[BJYX] Ngàn Chén Không Say

Chương 37: [Đi theo em]



A Zhu: trước khi vào chương thì hãy đọc cảnh báo:

CHƯƠNG NÀY CÓ TÌNH TIẾT CƯỠNG ÉP, CÓ TÌNH TIẾT MÁU ME!

Ai không chịu được xin vui lòng không đọc. Chúng ta gặp nhau ở chương sau!!!!

Đây là fanfic không phải đời thực, xin đừng áp chi tiết truyện lên người.

Vương Nhất Bác Tiêu Chiến vĩnh viễn bình an!!!

=======================================

Tầm nhìn của Tiêu Chiến hiện giờ giống như đã nốc một cốc đầy rượu mạnh, khung cảnh trước mắt mông lung bóng người mờ ảo, trong cổ họng chỉ còn lại những hơi thở nặng nhọc, gấp gáp, cả người chỗ nào cũng khó chịu, vừa nóng vừa ngứa ngáy, chỉ hơi hơi túm lấy quần, phần hông cọ cọ xuống giường cũng đã khiến anh kích thích một hồi.

Ham muốn tình dục bị cưỡng ép tăng lên nhiều lần khiến ý thức của anh đều như đặc quánh lại, khuấy thành một mớ hỗn độn. Người đàn ông túm lấy cánh tay anh, ngay khi sự khô nóng cùng với ngứa ngáy được động chạm vỗ về thì ham muốn trong anh càng bùng dữ dội hơn.

"Cút ra!"

Tiếng quát nạt chìm nghỉm trong những tiếng thở dốc khó nhọc, xương cốt như hóa ra thành nước, động tác vung tay hất ra lại chỉ như gió thổi qua cánh hoa, vô lực, yếu đuối. Tiêu Chiến đã không còn hơi sức đâu quan tâm xem Lạc Bùi đang ngồi ở đâu, dùng ánh mắt thế nào để nhìn anh rồi.

Người đàn ông ngay lập tức đè lên, bàn tay bẩn thỉu kia đặt lên eo anh, đầu gối đẩy hai chân anh dạng rộng ra, bàn tay một đường đưa trực tiếp vào trong áo anh, nắn bóp đầu nhũ, như một con thú đói bụng lâu ngày, hắn ngậm một bên vào miệng. Tiêu Chiến hoàn toàn run lẩy bẩy, run đến nỗi khiến anh cảm thấy kinh tởm không gì so sánh được, nhưng cơ thể lại thành thật với đúng bản năng, ưỡn ngực nghênh tiếp.

[Chỉ có thể là em, không có lí do nào cả.]

Giống như có người cầm cái búa sắt đập trúng một cái đinh dài, hòa với tiếng vùng vẫy chấn động, đem cái đinh dài kia hung hăng đóng xuyên qua huyệt thái dương.

Đôi mắt Tiêu Chiến đã mờ sương nhìn cái gì cũng không rõ nữa, lật tay túm lấy thứ đồ trang trí gì đó bằng nhựa cứng được trưng bày trên tủ đầu giường khách sạn mạnh mẽ đập thẳng về phía đầu người đàn ông kia. Anh đã dùng hết toàn bộ sức lực mà anh có thể huy động trên toàn cơ thể rồi.

Người đàn ông chửi một tiếng "DM" giữ chặt lấy đầu, thở hắt ra một hơi, Tiêu Chiến không hề có chút đắn đo, ngập ngừng nào lập tức lăn xuống giường. Chân anh vẫn run cầm cập cơ hồ không thể đứng dậy, cả người chỗ nào cũng toàn là mồ hôi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt hun đến nỗi khiến anh bức bối tới buồn nôn.

Anh nghe thấy tiếng cười của Lạc Bùi, thậm chí còn đang khiêu khích người đàn ông kia.

Người đàn ông nhanh chân đuổi đến, trực tiếp ấn chặt anh lên trên thảm, "Thực sự đủ cay đó, kích thích thật."

Anh không đẩy, cũng không vùng vẫy ra được, bàn tay của người đàn ông đưa vào trong quần áo anh, cho dù lý trí không muốn như vậy, nhưng bàn tay kia lướt qua từng tấc da thịt khiến thuốc càng phát tác mạnh hơn, cơ thể lại thành thành thật thật run rẩy, tất cả các tế bào thần kinh đều như đang thét gào.

