[BJYX] Ngàn Chén Không Say

Chương 29: Một bài hát nhẹ nhàng



Tiêu Chiến trở về nhà, đứng ngoài ban công. Cuộc gọi được nối thông, Vương Nhất Bác trực tiếp bật loa ngoài rồi đặt điện thoại giữa vòng tròn bọn trẻ đang ngồi.

Giọng của Tiêu Chiến truyền đến, "Chào các nhóc."

Chỉ nghe giọng nói mà ai cũng đều có thể nhìn thấy được hình ảnh anh đang cười cực kì dịu dàng.

Bọn trẻ đồng thành trả lời, "Chào anh ạ."

Ngồi phía bên phải gần với Vương Nhất Bác nhất, có một đứa bé trai bò qua đám đông cất tiếng hỏi, "Anh có phải là đại ca ca trong mắt có vì sao mà ca ca đã nói không ạ?"

Vương Nhất Bác không có bất cứ biểu cảm gì, không có ngượng ngùng, cũng không có xấu hổ, chỉ chậm rãi tiếp tục ghép mấy miếng lego trong tay.

"Hả" Tiêu Chiến khựng lại chỉ ú ớ được một tiếng như vậy, sau đó đôi mắt từ từ cong lại biến thành đuôi trăng khuyết, anh bình tĩnh đáp lại, "Đúng rồi nè."

Sau đó càng có thêm nhiều bạn nhỏ tiếp tục xác nhận, "Có phải đại ca ca đã gấp rất nhiều hạc giấy cho bọn em không?"

Qua điện thoại Tiêu Chiến chỉ có thể nghe thấy rất nhiều giọng nói trẻ con trong trẻo, ngây thơ, nhưng mãi không nghe thấy tiếng hồi đáp mà anh muốn nghe thấy nhất.

Nhưng chính sự hồn nhiên, ngây thơ của đám trẻ khiến anh tìm thấy một góc trong tâm hồn mà trước nay anh không hề hay biết. Những con hạc giấy mà anh chưa thể cho Tiểu Đậu Nha toàn bộ, bị anh quên lãng rồi tiện tay bỏ xó trong một góc nào đó, cuối cùng không thể tìm được lại nữa.

Cùng với, dáng vẻ chân thật nhất mỗi lần anh đứng trước Vương Nhất Bác.

Trong tim Vương Nhất Bác giống như có một thế giới nhỏ bé, yên lặng, vừa ấm áp vừa tự do, vừa trắc ẩn vừa đơn thuần mà chỉ có một mình cậu biết đến.

Một thế giới không mang theo bất kì sự giả dối chắp vá nào.

Ở nơi đó chắc chắn có những bông hoa anh đào bao phủ khắp trời, từng cánh bướm trắng đang tung tăng nhảy múa, những mầm non đang đâm chồi nảy lộc, từng áng mây lững thững chầm chậm trôi xa. Còn có, một người cô độc, đơn thuần, lỗi lạc, hoang dại, không nhiễm bụi trần.

Những mảnh lego to nhỏ, nằm nghiêm chỉnh trong tay Vương Nhất Bác, không nhanh không chậm được xếp chồng lên nhau, rõ ràng chỉ là những miếng nhỏ vuông thành sát cạnh, cứng đờ không sức sống, thế mà dưới đôi bàn tay đẹp đẽ kia không ngừng ra sức xây đắp, dường như lại trở thành một giấc mộng xa xăm, mờ mịt nhưng lại vô cùng ấm áp.

Còn lại một bài hát nhẹ nhàng, một giọng ca bay bổng.

Mà trong tim Tiêu Chiến hiện giờ cũng giống như đang hình thành nên một hoa viên hoàn chỉnh, lộng lẫy, trong trẻo và cực kì tươi đẹp, ở nơi đó, theo những gì anh biết, anh cảm nhận được, cùng với những lời mà bọn trẻ nói, bừng nở những thảm hoa trải dài khắp núi đồi, đồng bằng, trải dài như vô tận.

Bọn trẻ hoặc là đang yên tĩnh nghe hát, hoặc là đang ríu ra ríu rít nói chuyện với Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lại giống như một đứa trẻ câm điếc, một mình ngồi một góc, mang theo vài phần mê mang không hợp cảnh. Tựa như cậu đang ở trong chính thế giới nhỏ bé của mình, từ đằng xa trông lại, lắng nghe rồi bảo vệ bầu không khí náo nhiệt, ấm áp hiếm có này. Thỉnh thoảng lại làm vài động tác tay không thuần thục với mấy đứa trẻ câm điếc, đến khi mấy đứa bé đó bật cười trong im lặng hoặc trong cổ họng phát ra vài âm thanh vụn vặt, cậu mới cong đôi mắt, mỉm cười.

