[BJYX] Nếu Tiêu Chiến Xuyên Không Đến 5 Năm Sau

Chương 10



Hà lão sư đã lên tiếng, Tiêu Chiến chỉ có thể kiên trì chọn một bài đơn giản nhất - bài nhảy của trẻ con, động tác tuy đơn giản nhưng Tiêu Chiến nhảy lại đáng yêu vô cùng, trí mạng nhất là mấy động tác nhỏ biểu hiện trong vô thức, Vương Nhất Bác đang nhảy cũng vô thức nhìn về phía Tiêu Chiến, cảm thấy mình sắp bị dáng vẻ dễ thương của Tiêu Chiến làm cho ngọt chết rồi...

Có lẽ Vương Nhất Bác cũng không ý thức được mình đang thả cửa cho anh, một chút cũng không còn tư thế chiến đấu ngùn ngụt như trận trước. Có một số người biểu hiện như đang nhìn màn hình, thực tế ánh mắt luôn liếc sang nhìn người nào đó, thế này thì sao có thể nhảy được chứ? Kết quả cuối cùng ra ngoài ý định nhưng hình như lại rất đương nhiên, Tiêu Chiến thắng... cao hơn Vương Nhất Bác 1 điểm!

Tiêu Chiến nhìn thấy điểm số xong liền không tin được mà nhìn Vương Nhất Bác nói:

- Vương lão sư có phải em nhường anh không thế?

- Không có! Rõ ràng là Tiêu lão sư nhảy giỏi! Quá dễ thương đi ấy! Em cam bái hạ phong!

Vương Nhất Bác không hề có bộ dáng khổ sở khi bại trận, cười vui hơn cả người vừa mới thắng.

- Ha ha ha ha ha ha ha, đoán chừng là Chiến Chiến nhảy giỏi! Cool guy khả năng không thích hợp nhảy mấy bài của trẻ nhỏ! Hơn nữa ba trận trước nhảy có lẽ cũng thấm mệt rồi, bài nhảy dành cho trẻ con Chiến Chiến nhảy cũng không tệ. Như vậy tôi tuyên bố quán quân của trận đấu hôm nay là Tiêu Chiến." Na tỷ tổng kết nói.

- Được rồi được rồi, mọi người cũng đã mệt rồi đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đến 2 giờ chúng ta lại tiếp tục chuyên mục đọc thư, sau đó chuẩn bị trực tiếp buổi tối!" Hà lão sư nói.

Vì vậy mọi người liền tự tìm chỗ nghỉ, vì tối qua Vương Nhất Bác không ngủ, lại thêm vừa nãy nhảy 4 hiệp street dance cũng có chút mệt, rất nhanh liền nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành. Tiêu Chiến thấy cậu ngủ rồi liền nói với Hà lão sư mình muốn một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp cho cậu, sau đó ngồi trước bàn lặng yên đọc sách.

Một lát sau, Vương Nhất Bác ngủ có chút không yên hình như muốn xoay người, nhưng chỗ trống trên ghế rất nhỏ, thấy Vương Nhất Bác sắp rơi xuống đất Tiêu Chiến liền sốt ruột đặt sách trong tay xuống, chạy vọt tới.

Thành công chặn được việc Vương Nhất Bác ngã xuống đất anh mới thở ra một hơi. Lần nữa giúp cậu đắp chăn, Tiêu Chiến cầm sách đến bên cạnh cậu đọc phòng ngừa cậu lại xoay người. Thẳng đến thời gian gần hết, Tiêu Chiến mới yên tâm rời đi.

Buổi chiều mọi người ngồi quanh trước bàn, từng người phân ra một phần thư mà khán giả gửi tới yên tĩnh đọc, gặp được thư tốt liền đọc ra chia sẻ với nhau, cùng sử dụng bút ghi âm để gửi lại tin nhắn.

