[BJYX] Phố Thiệp Hồng Và Anh

Chương 2



Bác:

Mọi chuyện sau đó đều diễn ra hết sức tự nhiên, hai chúng tôi vốn dĩ là hai đường thẳng song song, bỗng nhiên một ngày đẹp trời lại giao nhau rồi.

Sau đó, anh sẽ suốt ngày chạy đến trước cửa tiệm của tôi, đứng bên con đường người qua kẻ lại tấp nập, tựa như quan tâm thích thú đối với mọi thứ trong tiệm. Lúc bận, tôi không có thời gian hỏi han anh, anh sẽ phụ một tay, đưa cho tôi tờ giấy in hoàn toàn mới, nhìn từng tấm thiệp cưới đỏ thắm lần lượt trượt ra khỏi máy, anh sẽ cười thật vui vẻ, hai mắt cong cong, giống... giống như vầng trăng khuyết mà tôi hay ngắm trên mái nhà vậy!

Tôi biết anh thích màu đỏ.

Khách đến đây đa số là các cặp vợ chồng trẻ, đều có ba mẹ đi theo chọn giúp, kết hôn là chuyện lớn cả đời người mà! Tôi từng hỏi anh, hỏi anh có muốn kết hôn không? Dự định khi nào? Anh cười, bảo tôi giống hệt như cô chú nhà anh vậy...

Thực ra tôi thì muốn kết hôn, lúc ba mẹ đi, tôi mới chừng mười mấy tuổi, anh hai tôi nói, điều đáng tiếc nhất trong lòng hai ông bà là chưa được nhìn thấy anh hai kết hôn, nhưng bây giờ ông anh tôi đã hai mươi tám rồi, vẫn ở bên ngoài làm thuê, thỉnh thoảng về xem nhà cửa ra sao, cũng chẳng thấy đưa cô nào về cùng.

Dường như tôi và A Chiến đã thân quen lắm rồi, tôi có thể thường xuyên gọi anh ấy như thế. Trong tủ lạnh của tôi, cũng sẽ luôn chuẩn bị hai tách trà đen, một không đá, một đầy đá. Lúc khách đông quá, tôi sợ anh bị người khác nhận ra, bèn đẩy anh vào trong gian cabin nhỏ của tôi, hễ ngồi là anh ngồi cả sáng, không nói chuyện, cứ một mình ngồi như thế.

Về sau tôi mới biết, khoảng thời gian đó anh vừa mới quay phim xong, đang nghỉ xả hơi. Bởi vì có một hôm, anh đột nhiên biến mất tăm, giống như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, mỗi ngày, tôi đều chờ ngoài cửa lâu thật lâu, mà vẫn không chờ được anh. Tôi nghĩ có lẽ là anh trải nghiệm cuộc sống của dân thường đủ rồi, nên quay về với chuỗi ngày làm đại minh tinh của anh thôi.

──Nhưng không rõ vì sao, tôi cảm thấy trong tim mình như thiếu đi thứ gì đó...

Chiến:

Khoảng thời gian ấy, giống như tôi đã trộm được vậy.

Tôi chưa bao giờ được sống một cuộc sống như thế cả.

Chị Lâm không biết đã đi đâu tìm kịch bản mới cho tôi rồi, không có thời gian quản lý tôi, nên ngày nào tôi cũng chạy đến cửa tiệm của Tiểu Vương Tử, lúc vắng người, cậu ấy cho tôi ngồi trong tiệm, xem cậu ấy bận rộn chuẩn bị giấy để in. Lúc khách đông, cậu ấy sẽ đẩy tôi vào ngồi trong cabin của cậu, một tách trà đen không đá, một bệ cửa sổ nhìn thấy được ánh mặt trời, tôi lấy một tờ giấy vẽ lại mọi thứ nơi đây, xem như kỷ niệm, nhưng tôi không để cậu ấy nhìn thấy. Tôi biết rồi sẽ có ngày tôi phải rời đi, cứ xem bức họa này như một món quà nhỏ, cảm ơn cậu đã mời tôi uống trà đen không đá bao nhiêu ngày qua vậy.

