[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 7



Chạng vạng tối, trên bờ biển vẫn còn bốc lên cái nóng sót lại của mặt trời sau một ngày nướng cháy bãi cát. Gió biển mang theo vị mặn của muối thổi qua những đôi nam nữ đang ngồi dưới chòi nghỉ mát. Trong số bạn học cấp ba của Vương Nhất Bác, ngoại trừ những cô gái do bạn trai của mình dẫn đến, cũng chỉ có hai bạn học này là nữ. Nhìn qua đều là dạng tính cách mạnh mẽ nên trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, không hề quanh co.

"Cũng là quá trình làm quen bình thường như bao người thôi."

Tiêu Chiến cười đáp, quả nhiên hóng chuyện ăn dưa là bản tính của con người.

"Lớp tụi em lúc trước có rất nhiều bạn nữ thích cậu ấy, nhưng chẳng ai dám tỏ tình cả."

"Không dám?"

"Đúng vậy, mặc dù rất hài hước, nhưng khi không nói chuyện lại tỏa ra khí chất cự tuyệt người khác ngàn dặm."

Tiêu Chiến không nhịn được phì cười. Thật kì lạ, vì sao mình lại không hề cảm thấy Vương Nhất Bác lạnh lùng như vậy?

"Tôi cảm thấy vẫn ổn mà. Lần đầu tiên gặp, tôi còn nhắc em ấy đừng chơi điện thoại nữa đấy."

"Anh dâu đúng là anh dâu, cũng chỉ có anh mới dám làm thế."

Từ lúc bắt đầu, anh chưa từng cảm thấy Vương Nhất Bác thể hiện thái độ người sống chớ đến gần, có lẽ do anh bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc nên cũng chẳng thèm quan tâm liệu có bị người này từ chối hay không. Huống chi, vốn dĩ rất ít người có thể từ chối anh. Anh chỉ sợ bản thân không thể từ chối người khác.

Khi ba người trò chuyện cười đùa vui vẻ, mặt trời đã lặn xuống biển. Các bạn học khác cũng dần dần tham gia vào câu chuyện, vẫn ngồi trong chòi nướng đồ ăn. Nhờ vậy, Tiêu Chiến biết thêm được khá nhiều câu chuyện về thời đi học của Vương Nhất Bác. Bạn học mập mạp Triệu Văn đặc biệt nhiệt tình lôi kéo bạn Hải Đào bên cạnh chen vào vòng tròn, cao giọng hét lên:

"Anh dâu, em nói anh nghe, anh Bác là người duy nhất không bị giáo viên bắt khi ngủ trong lớp!"

"Đúng đúng đúng! Nhất là môn vật lý của lão Lưu, ai ngủ gật đều sẽ chết!"

"Ai bảo Nhất Bác mặc dù tiết nào cũng ngủ gật, nhưng thi luôn đứng nhất khóa chứ."

Bạn học nữ hướng Triệu Văn và Hải Đào chế nhạo không chút lưu tình.

"Anh Bác thật sự khiến người hoảng sợ, lên lớp không phải ngủ thì là xem sách linh tinh, không thì sẽ chơi game."

"Nhắc đến chơi game, hồi đó mọi người chỉ biết đến Nokia hay Blackberry, nào ai biết Iphone là gì? Anh Bác quá mức ngầu, khi ấy đem đến lớp một chiếc Iphone 1, tụi em đều vây quanh xem cậu ta lướt màn hình, kéo lớn thu nhỏ các loại."

"Chưa kể, lúc đó còn chưa có bộ gõ tiếng Trung. Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy thì ra tiếng Anh lại đẹp như vậy."

Mọi người đều bị hai người Triệu Hải "song kiếm hợp bích" chọc cười. Mắt to của Tiêu Chiến cũng sắp cong thành hình bán nguyệt, che miệng cười không dứt. Triệu Văn thừa dịp Vương Nhất Bác không có ở đây, vội vàng đem túi bảo bối kí ức của mình kể cho bằng hết.

"Sau đó không phải gần đến kì thi đại học sao? Mẹ của anh Bác không biết vì sao lại muốn đến chăm anh ấy luyện thi, còn tịch thu điện thoại bảo bối. Đoạn thời gian đó, anh Bác rất dễ bùng nổ, mỗi ngày đều chán đến trợn trắng mắt."

"Vô dụng thôi, Nhất Bác là người cầm điện thoại Nokia cũng có thể chơi trò rắn săn mồi đến nổ máy đấy."

"Đúng a, chính là không tập trung vào giờ học, thà chơi rắn săn mồi còn hơn."

Tiêu Chiến còn muốn hỏi vì sao không chịu tập trung học, sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác.

"Tôi tự mình đọc sách cũng hiểu được."

"Hơn nữa, bài giảng của lão Lưu quá nhàm chán."

Vương Nhất Bác vừa mới ngủ dậy, mặt vẫn còn hơi sưng. Hắn từ sau lưng Tiêu Chiến chậm rãi đi đến, vô cùng tự nhiên đưa tay khoác lên vai anh, đem người ôm vào trong ngực. Bóng đèn tròn trên đỉnh chòi đung đưa theo gió biển, tỏa từng vòng ánh sáng vàng nhạt xuống. Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang gần trong gang tấc, gò má chạm vào làn da ở khuỷu tay đối phương.

