[BJYX] Hoàng Hôn & Rượu Vang

Chương 25



Vương Quân thực hiện lời hứa của mình, cho dù ông ta trì hoãn thêm vài ngày nữa mới cùng Chu Hà đi khám bệnh. Chu Hà không nói gì nhưng vẻ mặt bà rất vui, mỗi ngày đều dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng. Vương Quân tự thuê khách sạn nên Chu Hà cũng mua một hộp cơm cách nhiệt mới để đựng bữa sáng cho chồng cũ.

Bốn ngày trôi qua theo cách như vậy, sáng ngày thứ năm, Vương Quân đến nhà bọn họ. Theo lệ thường sẽ đưa Chu Hà đi khám bệnh, vậy mà hai người lại đột nhiên tranh cãi lớn trong nhà bếp. Khi đó, Tiêu Chiến cũng đang ở nhà, anh phơi quần áo ngoài ban công, nghe thấy tiếng kính vỡ phía trong, định vào xem có chuyện gì thì nhìn thấy Vương Nhất Bác nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, hai tay buông thõng nhưng nắm tay nắm đến đỏ lên, đứng dựa vào tủ TV. Gần đó, Chu Hạ ném mình lên sofa, che mặt khóc.

Vương Quân cáu kỉnh lôi trong túi ra một bao thuốc lá, liếc nhìn Tiêu Chiến đứng ở ban công nhìn mình, càng thêm nổi giận với Chu Hạ: “Cô còn không nghĩ mình lớn hay nhỏ mà khóc lóc sao?”

Chu Hạ nghe lời này, nước mắt càng thêm lưng tròng, đay nghiến: “Được, anh bảo tôi làm anh xấu hổ. Vậy vì sao hơn 20 năm trước anh còn cưới tôi?”

“Tôi hối hận rồi! Cô và thằng con cô là những thứ phiền phức nhất trong đời tôi! Tôi chạy đi chạy lại suốt mấy hôm nay, với cái căn bệnh thần kinh của cô, đúng là lãng phí thời gian và sức lực mà!” Vương Quân giữ điếu thuốc giữa hai ngón tay, chỉ vào mặt bà, hét lớn.

“Đủ rồi! Các người thôi đi được không? Coi như con xin các người.” Vương Nhất Bác cố gồng mình.

Phòng khách trở nên im lặng, Tiêu Chiến đứng trên ban công, nhìn cách một tấm kính, một nhà ba người đứng đối mặt với nhau như kẻ thù.

Chu Hạ ngây người ngồi một hồi, sau đó đứng dậy trở về phòng. Lúc bà đóng cửa, Vương Quân phả ra một hơi thuốc lá, nhét tàn thuốc vào cốc giấy, thở dài nói: “Chính là như vậy đó, mỗi ngày mở mắt đối phó với những thứ giả tạo này có lợi ích gì. Ta thấy cô ta chỉ đang giả vờ thần kinh thôi.”

“Ông không thấy mẹ chỉ muốn quan tâm hơn đến ông à?” Vương Nhất Bác thở hắt ra.

“Cả tình và nghĩa của ta với mẹ con đã cạn kiệt.” Vương Quân gần như lãnh đạm nói. “Hiện giờ ta còn có gia đình phải lo. Cô ta đánh mất gia đình của mình, cho nên muốn cùng sống cùng chết mà huỷ diệt ta à?”

Vương Nhất Bác không thể tin nổi: “Ông muốn thì cứ rời đi. Còn có thể nhẫn tâm nói những lời này?”

Trước khi rời đi, Vương Quân nhìn về ban công, Tiêu Chiến gật nhẹ đầu chào. Vương Quân cũng đáp lại, nhưng lại quay về phía Vương Nhất Bác và nói: “Trước đây ta không làm tốt vai trò của mình, cũng không dạy con điều gì. Nhưng con nên thận trọng hơn. Chơi thì được, phải biết lúc nào nên kiểm soát trái tim mình.”

Vương Nhất Bác tức đến nỗi bật cười, liếc hắn một cái, nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn ông đã phí sức quan tâm.”

……

Tuần sau đó có được một kỳ nghỉ hiếm hoi sau khi hoàn thành một hợp đồng lớn, Tiêu Chiến quyết định đưa Chu Hạ đi dạo chơi, cùng bà đi mua sắm. Buổi tối, ba người cùng nhau ăn lẩu.

Về đến nhà, Chu Hạ muốn đi tắm trước. Tiêu Chiến vào phòng ngủ để thay ga trải giường mới. Anh cầm một góc chăn giũ mạnh, vài viên thuốc lạ rơi xuống đất. Vương Nhất Bác sững sờ, tiếng những viên thuốc rơi xuống như một tảng đá đập vào tim hai người, quên cả thở. Vì quá bất ngờ, Tiêu Chiến nhất thời không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác sau một hồi sững sờ, im lặng nhặt những viên thuốc lên, gói vào một tờ giấy cất đi.