Tôi chưa từng gặp người nào như thế.

Việc buôn bán của cậu ấy thật sự rất khá, có lẽ là do cậu đẹp trai, cách đối đãi với khách hàng lại chân thành, bất kể khách mua nhiều hay ít, cậu đều sẽ hỏi xem người kia có cần bên cậu phụ trang trí hay không. Giống như ngày hôm đó, cậu đã đưa tôi một tấm thiệp hồng vậy... Tiểu Vương Tử nói tiếng Quảng Đông rất hay, không phải kiểu văn chương trau chuốt, tiếng Quảng Đông lẫn chút hoa mỹ của phương Tây, mà là hơi, thấm đẫm hương vị khói lửa của thành phố Hồng Kông xưa.

Tôi sẽ ngồi nhìn cậu ấy cần mẫn in thiệp cưới, mỗi một tấm thiệp đều sẽ chở theo lời chúc phúc đưa đến mỗi một ngóc ngách của Hồng Kông, tôi nghĩ cậu ấy chắc cũng mong mỏi lắm, rằng một ngày nào đó tấm thiệp cưới này sẽ do chính cậu gửi đi.

Bởi vì cậu hỏi tôi, muốn bao giờ thì kết hôn? Cậu ấy hỏi rất nghiêm túc, thời tiết hơi nóng nực, không biết do đâu mà tự dưng tôi thấy đầu óc hơi váng vất, sau cùng chỉ cười rồi bỏ đi.

Cuối cùng có một ngày, chị Lâm xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi biết, ngày mai mình sẽ không còn đến phố thiệp hồng nữa, cũng không kịp để lại một câu chào, hay biết đâu cậu ấy chẳng để tâm gì cũng nên. Bức tranh nọ đã vẽ xong hơn tháng rồi, tôi để trong nhà cậu, lúc cậu dọn dẹp, chắc sẽ nhìn thấy thôi.

Bác:

Hôm nay tôi đã thấy anh ấy trên tivi, cảm giác kỳ diệu lắm, phóng viên nói, anh chuẩn bị quay một bộ phim mới, ngầu ghê! Vây quanh anh đầy những trai xinh gái đẹp, vậy tôi mới biết anh nổi tiếng đến thế, cũng phải, hình như anh là con trai của một hoa hậu Hồng Kông nào đó, vốn dĩ từ khi sinh ra, đã không cùng một thế giới với tôi rồi.

Tôi lại bắt đầu chuỗi ngày bình thường của mình.

Dạo này tôi không bận lắm, cho nên lúc rảnh rỗi, tôi sẽ luôn nghĩ về anh. Thế là tôi không nhịn được mà bật tivi lên, xem coi có tin tức gì của anh hay không, hai tháng cứ thế trôi qua, Hồng Kông đã vào thu rồi, tiết trời cũng mát mẻ hơn đôi chút...

Nói ra thì tức cười, tối nọ tôi đứng trên băng ghế dài lau dọn trần nhà của cửa tiệm. Thằng bạn đang tìm đồ uống trong tủ lạnh của tôi, nói với tôi là bên cạnh tủ lạnh rõ ràng có hai cái ly thủy tinh, còn bảo là không có ly. Tôi thầm ngạc nhiên, không biết sao lại có cái cảm giác như bị bắt thóp vậy, cái ly đó anh ấy vẫn hay dùng, tôi kêu thằng bạn tôi đừng động vào, cứ lấy chai trà chanh uống là được. Ai ngờ bỗng nhiên nó cầm một tờ giấy xông ra hô lớn.

"Ê Tiểu Vương Tử! Có một người tên A Chiến vẽ bức tranh tả ông nè! Có phải là cái người bữa trước... Ê!"

