[BJYX] Gió Mặt Trời

Chương 16: Siglufjörður



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

30

Ăn mấy miếng thịt cừu khiến cả người nóng lên, hơn nữa Vương Nhất Bác lại là một đứa nhóc ngoan cố, không chịu đả thông tư tưởng khiến Tiêu Chiến khó chịu vô cùng.

Anh giúp bà cụ thu dọn bát đũa vào nhà bếp, đứng ở cửa hút thuốc, không để ý đến Vương Nhất Bác nữa. Xe của Arnarson và Servarson lại đi ngang nhà cũ, dừng lại hỏi bọn họ có muốn tham gia bữa tiệc ngoài trời trong làng vào buổi tối không.

"Đi!"

"Không đi!"

Hai câu trả lời gần như đồng thời vang lên.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến: "Vì sao không đi?"

Tiêu Chiến viện cớ ban ngày xem cá voi quá mệt, muốn nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác khuyên thế nào cũng vô dụng, dây dưa qua lại khiến cả hai đều có chút không vui.

Anh đã kiên quyết không đi, cậu không còn cách nào khác đành hậm hực lên xe của hai anh em.

Bữa tiệc là hoạt động truyền thống ngoài trời trong làng, hầu hết mọi người trong thôn đều tham gia. Do mẹ của Arnarson và Servarson đã lớn tuổi nên ở nhà xem tivi, âm thanh truyền hình mở tối đa. Tiêu Chiến nằm trên giường, lò sưởi âm tường phát ra tiếng tách tách khiến căn phòng cũ ấm áp lạ thường. Anh vốn dĩ không định ngủ sớm như vậy. Trên bàn học có kệ sách nhỏ, phía trên xếp một hàng sách cũ. Anh thuận tay rút một quyển, một mảnh giấy ố vàng rơi ra từ trong sách, bên trên có viết hai dòng tiếng Iceland nghiêng ngã, đọc không hiểu.

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo từ bữa tiệc cùng âm nhạc đậm chất Viking, nhịp trống dồn dập thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng reo hò. Âm thanh của Vương Nhất Bác hẳn là cũng ẩn trong đó.

Tiêu Chiến xoay người mấy lần, cuối cùng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ không sâu, còn để lại đèn cho Vương Nhất Bác. Thế nhưng lúc người kia trở lại, dù động tác rất khẽ vẫn đánh thức anh.

Tiêu Chiến ngồi dậy dụi dụi mắt: "Vương Nhất Bác, tiệc vui không?" Trong giọng anh còn mang vẻ buồn ngủ.

"Chơi vui lắm." Vương Nhất Bác giống như đứa trẻ nghịch ngợm tan học xong không muốn về nhà, trên người mang theo hơi lạnh cùng mùi rượu thoang thoảng, nhưng rất dễ chịu.

"Tiệc có gì?" Tiêu Chiến lại hỏi.

"Cũng là mấy hoạt động kia thôi, hát hò nhảy múa, chơi trò chơi, uống rượu."

"Ò."

"Ừm."

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục khiến bầu không khí có chút lúng túng.

Cụ bà choàng khăn đưa đến hai ly sữa cừu nóng. Vương Nhất Bác đi tắm, Tiêu Chiến để chân trần ra mở cửa, chân cọ vào tấm thảm cũ nhột nhạt vô cùng.

Sau khi cảm ơn bà cụ, anh đặt hai ly sữa lên bàn học, nhiệt độ rất nóng, xem ra đợi Vương Nhất Bác tắm xong là vừa đủ ấm.

Hai người đều chưa từng uống sữa cừu, đưa lên mũi ngửi thử thì có mùi khai khá nồng. Cả hai liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra biểu cảm không chắc chắn.

"Uống không?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói phải uống, do bà cụ đặc biệt tặng mà. Vương Nhất Bác cau mày: "Thứ này có thể uống hả?"

"Ít nhất cũng nên nếm thử một chút."

"Vậy anh thử trước đi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến ngửi thêm lần nữa: "Dựa vào đâu chứ? Cùng nhau thử."