Hôm sau, Vương Nhất Bác hẹn gặp bác sĩ. Số thuốc bọn họ tìm thấy được xác định là thuốc an thần liều lượng cao, sử dụng lâu ngày thậm chí có thể gây ra ảo giác.

Tiêu Chiến vẫn phải đi làm, anh không thể ở bên cạnh mẹ Vương mọi lúc. Vương Nhất Bác buộc phải xin lùi kỳ thực tập. Mỗi ngày của cậu là đi khám và canh chừng Chu Hạ, buổi tối sau khi Tiêu Chiến trở về lại khoác sơ mi đồng phục đến Summer làm bartender. Đối với Vương Nhất Bác, quỹ thời gian ngày càng eo hẹp, không cho phép cậu dừng lại e ngại, hiện giờ chỉ nghĩ rằng đi một bước thì tính một bước.

Sau khi phát hiện Chu Hạ bí mật uống thuốc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngầm không nhắc tới, chỉ càng chú ý đến bà. Cuộc sống tách rời khỏi sự hào nhoáng vốn có của một phú nhị đại, xoay quanh củi, gạo, dầu, muối và áp lực cuộc sống thế nhưng khiến Tiêu Chiến thanh thản hơn. Sau tất cả, ai cũng hiểu rằng, một mối quan hệ vững chãi không thể duy trì mãi dưới ánh đèn mờ ảo và những ly rượu Absinthe mê hoặc.

Người ngoài khó mà tin rằng phần lớn sự an toàn mà Vương Nhất Bác mang cho Tiêu Chiến lại đến từ sự im lặng của cậu. Vương Nhất Bác không thích nói chuyện, cho nên khả năng hành động và năng lực cá nhân của cậu vô cùng mạnh.

Vài tuần kế tiếp, Lâm Uyển Oánh lại yêu cầu gặp Tiêu Chiến, vẫn ở quán cafe cũ. Hôm nay không khí hoà hoãn, Lâm Uyển Oánh chủ động hỏi về Vương Nhất Bác. Thế nhưng, sau cùng những câu hỏi thăm, bà vẫn nói với Tiêu Chiến rằng anh nên rời khỏi Vương Nhất Bác.

“Một đứa nhỏ vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, chăm mẹ ốm đau đã rất vất vả rồi. Mẹ tạm thời không nói đến những chuyện khác, nhưng một mối quan hệ nặng nề vật chất thì sao có thể tồn tại lâu dài?”

Hiện thực cuộc sống là vậy, lời bà nói không sai. Chỉ là, Tiêu Chiến không biết phải giải thích thế nào cho người ngoài hiểu, giữa bọn họ không chỉ là sự cuồng nhiệt yêu đương, mà đã vô thức trở thành tình thân.

“Mối quan hệ của hai người, chỉ hai người là hiểu rõ nhất, mẹ. Vương Nhất Bác rất tốt.”

Lâm Uyển Oánh cố gắng giữ sự hoà hoãn, bà nâng ly nước, uống một ngụm, nhìn ngoài cửa sổ, như thể lơ đễnh nói: “Khi nào con về thì xem phòng nhé. Mẹ đã sắp xếp lại cho con.”

“Ba con rất giận. Thế nhưng ông ấy vẫn là ba của con. Con nên về gặp ông ấy thì hơn. Nhỡ như, việc của mẹ bạn con còn cần đến tiền…”

“Cảm ơn mẹ. Hôm nay vậy là được rồi. Con còn phải làm việc.” Lời nói của Lâm Uyển Oánh như một vòng xoáy, xoáy hết vòng này đến vòng khác. Ly cafe trên tay Tiêu Chiến tan đá, khiến lòng bàn tay và lưng anh lạnh đi từng chút một.

Trước khi lên xe, Lâm Uyển Oánh vẫn còn dặn dò Tiêu Chiến về nhà. Tiêu Chiến đứng bên đường, nhìn mẹ mình bước lên xe, suy nghĩ của anh thoáng chốc vỡ tan theo gió. Tiêu Chiến nhìn đồng hồ. Anh phải về nhà để trông mẹ Vương trước khi Vương Nhất Bác đến quán bar.

…….

Vương Nhất Bác xong ca làm, thời gian vẫn còn sớm. Cậu lau tay vào khăn, bước ra cửa sau quán bar, châm một điếu thuốc. Im lặng hút một hơi, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn trời. May mắn đêm nay trời rất đẹp, gió vừa đủ để người ta hưởng thụ. Đột nhiên, cậu có một suy nghĩ bốc đồng. Vương Nhất Bác rút điện thoại bấm số gọi cho Tiêu Chiến.

“Anh đây?”

Thanh âm nhẹ nhàng của Tiêu Chiến truyền qua ống nghe khiến cậu vô thức mỉm cười.

“Tiêu Chiến, mẹ em ngủ chưa?”

“Đã ngủ được hơn một giờ rồi. Em chưa về sao? Có việc gì à?”

“Tiêu Chiến, đến đây đi. Em pha cho anh một ly Minh Bạch.”

