[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 4



Nơi Vương Nhất Bác thuê bên ngoài trường là một căn phòng nhỏ, ngoài phòng tắm, chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế và vài chiếc giá phơi quần áo đơn giản. Xung quanh nhà có rất nhiều hàng quán, thuận tiện giải quyết chuyện ăn uống. Quan trọng nhất là phòng có điều hòa.

Điều kiện khắc nghiệt của kí túc xá cảnh sát nổi tiếng nhất trong các trường cao đẳng và đại học. Tường bị bong tróc, rêu mọc khắp nơi, điều hòa không được lắp đặt. Khi mùa hè oi bức đến, toàn bộ tòa nhà kí túc xá như tắm trong mồ hôi. Những ngôi sao cảnh sát tương lai sống ở đây hận không thể góp tiền cùng nhau xây hồ bơi giải nhiệt. Nam sinh lớp Vương Nhất Bác xui xẻo nhất, học kì này toàn bộ bị phân lên tầng cao nhất của kí túc, chịu cảnh dầm mưa dãi nắng, dùng thân thể cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là "đông mát hạ ấm".

Trong khi các bạn học khác còn đang oán than, Vương Nhất Bác không nói hai lời đã dứt khoát ra ngoài thuê phòng. Quyết đoán, không do dự chính là bản chất của hắn.

Hành lý của hắn cực kỳ đơn giản, chỉ cần tốn nửa ngày đã dọn xong đến phòng trọ. Hiện tại, hắn đang ngồi dưới máy lạnh 26 độ, ăn đá bào. Mở weibo ra lướt, Vương Nhất Bác nhìn thấy bình luận bên dưới bài đăng vào tối qua.

Kể từ khi cùng Tiêu Chiến theo dõi nhau trên weibo, Vương Nhất Bác cảm thấy anh đã xem triệt để hết lịch sử đăng bài của mình. Vì ngay cả những weibo đã đăng từ tám trăm năm trước, Tiêu Chiến cũng sẽ bình luận "ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha" ở bên dưới. Vương Nhất Bác tự biết bản thân nhàm chán đến mức nào trên weibo. Giờ đây, nhìn thấy bình luận của Tiêu Chiến, hắn cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

Ví dụ như Tiêu Chiến vừa like không sót cái nào mấy weibo ngớ ngẩn mà hắn đăng vào 4 tháng trước.

"Dạo này làm gì cũng không có tâm trạng, vốn dĩ cũng không phải chuyện to tát, nhưng ngay cả việc ngủ cũng thế, thật sự chịu hết nổi. Giống như Jordan* phát hiện mình không thể úp rổ, Phụng tỷ phát hiện mình trở nên xấu xí, Xuân ca phát hiện chẳng ai tin mình. Doraemon phát hiện trong túi thần kỳ chẳng có món bảo bối nào cả."

*Michael Jordan: tuyển thủ bóng rổ

Nhìn lượt like tăng chóng mặt, Vương Nhất Bác hiện tại chỉ muốn xóa quách bài đăng này đi.

Đêm qua Vương Nhất Bác lại bị mất ngủ, trong cơn tức giận, hắn đã đăng bài hát "Vô miên" (Không ngủ) của Sodagreen* lên weibo. Kết quả, ngay một giây sau đã thấy bình luận của Tiêu Chiến. Kì quái, anh ấy cắm cọc trên weibo của mình sao? Hai người ở khu vực bình luận nói không ngừng. Anh một câu, tôi một câu, tưởng như đang trò chuyện trên khung chat QQ. Trong số đó, có những đồng hương hay bạn học ngồi xem kịch vui, thỉnh thoảng sẽ tranh thủ xen vào cảm thán hai người đã thân đến mức này rồi.

*Bài hát + vietsub: https://www.youtube.com/watch?v=DTwSYH1PfYE

Hắn gần như khẳng định 70% là Tiêu Chiến muốn tán tỉnh mình. Khoan nói tới những ẩn ý trong lời nói, chỉ thái độ vô tình hay cố ý làm nũng cũng thể hiện lạt mềm buộc chặt* rồi. Vương Nhất Bác vừa vặn có thể thông qua những đoạn trò chuyện mập mờ này, đem khả năng hài hước của mình phát huy triệt để. Nhìn người kia bị mình chọc cho vui vẻ không ngừng, hắn cảm thấy rất có thành tựu. Hai người cũng đồng ý cùng nhau trở về thành phố H trong kì nghỉ hè. Vương Nhất Bác định nghỉ hè sẽ đến cục cảnh sát thành phố báo danh, đăng kí đi thực tập.

*Lạt mềm buộc chặt: ý chỉ dùng sự mềm mỏng, khéo léo để giữ chân người

Việc cả hai đều là nam, hắn căn bản chưa từng lo lắng. Vương Nhất Bác cân nhắc nhiều hơn việc liệu mình có thực sự thích Tiêu Chiến không? Nếu thích, vậy mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Chạng vạng tối, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn "cầu cứu" của Tiêu Chiến.

"Sếp Vương, cứu mạng, đường ống nước của kí túc xá anh bị vỡ, cúp nước một đêm."