Người đàn ông không thể chờ đợi thêm, cởi thắt lưng da của mình ra, khi thắt lưng da lách cách vang lên tiếng kim loại, liền giống như báo hiệu cho cơn ác mộng sắp bắt đầu, trong lồng ngực Tiêu Chiến một luồng khói cuồn cuộn dâng lên, lửa to như nuốt lấy trái tim, nhưng hễ có một tia yếu đuối nào đó thôi, tất cả những chuyện xảy ra say đó anh thực sự không dám nghĩ đến.

Ngay lúc người đàn ông hơi tách khỏi ra cơ thể anh để đi cởi quần xuống, Tiêu Chiến giống như một con thú giãy giụa chống cự lúc sắp hấp hối, liều mạng dứt thân người ra. Anh dùng cả tay cả chân, gắng sức bò vào trong gian nhà tắm nối liền với phòng ngủ đang mở rộng cửa đằng sau người mình, anh căn bản không thể đứng lên nổi, người đàn ông cũng không cho anh thời gian để có thể chống đỡ cái thân thể đã mềm oặt này của anh đứng dậy, anh khó khăn đưa tay ra vịn vào bồn tắm, khoảnh khắc những thứ được đặt trên bồn tắm rơi xuống, người đàn ông đã túm lấy vai anh một lần nữa đè bẹp người anh xuống đất.

Thủy tinh rơi vỡ đầy đất. Những mảnh vỡ bắn ra xẹt qua khuôn mặt anh. Người đàn ông xé áo anh ra, đôi môi dơ dáy kia liếm lên.

Cơ thể run rẩy không thôi, thậm chí còn hèn mọn rên rỉ thành tiếng. Anh bị người ta đè ở dưới thân mình, trước ngực bị liếm láp để lại nước bọt dơ dáy khiến anh kinh tởm, cơ thể lắc lư, thở hổn hển theo bản năng, tất cả đều được người mà anh chú ý nhất ngồi đằng kia thu hết vào trong tầm mắt.

Nhưng anh không còn tia ý thức nào để có thể đi oán giận đi căm thù cả, không thể để ý thức đã tiêu tan gần hết này lại bay mất thêm chút nào nữa. Anh chỉ có thể dùng toàn lực, đưa tay ra mò mẫm về phía những thứ đồ vừa rơi xuống khỏi vị trí, thậm chí cố hết sức đập tay lên trên nền đất toàn gạch hoa lạnh băng.

Thắt lưng trên eo bị cởi bỏ.

Bàn tay đưa ra mò mẫm kia bị mảnh vỡ sắc bén cứa rách, mười ngón liền tim, cơn đau đớn trong nháy mắt đó khiến anh tỉnh táo lại một chốc lát ngắn ngủi.

Người đàn ông hoàng hành ngang ngược, kéo quần của anh xuống, ngón tay lướt qua làn da nóng rực của anh, bàn tay vô sỉ sờ soạng lên mông anh rồi lướt xuống.

Ngón tay Tiêu Chiến vươn với lấy mảnh vỡ kia, nhanh chóng nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó vung tay lên.

"Cút ra."

Âm thanh khó nhọc của Tiêu Chiến chỉ toàn là tiếng thở, người đàn ông không nghe rõ anh đang nói cái gì, thậm chí còn nghĩ rằng anh đã khuất phục mà nũng nịu rên rỉ. Nhưng trong chớp mắt khi Tiêu Chiến vung tay, lực đâm xuống lại giống như đã liều hết cả sinh mạng của anh.

Chỉ có chút ít sức lực còn lại, trong một thoáng tỉnh táo, được đổi bằng máu cùng sự đau đớn khi mảnh vỡ cứa sâu vào lòng bàn tay.

Người đàn ông ôm lấy cánh tay đau đớn ngã ngồi ra phía đằng sau, theo bản năng mà kéo người cách Tiêu Chiến một khoảng.

Lạc Bùi hoảng sợ đứng bật dậy từ sô pha.

Tiêu Chiến không quan tâm đến cái quần đã bị kéo xuống nửa của anh, tàn nhẫn cầm mảnh vỡ trong tay mình đâm thẳng vào lòng bàn tay còn lại, ngoại trừ hơi thở nặng nhọc cùng choáng váng mờ mịt khi thuốc phát tác dụng, thì anh ngay cả mắt cũng không chớp, miệng cũng không phát ra bắt cứ âm thanh gì.