Buồn cười ghê, tôi nghe nó nói vậy, chân bước hụt một cái, ngã từ trên băng ghế xuống, đầu đập bốp vào cái bàn bên cạnh, ba người luýnh quýnh tay chân đưa tôi vào bệnh viện.

Xếp hàng mấy tiếng đồng hồ chờ kiểm tra, sau khi kết luận bác sĩ bảo tôi ở lại quan sát một thời gian, nhưng phòng cấp cứu của bệnh viện ở Hồng Kông đến nửa đêm rồi mà người vẫn đông đúc, chi phí thuốc men lại đắt muốn chết. Đầu tôi bị quấn hệt như trái bí, ngồi xổm ngoài hành lang bệnh viện chờ kết quả, thế mới có thời gian nhìn bức tranh đã đóng bụi hai tháng trời, tôi chưa từng nghĩ anh ấy sẽ để lại cho tôi điều gì, cho nên cực kỳ vui, cứ cười suốt, thằng bạn bên cạnh sợ hết hồn, thậm thụt chạy đi hỏi bác sĩ tình trạng của tôi có nghiêm trọng không?

Ờm, thực ra thì, từ ngày anh ấy không tới, tôi cũng không chạm vào cái ly đó nữa, một lần cũng không.

Chiến:

Trên bức vẽ đó, tôi có viết thông tin liên lạc của mình, tiếc là đã qua hai tháng rồi mà tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn nào, mãi đến khi bộ phim đóng máy, ngày tôi chuẩn bị bay về Hồng Kông, có một số máy lạ gọi điện đến, tôi đã nghe thấy giọng nói của cậu. Cậu ấy ấp úng giải thích mình bị ngã phải vào viện, chuyến bay hôm ấy của tôi khởi hành lúc 7 giờ sáng, tôi gần như đã lập tức đưa ra quyết định, đổi sang chuyến bay lúc 12 giờ khuya, bay về Hồng Kông ngay trong đêm.

Bác:

10 giờ tối, tôi dè dặt nhập dãy số ghi ở góc bức vẽ kia, ấn nút gọi đi, thế mà lại nối máy được. Năm tiếng sau tôi thấy anh, vẻ đầy phong trần mệt nhọc xuất hiện trước mặt tôi. Không gian eo hẹp chật ních người ra vào, chen chúc đến mức anh không có chỗ đứng. Thực ra tôi còn nhếch nhác hơn anh, ngồi xổm mấy giờ đồng hồ hai chân tê rần, không đứng dậy nổi, lại còn mệt mỏi buồn ngủ, đã nhiều tiếng trôi qua mà không hề có một ai đến thăm nom hỏi han.

Tuy tôi và anh cũng khá lâu không gặp mặt, nhưng bấy giờ vẫn có lòng dạ đi đùa giỡn, tôi nói, anh đúng thật là giống thần tiên, nói xuất hiện là xuất hiện ngay được.

Nhưng tôi không hỏi, rằng lúc trước sao không nói tiếng nào, đã đi biệt hai tháng trời. Tôi bị chính trạng thái tâm lý này của mình dọa hết hồn, sao mà tôi ngang ngược thế.

Thực ra tôi còn muốn hỏi, rằng chúng tôi có được xem là bạn không? Anh đang lấy tư cách là một người bạn để giúp tôi ư, hay là "đền đáp" cho sự tương trợ của tôi lúc trước? Tôi cũng muốn giải thích rằng tôi gọi điện thoại cho anh không có ý gì khác, chỉ là...

Chỉ là hơi hơi muốn nghe giọng nói của anh thôi.

Cuối cùng là anh nhíu mày mở lời trước, hỏi tôi kiểm tra xong hết chưa? Bác sĩ nói thế nào, có cần phải nhập viện hay không?

Tôi nói không có gì to tát, không cần kiểm tra gì cả, một lần đắt như thế không cần thiết đâu.