- Chỗ của tôi có phong thư nói: Hà lão sư, Na tỷ cùng Thiên Tỉ thân yêu, tôi gọi Quả Quả, gần đây tôi cảm thấy rất phức tạp, không biết nên làm thế nào bây giờ, hy vọng có thể cùng mọi người chia sẻ chuyện của tôi, tìm được trợ giúp. Tôi là nữ, người tôi thích cũng là nữ. Trước kia cô ấy thường xuyên đến nhà tôi chơi, cha mẹ tôi vẫn tưởng rằng chúng tôi chỉ là bạn tốt, cũng rất thích cô ấy, coi cô ấy như con gái ruột. Nhưng tuổi của tôi không còn nhỏ nữa, gần đây cha mẹ tôi vẫn luôn hối thúc tôi kết hôn, tôi thật sự không chịu nổi nữa liền trực tiếp nói cho bọn họ thật ra tôi có người mình thích rồi, chính là bạn tốt kia.

Dừng một chút, Na tỷ tiếp tục đọc:

- Biểu cảm của họ lúc đó gần như sụp đổ, cha mẹ mắng tôi là bệnh tâm thần, nói cô ấy làm hư tôi, yêu cầu tôi về sau không được gặp cô ấy nữa, tôi không đồng ý còn cãi nhau một trận với họ. Nhưng tôi cũng rất yêu cha mẹ, tôi thật sự không biết nên như thế nào mới có thể khiến họ tiếp nhận quan hệ của chúng tôi, nếu cha mẹ vẫn luôn không chịu tiếp nhận, tôi nên buông bỏ sao?

- Kỳ thật chúng tôi cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bậc cha mẹ, bọn họ nhất thời xác thực rất khó tiếp nhận, nhưng thích người đồng tính cũng không có gì là sai, lại càng không phải bệnh, hơn nữa Quả Quả có lẽ chỉ là vừa đúng thích người cùng giới tính với cô ấy mà thôi.

Tôi thật sự cảm thấy hai người yêu nhau nhất định phải bên nhau, nhưng chúng ta nên đưa ra lời khuyên gì cho Quả Quả đây? Hiện giờ là tính huống này, một bên mà cha mẹ, một bên là người thương...- Na tỷ nói.

Từ lúc Na tỷ đọc xong bức thư này, Tiêu Chiến không biết vì sao cảm thấy tim mình quặn đau một trận, dường như miệng vết thương giấu ở nơi sâu nhất trong tim bị xé toạc ra, anh không kìm được đưa tay ôm ngực trái...

Vương Nhất Bác nhạy cảm chú ý tới tình trạng của Tiêu Chiến. Cậu nhíu mày, cho rằng Tiêu Chiến vì câu chuyện của Quả Quả mà xúc động.

Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng nói:

- Cho em bút ghi âm đi, em nói với cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chủ động đưa ra lời đề nghị muốn nhắn lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Vương Nhất Bác nhận lấy bút ghi ấm, nghiêm túc nói:

- Xin chào Quả Quả, tôi là Vương Nhất Bác! Sau khi nghe xong chuyện của bạn, tôi muốn nói với bạn vài điều: Có thể gặp nhau, yêu nhau là điều không dễ dàng, không cần quan tâm đến giới tính, tuổi tác hoặc là vấn đề khác. Yêu chính là như vậy, không còn cách nào khác! Không được buông tay dễ dàng, bởi vì có thể cả đời bạn có khả năng sẽ không yêu thêm ai nữa, đừng khiến cuộc đời mình lưu lại tiếc nuối. Về phía cha mẹ, có thể để họ yên tĩnh một chút, đừng trực tiếp cãi cứng với họ, để bọn họ có một khoảng thời gian chấp nhận. Sau đó mình dần dần nói chuyện, nhất định sẽ có cách giải quyết.

Khi Vương Nhất Bác nói lời này, Tiêu Chiến vô thức theo dõi cậu, anh cảm thấy tim mình càng đập càng nhanh, dường như một giây sau có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chính anh cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao...

