[BJYX] Minh Hôn Ám Luyến

Chương 12



Vương Nhất Bác bất ngờ bị gọi trở lại Nam Kinh vào sáng hôm sau. Công ty nói bản nhạc chủ đề mà hắn hợp tác với dàn hợp xướng New Zealand bị nhà biên khúc thứ hai chỉ ra đoạn điệp khúc có sự trùng lặp nghiêm trọng với nhà soạn nhạc cùng quốc tịch. Để truy cứu trách nhiệm trong thời gian sớm nhất, tất cả nhân viên phải lập tức quay trở về công ty báo cáo.

Tiêu Chiến dậy thật sớm gọi xe tiễn hắn. Cả người còn chưa kịp khôi phục từ dáng vẻ ngượng ngùng tối qua. Anh đứng ở cổng vào lúng túng tìm đề tài: "Em không ăn sáng luôn sao?" Hai tay anh trống rỗng không biết nên đặt đâu, đối mặt với Vương Nhất Bác có chút lo lắng không yên.

"Không ăn đâu, không kịp thời gian." Vương Nhất Bác đưa tay nhìn đồng hồ, còn đang chìm trong suy nghĩ về cuộc điện thoại khi nãy.

"Đợi giải quyết xong chuyện ở đây, anh sẽ trở về." Tiêu Chiến thấy hắn vội vàng cũng biết không còn nhiều thời gian, không nói lời dư thừa: "Em nhớ ăn cơm đúng giờ, chú ý an toàn."

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, liếc thấy đã đến giờ làm thủ tục: "Em đi kiểm tra an ninh, anh trở về phải chú ý an toàn."

"Biết rồi, đến nơi gọi cho anh." Tiêu Chiến vẫy tay, lùi lại vài bước, định nhìn hắn vào cửa an ninh rồi mới an tâm rời đi.

Ai ngờ Vương Nhất Bác vẫy tay xong vẫn không đi, hắn đứng yên một chỗ không biết đang nghĩ gì, cuối cùng tiến lên phía trước vài bước. Tiêu Chiến còn định hỏi hắn quên đồ gì sao, một bóng đen bỗng bao phủ trước mắt, trên trán cảm nhận được một nụ hôn ấm nóng ướt át.

"Em ở Nam Kinh chờ anh." Vương Nhất Bác siết nhẹ tay anh, sau đó bước vào cửa an ninh không nhìn lại nữa.

Tiêu Chiến ngơ ngác trở lại bệnh viện, vừa vào phòng đã bị mẹ Tiêu kéo qua một bên khiển trách: "Sao con lại để Nhất Bác quay về một mình?"

Vừa rồi Vương Nhất Bác gọi điện giải thích lý do, mẹ Tiêu đã cảm thấy kì lạ, tại sao không nghe Tiêu Chiến nhắc đến chuyện cùng trở về.......

"......Công ty em ấy có chuyện, con theo về làm gì? Con đã xin nghỉ phép nửa tháng rồi." Tiêu Chiến vẫn đang nghĩ về nụ hôn trên trán khi nãy, nói chuyện cũng không liền mạch.

Ba Tiêu trong lòng không vui, không nhịn được răn dạy con trai: "Nếu đã kết hôn, chính là phải sống cùng nhau, giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn. Ba mẹ ở đây không có vấn đề gì, con mau quay về đi, đừng để Nhất Bác ở bên kia một mình."

"Đúng đấy, ba mẹ ở đây có thể chăm sóc cho nhau. Nhất Bác trở về gấp như vậy nhất định là có chuyện quan trọng. Con trở về không chừng có thể giúp được gì đó." Mẹ Tiêu vỗ vỗ tay anh.

Nghe lời ba mẹ khuyên, trong lòng Tiêu Chiến có chút dao động.

Anh cứ ở đây suốt cũng không có ý nghĩa. Thêm nữa, ba Tiêu ngày mai sẽ xuất viện, cũng không cần anh chăm sóc nữa. Quả thật là không có chuyện gì cho anh làm......

Thật khó khăn mối quan hệ mới có được chút tiến triển, Tiêu Chiến ở đây đợi, lòng cũng không yên.

"Được rồi, sáng mai đưa ba mẹ về nhà xong, con sẽ quay lại Nam Kinh."

