[BJYX] Minh Hôn Ám Luyến

Chương 13



Vương Nhất Bác không ngờ đầu dây bên kia lại xảy ra tình huống như vậy, cúp máy, đặt lại điện thoại vào tay Tiêu Chiến rồi giải thích: "Có một người bạn xảy ra chút chuyện, anh đi với em."

Tiếu Chiến bối rối: "Em đi một mình đi, anh cũng đâu quen biết..." Lúc nói chuyện bất giác siết chặt nắm tay.

"Em không biết lái xe." Vương Nhất Bác không cho anh cơ hội từ chối, đi ra cửa lấy áo khoác của Tiêu Chiến từ móc treo, vẫy tay với anh: "Đưa cô ấy về khách sạn xong chúng ta sẽ trở lại, đến mặc áo khoác nào."

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ như chăm sóc trẻ con của hắn, có chút ngượng ngùng, cảm giác mình thật sự biến thành một đứa bé phải chờ người mặc quần áo giúp. Anh ngốc ngốc đi tới đưa tay khoác áo, lại ngốc ngốc bị hắn dắt xuống lầu.

Bên ngoài tuyết rơi lất phất, đọng lại trên đất một lớp mỏng. Nhìn thấy Tiêu Chiến lại theo thói quen chạy ra ngoài vươn tay hứng tuyết, Vương Nhất Bác khẽ cau mày, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì khi nãy quấn anh thật dày, nếu không bây giờ sợ đã bị cóng mất.

Hai người bước xuống bậc thang đến bãi đậu xe. Hắn chủ động đi về phía ghế phụ lái, nháy mắt với anh: "Anh lái xe đi."

====

Afra ngồi xổm trước cửa quán bar, tay chân lạnh cóng, cô định gọi lại cho Vương Nhất Bác nhưng lại sợ giục hắn lái xe nhanh sẽ không an toàn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ.

Lối vào quán bar là một bãi đất trống, Tiêu Chiến vừa xuống xe đã bị gió lạnh ập tới làm hắt hơi một cái. Anh xoa xoa chóp mũi đang định hỏi Vương Nhất Bác phải đi hướng nào, đối phương đã vòng qua ghế lái, đưa tay ôm trọn eo anh.

Nhiệt độ từ cánh tay Vương Nhất Bác lan tỏa khắp cơ thể, lời nói ra mang theo dịu dàng ấm áp: "Cô ấy nói chờ ở cửa quán, chúng ta qua kia xem thử."

Tiêu Chiến đang bị ôm vào lòng còn chưa kịp phản ứng, nhưng nghe hắn nói xong đã nhanh chóng hiểu ý, ấp úng "ừm" một tiếng, cùng hắn bước đến phía trước.

Đèn trước cửa quán bar mờ tối. Anh còn chưa đi đến cửa đã ngửi thấy mùi rượu cùng mùi nước hoa quẩn quanh trong không khí.

"Là cô gái kia phải không?" Tiêu Chiến kéo tay áo Vương Nhất Bác.

Thật khó để diễn tả tâm tình của Afra khi thấy cặp đôi kia tay trong tay từ xa bước tới. Đến khi bị Vương Nhất Bác và người con trai bên cạnh kéo từ dưới đất lên, cô vẫn hoang mang chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ đối phương.

Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác lập tức muốn nhào vào lòng hắn, nhưng liếc thấy đôi tay đang nắm chặt của hai người, động tác của Afra bị khựng lại giữa không trung.

"Nhất Bác......" Cô có chút khó hiểu.

Vương Nhất Bác không lên tiếng, đưa áo khoác mang từ nhà đến cho Tiêu Chiến, đợi anh khoác lên người Afra rồi mới đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô mà giải thích: "Đây là chồng của tôi, Tiêu Chiến. Có chuyện gì lên xe rồi hãy nói, bên ngoài lạnh quá."

Nói xong, không cho Afra cơ hội dây dưa, hai người dẫn cô trở lại xe.