- Bây giờ chúng ta đến kiểm tra một chút lượt tương tác hôm nay. Mục tiêu của kỳ trước chúng tôi đặt ra là 500 vạn, mà thực tế lượt tương tác kỳ trước lên đến tận 618 vạn, kỳ này chúng ta đặt bao nhiêu cho phù hợp đây? - Hà lão sư nói.

- Khách quý kỳ này của chúng ta là Nhất Bác với Chiến Chiến đó! Nhân khí hai người đều cao, thế nào cũng phải lên tận 1000 vạn cho coi! - Na tỷ đề nghị nói.

- Đừng đừng đừng, Na tỷ...Chúng ta vẫn nên đặt mục tiêu an toàn một chút.

Tiêu Chiến vội vàng khuyên nhủ.

- Vậy lấy ở giữa nhé, 800 vạn đi. -Hà lão sư nói.

8 giờ tối, kênh livestream đúng giờ phát sóng, dựa theo ước hẹn người thua trong trò chơi phải ở trước màn ảnh nói câu tôi nhảy không giỏi bằng ai đó.

[Tam muội chân hỏa, sưởi ấm tôi và bạn!]

- Chào mọi người, tôi là Hà Cảnh, tôi nhảy không giỏi bằng Vương Nhất Bác.

- Chào mọi người, tôi là Tạ Na, tôi nhảy không giỏi bằng Vương Nhất Bác.

- Chào mọi người, tôi là Thiên Tỷ, tôi nhảy không giỏi bằng Vương Nhất Bác.

Người xem live ngơ ngác, điên cuồng bình luận " Tình huống gì thế này?" Dựa theo quy luật này, mọi người cho rằng sẽ đến lượt Tiêu Chiến nói, không nghĩ tới lại chờ đến lượt của Vương Nhất Bác.

- Chào mọi người, Tôi là Vương Nhất Bác, tôi nhảy không giỏi bằng Tiêu Chiến.

- Xin chào, tôi là Tiêu Chiến

Hàng loạt bình luận chững lại một giây, sau đó điên cuống bắt đầu "A a a a a, mặc dù không biết có chuyện gì nhưng hình như tui ăn được đường rồi!!!"

- Chúng tôi sẽ không giải thích nguyên nhân do đâu mà có câu này, đợi chương trình phát sóng mọi người sẽ biết thôi! Được rồi, cũng đã chào hỏi sơ qua rồi, bây giờ chúng ta hãy nghe cuộc gọi đầu tiên nào. Alo, xin chào ạ? Xin hỏi chúng tôi có thể gọi bạn là gì nhỉ? -Hà lão sư nói.

- Dạ, chào Hà lão sư ạ, Cháu gọi Tiểu Mạc.

- Ồ, xin chào Tiểu Mạc, cháu có chuyện gì muốn chia sẻ với chúng tôi không? Có lẽ chúng tôi sẽ giúp được bạn gì đó?

- Cháu năm nay học cấp 3, cháu có thần tượng một người, cực kỳ thích, cháu cảm thấy anh ấy vô cùng xuất sắc, vẫn luôn xem anh ấy như tấm gương để phấn đấu, nỗ lực. Cháu thỉnh thoảng cũng sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình mua poster hoặc đại ngôn, bản hoạt hình v.v..., mẹ của cháu vẫn luôn không hiểu được những việc làm này của cháu.

- Vào kỳ thi cuối kỳ đầu tuần, bởi vì đề thi khó hơn bình thường một chút, cũng do cháu chủ quan mà điểm số không quá tốt, sau khi mẹ cháu nhìn thấy bảng thành tích liền trực tiếp xông vào phòng cháu xé hết tất cả poster, tranh 2D cũng vứt hết, hơn nữa cấm cháu sau này không được truy tinh nữa. Cháu thật sự không biết phải làm sao. Cháu nhận thấy rằng truy tinh cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ngoài đời, ngược lại còn là động lực để cháu có thể càng ngày càng phấn đấu, nhưng mẹ cháu căn bản không hiểu điều đó. Bây giờ cháu phải làm sao ạ?

Tiểu Mạc nói.