Trước khi điện thoại bị cúp, Vương Nhất Bác dẫn theo mấy đứa bé không thể nói làm động tác tay với điện thoại, vừa cất tiếng dẫn dắt mấy đứa trẻ khác đồng thanh nói một câu duy nhất, "Cảm ơn anh."

Tiêu Chiến cũng không nói gì nhiều thêm, chỉ nói, "Không có gì" trả lời lại câu cảm ơn của mọi người, sau đó lại không đầu không đuôi nói thêm, "Em chú ý nghỉ ngơi, đừng làm mệt quá."

Điện thoại cúp máy.

Tin nhắn của Tiêu Chiến gửi đến, "Anh có phải nên hát bài gì đó không?"

Vương Nhất Bác nhìn dòng tin nhắn nửa ngày cũng không trả lời lại. Sau đó, một tin nhắn của Tiêu Chiến lại đến, "Chắc anh phải học thêm mấy bài nữa rồi."

Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa kéo kéo áo của Vương Nhất Bác, chỉ chỉ vào vị trí trái tim của bé, lại chỉ chỉ vào khóe môi của cậu, làm một động tác tay, "Ca ca, anh có phải không vui không?"

Vương Nhất Bác nhìn cô bé, mỉm cười rồi làm động tác tay trả lời, "Không có mà."

Bọn trẻ lại một lần nữa vây quanh cậu, nhìn qua bên này. Cô bé ngồi luôn xuống trước mặt cậu, bàn tay nhỏ bé nghiêm túc đưa lên, "Chính anh đã nói rồi mà, không được phép nói dối."

Vương Nhất Bác nhướn mày, thế giới của trẻ con không đen thì chắc chắn là trắng, chỉ có đúng hoặc không đúng, nhưng cậu đã chọn một đáp án khó giải thích nhất, cũng chân thật nhất, "Chính là không tốt cũng không xấu. Vẫn ổn. Anh cũng không nói rõ được."

Cô bé nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, sau đó nói, "Em không nghe thấy, là do đại ca ca hát không hay ạ?"

"Hay mà."

"Ca ca có thích không?"

Vương Nhất Bác cười rồi bắn ra một trái tim nhỏ, "Thích."

"Thế ca ca nên vui vẻ chứ."

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bị ho nhẹ, Tề Vận vừa đẩy một cốc nước ấm sang vừa nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, "Hôm qua anh làm gì mà hôm nay lại ho thành cái dạng này."

Tiêu Chiến nhắm mắt ừng ực ừng ực uống xong cốc nước, "Đứng ở ban công hát, lại không cẩn thận nằm đó ngủ quên mất, chắc hứng gió đêm lạnh thôi."

Khóe môi Tề Vận giật giật, "Cái người kia không ở đây, anh lại đi làm mấy cái chuyện lãng mạn kiểu này xem ra tiện tay lắm nhỉ."

Tiêu Chiến cười, "Anh đây chính là hát cho em ấy nghe đó."

"Anh được lắm."

Tề Vận chép chép miệng đầu gật gật ra vẻ có chuyện gì quan trọng lắm, "Anh trực tiếp gọi người ta về là được rồi mà. Anh chỉ cần ho một tràng qua điện thoại một phát, em đây bảo đảm chưa đầy 1 tiếng đồng hồ anh ấy sẽ xuất hiện trước mặt anh ngay."

Tiêu Chiến lườm, "Cậu hay quá ha!"

"Ây... thì đúng rồi còn gì..." Tề Vận hắng hắng giọng, nhưng nửa ngày không nói gì nữa cả. Chả biết trước đây ai cứ xúi cậu làm mấy chuyện này ấy nhở...

Tuy là chỉ thỉnh thoảng ho một cái nhưng Tiêu Chiến dứt khoát quyết định nay không lên diễn nữa. Anh ngồi bên cạnh Tề Vận, nhân lúc Tề Vận không bận liền nói, "Anh thấy em ấy ngoài rượu whiskey của đúng một năm sản xuất đó ra còn thích uống 'Nàng tiên xanh' do em pha nữa."

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ gì đó một hồi lại nói tiếp, "Có phải tên thế không ta. Em dạy anh pha cái coi."

"Không có tên." Tề Vận cũng đúng lúc đang rảnh rỗi, liền quay người lấy mấy chai rượu cần dùng từ trên tủ rượu, "Anh ấy đặt mấy cái tên đó thật ra là đang chế giễu tài nghệ của em đó anh giai."