"Em đếm 1, 2, 3..."

Hai người đồng thời đưa ly lên, bịt mũi nuốt một ngụm, sau đó cũng hầu như đồng thời tông cửa chạy ra nhà vệ sinh ở phòng khách nôn.

Hai cái đầu chụm lại ở bồn cầu, đụng một tiếng lớn, cùng đỡ trán bĩu môi nhìn nhau.

Vương Nhất Bác dùng vòi nước súc miệng liên tục: "Oẹ! Người Iceland đãi khách bằng món này sao?"

Biểu cảm của Tiêu Chiến cũng giống như vừa nhai cả trái chanh.

Sữa cừu quả thật là đồ tốt người Iceland dùng để đãi khách, nhưng uống không quen thì đành chịu thôi.

Sau khi trở về phòng ngủ, hai người ngồi xuống hai bên đầu giường, bắt đầu lo lắng không biết nên xử lý thế nào, hai ly to như vậy.

Qua một lúc sữa cừu nguội đi, mùi càng thêm khó ngửi, đứng cách xa một mét cũng có thể ngửi thấy. Vương Nhất Bác gãi gãi đầu: "Nhà vệ sinh ở phòng khách, không thể đổ trong đó."

"Ừ, không thể, bị bà cụ nhìn thấy sẽ rất thất lễ."

"Vậy phải làm sao?"

"Anh biết cách rồi, em qua đây."

Tiêu Chiến vẫn để chân trần giẫm lên thảm cũ, đến bên cửa sổ kéo rèm nhìn ra ngoài. Vương Nhất Bác cũng đi tới.

"Bên kia có bãi cỏ." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Em đi đi."

Vương Nhất Bác chỉ bậc cửa sổ: "Từ đây sao?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Thế là Vương Nhất Bác mặc áo len, trèo ra ngoài cửa sổ, đón lấy hai ly sữa Tiêu Chiến đưa, sau đó rón rén như tên trộm chạy đến bãi cỏ đổ sạch. Cuối cùng lại ở cùng một chiến tuyến, nếu không phải nhờ không quen uống sữa cừu, có lẽ chút khó xử nhỏ trước và sau bữa tiệc sẽ không hóa giải nhanh như vậy.

"Em thật giống học sinh xấu lén chạy ra ngoài phá phách vào giờ lên lớp." Tiêu Chiến cười nói.

"Anh không có phần sao?" Vương Nhất Bác cũng cười: "Hơn nữa, anh là chủ mưu đấy."

"Ai bảo em nghe lời anh như vậy, nói em đi em liền đi."

"Ngày mai em còn nghe lời anh nữa mới là lạ!"

"Được thôi, vậy ngày mai bà cụ tặng sữa tiếp thì em uống hết nhé."

"Anh, anh mới uống hết đấy!"

Tiêu Chiến cố tình không nói đạo lý. Vương Nhất Bác ăn nói vụng về không nói lại anh, liền bắt đầu trừng mắt, Tiêu Chiến lập tức bật cười. Thấy anh cười, cậu cũng muốn cười theo nhưng vẫn cố trừng lớn hai mắt kiềm nén. Tiêu Chiến càng cười lớn hơn.

Vì không quen ăn thức ăn do chủ nhà chuẩn bị mà len lén đổ đi, có gì vui mà cười chứ? Thế nhưng hai người cười mãi không ngừng. Bọn họ đấm bả vai đối phương nói không được cười nữa, mỗi người quay đầu đi bình tĩnh thở một chút, qua mấy giây, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đối diện lại không nhịn được giương khóe môi lên. Đến cuối cùng, thậm chí quên mất vì sao ban đầu mình lại cười.

Tiêu Chiến từ nhỏ rất thích cười. Khi cười sẽ ngửa cổ, há miệng thật to. Cười nhiều thế này lại khiến anh phân tâm, nhớ đến chuyện khi còn bé.