"Cứu thế nào?"

"Có tiện để anh đến nhà mới của em tắm nhờ không?"

"Tại sao không?"

"Tuyệt vời! Không hổ là đầy tớ của nhân dân!"

"Đổi lại là người khác, em sẽ không đồng ý."

"!!!!!!"

Tiêu Chiến cách màn hình đỏ mặt nhìn những lời tán tỉnh của Vương Nhất Bác. Anh chuyển khung chat, tiếp tục thảo luận với cha về việc quay trở lại thành phố H học nghiên cứu sinh, đồng thời lướt xem thông tin tuyển dụng của bệnh viện thành phố H. Nói anh nhất thời kích động cũng được, nói Vương Nhất Bác mị lực lớn cũng được, dù sao vừa hay có thể giúp Tiêu Chiến quyết định ý muốn học lên nghiên cứu sinh.

Sau khi sắp xếp quần áo cần thay giặt, Tiêu Chiến gửi tin nhắn "Anh đến đây" cho Vương Nhất Bác rồi rời khỏi kí túc xá. Trên đường là khu chợ đêm thường thấy ở các trường đại học. Từng nhóm sinh viên đang lưu luyến trước những quầy bán thức ăn ngon mắt. Mùi thơm của đồ ăn khiến người cảm thấy thư thái. Nhưng Tiêu Chiến càng đi càng cảm thấy căng thẳng.

Tốc độ dưới chân càng ngày càng chậm, đi qua mấy con hẻm thông nhau ở cửa sau học viện cảnh sát, Tiêu Chiến dừng dưới lầu nhà Vương Nhất Bác, lấy điện thoại ra ấn số, nói vài câu. Vừa cúp máy, đã nghe thấy tiếng bước chân trên chiếc cầu thang kiểu cũ.

Vương Nhất Bác mượn ánh sáng của điện thoại di động, xuống dưới nhà mở cửa cho Tiêu Chiến.

"Cẩn thận, đèn cảm ứng ở hành lang bị hỏng rồi."

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nhắc nhở, quan sát biểu hiện của Tiêu Chiến giữa tranh sáng tranh tối.

"Không sao a."

Lời vừa nói xong, Tiêu Chiến đã bước lảo đảo, may thay Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt đỡ được người bên cạnh. Má phải của Tiêu Chiến chạm nhẹ vào ngực hắn, mùi sữa tắm chanh thơm mát phả vào mũi anh. Tiêu Chiến luống cuống vội vàng đứng thẳng dậy, cố gắng tập trung tìm chỗ đứng trong bóng tối. Mặt cúi gằm đến muốn dính sát mặt đất.

Khoảnh khắc tiếp theo, khuỷu tay anh được giữ chặt bởi một bàn tay to lớn.

"Đi thôi."

Giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác vang lên bên tai, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến khiến Tiêu Chiến vô thức có được cảm giác an tâm. Đặc biệt, người kia còn cố ý thả chậm tốc độ bước chân để anh theo kịp.

Đợi sau khi vào nhà, Tiêu Chiến mới nhìn rõ đuôi tóc Vương Nhất Bác còn đọng nước. Hắn mặc áo phông đen đơn giản cùng quần đùi. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim có mặt hình súng lục rất đặc biệt. Có lẽ do ngày thường dây chuyền bị che dưới lớp áo nên Tiêu Chiến không để ý đến.

Nghĩ đến mùi chanh trong bóng tối khi nãy, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên, Tiêu Chiến vội vàng đi vào phòng tắm. Tiếng nước vang lên, Vương Nhất Bác khoanh tay trước ngực, ngón cái vô thức xoa lên nơi Tiêu Chiến vừa chạm phải.

"Vương Nhất Bác, có máy sấy không?"

"......Em chuyển đồ gấp quá, để quên ở kí túc xá rồi."

Nhân tài trụ cột giới cảnh sát luôn bình tĩnh, tự tin giờ phút này cũng chỉ biết ngại ngùng xoa xoa chóp mũi.

"Không sao, anh dùng khăn bông lau, không để nhỏ giọt là được."

"Em giúp anh."

"Sao cơ?"

Vương Nhất Bác bước tới sau lưng Tiêu Chiến, đưa tay khẽ đẩy cánh tay nhỏ gầy của đối phương, đem người ấn lên ghế, túm lấy khăn tắm trên cổ anh, cẩn thận lau khô.

"Ể, kĩ thuật này em học ở đâu thế, giống như đang nhổ cà rốt vậy."

"Xoa tóc sẽ làm dễ làm tổn thương tóc, anh không biết à?"

"Wow, không ngờ em biết cả những chuyện này đấy."

Tiêu Chiến cười, quay đầu muốn trêu chọc người phía sau, nhưng đã bị mạnh mẽ đè lại.

"Là anh không hiểu."

"Đúng đúng đúng, em là giỏi nhất."

Nếu không kiếm chuyện gì đó để nói, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác sẽ phát hiện ra toàn bộ lỗ tai mình đã đỏ bừng mất.