Bị Vương Nhất Bác ôm chặt khiến nửa người Tiêu Chiến hơi nghiêng về phía trước. Từ dưới nhìn lên, Vương Nhất Bác ở phía nghịch sáng, dưới ánh đèn chập chờn, đường cong khuôn mặt càng thêm sắc bén. Gương mặt được ánh đèn chiếu sáng, một bên ấm áp như lửa, bên hướng về biển lại u tối lạnh lẽo. Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, hạ thấp tầm mắt nhìn anh, thấy rõ trong đôi mắt hạnh ngập nước ấy là hình bóng mình.

Để cho anh ấy vì mình mà trầm mê đi, sa vào rồi sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra nữa. Giây phút ánh mắt giao nhau, Vương Nhất Bác đã âm thầm cầu nguyện với ông trời như thế.

Bạn học cũ gặp nhau ở trong gió lạnh nói mãi không dứt, anh một câu tôi một câu, đem tất cả chuyện thời cấp 3 kể đến cười không ngớt. Tiêu Chiến chưa từng tham gia vào quá khứ của Vương Nhất Bác. Trên thực tế, anh nghiêm túc yêu đương cũng chỉ có mối tình trước đây. So với đại đa số các cặp yêu nhau thông thường cũng không khác nhau là mấy, có người muốn tìm mới mẻ, có người lại cầu cảm giác an toàn. Hai người lúc mới bắt đầu yêu cũng là ngọt ngào thân mật, sau đó tình cảm phai nhạt, sinh chán ghét cứ do dự mãi, tiếp theo dây dưa chẳng qua là vì không cam lòng mà thôi.

Khó có được sự lâu dài, đây có lẽ là nhược điểm của tính cách con người.

Nghe mọi người kể chuyện xưa, Tiêu Chiến càng nhận thấy Vương Nhất Bác an toàn, là một ứng cử viên an toàn có thể cùng anh trải qua một đời.

Sắp đến 12 giờ, đoàn người giải tán trở về phòng riêng. Hai người im lặng trước sau đi tắm. Khi Tiêu Chiến từ phòng tắm bước ra, Vương Nhất Bác đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại. Tiêu Chiến mặc áo choàng tắm, lặng lẽ ngồi xuống bên kia giường.

Vương Nhất Bác chưa từng quen con trai, vậy nên vào ngày kết thúc huấn luyện, hắn đã sớm lên mạng tìm hiểu xem yêu đương đồng giới rốt cuộc là như thế nào. Hắn cũng không định hỏi Tiêu Chiến về chuyện trước đây, hắn căn bản không muốn biết. Người ở cùng anh ấy hiện tại là mình, vậy thì nên dùng cách thức độc nhất vô nhị thuộc về riêng bọn họ mà yêu nhau.

Tiêu Chiến bên này căng thẳng khẽ nuốt nước bọt, âm thầm hít sâu một hơi, dùng sức kéo ra áo choàng tắm trên người, thân thể bên trong không mảnh vải che đậy. Anh bỗng nhiên quay sang đối diện Vương Nhất Bác, từ từ bò về phía đối phương, thân thể vừa áp lên đã vội vã hôn xuống đôi môi mình mong nhớ đã lâu. Vương Nhất Bác sửng sốt mất mấy giây mới kịp phản ứng, vòng tay lên trên, ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Tiêu Chiến, nhiệt tình nóng bỏng đáp lại nụ hôn của người yêu.

Hai người hôn nhau đến quên trời quên đất, lạc mất bản thân, hô hấp hỗn loạn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng mút mát mơ hồ đầy sắc tình. Lăn qua lộn lại, có khi là Vương Nhất Bác ở trên, có lúc lại là Tiêu Chiến. Một lần cuối cùng, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè xuống dưới thân, yết hầu đang chuyển động tựa như bị dã thú ngoạm lấy, mút vào, khiến Tiêu Chiến mẫn cảm phải hít ngược một hơi, hai tay siết chặt áo thun trên người Vương Nhất Bác đến hằn lên nếp nhăn. Chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt say mê thưởng thức xương quai xanh của Tiêu Chiến, lại đưa răng gặm cắn, khiến nơi đó nhanh chóng hiện lên dấu hôn đỏ chót quyến rũ.

Ngay khi hai người củi khô lửa bốc, chuẩn bị vác súng ra trận, hai phòng trước sau đồng thời vang lên từng tiếng hét cao vút, tựa như tranh giải mà thi nhau kêu lên. Kèm theo là tiếng giường kêu cót két và tiếng đập thùng thùng vào tường, có thể thấy trận chiến bên đó đang diễn ra khốc liệt nhường nào.

"Phụt!"

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến còn đang dính chặt lấy nhau không khỏi bật cười, không khí ám muội bao trùm căn phòng phút chốc biến mất không còn dấu vết. Vương Nhất Bác cười không dừng được, chống đỡ thân thể không ngừng phát run, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến. Ai ngờ người trước mặt đang cắn ngón tay, cười còn khoa trương hơn, khuôn mặt ửng hồng không biết do động tình hay do cười quá nhiều. Hai người nỗ lực kiềm nén tiếng cười, sợ làm phiền đến các bạn học đang chăm chỉ "cày cấy".

"Cách âm chết tiệt!"

Vương Nhất Bác tức giận, thấp giọng mắng một câu, đưa tay khẽ lau đi giọt nước nơi khóe mắt Tiêu Chiến vì cười quá nhiều.