Trong sân của các gia đình thuộc khu nhà máy ở Trùng Khánh, bé Tiêu Chiến nghịch ngợm suốt ngày gây rối, trèo cây đánh chim, ấn chuông cửa nhà hàng xóm. Lúc bị bệnh không chịu uống thuốc, lén đổ thuốc bắc vào tủ quần áo của bà nội, sau đó thường bị cha đánh đến gào khóc.

Tiêu Chiến dựa vào tường, vẫn để chân trần, trong góc không có thảm chỉ có sàn gỗ. Anh đặt chân phải lên chân trái để sưởi ấm, chốc lát lại đổi bên. Vừa cúi đầu, anh đã thấy chân Vương Nhất Bác đạp lên rèm cửa sổ, đung đưa qua lại.

"Vương Nhất Bác, vì sao em luôn khiến anh nhớ về thời thơ ấu của bản thân nhỉ?"

Vương Nhất Bác lập tức hỏi anh nhớ những gì. Nhưng có quá nhiều chuyện, anh chọn vài chuyện vui kể cho cậu nghe. Vương Nhất Bác cười khanh khách: "Thì ra anh Chiến là người như vậy, nghịch đến mức đó."

"Vậy em cho rằng anh là người thế nào?"

"Em cho rằng anh lúc nhỏ sẽ là một đứa bé an tĩnh và hiểu chuyện."

"Sao có thể..."

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã tiếp lời: "Là em, em chính là kiểu vừa an tĩnh vừa hiểu chuyện."

"Còn lâu anh mới tin. Em bây giờ toàn lừa anh ăn chùa ở chùa. Anh không tin khi còn bé, em là đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện đâu."

"Thật đó, không ngoan ngoãn không hiểu chuyện thì làm sao có cơm ăn. Em không giống anh được nhiều người cưng chiều." Vương Nhất Bác không nói đùa, vừa lắc chân vừa cắn móng tay. Cắn đến mức da sắp rách ra, Tiêu Chiến nhìn thôi cũng thấy đau, rùng mình một cái.

Anh muốn hỏi thêm về những kí ức tuổi thơ của Vương Nhất Bác, nhưng lại có chút không đành lòng. Anh bất giác đưa tay lên định giúp cậu vén lọn tóc mềm rối, nhưng nghĩ đến lúc ăn cơm xoa đầu khiến Vương Nhất Bác tức giận, tay đưa lên lại hạ xuống, mất tự nhiên chà xát cánh tay mình.

Vương Nhất Bác ngơ ngác, mặt không hiện rõ cảm xúc. Cậu cúi thấp, đưa đầu đến trước mặt Tiêu Chiến.

Lửa lò sưởi tách tách cháy mạnh hơn cùng tiếng đồng hồ cũ kỹ trong phòng thay nhau vang lên. Tiêu Chiến khẽ chạm vào tóc Vương Nhất Bác, tim đập nhanh như muốn nổ tung. Người trước mặt chậm rãi ngẩng đầu lên, tựa như một chú chó chăn cừu ngoan ngoãn. Thời gian cứ tiếp tục trôi như thể không có chuyện gì xảy ra.

Ngón chân Tiêu Chiến vì căng thẳng mà co quắp, móc vào sàn nhà. Vương Nhất Bác kéo chân anh đến phía trước: "Dưới sàn lạnh, đứng lên thảm."

"Ò."

Chú chó chăn cừu ngoan ngoãn có bàn tay rất lớn.

"Không ngủ nữa sao?"

"Ngủ thôi."

Lúc này, Tiêu Chiến vừa nằm xuống gối liền thiếp đi. Nhưng Vương Nhất Bác thì không, cậu được ánh trăng to tròn trên đỉnh đầu chiếu đến lòng sáng tỏ.

31

Những ngày ở Siglu tựa như một giấc mộng. Lễ hội cừu có bao nhiêu náo nhiệt, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liền điên cuồng bấy nhiêu.

Lần đầu tiên nghe nói có cuộc thi hoa hậu dành cho cừu đực, gia đình nào cũng phải tham gia. Những chú cừu đực trên móng in hoa văn kí hiệu từng gia đình khác nhau xếp chung một chỗ. Lông xoăn mượt cùng cái mông mập mạp chen chúc nhau. Một rừng trắng xóa toàn là lông, phải từ trong số đó chọn ra giải nhất nhì ba.