- Chú có thể được biết thần tượng của cháu là ai không?

- Anh ấy chính là khách quý của ngày hôm nay, Nhất Bác ca ca -Tiểu Mạc nói.

- Nhất Bác à! Ha ha.... Vậy thì đúng thật là rất xuất sắc! Tiểu Mạc, chúng tôi rất hiểu cảm xúc của cháu, chúng tôi cũng tin rằng cháu rất lý trí truy tinh, cũng không ảnh hưởng đến học tập hay sinh hoạt, nhưng mẹ cháu chắc là vì quá lo lắng cho thành tích của cháu nên mới bị kích động! -Na tỷ nói.

- Đúng, nên là chúng ta cũng phải thông cảm cho mẹ một chút nhé, chúng ta có thể đợi đến kì thi tiếp theo cố gắng được điểm cao rồi giải thích với mẹ là lần trước chỉ vì quá chủ quan mới không thi tốt, không liên quan gì đến truy tinh cả, cũng không ảnh hưởng đến học tập. Hơn nữa bởi vì hy vọng có thể xuất sắc như thần tượng mà càng cố gắng học tập hơn! Hãy cũng mẹ nói chuyện nhiều một chút, chú tin rằng mẹ cháu nhất định không phải người không thể nói lí, có đúng không!

- Vâng ạ! Cám ơn Hà lão sư! Cháu biết nên làm thế nào rồi!

Tiểu Mạc nói.

- Nhất Bác của chúng ta có điều gì muốn nói với Tiểu Mạc không?

Hà lão sư nói.

- Cám ơn em đã yêu thích anh, nhưng thích anh cũng không nhất định phải mua poster, đại ngôn. Hãy cố gắng học tập, mỗi ngày vui vẻ.

Nhất Bác nói.

Lúc này bình luận điên cuồng nhảy: "Vương Nhất Bác, cậu nói thêm hai câu đi mà!!"

- Cám ơn Nhất Bác ca ca, em sẽ luôn ủng hộ anh, khiến bản thân trở lên càng giỏi, càng xuất sắc!

Tiểu Mạc nói.

- Vậy xin mời Nhất Bác lật một tờ "Lời của bạn" bất kỳ gửi đến Tiểu Mạc nào!

Na tỷ nói.

- Dù có bao nhiêu cam go, chỉ cần trong lòng có ánh sáng, rồi sẽ có một ngày phá tan đêm tối, xuất hiện kỳ tích.

Vương Nhất Bác khẽ lật liền lật đến câu mà mình ghi.

- Những lời này rất thích hợp Tiểu Mạc đó, tuy là bây giờ mẹ cháu không hiểu, nhưng chỉ cần cháu giải thích rõ ràng với mẹ, để mẹ cháu thấy được tiến bộ của cháu, chú nghĩ rằng bà ấy nhất định sẽ thay đổi thái độ thôi!

Hà lão sư nói.

- Vâng, cám ơn Hà lão sư ạ!

- Cuộc gọi tiếp theo đã được kết nối, chúng ta nghe một chút xem. Alo, xin chào bạn, có thể gọi bạn là gì nhỉ?

- Xin chào Hà lão sư, chú cứ gọi cháu Tiểu Bát là được ạ!

- Xin chào Tiểu Bát, cháu có gì muốn chia sẻ với chúng tôi không?

Hà lão sư nói.

- Cháu có một người bạn cực kỳ cực kỳ thân, hai bọn cùng nhau lớn lên, như hình với bóng. Tính của cháu thì thẳng thắn, cô ấy tương đối trưởng thành, biết đối nhân xử thế hơn cháu, có gì khó khăn người cháu tìm đầu tiên là cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ phàn nàn, nên là cháu vẫn luôn rất dựa dẫm vào cô ấy. Nhưng lần trước bọn cháu cùng đi thang máy liền thấy một người đàn ông đang hút thuốc, cháu thấy không tốt liền trực tiếp nói thẳng là không có văn hóa, đến chó còn biết chỗ mà đi tiểu!