"Muốn chết ở đây à?"

Tiêu Chiến nhặt một miếng vỡ khác trên mặt đất cầm chặt vào trong lòng bàn tay còn lại, mặt bị vỡ của thứ đồ đó lúc này chính là một lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào trong miệng vết thương do chính tay anh cắt lên.

Người đàn ông nhìn một màn này không biết phải làm sao nhìn về phía Lạc Bùi, nhưng lại nhìn thấy trên mặt Lạc Bùi hiện lên sự kinh hoàng y hệt như hắn.

Tiêu Chiến loạng choạng tiến về trước một bước, không chút đắn đo nào cắt một đường lên trên phần đùi trần trụi của anh, "Ít nhất, chết ở đây, mới có thể kết thúc được mọi chuyện."

Anh nhìn người đàn ông trên đất một cái, lại nâng mắt nhìn về phía Lạc Bùi. Đôi mắt bị thuốc làm cho mông lung của anh tràn ngập ánh nước đang lay động, mê hoặc đến tột cùng, cũng thê lương đến vô tận, nhưng bàn tay của anh đang không ngừng nhỏ máu, vết thương bị cắt trên đùi khiến thịt dưới lớp da như bị lộn ra ngoài, máu tươi men theo đùi chảy xuống, mùi tanh của máu chợt bốc lên.

Kiểu người ngậm chìa khóa vàng sinh ra như Lạc Bùi làm sao có thể đã từng chứng kiến qua cảnh tượng như thế này chứ, chỉ là lên giường thôi mà, đàn ông đàn ang, sao có thể làm ra đến nông nỗi này.

Tiêu Chiến lại loạng choạng tiến về phía trước thêm một bước nữa, Lạc Bùi lùi về sau một bước, suýt nữa thì ngã ngồi lên sô pha.

Người đàn ông kia dường như vẫn còn chút không thể tin nổi mà nhúc nhích thân người, Tiêu Chiến lia mắt nhìn về phía hắn ta một cái, sau đó chuyển hướng sang phía người đàn ông, tiến thêm một bước.

Chân Tiêu Chiến bỗng mềm oặt ra, dáng vẻ người đàn ông giống như tìm được cơ hội rồi. Người đàn ông vừa mới nhích về phía trước được nửa bước, Tiêu Chiến liền thẳng tay cứa một đường lên vai hắn ta. Tất cả sức lực còn lại của Tiêu Chiến đều dồn cả vào miếng vỡ thủy tinh này, rạch ra một đường rồi hung hãn đâm vào sâu, miếng thủy tinh cũng chống đỡ lấy người Tiêu Chiến giúp anh miễn cưỡng đứng vững được.

Tiêu Chiến nhổ miếng thủy tinh ra, chân đứng áp sát vào chân giường, vết máu rơi trên ga giường từ từ lan ra nhuộm đỏ một mảng lớn.

Người đàn ông hét lên thê thảm, không dám động đậy gì nữa, Tiêu Chiến lại giống như trúng tà, lại tiếp tục cắt một đường nữa lên mu bàn tay của người đàn ông đưa tay để bịt chặt lấy vết thương trên vai nhưng lại không dám động vào.

Da thịt bị cứa rách.

Người đàn ông hoảng sợ lùi về đằng sau, ngã ngồi xuống đất, lùi rồi lại lùi tiếp, hắn ta dường như đã tin tưởng rằng nếu bản thân tiến lên trên một tấc nữa thì con người nhìn trông có vẻ gầy yếu, mặt mũi hiền lành còn đang bị hạ thuốc này thực sự sẽ không màng tất cả mà cắt một đường lên cổ họng của hắn.

Người đàn ông sợ hãi, hoảng loạn bò về phía sau vài bước, "Thật là một thằng điên mà! Thực sự là một thằng điên!"

Tiêu Chiến nở một nụ cười thê lương lại vô thanh vô tức, khuôn mặt nhu hòa như gió xuân kia vẫn đang cười, anh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lạc Bùi, "Tao là một tên điên đấy, muốn thử không?"