Arnarson và Servarson cùng mấy người bạn đánh cược xem cừu nhà ai sẽ thắng. Vòng thứ nhất sẽ có 2 con 1 nhóm, 2 chọn 1. Bên nào thua sẽ phải uống rượu.

"Chúng tôi cũng chơi." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến nói.

Mấy người Iceland vừa nghe thấy liền vô cùng cao hứng, rót cho bọn họ hai cốc bia cao. Hai người tùy tiện lừa gạt qua cửa, mấy lần đoán sai chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Mấy người Iceland nhìn thấy cũng không nói gì, mọi người không thật sự đánh cược, chỉ muốn tìm lý do để uống bia mà thôi.

Vì vậy, nuốt một ngụm bia nổi bọt màu hổ phách xuống, cốc vừa vơi đi một chút đã có người bạn Iceland nhiệt tình lập tức giúp rót đầy. Cốc trong tay luôn luôn nặng tay đầy tràn. Bia nấu thủ công từ nước suối, vị không quá nồng, không cần ướp lạnh cũng uống rất sảng khoái.

Dễ uống nhưng tác dụng chậm rất lớn, Tiêu Chiến uống hai ngụm đã cảm thấy chóng mặt. Anh hưng phấn đến độ ôm lấy một chú cừu trắng to béo sắp lên sân khấu, nói bằng giọng Trùng Khánh: "Mày nhất định phải đạt hạng nhất cho tao đấy."

Tiếng Trùng Khánh nói ra rất nhẹ nhàng mềm mại nhưng vẫn khiến chú cừu bị dọa sợ run lẩy bẩy, không có xuất hiện màn giao lưu với động vật như anh tưởng tượng. Mấy người dân địa phương bên cạnh dùng giọng Iceland trêu chọc, thật khó nói giữa chú cừu và người Châu Á này, ai đáng yêu hơn.

Vương Nhất Bác ở một bên cười không ngừng được, cười xong mới giữ Tiêu Chiến lại: "Anh Chiến, có phải anh uống say rồi không?"

"Ông đây mà say sao?" Tiêu Chiến giẫm lên giày Vương Nhất Bác, hai chân mềm nhũn không đứng vững, bị cậu nhanh chóng bắt lấy.

Bình thường, Vương Nhất Bác rất ghét bị người khác giẫm vào giày. Lúc này, vòng tay dưới nách đỡ anh, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt cong cong rũ xuống mang theo ý cười. Lần đầu tiên cậu nhìn Tiêu Chiến ở khoảng cách gần như vậy. Người này sao lại đẹp như thế.

Máu từ lòng bàn chân thẳng tắp dồn lên não, nào còn nghĩ được đến việc giày có bẩn hay không.

"Anh ấy say rồi, chi bằng để tôi uống thay." Vương Nhất Bác chậm chạp lấy lại tinh thần, kéo Tiêu Chiến đến sát bên, để anh dựa vào mình.

Mọi người hò hét, uống giúp thì phải cạn sạch. Vương Nhất Bác ngửa đầu nốc một ly lớn, yết hầu cuộn lên lăn xuống, cốc thủy tinh rất nhanh đã thấy đáy. Ợ một tiếng, trong mạch máu tựa như đều là bọt bia. Cậu lại nhìn Tiêu Chiến bên cạnh đang dựa vào mình cười thân mật, không hề có cảm giác xa cách ngàn ngặm.

Tiêu Chiến vẫn còn ngăn Vương Nhất Bác: "Không cần uống thay anh. Anh chỉ cần uống một ngụm, em uống thay phải cạn cả ly lớn."

"Đã uống xong rồi." Vương Nhất Bác kề sát bên tai nói nhỏ.

"Hả?" Tiêu Chiến cau mày: "Lỗ vốn rồi."

Vương Nhất Bác cười: "Vậy không chơi trò này nữa, chúng ta đi dạo chợ."

