩa với việc loại bỏ cảnh giác với Ngụy Vương. Như thế, y mới có thể chân chính có cơ hội thực hiện lời hứa của chính mình.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê tê đau nhức quen thuộc, y cuối cùng vẫn cưỡng ép bản thân ngẩng đầu lên, cười một tiếng: "Thần......Sớm đã không phải là Thái tử nữa, Bệ hạ vẫn là gọi tên họ của thần thì hơn."

Bắc Lương đế quan sát y một lúc, bỗng cười lên một tràng giòn rã: "Tốt lắm! Nào, rót cho Tiêu ái khanh một ly rượu! Tiêu khanh chính là con cháu dòng dõi hoàng tộc, cũng không thể đối đãi tệ bạc được. Tể tướng, đợi mọi người quay trở về, phong cho Tiêu ái khanh một chức hầu tước đi, cũng ban cho y bổng lộc nếm thử mỹ thực của Bắc Lương, an tâm làm thần quan của Bắc Lương ta."

Tể tướng cười nói: "Bệ hạ nhân hậu."

Tiêu Chiến cũng cúi đầu: "Tạ...... Bệ hạ nhân hậu!"

Bữa tiệc kết thúc, mọi người đều tự mình cưỡi ngựa quay về lều, Tiêu Chiến cũng không đợi Ngụy Vương, tự mình leo lên ngựa, vung roi lên lập tức đi về phía xa. Nhất Bác ở phía sau y lên ngựa, dường như đoán được trong lòng y không mấy vui vẻ, nên cũng không đuổi theo.

Không lâu sau Tiêu Chiến đã chạy tới bên bìa rừng, sắc trời cũng đã muộn, cảnh chiều hôm mập mờ ảm đạm. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy buồn phiền bao trọn lấy lồng ngực, làm thế nào cũng không giải tỏa ra được. Y cũng không vung roi thúc ngựa nữa, tùy ý để ngựa đi chậm lại. Y lẻ loi một mình ở đó, từ từ ngước nhìn hoàng hôn buông xuống, nghiền ngẫm nỗi nhục nhã của bản thân.

Vào lúc này, một âm thanh già nua đột nhiên từ trong rừng rậm truyền tới: "Điện hạ....Điện hạ, có phải là người không!"

Tiêu Chiến mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh quần áo rách rưới chạy vội tới, lập tức quỳ xuống phía trước ngựa của y, ngẩng mặt lên lại gọi một lần nữa: "Điện hạ!"

"Hoài Dương hầu?" Tiêu Chiến sửng sốt, y đã nhận ra gương mặt này. Đây vốn dĩ là đường đệ của Nam Du đế, trước đây bị bắt tới phương Bắc, mới chỉ vẻn vẹn có vài tháng không gặp, đã thành ra bộ dạng này. Tiêu Chiến vội vàng xuống ngựa, muốn đỡ người kia đứng dậy, nhưng hắn ta chỉ quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Tiêu Chiến, vừa khóc vừa nói: "Lão thần còn tưởng rằng sẽ không còn gặp được Điện hạ nữa!"

Hắn ta khóc rất thương tâm, cứ mỗi một tiếng Điện hạ vang lên lại khơi dậy nỗi bất bình trong lòng y. Trong giây lát, cảm xúc của y đan xen lẫn lộn, nghẹn ngào không thốt lên lời, mãi sau mới hỏi lại: "Hoàng thúc sao lại ở đây?"

Hoài Dương hầu cũng không chịu đứng lên, khóc lóc kể lể: "Chúng ta đều bị tống đến khu vực săn bắn làm lao dịch." Tiêu Chiến nghe xong, trong lòng càng thêm khó chịu: "Các ngươi? Còn có ai nữa?"

Lời còn chưa dứt, đã thấy nhiều bóng người từ trong rừng rậm tiến tới, Tiêu Chiến nhìn về phía đó, đây đều là họ hàng thân thuộc, còn có cả người nhà của Hoài Dương hầu. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Chiến, đều tới tấp lại gần, miệng hô Điện hạ, khóc thút thít không ngừng.