Lạc Bùi chỉ đứng đực ra ở đó, toàn thân cứng đờ, cổ họng lại giống như vừa bị miếng thủy tinh sắc lẻm trong bàn tay đã thấm đẫm đầy máu tươi của Tiêu Chiến kia đâm vào, không thể thốt ra bất cứ lời nào.

Mồ hôi trên trán chảy vào trong mắt, Tiêu Chiến giơ tay lên lau đi, máu rơi trên mặt anh, yêu dã, chí mạng. Tiêu Chiến vẫn đang cười, vẫn luôn cười, dù cho thuốc phát tác khiến ham muốn tình dục trong anh cuồn cuộn bốc lên, và cả sự đau đớn khi miếng thủy tinh vỡ kia cắt qua, tất cả đều không ngừng dày vò anh.

"Nếu nhỡ có chết một người, ai cũng không thoát khỏi liên can."

Cánh cửa bị đóng lại cái rầm, tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên, hơi thở dồn nén bấy lâu trong lồng ngực Tiêu Chiến nháy mắt tan ra, anh choáng váng đổ gục xuống chiếc giường bê bết máu, cả người run rẩy như sàng gạo, miệng vết thương nóng ran, đau nhói, con tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch từng hồi.

Máu nóng chảy dọc da thịt còn mang theo chút tê tê.

Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, sau khi thần kinh được thả lỏng chỉ còn lại sự ham muốn càng đáng sợ hơn, sự thống khổ khi không được thỏa mãn, sự đau đớn từ vết cứa sâu, tất cả, tất cả đều dày vò anh y như bị lăng trì.

Trong tâm trí anh chỉ có một bóng hình.

Tiêu Chiến kéo chiếc chăn lại gần, vặn xoắn thành một dải dài rồi kẹp ở giữa hai chân, ôm nó trước ngực, chà xát liên tục. Máu tươi thấm vào chiếc chăn bông trắng tinh như một đóa hoa hải đường đỏ tươi nở giữa nền tuyết trắng xóa. Ga giường nghiền qua nghiến lại vết thương, kéo cả da thịt lộ ra, đau đớn rỉ ra khó khăn lắm mới che đậy được dục vọng, nhưng chỉ một giây sau đó tình dục lại như sóng thần ùn ùn kéo đến cắn nuốt lấy anh.

Anh mang theo một thân vết thương đầm đìa máu, co quắp nằm một bên giường, túm chặt lấy phân thân của mình không ngừng tự an ủi, vết thương sâu đến tận xương trong lòng bàn tay đau đớn đến nỗi anh giật mình tỉnh táo, đến cả việc tự an ủi thôi mà anh cũng không làm được.

Sự hưng phấn hừng hực làm cho tim anh càng đập càng nhanh, hít thở cũng trở nên khó khăn hơn, dần dần anh cảm thấy ngạt thở.

Điện thoại không biết bị Lạc Bùi vất vào góc nào rồi, anh mò mẫm với lấy điện thoại ở trên đầu giường, anh nên báo cảnh sát hoặc gọi cấp cứu cho mình, nhưng anh đã thê thảm thế này, khốn đốn thế này nhưng anh chỉ muốn liên lạc cho người đó. Số điện thoại anh khắc ghi trong đầu, ngón tay run rẩy ấn không biết bao nhiêu lần mới có thể gọi đi. Nhưng anh chợt nhớ ra người đó từ trước đến nay không bao giờ nhận điện thoại lạ gọi đến, cho dù có bắt máy, thì người ấy chắc cũng không thể tới kịp.

Tiêu Chiến nở một nụ cười buồn, anh thực sự nên trở về Ngàn Chén yên ổn ở bên người ấy, sống cùng người ấy. Chuyện như thế này sợ rằng Lạc Bùi đã nghĩ đến từ lâu, chỉ có điều hắn ta không có cơ hội thực hiện mà thôi.

Anh thực sự nên, yên ổn ở bên cạnh Vương Nhất Bác mới đúng.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại là đang ở trong bệnh viện.

Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà ngơ ngẩn ra một lúc lâu, mới nhúc nhích cơ thể muốn quay người. Ngay khi anh nhúc nhích vết thương trên đùi truyền đến một cơn đau nhói, khiến anh thở hắt ra một hơi lạnh.

"Đừng động đậy."