- Sau đó người đàn ông kia muốn đánh cháu, bạn cháu phản ứng nhanh chắn trước mặt ngăn cản hắn ta, lớn tiếng quát rằng trong thang máy có camera giám sát, hắn không nên đánh người thì mới khiến người đàn ông đó sợ. Sau khi ra thang máy cô ấy nhanh chóng rời đi, cháu đuổi theo hỏi cô ấy làm sao, nhưng cô ấy lại lơ cháu đi, nói cháu vẫn luôn gây rắc rối! Cháu cảm thấy có chút tủi thân, rõ ràng là người đàn ông kia không đúng! Chẳng lẽ cháu làm sai sao? Nhưng sau hôm đó cháu có suy nghĩ cẩn thận, có phải bản thân luôn đem đến rắc rối cho cô ấy hay không? Vì chuyện đó mà bọn cháu chiến tranh lạnh 1 tuần!

- Tiểu Bát à, thứ nhất ấy, hút thuốc trong thang máy chắc chắn là không đúng, nhưng chúng ta nói chuyện nên nhẹ nhàng một chút, không nên quá nặng lời, hơn nữa lúc ấy chỉ có hai người các em ở đó, cả hai lại đều là nữ, nhỡ đâu người nọ không quan tâm camera hay người giám sát, các em thật sự có thể sẽ bị thiệt thòi!

Na tỷ nói.

- Em hiểu rồi Na tỷ, sau khi về em cũng đã nghĩ rằng mình đã quá manh động rồi!

- Chú nghe cháu kể vậy thật sự thấy rất cảm động, bạn cháu là người đứng chắn cho cháu trong lúc cháu gặp nguy hiểm, cho nên chú tin rằng bạn cháu chắc là không thật sự ngại cháu gây rắc tối, cô ấy nhất định rất quan tâm cháu, cô ấy chỉ tức giận vì cháu không hiểu cách tự bảo vệ bản thân! Cháu nên tìm cơ hội xuống nước trước, thể hiện tốt, cô ấy chắc chắn sẽ hết giận thôi! Nhưng cháu xác thực nên sửa cái tính quá thẳng thắn, manh động của mình!

Hà lão sư nói.

- Vâng, Hà lão sư! Cháu hiểu rồi ạ.

Tiểu Bát nói.

- Vậy thì mời Nhất Bác tặng Tiểu Bát một câu nào!

- Bạn có lẽ sẽ không biết rằng, chính bản thân bạn là ánh sáng, đã từng chiếu sáng con đường của người khác.

Vương Nhất Bác chơi xấu, trực tiếp lật sang trang tiếp theo, chỉ vì cậu muốn biết Tiêu Chiến rốt cuộc đã viết gì vào đó. Thấy những lời này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có một trực giác những câu này là Tiêu Chiến dành cho cậu, vậy nên lúc trước vẫn luôn tránh cậu. Vương Nhất Bác âm thầm quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cảm động nhìn mình, mặt nóng lên, tâm tư nhỏ của mình hình như bị phát hiện rồi. Anh cố ý không để ý đến ánh mắt của Vương Nhất Bác, giả vờ không thấy được...

- Những lời này cũng rất thích hợp với Tiểu Bát! Chú nghĩ các cháu có thể làm bạn tốt nhiều năm thì chắc chắn cháu cũng là ánh sáng, nên cô ấy mới sẵn lòng làm bạn với cháu đó! Tựa như chú với Na Na, mọi người luôn nói là chú chăm sóc cô ấy, cô ấy luôn gây phiền phức cho chú! Nhưng thật ra chú rất không muốn Na Na trưởng thành, bởi vì cô ấy đem đến cho chú quá nhiều niềm vui! Cô ấy luôn có thể khiến chú có động lực trong cuộc sống cùng với sự nhiệt tình! Chú nghĩ các cháu cũng giống như vậy! Điều cháu đem lại cho cô ấy chắc chắn không chỉ là rắc rối, khẳng định còn có vui vẻ!

Hà lão sư nói.