====

Vương Nhất Bác ở phòng họp buồn bực suốt hai ngày. Sau khi quay về, hắn bắt đầu họp với đoàn đội tìm cách giải quyết. Cả nhóm người suy nghĩ nửa ngày trời cũng không tìm ra phương án, không tìm được bằng chứng đối phương ăn cắp bản quyền, không cách nào buộc tội sao chép. Vương Nhất Bác chỉ có thể biên soạn bản nhạc mới.

Sau cuộc họp, Vương Nhất Bác vào phòng dương cầm một mình.

Trợ lý đến đưa cho hắn ảnh chụp từ camera giám sát của khách sạn ở Auckland. "Giám đốc điều tra bên phía khách sạn, tra xét tất cả những người có hiềm nghi ra vào phòng anh, chỉ có duy nhất một người không thuộc công ty chúng ta." Trợ lý đưa ảnh cho Vương Nhất Bác xem, không phải Tiêu Chiến thì còn có thể là ai.

"Không thể là anh ấy, tiếp tục điều tra đi." Vương Nhất Bác phủ định không chút do dự.

Trợ lý vẻ mặt khó xử: "Giám đốc nói tốt hơn nên mời anh Tiêu đến đây một chuyến."

Vương Nhất Bác nhìn ảnh chụp hồi lâu. Chuyện công ty đã quyết định, hắn cũng không tiện can thiệp. Để loại bỏ hiềm nghi, hắn chỉ có thể đồng ý: "Được, tôi sẽ liên lạc với anh ấy."

Hắn nghĩ lúc này Tiêu Chiến vẫn đang ở Trùng Khánh, ngồi máy bay sẽ mất rất nhiều thời gian, cố gắng khéo léo mở lời: "Khi nào anh quay lại Nam Kinh?"

Tiêu Chiến lúc này đã ở nhà rồi: "Sao vậy?"

"Công ty muốn kiểm tra tất cả những người từng ra vào phòng em. Anh có thể dành thời gian quay về một chuyến không?"

Thật ra không có gì phức tạp, hắn và Tiêu Chiến là chồng chồng hợp pháp, chỉ cần đưa ảnh kết hôn cho giám đốc xem là giải quyết xong. Không phải Vương Nhất Bác không nghĩ tới chuyện này, hắn chẳng qua muốn Tiêu Chiến sớm trở về mà thôi.

Tiêu Chiến liếc nhìn thời gian: "Khi nào?"

"Lúc nào cũng được."

====

Ba giờ chiều, Vương Nhất Bác sửng sốt khi nhận được điện thoại của Tiêu Chiến bảo hắn xuống lầu đón anh. Hắn còn đang suy nghĩ, cho dù là lập tức ngồi máy bay quay về cũng không nhanh như vậy chứ......

"Anh về khi nào vậy?" Hắn đưa tay ấn nút thang máy.

Tiêu Chiến sờ sờ vành tai đỏ bừng vì lạnh: "Không nói cho em biết."

Nói là điều tra theo quy tắc nhưng Vương Nhất Bác sợ giám đốc sẽ làm khó Tiêu Chiến chuyện gì đó. Hắn lo lắng ngồi trong phòng làm việc. Kết quả, hai người nói chuyện không lâu, một người vừa ra người kia đã bị gọi vào. Nói tầm một tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến ở bãi đậu xe chờ đến sắp ngủ gật mới thấy hắn từ thang máy đi ra.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác thắt dây an toàn, Tiêu Chiến xoa xoa lông mày để mình tỉnh táo đôi chút: "Giải quyết xong chưa?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Sắp xong rồi, lần này gây phiền phức cho anh." Xử lý trong ngoài hết một ngày, hắn thật sự mệt mỏi, cả người không còn chút tinh thần.

Tiêu Chiến không để ý đến lời xin lỗi của hắn, quay đầu ra sau cầm lấy một cái túi màu đen đưa sang: "Tặng em cái này."

Vương Nhất Bác trong nháy mắt đã nhận ra nó, là đĩa hát.

"Cái này......"

Ánh mắt Tiêu Chiến dịu dàng đặt trên đĩa hát, nhẹ giọng giải thích: "Vốn dĩ muốn tặng cho em làm quà tốt nghiệp, nhưng lúc ấy lại không mua được, bây giờ chỉ đành tặng bù vậy."

