[BJYX] Vô Nhân Sinh Hoàn

Chương 2-2



Vương Nhất Bác thật sự thấy buồn ngủ, một cơn buồn ngủ quá quý giá, quý như nước mưa trên sa mạc khô hạn. Hắn không rõ tại sao hiện tại dựa vào cái ghế tựa này, nằm trong phòng làm việc mờ mịt của Tiêu Chiến, không khí ẩm ướt từ máy tạo ẩm phả ra bao phủ từ đầu đến chân, hắn lại có cảm giác im lặng êm ả, khác hẳn với sự im lặng trong nhà hắn.

"Ngủ đi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hồi lâu, cuối cùng đóng cửa ngăn kéo, xoay người đi hướng khác, góc bàn quấn lấy quần áo anh, làm lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.

"Anh có thể giúp tôi một việc được không?" Vương Nhất Bác thực sự đã cạn kiệt sức lực, khao khát được ngủ nghỉ ít nhất một tiếng đồng hồ, hắn sẽ làm bất cứ việc gì để được ngủ ngon, càng không cần nói đến thể diện.

"Sao cơ?" Tiêu Chiến vẻ mặt hoang mang.

"Anh có thể đọc cuốn sách đó cho tôi nghe không, chỉ cần cuốn đó thôi." Vương Nhất Bác chỉ vào cuốn sách mà Tiêu Chiến lấy ra khi nãy, nó vẫn được đặt trên bàn làm việc, anh cầm lên quyển " And Then There Were None". Tiêu Chiến rất thích tiểu thuyết này, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Cốt truyện lời thoại của các nhân vật đều gần như nằm lòng hết, mỗi khi cảm thấy buồn chán lại lấy ra xem.

"Tại sao muốn tôi đọc quyển đó?" Tiêu Chiến không trả lời hắn ngay lập tức.

"Cảm giác nó rất phức tạp, có lẽ tôi sẽ sớm đi vào giấc ngủ." Vương Nhất Bác thành thật.

Ai không bị mất ngủ lâu ngày như Vương Nhất Bác nhất định không hiểu được tâm trạng đó, Tiêu Chiến cũng thế. Hắn cần nắm bắt mọi cơ hội để ngủ, đối với Vương Nhất Bác mà nói, một chút buồn ngủ thôi cũng vô cùng hiếm hoi, vậy nên cơ hội ngàn vàng này làm sao có thể bỏ lỡ được.

"Được rồi, cậu cứ ngủ đi." Tiêu Chiến miễn cưỡng nhếch miệng, duỗi tay cầm lấy cuốn sách mở ra, "Tôi đọc cứ việc đọc, dù sao cậu cũng không quan tâm cốt truyện. "

"Cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác di chuyển hai chân, đặt mình vào một tư thế thoải mái hơn, sau đó nhắm mắt lại. Khi mất đi một giác quan, các giác quan kia sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm, giống như người mù có thính giác tốt.

Thời điểm Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, để bản thân mình chìm trong bóng tối, hắn có thể nghe thấy tiếng Tiêu Chiến chuyển động trên ghế, góc áo sột soạt, anh gõ chân trên mặt đất vài cái, bắt đầu lật sách. Máy tạo ẩm trong phòng phát ra âm thanh nhẹ nhàng, sau đó một giọng nam trầm ấm vang lên:

"Tôi luôn thích một câu trong cuốn sách này"

"Đôi khi tôi càng cố gắng tìm hiểu điều gì, tôi lại càng bối rối."

"Ừ." Vương Nhất Bác đồng ý rằng anh đang nói chuyện với mình, theo một cách khiêm tốn lịch sự.

Tiêu Chiến rất nhanh không tiếp tục chủ đề này nữa, anh bắt đầu phần đọc nội dung.

Ý thức của Vương Nhất Bác dần dần xa lạ thoát li thực tại trong giọng đọc tiểu thuyết, trôi dạt đến nơi nào đó mà hắn không hay biết, giờ đây chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, tựa như thực sự nhìn thấy hòn đảo mà Tiêu Chiến miêu tả trên mây. Vương Nhất Bác đang lơ lửng trên không trung, hòn đảo xinh đẹp tựa thiên đường, và những kẻ có ý đồ xấu xuất hiện.

Cảm giác được mình đang ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ biển, Vương Nhất Bác nhúc nhích thân thể, muốn ngẩng đầu nhìn bầu trời nhưng cái cổ không chịu nghe sai khiến, hắn không tài nào cử động được. Lúc này trời không có nắng, một ngày nhiều mây cũng không tồi. Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp mất tự chủ đến nơi, tiếng sóng biển trầm đục bên tai vẫn vỗ đều từng phút.