Afra ngồi ở ghế sau đưa mắt quan sát Tiêu Chiến đang lái xe, hậm hực nói: "Em đánh mất ví tiền rồi, chút nữa em phải ở đâu?"

Vương Nhất Bác định nói hắn có thể trả giúp cô tiền phòng khách sạn, người bên ghế lái đã lên tiếng: "Tôi vừa đặt khách sạn giúp cô, sắp đến rồi, cô có thể tạm nghỉ ngơi ở đó một đêm."

???

Anh đặt lúc nào mà cả Vương Nhất Bác cũng không biết thế?

Afra nhìn nhìn Vương Nhất Bác, có chút tức giận nhưng không cách nào phản bác, chỉ có thể nói cảm ơn.

"Tại sao em lại đột nhiên đến Trung Quốc? Ví tiền làm sao lại mất? Giấy tờ tùy thân gì đó còn không?" Vương Nhất Bác cảm thấy chuyện thật kì lạ, nghiêng đầu hỏi Afra.

Afra có chút xấu hổ: "Em cãi nhau với bố mẹ nên bỏ nhà đi. Vốn định đến tìm anh, nhưng bạn bè ở Trung Quốc rủ đi uống rượu, bọn họ uống say, đánh nhau với người khác ở trong bar, bị cảnh sát bắt đi. Ví tiền của em người kia đang giữ, nhưng giấy tờ tùy thân thì vẫn ở trên người."

Uống rượu, đánh nhau.

Tiêu Chiến siết chặt vô lăng, trong lòng cảm thấy có chút kì quái. Tại sao Vương Nhất Bác ở Luân Đôn lại dính dáng đến một cô gái như vậy?

Vương Nhất Bác dường như đã quen với phong cách sống của cô, cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nhắc nhở: "Sau khi tới khách sạn nhớ đặt vé máy bay về nước, tiền anh có thể cho em mượn trước."

Hắn vừa kiểm tra chuyến bay, thời gian cũng khá hợp lý.

Afra khẽ gật đầu: "Được."

====

Khi đến khách sạn, vì để an toàn, Tiêu Chiến tiễn Afra lên lầu, giúp cô kiểm tra phòng một lượt, sau đó bổ sung: "Dịch vụ của khách sạn này rất tốt, có chuyện gì đều có thể gọi cho lễ tân bất cứ lúc nào."

Ý tứ rất rõ ràng, ngụ ý là đã có người giúp cô xử lý, vậy nên đừng lại gọi điện làm phiền Vương Nhất Bác.

Afra sao có thể không nghe ra ý thù địch trong lời nói của Tiêu Chiến. Nhưng thân phận hiện tại quả thật không có tư cách lên tiếng, đành im lặng.

"Cảm ơn anh, xin lỗi đã làm phiền hai người."

Vương Nhất Bác không phải người có chỉ số EQ thấp. Dẫu sao, chiêu này lúc ở Luân Đôn, Afra đã sử dụng với hắn không ít, lợi dụng sự đồng tình và ham muốn bảo vệ của nam sinh để đạt được thứ mình muốn. Việc này với Afra mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn không muốn cùng Tiêu Chiến dây dưa ở chỗ này, cảm thấy sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, nhanh chóng tạm biệt: "Vậy em nghỉ ngơi đi, chúng tôi về trước." Hắn vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Chiến, tỏ ý cùng nhau về.

====

Mì ở nhà đã nguội, Tiêu Chiến vào bếp đổ mì vào thùng rác, gọi đồ ăn ngoài cho hai người. Trong lúc chờ cơm tới, Tiêu Chiến mới hỏi hắn: "Em và Afra trước đây là...?"

"......bạn bè?" Vương Nhất Bác đang cố gắng tìm từ thích hợp để hình dung: "Không hẳn là bạn bè đơn thuần, du học sinh, anh hiểu mà, thì là......"