Khi anh nói những lời này, đáy mắt không chút gợn sóng. Những tâm sự chất chứa trong lòng khi mua đĩa hát ở Auckland tựa như đều tan thành mây khói, giờ phút này chỉ muốn bù đắp những tiếc nuối đã qua.

Lúc nãy ở phòng giám đốc nói chuyện nhanh như vậy là vì vừa ngồi xuống, giám đốc đã cho anh biết, Vương Nhất Bác đã nói rõ hai người họ là bạn đời hợp pháp. Giám đốc gọi anh đến thật ra chỉ vì muốn nhờ Tiêu Chiến chăm sóc Vương Nhất Bác một chút. Hắn đang rất phiền muộn.

Tác phẩm đối với Vương Nhất Bác giống như đứa con tinh thần vậy, bây giờ lại bị người khác tùy tiện cướp đi, không tránh khỏi khó chấp nhận.

Thật ra, buổi chiều ở dưới lầu nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh đã cảm thấy đối phương có chút không giống với bình thường. Thời niên thiếu, lần đầu tiên gặp nhau nơi sân trường, trong ấn tượng của anh, người kia luôn là một thiếu niên hoạt bát tràn đầy năng lượng. Hình dáng khắc sâu trong tim ấy tuy không nhiều, nhưng cũng đủ khiến anh nhớ mãi không quên trong suốt những năm tháng Vương Nhất Bác du học Châu Âu.

Vương Nhất Bác vào chiều nay, không thể nói là suy sụp nhưng lại tràn đầy cảm giác mờ mịt hoang mang.

Anh đã nghe đồng nghiệp hắn kể về sự việc lần này. Bản demo bị nhân viên nội bộ tiết lộ, đối phương đi trước một bước công khai toàn bộ bản gốc. Nếu lúc này, Vương Nhất Bác còn tiếp tục ra mắt bản demo của mình, sẽ bị bên kia gán cho tội "sao chép", cắn chết không tha.

Nếu quả thật không tìm được bằng chứng đối phương ăn cắp bản quyền, tác phẩm này thật sự là bị người khác cướp đi trắng trợn rồi.

"Không ngờ anh mua cái này là muốn tặng em." Giọng Vương Nhất Bác có chút trầm: "Em thật sự rất thích ca sĩ này, là người mà em ngưỡng mộ nhất."

Tiêu Chiến nghiêng đầu cười nhìn hắn, trong mắt phản chiếu vệt phản quang an toàn ngoài cửa sổ: "Nhân lúc này tặng cho em là vì muốn nói với em, em nhất định có thể viết ra bản nhạc còn hay hơn nữa."

Vương Nhất Bác bật cười, nhìn Tiêu Chiến khởi động xe rời khỏi bãi đỗ, mới tự mình lẩm bẩm: "Anh tin tưởng em như vậy, lỡ em không cách nào viết được thì sao?"

Tiêu Chiến khẽ cong khóe môi: "Thầy Vương không gì không thể, chuyện nào cũng sẽ làm được."

====

Vừa vào cửa, người đã ngủ suốt dọc đường than mình đói, vội vàng bảo Tiêu Chiến đặt đồ ăn ngoài giúp hắn, bản thân đi tắm trước.

Dĩ nhiên thức ăn ngoài là không được rồi.

Tính toán Vương Nhất Bác tắm xong, Tiêu Chiến cũng đã gần hoàn thành.

Anh đang ở phòng bếp nêm nước sốt cho mì, bất ngờ bị một người từ phía sau lặng lẽ chạy tới ôm chầm vào lòng.

Cằm nhọn đặt trên vai, nhiệt độ xuyên qua lớp áo mỏng truyền tới, giọng nói vang vọng bên tai hỏi anh: "Là món mì ngày đầu tiên em về nước, anh đã nấu sao?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng đem toàn bộ trọng lượng của mình đặt lên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười khẽ, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, bâng quơ hỏi: "Ừ, lúc đó chưa hỏi em, có ngon không?"

Vương Nhất Bác nằm trên vai anh một lúc, sau đó mới gật gật đầu: "Ngon lắm ó."

Mì nấu xong trong khoảng 8 phút, Tiêu Chiến vớt ra, dội qua nước, sau đó chuẩn bị rưới nước sốt cà chua và thịt bò lên.