- Cám ơn Hà lão sư! Cám ơn Nhất Bác! Tạm biệt mọi người!

Tiểu Bát nói.

....

....

....

- Buổi phát sóng mùa này đã kết thúc rồi, nếu như thanh âm của chúng tôi đồng hành cùng bạn, hãy nhớ gửi thật nhiều like cho chúng tôi nhé! Hẹn gặp lại vào mùa sau!

Chương trình kết thúc, mọi người lần nữa ngồi quanh bàn chờ đợi kết quả...

"Tinh tinh~ Tinh tinh~" chuông cửa vang lên.

- A a a a a, hồi hộp quá, Nhất Bác em đi lấy kết quả đi.

Na tỷ nói.

- Haizz

Vương Nhất Bác cầm lấy hộp mở ra nhìn kết quả, thở dài một cái, chau mày.

- Hửm? Sao lại thế này! Đáng tiếc quá! Chỉ có hơn 700 vạn, còn thiếu một chút!

Tiêu Chiến lập tức lấy kết quả trong tay Vương Nhất Bác, sau khi nhìn xong liền hô lên.

- Không thể nào...

Tay Na tỷ run run cầm lấy kết quả nhìn thoáng qua...

- Hai người các cậu đang thể hiện kỹ năng diễn xuất à?!! Kẻ xướng người họa! Ăn ý quá nhỉ! Suýt nữa bị các cậu lừa rồi!

Na tỷ cười mắng.

- Hửm? Nhanh cho tôi nhìn một cái! Waa! 1700 vạn!!! Đạt mục tiêu của ba mùa rồi!

Hà lão sư kích động kêu.

- Hôm nay đúng là thuận lợi! Tôi xem như đã cảm nhận được nhân khí của hai người các cậu rồi, nhưng các cậu thật sự xứng đáng, hy vọng hai cậu càng ngày càng tốt!

Na tỷ nói.

- Được rồi, cũng không còn sớm nữa, hôm nay mọi người đều mệt rồi, Nhất Bác với Chiến Chiến sáng mai phải bay sớm đúng không, nghỉ ngơi sớm đi!

Hà lão sư nói.

- Vâng, cám ơn Na tỷ, Hà lão sư cùng Thiên Tỷ đã giúp đỡ, hôm nay chơi rất vui, hy vọng sẽ có cơ hội đến đây lần nữa!

Tiêu Chiến nói xong liền cùng Vương Nhất Bác về phòng chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi nghỉ ngơi.

Khi Tiêu Chiến tắm xong đi ra liền khiếp sợ phát hiện Vương Nhất Bác đã đẩy hai cái giường đơn ghép thành giường đôi...

- Chiến ca anh thấy em thông minh không! Vậy là rộng rãi rồi!

Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Chiến, đắc ý nói.

- Chiến ca, anh mau qua đây!

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến còn đứng đơ ở kia liền sốt ruột kêu.

Tiêu Chiến vừa nằm xuống thì Vương Nhất Bác lập tức như bạch tuộc ôm chặt lấy anh, dán lên người Tiêu Chiến, ngửi mùi thơm trên người anh, Vương Nhất Bác mở miệng hỏi:

- Chiến ca, câu "em có lẽ không biết, em chính là ánh sáng, đã từng soi sáng con đường của người khác" mà anh viết có phải là dành cho em không?

- Ừm...

Tiêu Chiến lên tiếng.

- Vậy có phải anh nghe qua bài hát đó rồi không?

Vương Nhất Bác lại hỏi.

- Ừm...

Tiêu Chiến lại đáp.

- Chiến ca, anh là ánh sáng của em, vậy nên dù có chuyện gì anh cũng không được rời xa em đấy, em thất sự rất sợ tối....

Vương Nhất Bác dùng sức ôm Tiêu Chiến, như người chết đuối bắt được khúc gỗ, ôm chặt không chịu buông tay.

- Được...

Tiêu Chiến quay người ôm lấy Vương Nhất Bác, ôn nhu vỗ lưng cậu, nhỏ giọng đồng ý.