Cậu muốn chen từ dám đông này sang đám đông khác, nhưng vóc dáng của bọn họ vốn dĩ không so được với mấy người Iceland cao lớn, chỉ có thể lách qua khe hở. Vương Nhất Bác đi phía trước, Tiêu Chiến nắm tay áo cậu, sợ bị tách ra. Vương Nhất Bác quay đầu, nắm chặt tay anh.

Lòng bàn tay nóng ướt đẫm mồ hôi, gắt gao siết chặt nhau. Sân khấu bên cạnh bắt đầu vang lên điệu nhạc, nhịp trống vui vẻ dồn dập khiến người không nghe được tiếng nhau.

"Tiêu Chiến à!" Vương Nhất Bác quay đầu lại hét to.

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến cũng hô lớn đáp lại.

"Anh có chóng mặt không?"

"Có!" Tiêu Chiến hét: "Nhưng anh rất vui!"

Vương Nhất Bác rẽ ở một khúc cua, bị tuột khỏi tay Tiêu Chiến, liền quay lại nắm lấy: "Vậy chúng ta đi dạo chợ thôi!"

Lễ hội cừu ở Iceland là lễ hội lớn dành cho những người dân chăn gia súc. Những thôn dân ban ngày chăn cừu, đến đêm lại múa hát tưng bừng, náo nhiệt suốt một tuần lễ. Cuộc thi hoa hậu dành cho cừu đực và họp chợ là sự kiện của hai ngày cuối.

"Nhất Bác, bên kia!" Tiêu Chiến chỉ vào một gian hàng, ông chủ vừa nướng xong một mẻ bánh mì, đang dùng dao chia nhỏ. Một đĩa lớn tôm tươi ngọt Bắc Cực đã được bóc vỏ từ lâu, người phụ nữ bên cạnh thành thạo bỏ vào bánh mì, sau đó phết lên một muỗng phô mai lớn, cầm trên tay một ổ bánh mì tròn trịa.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mỗi người mua một cái, đứng trước gian hàng thưởng thức, ăn xong mới trả tiền. Tiêu Chiến lấy thẻ tín dụng ra quẹt, Vương Nhất Bác đưa tiền mặt, có chẵn có lẻ, vừa đủ tiền cho một cái. Anh vô cùng ngạc nhiên: "Hửm? Sao em lại dùng tiền mặt?"

"Thẻ tín dụng của em có hạn mức, đã quẹt hết rồi, điện thoại lại hỏng, không thể thanh toán trực tuyến, chỉ đành rút tiền mặt."

"Không đi sửa điện thoại ở Akureyri sao?" Tiêu Chiến hỏi tiếp.

"Thử rồi nhưng không sửa được, em định về nước sẽ đổi cái mới."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Không có điện thoại có phải rất bất tiện không?"

"Vẫn ổn." Vương Nhất Bác vội vàng chen đến gian hàng tiếp theo, trả lời qua loa, nắm tay Tiêu Chiến đi tiếp.

Là tinh linh (1), cả một bàn dài bày đủ loại tinh linh lớn nhỏ làm từ lông cừu. Mỗi con đều rất đáng yêu, có con đội mũ nhọn, có con kèm theo một chiếc mũi dài. Tiêu Chiến nói, người Iceland rất tin vào truyền thuyết về tinh linh trong các thần thoại Bắc Âu. Bọn họ sẽ dựng nhà cho tinh linh ở ven đường, còn cầu nguyện với chúng. Vương Nhất Bác hỏi anh làm sao biết được. Anh bảo trong bảo tàng ở Akureyri có giới thiệu, khi đó không có cậu, anh một mình đi xem.

"Tiêu Chiến, xe của anh đâu?" Dường như Vương Nhất Bác vừa nhớ ra gì đó.

"Trả rồi, nửa chặng sau không muốn tự mình lái xe nữa, đang nghĩ muốn đi nhờ xe người khác, học hỏi từ ai đó đấy."

Vương Nhất Bác cười hắc hắc: "Vậy thì quá tốt, anh ngồi xe em đi, giúp em nhìn chỉ đường, đến nơi nào đó chúng ta còn có thể ở chung một chỗ."