Tiêu Chiến vừa chăm chú nhìn tay Tề Vận rồi học theo vừa đáp lại, "Thế bình thường em ấy muốn uống thì nói thế nào."

"Pha cho anh mày cái màu xanh kia đi."

"....."

Lúc Tề Vận bận rộn tay chân, Tiêu Chiến ở bên cạnh cũng pha chơi chơi, vừa thưởng thức ly mà Tề Vận đã pha chế sẵn, nhưng rượu thì bày ra la liệt nhưng chẳng ưng ý ly nào cả.

Tiêu Chiến tự lườm chế giễu bản thân, sau đó lại tiếp tục. Thực ra anh cũng không biết mình có thể làm cái gì, người đó nhìn dáng vẻ luôn luôn kín đáo không để lộ bất cứ tâm tư nào, luôn luôn khiến người khác cảm thấy cậu chẳng có gì yếu đuối cần người khác quan tâm, chăm sóc, hoặc là căn bản không để người khác phát hiện ra được, nhưng cứ làm theo những sở thích của Vương Nhất Bác thì chắc chắn sẽ không sai.

Trái tim nhạy cảm của anh, sau khi cảm nhận được sự lạnh lùng hờ hững của đối phương đã sinh ra một chút chút muốn nhượng bộ. Nếu nói không phải nhượng bộ, thì cũng là đã có mấy phần nín nhịn, chịu đựng.

Lúc anh xuất thần, ly rượu đang pha cũng làm đến bước cuối cùng, anh lại không rõ lực độ của tay, châm lửa vào ly nhưng lửa đột nhiên bùng lên, anh sững sờ đến nỗi còn tưởng lửa bén vào tóc rồi, liền vội vàng lùi lại một bước, nhướn mắt nhìn tóc mái của mình.

Một cái nhướn mắt này, ánh mắt lướt về đằng trước, gió lại như nhẹ nhàng lướt qua tim. Một ngụm khí hoàn toàn nghẹn chặt ở cổ họng.

Tiêu Chiến bị ngụm khí đang nghẹn ở cổ làm cho ngứa ngáy đến tận tâm can, anh nhất thời ngơ người ra, chỉ chăm chăm nhìn vào người đàn ông đến cả nằm mơ cũng không thể gặp được, theo lí mà nói thì vốn không thể xuất hiện ở chỗ này, đang nhàn nhã tiện tay nâng ly rượu "màu xanh kia" mà anh vừa chế ra.

Anh vừa có ý định muốn ngăn lại thì liền bắt đầu ho, sau đó trừng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác một hơi nuốt xuống non nửa cốc.

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn ly rượu trong tay.

Tiêu Chiến khó khăn lắm mới thôi ho, miệng lần bầm, "Có dở đến nỗi thế không?"

Vương Nhất Bác nâng mắt lên nhìn anh, "Dở ẹc." (Zhu: ý là vô cùng dở, nhưng tui đang nhiên nhớ đến cháu tôi hay nói từ này há há há há há... ui đang tự nhiên buồn cười...)

"...."

Vương Nhất Bác đẩy sang mấy tờ giấy, "Bọn trẻ tặng anh đó."

Tiêu Chiến nhận lấy, Tề Vận bên kia lại bắt đầu ngứa mồm, "Chỉ có mỗi việc này mà anh về đó hả?"

"Không phải."

Vương Nhất Bác dứt khoát khiến Tề Vận cảm thấy câu trêu chọc vừa rồi của bản thân ngoài sự ngượng ngùng chỉ còn lại sự ngốc nghếch.

Vương Nhất Bác nói, "Còn phải lấy quần áo nữa."

Tề Vận nhìn gương mặt vẫn bình thường của Vương Nhất Bác, liền suy nghĩ không biết mình có nên chọc vào nữa không đây.

Phía bên kia, Tiêu Chiến hoàn toàn không chú ý những người xung quanh đang nói cái gì, xảy ra chuyện gì, chỉ chăm chăm chú chú nhìn vào những hình vẽ, con chữ vừa trẻ con lại vô cùng nghiêm túc trên mấy tờ giấy trắng, trong tim không kìm nén được sự vui vẻ đang lan tràn khắp chốn.

Trước mắt anh lại được đẩy sang một cốc nước, "Ho thì đừng ở đây nữa."

Lúc này Tiêu Chiến còn đang mải lật tờ giấy đầy hình vẽ trong tay, không lập tức trả lời cậu, mấy giây sau anh mới chậm rãi ngẩng đầu 'A?" một tiếng.

Vương Nhất Bác nhìn anh, lại gõ gõ lên cốc nước, "Nước mật ong, nhuận họng." Sau đó lại nói một câu với cả Tề Vận và Tiêu Chiến, "Em đi trước đây."