Khi mùa "Bạn ơi xin hãy lắng nghe" có Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến phát sóng cũng đã là chuyện của một tháng sau, hôm nay tiểu Vương tan làn, kích động mở video lên xem, hơn nữa còn xem mấy cái bình luận...

- A a a a a, bọn họ là cùng nhau đến đó!!!

- Chị em phía lầu trên không cần kích động như vậy, khách quý bình thường cũng đều là cùng nhau đến, cô thấy có lúc nào là cách một lúc đến một người, cách một lúc lại đến một người không?

- Rùa tỷ muội, tôi dùng Scope 8 của tôi phóng to soi xét, lúc bọn họ ở trong xe có phải đang ôm nhau không nhỉ?!

Tiểu Vương thấy được cái bình luận này liền xoa xoa mồ hôi không hề tồn tại trên trán...

- Chị em bên trên đúng là có can đảm tưởng tượng! Tỉnh táo lại đi!

- Tiểu bảo cầm cái vali kia có phải là của đại bảo không nhỉ? Hình như ở sân bay tôi có thấy qua rồi....

- Cám ơn chị em lầu trên, tôi thấy đường rồi!!!

- Mở miệng cái là chúng tôi, chúng ta đều biết mà, Vương Tiêu chính là một nhóm!

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Vương Nhất Bác không hổ là cậu! Quả nhiên là vali của Chiến ca! Nhưng mà cậu nói thẳng thế Hà lão sự cũng hoảng luôn rồi...

- Nhìn cái bộ dáng không còn tí giá nào của đệ đệ kìa, có dám nói nhanh hơn tí nữa không hả? Sợ giây sau liền cấm cậu ngủ với ca ca không bằng ấy!

- Vẻ mặt của Hà lão sư... Ha ha ha ha ha ha.... hình như ăn được cục đường rồi nè.

- Chiến ca anh để Di Bủa nói đi! Chiến ca nhất cái gì thế?!

- Chắc là Nhất Bác muốn nói Chiến ca thích ăn món nào nhất, bị Chiến ca dùng ánh mắt cản lại rồi!

- Nhất Bác, lúc cậu viết "Lời của bạn" sao lạ trộm nhìn Chiến ca của cậu làm gì?

- Từ trước đến nay chúng ta đều biết Vương Nhất Bác là đang ám chỉ người nào đó, cho nên trong lòng có ánh sáng đồng nghĩa với trong lòng có Tiêu Chiến, chỉ cần trong lòng có Tiêu Chiến, sẽ phá tan được bóng tối.

- Nhìn ánh mắt Nhất Bác như kiểu hận chết con mèo kia kìa, giờ ngay cả mèo cũng không tha nữa hả?

- Đệ đệ, biện pháp để ca ca chú ý của cậu còn có thể rõ ràng hơn không hả? Cái gì cũng đều ghi hết lên mặt rồi, căn bản giấu không được...

- Ha ha ha ha ha ha... ca ca như đang đuổi ruồi ấy, đáng thương Tiểu Bảo bị ca của cậu ghét bỏ...

- Nhưng các cô không thấy lúc ca ca nói từ "ngoan" rất ôn nhu rất cưng chiều hả? Nhìn lúc đệ đệ đáng thương rời đi xem, ca ca vừa cười vừa lắc đầu, trời ơi!! Ngọt quá đi.

- A a a a a a a a a! Lời của ca ca là chỉ Yebo đúng không? Nhất định là thế! Anh ấy đáp lại câu nói của đệ đệ đó, là câu trả lời dành cho bài hát kia! Ca à, đường của anh nghẹn chết em rồi! Mai rùa đã bị anh làm chật thêm mấy vòng!

- Mọi người xem nè! Vương- tưởng rằng giấu rất kỹ- Nhất Bác, nhưng Chiến ca lập tức trả sách lại cho Hà lão sư cũng tuyệt tình quá đi... Nhất Bảo đừng khóc!