Kết quả anh xoay người ra ngoài gọi điện thoại, chưa tới nửa tiếng sau, tôi bị bắt phải nằm lên giường bệnh, còn phải làm hết tất cả những khâu kiểm tra mà bác sĩ vừa nói...

Anh nói đã trả hết viện phí rồi, không phải lo.

Lúc ấy tôi cười chắc là rất xấu, vì tôi xót ruột muốn chết, tôi bảo với anh, có vài tách trà đen thôi mà, cần gì phải...

Anh không đáp lời.

Tôi cũng im lặng.

Bởi vì giây phút ấy tôi mới hoàn toàn hiểu ra, giữa tôi và anh, là một lằn ranh về địa vị xã hội, một khoảng cách không bao giờ có thể vượt qua.

Ân huệ này xem như tôi nợ anh rồi, ra khỏi bệnh viện, anh hỏi tôi có muốn đóng phim không, chung với anh, dạo gần đây có một vai không cần lộ mặt, đầu óc tôi lúc ấy rất hỗn loạn, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân cũng chẳng biết diễn xuất, đây là một chuyện rất hoang đường. Nhưng tôi không cách nào từ chối anh được, nên đành đồng ý, lặng lẽ gật đầu.

Chiến:

Thật tình lúc đó tôi hơi giận, giận cậu hai tháng ròng không một cuộc điện thoại, giận cậu xảy ra chuyện cũng không biết chăm lo cho bản thân, còn để ý chuyện tiền nong.

Sau này mới biết là lúc ấy tôi ngu xuẩn, chính sự kiêu căng của tôi, đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

Tiền thuốc thang ở Hồng Kông, đắt xắt ra miếng, thế mà tôi lại quên mất.

Kéo cậu đi làm diễn viên khách mời không phải là nổi hứng nhất thời, mà là đã lên kế hoạch từ lâu. Tôi luôn muốn giành được danh hiệu Ảnh đế, nhưng đã qua bao nhiêu năm, một hai lần đề cử gì đó vẫn như đá chìm đáy biển, đạo diễn mà chị Lâm quen đã nói chuyện với tôi, ông ấy nói, tiếp xúc với những đề tài táo bạo, có độ khó cao, sẽ dễ đạt được ngôi Ảnh đế hơn. Ông ấy hỏi tôi có biết ông Trương Quốc Vinh không, từng góp mặt trong bộ phim 《Xuân Quang Xạ Tiết》, một bộ phim lấy đề tài tình yêu đồng tính, ông ấy có một kịch bản về mảng này. Nhưng ông ấy nói hơi khó để tìm được bạn diễn với tôi, hỏi tôi thấy thế nào.

Phản ứng đầu tiên của tôi khi ấy là hỏi đạo diễn, bạn diễn có thể giấu mặt hay không.

Đạo diễn nói có thể xử lý hậu kỳ.

Quái lạ là, lúc đó trong đầu tôi chỉ có gương mặt của cậu ấy, tôi bảo tôi sẽ đi lôi kéo bạn diễn. Mặc dù lòng tôi cũng không chắc, sợ người ta sẽ không chấp nhận.

Thời còn trẻ ấy hay thật, không nhìn rõ được cái gọi là tình cảm, chỉ trôi nổi trong thứ mùi vị ấm áp mơ hồ, thậm chí còn xem đó như tình bạn.

Ba ngày sau, tôi lại chui tọt vào căn cabin nhỏ của Tiểu Vương Tử, chúng tôi ngầm hiểu ý mà cùng không nhắc đến hai tháng vừa qua, khờ dại cho phép nó chôn vùi những hiểu lầm, chỉ nhìn nước trà đen quen thuộc trong chiếc ly thủy tinh, nhìn cái tivi lỗi thời trước mặt đang bắt đầu lờ mờ phát bộ phim 《Xuân Quang Xạ Tiết》, đồng thời phơi bày ra thứ tình cảm mơ hồ giữa hai chúng tôi một cách hết sức rõ ràng.