Tiêu Chiến gật đầu đã hiểu. Anh có thể nhìn ra, Vương Nhất Bác không có ý với cô gái này như anh đã nghĩ: "Anh không ngờ cô ấy bỏ nhà đi lại đến tìm em. Xem ra em là một người bạn cô ấy rất tin tưởng."

Vương Nhất Bác hiển nhiên không coi trọng sự phụ thuộc này: "Cô ấy như đứa trẻ vậy, việc gì cũng không biết làm, còn là con gái rượu nên ba mẹ rất nuông chiều."

Tiêu Chiến thở dài: "Có thể nhìn ra, quả nhiên được chiều mới sinh ra tính khí như vậy. Ba mẹ anh mà biết anh bỏ nhà đi, nhất định sẽ đánh gãy chân luôn."

Vương Nhất Bác không ngờ anh lại để tâm chuyện này, trêu ghẹo: "Không sao, em sẽ đỡ cho anh, anh có thể dẫn theo em cùng chạy trốn."

"Tha cho anh đi." Tiêu Chiến bị hắn chọc cười, tâm trạng cũng không còn kém như lúc nãy: "Nhưng anh thật sự rất tò mò, em sao có thể kết giao cùng cô ấy. Tính cách của cô ấy...ừm...khác xa với em."

Vương Nhất Bác cười khẽ, hiểu ý anh muốn hỏi gì: "Thật ra cũng không hẳn kết giao, điểm chung của em và cô ấy rất ít. Chỉ là có một đoạn thời gian gặp nhau nhiều nên tự nhiên thân thiết hơn một chút. Cả hai trong lòng đều biết rõ là mối quan hệ gì, có điều cô ấy đã quen là tâm điểm của đám đông, tật xấu khó bỏ."

Hắn đã nói như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy có lẽ mình chuyện bé xé ra to nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

====

Hôm sau, Tiêu Chiến nghỉ phép ở nhà, Vương Nhất Bác đi làm từ sớm. Đến trưa, Afra gọi điện cho hắn, nói muốn hẹn hai người Vương Tiêu ăn bữa cơm. Hắn gọi hỏi ý kiến Tiêu Chiến, đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương sẽ từ chối, ai ngờ người kia lại thoải mái chấp nhận.

Ba người hẹn ở một nhà hàng Tiêu Chiến hay ăn. Anh rất quen thuộc nơi này nên việc gọi món đều do anh quyết định, rất ra dáng chủ nhà.

Một bữa cơm xem ra khá thoải mái. Tiêu Chiến là một người rất biết xã giao. Afra đối với anh cũng không còn cảm giác phòng bị và cảnh giác như tối qua.

Lúc ăn cơm, phục vụ bưng lên món đặc biệt mỗi tuần của nhà hàng, là một bát súp kem nấm nóng hổi. Ai ngờ nhân viên đứng không vững, làm đổ nước súp lên tay Tiêu Chiến.

"Không sao chứ?" Vương Nhất Bác lập tức kéo anh đứng lên phòng ngừa lại bị đổ thêm. Không kịp trách mắng nhân viên, vội vàng dẫn anh đến nhà vệ sinh rửa nước lạnh.

Tiêu Chiến thật ra cảm thấy không sao, nhưng quả thật nhìn khá nghiêm trọng, toàn bộ mu bàn tay bị phỏng đến đỏ bừng, dưới nước lạnh càng thêm rõ ràng.

"Không sao, không quá đau."

Nước lạnh dường như không có hiệu quả cho lắm. Vương Nhất Bác dẫn anh về lại chỗ ngồi, rồi vội chạy đi mượn hộp y tế ở lễ tân.

Afra nhìn Vương Nhất Bác chạy tới chạy lui như con thoi, cười khổ: "Em thật sự chưa từng thấy anh ấy như thế này bao giờ."

Cô đột nhiên lên tiếng, Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng.

"Sao cơ?"

Afra nhìn anh: "Em vốn dĩ cho rằng anh ấy trời sinh không biết chăm sóc người khác......Hiện tại, xem ra không phải như vậy."