Hoài Dương hầu đã không còn được xem là người thân nữa, thế nên những người họ hàng kia, tự nhiên cũng sẽ không nhận được sự đối đãi tử tế từ Bắc Lương. Tiêu Chiến không đành lòng nhìn đối phương trên người không mặc áo ấm, cứ như vậy mà quỳ trên nền tuyết, ngay lập tức đem áo choàng trên người mình cởi ra, khoác lên người cho. Hoài Dương hầu cũng không chịu, vẫn cứ quỳ ở đó, không ngừng dập đầu: "Điện hạ! Có thể gặp được người một lần, lão thần chết cũng không hối tiếc!"

Tiêu Chiến: "Hoàng thúc...... Ta......"

Những người còn lại cũng khóc: "Điện hạ, khi nào người có thể đưa chúng ta về nhà?"

Tiêu Chiến như gặp sét đánh ngang tai, đứng như trời trồng, nhịp tim đập mạnh dữ dội, hết lần này đến lần khác: "Về nhà......"

Hoài Dương hầu: "Không, chúng thần dù có mai cốt tha hương cũng không luyến tiếc, Điện hạ chớ nên vì việc này mà muộn sầu. Lão thần chỉ chờ mong một ngày, Điện hạ có thể trở về Đại Du, dẫn binh lính tới rửa sạch nỗi nhục cho đất nước! Tính mạng của Lão thần chỉ như tang ma không hơn, linh hồn ngày ngày đều sẽ hướng về phương Nam......!"

Một câu nói của hắn như đâm trúng nguyện vọng của tất cả mọi người nơi ở đây. Những người này ngày ngày khắc khổ làm lao dịch tại trường săn, không thấy mặt trời. Ngày nhớ đêm mong, cũng chỉ còn lại tâm nguyện dẫn quân tiến Bắc, rửa sạch nỗi nhục nước nhà. Mà Tiêu Chiến như là hy vọng duy nhất của bọn họ, lúc này lại xuất hiện trước mắt, bảo bọn họ làm sao có thể kiềm chế được? Ngay tức khắc, tất cả mọi người cùng theo Hoài Dương hầu quỳ xuống, hận không thể mang tim gan của mình móc ra, lấy máu hóa thành thiên binh từ trên trời rơi xuống, cùng Tiêu Chiến san bằng Bắc Lương.

Tiêu Chiến vội vàng thốt lên: "Hoàng thúc...... Chư vị...... Trước tiên đứng dậy đã, đứng dậy rồi nói......"

Mọi người khóc đến động lòng, mặc sức phát tiết ra những ấm ức đau khổ mà suốt bao ngày tháng phải chịu đựng, không có ai nhìn thấy ở phía khác của khu rừng, đã loáng thoáng xuất hiện những đốm sáng của bó đuốc, xếp thành hàng rồng rắn đang đi tới.

Tiêu Chiến trong lòng đột nhiên căng thẳng, cảm thấy có gì đó không ổn vội giục Hoài Dương hầu: "Hoàng thúc, đi mau...... Mau dẫn mọi người rời khỏi đây!"

Hoài Dương hầu hét to một tiếng: "Ngô Vương ------!"

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén phá tan không gian yên tĩnh, âm thanh sắc nhọn vang lên rất gần bên tai, sau đó "phụp" một cái dừng lại ở trong cơ thể Hoài Dương hầu. Hoài Dương hầu cả kinh mở to hai mắt, cả người hướng về phía trước, ngã nhào vào ngực Tiêu Chiến.

Mọi người xung quanh lập tức nháo nhác tháo chạy tứ phía, giống như lũ thú rừng bị dọa cho sợ hãi, tán loạn chạy thục mạng.

Tiêu Chiến đứng tại chỗ, cánh tay còn chống đỡ lấy thân người Hoài Dương hầu, nhìn thấy trước mắt cách khoảng chừng năm mươi mét, một bóng người quen thuộc đang ngồi trên lưng ngựa. Cung tên Hắc giao long được hắn vững vàng khống chế trong tay, dây cung vẫn còn rung động chưa ngừng lại.

Y không thấy rõ ánh mắt của Ngụy Vương, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, thổi tan cả tia ấm áp cuối cùng trên người y.

Hoài Dương hầu ở bên tai y, nuốt xuống một ngụm hơi thở cuối cùng:

"Ngô Vương......"

(^^Hello, mình đã upload OST của Đoạn Nhạn Thanh rồi nha. Mọi người có thể đọc Fic rồi nghe nhạc nữa nè)