“Quào, bartender đẹp trai nhất của Summer chủ động mời khách? Chuyện này làm sao anh bỏ qua được nhỉ.”

Vương Nhất Bác ngắt máy, quay trở lại quầy bar, nói nhỏ với cậu bạn trẻ tuổi vừa thay ca với cậu. Cậu bạn vui vẻ gật đầu, còn có chút cảm kích mà nói: “Anh Bác, vậy anh đứng quầy một lúc nhé. Em đi một vòng ăn món gì đó ngon ngon, vừa lúc đang đói quá!”

Tiêu Chiến ngồi xe taxi đến nơi. Từ xa nhìn thấy bảng đèn Summer chớp nháy, tim anh bỗng đập thịch một cái. Anh như thể người lần đầu hẹn hò, bối rối, hồi hộp lẫn chờ mong. Đã gần một năm trời Tiêu Chiến không đến đây. Anh xuống xe, vuốt thẳng áo. Bảo vệ trước cửa đã đổi người khác, lịch thiệp mở cửa cho anh.

Tiêu Chiến bước vào, ánh mắt ngay lập tức hướng về phía quầy bar. Vương Nhất Bác đứng thẳng, cúi đầu chăm chú xiên một quả oliu vào que, thả nhẹ vào ly Martini trước mặt quầy. Một vài cô gái trong quán không kiềm chế được mà thi thoảng lại hướng mắt nhìn về phía cậu. Tiêu Chiến cười khẽ.

Vương Nhất Bác cùng lúc ngẩng đầu lên. Trông thấy người yêu, ánh mắt cậu khẽ cong, mỉm cười nháy mắt với anh.

“Có thể pha cho tôi một ly rượu chứ?” Tiêu Chiến mỉm cười, nhắc lại câu nói đầu tiên anh nói với Vương Nhất Bác.

“Nhiều loại rượu như vậy, hay là anh nhận luôn bartender được không?” Vương Nhất Bác vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó, dường như cho đến hiện giờ đó là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cậu.

Tiêu Chiến bật cười khúc khích. Sau đó im lặng nhìn Vương Nhất Bác rót rượu, xoay cổ tay, dùng lực vừa đủ để stirring (*). Ly Minh Bạch xanh lục trong suốt được cậu đẩy đến bên cạnh bàn tay anh. Tiêu Chiến mỉm cười.

“Vương Nhất Bác, em biết không? Lúc trước, có lần anh nhìn em qua lớp rượu màu xanh lục này, còn ngỡ mình nhìn thấy ánh mắt của một con báo hoang nấp trong lá rừng rậm.”

“Nó bị anh bắt về làm cún rồi. Tiêu Chiến, uống rồi chúng ta về nhà nào.”

Đêm hôm nay gió rất vừa vặn, Tiêu Chiến vòng tay ôm Vương Nhất Bác từ sau xe motor. Vương Nhất Bác nghịch ngợm tăng ga, Tiêu Chiến hét ầm.

Về đến nhà, mẹ Vương vẫn ngủ say. Vương Nhất Bác nhẹ chân bước vào, dém kỹ chăn, lại trở ra. Nhìn thấy Tiêu Chiến đứng đợi trong phòng khách, cậu tiến đến, đưa tay ra bóp má anh, nói đùa: “Sao anh giống chờ chồng thế nhỉ?” Tiêu Chiến vừa há miệng định phản bác, nhưng Vương Nhất Bác đã giữ tay sau ót anh, gương mặt cậu áp sát, ánh mắt ôn nhu nhìn anh. Tiêu Chiến sững sờ, Vương Nhất Bác hôn lên khoé môi anh.

Hai người nhìn nhau. Vương Nhất Bác khẽ hỏi anh: “Em đoán nhé. Hôm nay có việc khiến anh không vui lắm phải không?”

“Rõ đến vậy? Anh cảm thấy vẫn không sao mà.” Tiêu Chiến cúi đầu. “Hôm nay anh gặp mẹ, liền nhớ tới lời ba anh nói lúc trước.”

Nghe vậy, Vương Nhất Bác khẽ vuốt nhẹ má anh, ngồi xuống sofa, kéo Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh mình.

“Trong mắt của cha mẹ anh, anh bây giờ, vẫn là một thanh niên nổi loạn. Dường như bọn họ cảm thấy cuộc sống mà anh vô cùng trân quý và nỗ lực mỗi ngày hiện giờ, thực chất chỉ là một đứa trẻ đang chơi đùa, chán rồi sẽ về.”

Vương Nhất Bác nhìn anh, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa tay anh, một tay khác nâng lên che mắt anh lại. Tiêu Chiến ngây người một lát, hơi thở vô thức chậm lại, phòng khách yên tĩnh nghe rõ cả nhịp tim hai người.

“Bọn họ muốn anh quay về.”

Tiêu Chiến rút tay ra, đặt trên mu bàn tay Vương Nhất Bác, mắt vẫn đang bị che, không nhìn thấy mặt Vương Nhất Bác. Anh khẽ cười: “Nhưng mà làm sao bây giờ, anh không có ý định rời xa em.”