Tiêu Chiến mỉm cười, cảm thấy chuyện này có chút vô nghĩa: "Em ấy cũng đâu phải kẻ ngốc."

"Đúng vậy." Afra nhìn anh cười: "Đâu có ai là kẻ ngốc, làm sao lại không biết chứ, chỉ là vì chưa gặp được người mình yêu mà thôi."

Vương Nhất Bác khi nãy nhìn thấy Tiêu Chiến bị thương, trong ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng. Trước giờ, cô chưa từng thấy dáng vẻ đó của hắn, so với lúc điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn khác nhau.

Afra nhìn Vương Nhất Bác xách hộp y tế đi tới, có chút hâm mộ nhìn Tiêu Chiến, nói: "Bây giờ, em có thể nhìn ra, anh ấy thật sự rất xót anh."

====

Chuyến bay của Afra vào buổi chiều. Sau khi ba người dùng cơm, tiễn cô đến sân bay cũng không còn bao nhiêu thời gian. Cô một lần nữa nói cảm ơn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

"Lần này gặp mặt, sau này có lẽ cũng không còn cơ hội gặp lại nhau. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạch đầu giai lão." Afra vẫy tay chào bọn họ, sau đó bước vào cửa an ninh không hề quay đầu lại.

Tiêu Chiến cảm thấy mình quả thật đã suy nghĩ nhiều. Afra không phải loại người tâm cơ phức tạp như anh tưởng tượng. Đúng như Vương Nhất Bác nói, chẳng qua là một đứa trẻ bị chiều hư mà thôi.

Trên đường về nhà, nhìn ánh đèn đường vụt qua, anh đột nhiên nhớ tới lời Afra nói hôm nay: "Afra hôm nay có nói với anh, trước đây em từng thích một người?"

Vương Nhất Bác bất ngờ khi bị hỏi: "...Gì cơ?" Phải mất một lúc mới nhận ra người Afra nhắc đến với Tiêu Chiến là ai: "Cái đó...cũng không thể tính là thích, là thời sinh viên, có cảm tình với một bạn học."

"Sau đó thế nào?" Tiêu Chiến đột nhiên hứng thú.

"Làm gì có sau đó, em còn không biết tên người ta." Nhắc đến chuyện này, Vương Nhất Bác cảm thấy thật buồn cười. Hắn khi ấy quả thật có chút ngốc.

"Ò."

Vương Nhất Bác thấy anh không hỏi thêm, nổi ý muốn trêu chọc: "Ghen rồi à?"

Tiêu Chiến bật xi nhan: "Ghen gì chứ. Em ngay cả tên người ta là gì còn không biết."

Vương Nhất Bác có chút không vui: "Lúc đó, em cũng đâu biết tên anh. Chẳng phải hiện tại chúng ta đã kết hôn rồi sao?"

"Chuyện nào ra chuyện đấy." Dù thế nào, Tiêu Chiến cũng không muốn thừa nhận anh không chỉ ghen, mà còn là rất rất ghen đó.

Trong lúc chờ đèn đỏ, nhìn thấy Vương Nhất Bác còn muốn tiếp tục truy hỏi mình, Tiêu Chiến đột nhiên đảo mắt, phát hiện tiệm bánh bên đường, vội vàng đổi chủ đề: "Chúng ta mua bánh mì đi, anh......"

Thế nhưng, chút tâm tư nhỏ này vẫn không tránh thoát khỏi mắt ưng của ai kia.

Vương Nhất Bác mất chưa tới một giây để cởi khóa an toàn, vòng qua cần gạt, kéo Tiêu Chiến về phía mình, sau đó hôn anh. Đầu lưỡi như một con rắn linh hoạt nhanh chóng cạy mở khớp hàm, cướp đoạt toàn bộ không khí.

Thấy sắp chuyển đèn xanh, Vương Nhất Bác mới chịu buông người bị hôn đến thở gấp trong ngực mình ra, mỉm cười bày tỏ sự hài lòng với nụ hôn vừa rồi:

"Hừm, vẫn còn mạnh miệng lắm."