Tiêu Chiến giả vờ suy nghĩ vài giây: "Ừ, được rồi. Đến lúc đó nói sau."

Búp bê lông cừu tinh linh Iceland trên gian hàng, Tiêu Chiến cầm lên lại bỏ xuống, cuối cùng vẫn không chọn được cái mình thích nhất. Chủ tiệm là một bà cụ, vẫn luôn cười niềm nở không hề thấy phiền: "Xem ra ở đây không có tinh linh có duyên với cậu rồi." Bà cụ lấy ra một bao đồ lông cừu khác từ chiếc rương lớn phía sau: "Xem thử cái này, có thích hay không?" Bà đặt đồ vật vào tay Tiêu Chiến.

Là một chiếc áo len lông cừu. Màu trắng sữa không đồng nhất, giống hệt mấy chú cừu đang thi hoa hậu trên sâu khấu. Bà cụ nói áo len này chưa được nhuộm, là màu lông cừu nguyên sắc. Trước ngực kéo đến sau lưng có một vòng hoa văn hình thoi màu xanh đỏ, đường đan thủ công tỉ mỉ mà chặt chẽ, thoạt nhìn có vẻ rất dày, là do bà cụ tự mình đan.

"Lopapeysa (2)."

Bà cụ nói loại áo len truyền thống của Iceland này gọi là Lopapeysa, sửa phát âm của hai người rất nhiều lần, cuối cùng mới đọc đúng. Áo len lông cừu là sản phẩm bản địa của của Iceland. Bà cụ không giới thiệu rõ nguồn gốc của hoa văn, chỉ nói khi bà sinh ra đã thấy người nhà mặc kiểu áo len này rồi.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt tay lên áo len, vuốt ve qua lại, có chút đâm vào tay, nhưng càng sờ càng mềm mại.

"Em thích không?" Tiêu Chiến cầm áo len hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Bà cụ quay đầu, lấy thêm một cái đưa cho Vương Nhất Bác.

"Anh Chiến, mua không?"

Tiêu Chiến lại nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ, đương nhiên là muốn mua. Nhưng anh vẫn đang chìm đắm trong câu hỏi của Vương Nhất Bác. Mua không? Ai mua?

Hay là cùng nhau mua?

Trả tiền xong, hai người liền mặc áo len vào, cởi áo chống gió và áo khoác vắt lên tay. Thời tiết vừa phải, chỉ mặc áo len cũng không thấy lạnh.

Vương Nhất Bác tiếp tục nắm tay Tiêu Chiến đi dạo, vô cùng nghêng ngang thể hiện, hôm nay đã là lần thứ mười mấy rồi. Dây thần kinh trong lòng bàn tay Tiêu Chiến không còn tê dại như lần đầu nữa, anh khẽ dùng sức, cậu sẽ càng nắm chặt hơn.

Buổi trưa, Tiêu Chiến than buồn ngủ, nói tại sao có một chỗ có thể bắt đầu uống bia từ sáng sớm chứ? Vì vậy, hai người cùng quay về nhà cũ ngủ trưa. Rèm cửa không được kéo, ánh mặt trời xuyên qua chiếu vào khiến người không mở mắt nổi. Tiêu Chiến lấy tay che mặt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Vương Nhất Bác bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy: "Anh Chiến, một mình anh ở Akureyri đã đi chơi những nơi nào thế?"

Một lúc sau, Tiêu Chiến mới nói: "Anh đi rất nhiều nơi, em muốn biết không?"

"Muốn biết."

Tiêu Chiến mở bản ghi âm trong điện thoại ra, nhẹ nhàng lướt vài cái, cả căn phòng lập tức được bao phủ bởi tiếng sóng biển.

(1) Tinh linh



(2) Lopapeysa là áo len truyền thống của Iceland với họa tiết vòng cung đặc trưng quanh vai và nhiều màu sắc khác nhau. Được làm từ len cừu chưa qua gia công, do đó, nó chứa nhiều không khí hơn sợi kéo dẫn đến đặc tính cách nhiệt tốt hơn. (trip14.com)