- Cái gì mà mọi người còn chưa tới, xem ra Tiêu Chiến còn có cái tên khác gọi là "Mọi Người"!

- Ha ha ha ha ha! Nhìn Yebo mất giá chưa kìa, ngồi nhanh như một cơn gió!!! Là sợ có người đoạt chỗ bên cạnh Chiến ca của cậu à!

- Na tỷ, Kiệt ca nhà chị không nói với chị rằng Vương Nhất Bác đã từng làm huấn luyện viên của 101 hả?

- A a a a a a a a! Chiến ca cổ vũ Nhất Bác kìa! A a a a a a a a! Ngọt quá ngọt quá!!!

- Để Nhất Bác với Chiến ca thi nhảy? Còn cần thi sao? So nhảy hả? Anh thắng rồi!

- Ông trời ơi! Đệ đệ à! Cả cái trận đấu cậu toàn xem mặt đối thủ mà nhảy thì nhảy thắng người ta kiểu gì? Rồi sau còn khen người ta nhảy đáng yêu, chẳng trách đệ đệ bị dụ dỗ...

- Ca ca chạy vội qua làm anh hùng cứu mỹ nhân! Ca ca đắp chăn cho đệ đệ!!! Ca ca ngồi đọc sách cạnh đệ đệ! Cảnh này tôi có thể xem 100 lần! Đây rốt cuộc là tình yêu thần thánh gì thế!

Cảnh này cũng là đến giờ Vương Nhất Bác mới nhìn thấy, thấy Tiêu Chiến sốt ruột chạy tới sợ mình bị ngã xuống, sau lại vẫn luôn ở cạnh trông chừng. Vương Nhất Bác nghĩ, cảnh này cậu có thể nhìn 100 lần...

- Tôi thấy ca ca nghe xong chuyện của Quả Quả hình như có chỗ nào quái quái, tay vẫn luôn đặt chỗ ngực... đệ đệ chắc cũng phát hiện ra rồi!

- Má ơi! Vương Nhất Bác cậu đúng là dám nói! Yêu rồi thì không còn cách nào khác... Vương Nhất Bác chính là tiểu thiên tài yêu đương mà! Lúc nào cũng có thể ngầm tỏ tình được! Nhìn ca ca cảm động đến thế nào kìa!!

- Mấy kế nhỏ của Vương Nhất Bác á!!! Toàn dùng trên người của anh cậu ta rồi! Vì muốn biết ca cậu ta viết cái gì... đúng là cố gắng quá ha!

- A a a a a a a a, Vương Nhất Bác chắc chắn biết lời này là viết cho cậu ấy, giây lát đã biến thành Vương Nhìn Không Dời Mắt rồi! Ca cậu ta xấu hổ kìa!

- Vỗ tay cho hai vị ảnh đế đây! Phối hợp ăn ý quá... tôi thật sự tin rồi đấy!!

- A a a a a a a a... Bọn họ đi ngủ rồi... muốn nhìn mấy cảnh trong phòng quá...

- Tui khóc rùi nè... Không nỡ chút nào... kỳ này tui phải xem lại 100 lượt!

Sau khi Vương Nhất Bác xem hết tiết mục liền yên lặng nghĩ biểu hiện của mình rõ ràng đến thế sao??? Mới đầu cậu còn nghĩ mình đã rất kiềm chế rồi đó...

Sau khi kỳ này được phát sóng, Bác Quân Nhất Tiêu lại lần nữa lên hotsearch, Tiêu Chiến cũng nhận được một cuộc điện thoại, số điện thoại mà anh của 5 năm sau cũng đã từng nhận được, cuộc điện thoại đã phá vỡ hạnh phúc hiện tại của anh...

Tiêu Chiến có bao nhiêu hy vọng không nhận được cuộc điện thoại này... Ông trời đang đùa cợt anh đây sao? Anh xuyên đến đây rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Nếu anh của 5 năm sau đã lựa chọn đáp án, vì cái gì lại khiến anh xuyên đến làm khổ Vương Nhất Bác lần nữa?