Người này quẳng lại một câu rồi rời khỏi Ngàn Chén, Tiêu Chiến với Tề Vận nhìn nhau ngơ ngác một hồi, rồi bất ngờ quay ra nói với Tề Vận một câu tương tự, "Anh cũng đi trước đây."

"....."

Tiêu Chiến chạy theo, rất nhanh đã đuổi kịp được Vương Nhất Bác đang thong dong thả bộ đằng trước.

Vương Nhất Bác nghiêng người quay sang nhìn, "Bị cảm rồi?"

Tiêu Chiến chắp tay đằng sau, đi kề vai với Vương Nhất Bác, "Chắc không đâu, nhiễm lạnh chút xíu thôi."

Vẫn là con ngõ nhỏ tĩnh mịch đằng sau Ngàn Chén. Cửa hàng tạp hóa nhỏ ở bên đường vẫn hắt ra những vệt sáng, cắt trên mặt đất những hình thù khác nhau trong đêm tối mịt mờ, vẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, cửa hàng nhỏ đó vẫn thỉnh thoảng phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng đầy vụn vặt.

Vương Nhất Bác vẫn chậm rãi bước đi, cùng Tiêu Chiến từ trong đêm tối giẫm lên những vệt sáng nhờ nhờ, rồi lại từ ánh sáng bước những bước thật dài đi vào trong màn đêm đen đặc.

"Hát ở ban công à?"

Ngữ khí của Vương Nhất Bác bình tĩnh đến bất ngờ, khiến cho Tiêu Chiến có cảm giác rằng giữa bọn họ mấy ngày trước chưa từng xảy ra chuyện không vui nào, thậm chí chưa từng xảy ra cái gì.

Anh cười rồi nói, "Không phải rất lãng mạn sao."

Vương Nhất Bác liếc một cái qua, "Không cảm thấy thế."

Tiêu Chiến chợt khựng lại, "....Em cố ý đến chọc tức anh có đúng không!"

Vương Nhất Bác cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, "Nhận được mấy bức vẽ kia, có vui không?"

"Hả? Vui chứ, đương nhiên là vui rồi."

Vương Nhất Bác mỉm cười, "Thế không phải là được rồi sao."

"Ấy?" Tiêu Chiến ngẩn người, nhìn thấy Vương Nhất Bác cất bước, anh bước nhanh hai bước đuổi theo, "Đó là mấy đứa nhóc tặng anh mà."

Giọng của Tiêu Chiến bỗng nhỏ hơn vài phần, lầm bầm bên cạnh, "Có phải em tặng anh đâu."

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân chậm rãi, "Khác nhau à?"

"Nói thừa ghê, có thể giống nhau sao?"

Vương Nhất Bác cười rồi móc chìa khóa ra, rồi lại quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến một cái.

Ánh đèn trên cầu thang không được sáng cho lắm, nhưng ánh vàng nhờ nhờ của đèn điện lọt vào trong mắt Tiêu Chiến lại vô cùng chói sáng. Rõ ràng đang nói những lời oán trách, nhưng đôi mắt đang cong cả lại cùng nụ cười trên môi vẫn không thể nào giấu đi được.

Vương Nhất Bác quay đầu về tra chìa khóa vào ổ, tiếng khóa cửa lách cách một tiếng, "Mượn hoa hiến Phật, anh vui vẻ là được rồi."

Câu nói này giống như đã gõ một nhịp lên trái tim của Tiêu Chiến, giữa hai bọn họ, những câu tán tỉnh mà trước đây Vương Nhất Bác đã nói với anh ít nhất còn hay hơn câu này.

Chỉ sau chưa đến hai ngày cậu rời đi, chưa đến 48 tiếng đồng hồ mà Vương Nhất Bác không ở bên, chỉ một câu đơn giản như thế thôi, trong phút chốc ngắn ngủi trái tim anh đã dậy sóng, đập thình thịch từng hồi.

Lồng ngực anh như mãnh liệt nổi trống. Đôi mi cong dài như hai cánh quạt lông vũ không ngừng run lên.

Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, anh cũng nhanh chóng theo chân, khi Vương Nhất Bác xoay người muốn đóng cửa, anh cong mắt mỉm cười, nghiêng đầu rướn người hôn lên.

Vương Nhất Bác sau khi được đôi môi mềm mại này dán lên trong một nụ hôn đầy chủ động liền nhẹ nhàng nhướn mày.

Cái người vừa rung động lại chủ động này, đột nhiên lại lắp bắp, "Thì...muốn hôn một cái mà thôi."