Vô cùng đơn giản và nhanh chóng, ăn bao lần cũng không thấy ngán.

Tiêu Chiến đem rau mùi và cà chua cắt nhỏ còn lại bày lên đĩa, đầy đủ sắc màu và hương vị.

Phần ăn đã chuẩn bị xong, nhưng dường như không ai muốn rời khỏi bếp. Hai người lặng lẽ rúc vào căn bếp nhỏ, tận hưởng mùi vị của bữa cơm gia đình, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Tiêu Chiến chống tay lên bàn, nhìn ra khung cửa sổ phòng bếp, phát hiện đêm nay cũng có thể nhìn thấy một vầng trăng khuyết treo ở góc tây bắc như đêm ấy.

Chỉ là, tâm tình đã khác xưa rất nhiều. ngôn tình ngược

"Thời điểm anh vừa tốt nghiệp đại học ra trường đi làm, lương tháng hình như còn chưa tới 3000 tệ. Khi nghe tin em đi Châu Âu du học, anh lập tức thử tìm vé máy bay. Kết quả, phát hiện cho dù bản thân có khổ sở nhịn ăn nhịn uống cả một tháng cũng không góp đủ tiền mua một chiếc vé máy bay đi tìm em." Giọng Tiêu Chiến mang theo sự chua xót hiếm thấy, dường như dưới sự che chở của ánh trăng, anh có thể bày tỏ lòng mình nhiều hơn một chút.

"Bạn học họp lớp, trước giờ em chưa từng tham gia. Mọi người đều nói có lẽ em sẽ không quay lại nữa......Sau đó, làm việc thêm vài năm, thường xuyên đi Luân Đôn công tác, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ đi tìm em."

Vương Nhất Bác lẳng lặng tựa vào bờ vai Tiêu Chiến, bên tai nghe anh kể về chuyện trước kia. Dường như trong đầu hắn đại khái vẽ ra một hình bóng mơ hồ, Tiêu Chiến một mình đi dạo trên đường phố Luân Đôn. Liệu có phải anh từng nghĩ ở một nơi nào đó có thể tình cờ gặp được mình?

"Em nói chuyện này có lẽ anh sẽ không tin......"

Tiêu Chiến nghiêng đầu: "Chuyện gì?"

Vương Nhất Bác có hơi ngượng ngùng: "Lúc ấy biết anh thích em lâu như vậy, thật ra phản ứng đầu tiên là không dám tin, phản ứng thứ hai là...có chút...được yêu thương mà vừa mừng vừa lo."

Lần đầu tiên xem mắt, khi nhìn thấy Tiêu Chiến, nói không bị thu hút là giả. Hắn không thể không tâm phục khẩu phục thừa nhận, Tiêu Chiến thật sự rất đẹp, là vẻ đẹp không hề trộn lẫn với bất kì ai.

Vì vậy, khi đó ở Trùng Khánh, hắn mới tìm xem ảnh tốt nghiệp. Kết quả, phát hiện Tiêu Chiến hiện tại so với thời đại học không khác là bao. Nhưng dù sao lúc ấy vẫn còn là học sinh, dáng vẻ thanh tú và khí chất kiêu ngạo không hoàn toàn thể hiện ra như bây giờ.

Hắn không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.

"Được yêu mà sinh sợ cái gì chứ? Lúc em nói muốn kết hôn với anh, anh mới là người có cảm giác đó đấy có được không?" Tiêu Chiến cười khẽ, chợt phát hiện những chuyện này rốt cuộc có thể biến thành chuyện đùa mà nói ra.

Vương Nhất Bác đang định mở miệng nói vài câu bông đùa với anh thì điện thoại trên bàn đổ chuông, hiển thị người gọi tới là "Arfa".

"Em nghe điện thoại trước đi."

Tiêu Chiến vẫn nhớ cô gái này. Bầu không khí đột nhiên thay đổi, anh thoát khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, đưa điện thoại cho hắn.

Vương Nhất Bác có chút khó chịu khi bị quấy rầy khoảnh khắc dịu dàng hiếm có. Nhưng hắn cảm thấy một cô gái nửa đêm gọi điện cho mình hẳn là có chuyện gấp nên đồng ý bắt máy.

"Có chuyện gì vậy, Arfa?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở của cô gái: "Nhất Bác, anh đến đón em về nhà có được không......"