Giọng nói vừa trầm ấm vừa dịu dàng ấy vang lên một cái, trái tim trong lồng ngực Tiêu Chiến bỗng lộp bộp rơi xuống, anh kinh ngạc đến mức quên cả thở trong khoảnh khắc đó.

Anh nằm yên không hề quay đầu lại.

Trong tim anh như có một làn gió ấm chầm chậm vỗ về, những dải bông lau được cơn gió thổi qua nhẹ nhàng đung đưa, nhưng rồi đột ngột bị ngọn lửa lớn thiêu rụi thành tro bụi. Anh bỗng kéo chăn trùm lên mặt, dù cho bàn tay anh vẫn đau đớn như trước, nhưng hình như anh đã quên mất rồi.

Thực sự, giống như một giấc mơ vậy.

Vương Nhất Bác chỉ yên lặng nhìn bóng hình dưới chăn mỏng không ngừng run rẩy, bàn tay được quấn băng trắng, ngón tay co lại túm chặt lấy chăn.

Cuộc điện thoại đó, số vùng hiện lên là số điện thoại của thành phố quê nhà Tiêu Chiến, sau khi bắt máy cho dù cậu có gọi tên anh bao nhiêu lần thì đều chẳng có người đáp lại, chỉ có tiếng thở hổn hển, hỗn loạn vì đau đớn.

Những thanh âm đó đến tận bây giờ vẫn còn ghim trong màng tai cậu không tan.

Đầu óc cậu như nổ tung, khi ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chiến lõa lồ hôn mê nằm trên một đống máu loang lổ. Cái nhìn đó khiến đầu óc nháy mắt trắng băng, sau đó thình lình nổ tóe ra ngàn vạn ánh lửa.

Giống như một trận nổ mìn dữ dội xé tan thân xác cậu ra thành vô số mảnh vụn.

Đáy mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, tia máu giống như một bụi cây gai lan ra khắp nơi, từng chút từng chút nuốt trọn lấy tròng trắng mắt, những cái gai mang theo độc chết người đâm vào trong nhãn cầu rồi xé rách nó, sự thống khổ giống như một cơn mưa lớn, rơi xuống toàn là lưỡi dao sắc nhọn cứa vào người cậu, thiên đao vạn quả.

Con tim cậu chịu một nỗi đau như tách rời từng thớ thịt, nhưng ngữ khí cậu nói với Tiêu Chiến vẫn dịu dàng quá đỗi, "Không để ý đến em à?"

Cái đầu tròn mềm mại như tơ trốn dưới chăn liều mạng lắc lắc.

"Thế thì, nhìn em đi được không?"

Tiêu Chiến vẫn lắc đầu. Anh không phải không muốn nhìn, sao anh lại có thể không muốn nhìn được, nhưng sao anh lại dám nhìn em ấy chứ, trong ba ngày này, sự do dự, nghi hoặc của anh, sự lạnh nhạt anh dành cho Vương Nhất Bác, đã quá đủ rồi.

Anh làm sao còn mặt mũi nào nhìn em chứ.

Anh rơi vào mức đường như hôm nay, cuộc điện thoại kia của anh cho dù có được bắt máy hay là không, Vương Nhất Bác đều không thể xuất hiện ở đây vào lúc này được. Những gì anh có thể nghĩ được, chỉ có sự lạnh nhạt cùng trốn tránh suốt ba ngày ròng rã kia đã buộc người đàn ông vốn kiên hãnh này phải đến tìm anh mà không hề có được câu giải thích nào.

Tiêu Chiến buồn bã vùi mình vào trong chăn, anh khóc, không biết là do sợ hãi sau khi trải qua nguy hiểm hay là do không kìm nén được hổ thẹn mà khóc, hay là vì trong lúc anh cần cậu nhất, cậu vừa hay có mặt.

Dịu dàng và vững chắc.

"Em đến đón anh trước nè." Bàn tay khô khốc nhưng ấm nóng đặt lên mu bàn tay anh, Vương Nhất Bác hỏi anh, "Đi cùng với em nhé?"

Những ngón tay bấu chặt vào chăn run lên khe khẽ.

Vương Nhất Bác nói, "Đi cùng với em."

=======================================

A Zhu: lúc đọc đến chương này tôi mém nữa quên cả thở, hự hự hự sợ anh Chiến bị làm sao....