Nó đang nói chuyện với Vương Nhất Bác, như thể cả hai đang trò chuyện cùng nhau, nhưng đối phương không có giọng nói, cũng không hề có cảm xúc. Hắn không thể biết rốt cuộc nó muốn nói gì, mọi thứ xung quanh chợt ào ạt như nước biển.

Vương Nhất Bác thật sự ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy không hiểu mình đang ở nơi nào, giống như thỉnh thoảng người ta chợp mắt rồi tỉnh lại trong cơn mê, lúc thức dậy không biết là trưa hay tối.

Vương Nhất Bác bối rối mở mắt ra, mi mắt vẫn còn nặng trĩu, tiếp theo hắn nghe thấy giọng nói Tiêu Chiến vang lên. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến lúc này vẫn cúi đầu nhìn sách, trông như đang suy tư điều gì đó, mê mẩn mà đọc, giọng nói dính ướt hòa vào không khí trong phòng.

"Biết tôi đang nghĩ gì không? Anh mau nói thử xem nào." -" Liệu rằng nó có đáng để tôi phải suy đoán?"

"Cái gì vậy?" Vương Nhất Bác tưởng người này đang nói chuyện với mình, hắn thoạt nghe không hiểu gì cả.

"Cậu tỉnh rồi à?" Tiêu Chiến thoát li khỏi sách, không biết có phải vì vừa rồi quá đắm chìm trong âm mưu của nhân vật hay không mà ánh mắt có hơi đờ đẫn.

"Chậc chậc." Vương Nhất Bác cử động cái cổ, bởi vì ngủ mãi một tư thế nên cổ hắn cứng đờ hết cả, "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

"Chỉ mới hai mươi phút." Tiêu Chiến khép cuốn sách lại, "Tôi đọc còn chưa xong một đoạn."

"Sao tôi có cảm giác mình đã ngủ rất lâu nhỉ." Giọng nói hắn nghe khàn khàn, cổ họng khô khốc bởi vừa mới tỉnh dậy.

Lúc này hắn mới nhớ ra hình như mình đã làm chuyện gì đó thất lễ, còn ngang ngược yêu cầu Tiêu Chiến đọc sách cho mình nghe, về sau lại ngủ thiếp đi một lúc. Hắn chợt có chút xấu hổ:

"Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, nhiệm vụ của bác sĩ tâm lý chính là làm cho bệnh nhân yên tâm, cậu có thể ngủ say ở đây dẫu sao cũng không phải việc vô dụng." Tiêu Chiến ngược lại tâm tình khá ổn, còn tốt bụng đi an ủi hắn.

"Hôm nay anh còn muốn trị liệu thôi miên nữa sao?" Vương Nhất Bác hình như vừa nghĩ tới điều gì, lại bắt đầu hỏi.

"Ừ, cứ thử xem." Tiêu Chiến đặt sách lại, hắn thấy anh ghi chú thêm vào phần vừa ghi dở hồi nãy, giống như đánh dấu trang.

"Mặc dù cậu vừa mới ngủ thiếp đi, nhưng việc điều trị vẫn nên hoàn thành để hiệu quả khách quan nhất."

"Được." Vương Nhất Bác nằm lại trên ghế tựa, chờ Tiêu Chiến lấy công cụ đem tới.

Những gì bạn thấy khi bị thôi miên không giống với những gì bạn thấy khi mơ ngủ.

Vương Nhất Bác lúc này đang ở trong thế giới hắc ám, lần nữa nhìn thấy một màn kịch khác, hắn cảm giác lần này đầu óc trở nên phi thường tỉnh táo, khung cảnh vẫn là biệt thự kiểu châu Âu, có điều bát đũa trong phòng bếp đều không chồng chất thành đống nữa. Hắn tiến đến phòng khách, hôm nay ở đây không có con voi nào cả, thay vào đó là một chiếc TV cũ đang chiếu một vở opera buổi chiều, và người phụ nữ trong đó đang khóc.

Hắn bỏ qua TV đi về phía trước, nhận ra đây không phải là kiểu biệt thự sang trọng, một số giấy dán tường đã bong tróc, lộ ra lớp xi măng bên trong, Vương Nhất Bác cảm thấy mình nghe được có người nói chuyện, liền dời bước đi ra hành lang. Đầu bên kia vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân trong phòng càng ngày càng gần, hắn bắt đầu có chút sợ hãi.

Trong phòng cách phòng khách gần nhất, không phải cửa đóng then cài, nhưng khe hở không lớn, hắn linh cảm được bên trong có người liền dừng lại, không dám đi qua tiếp.

Vương Nhất Bác thật sự nghe thấy tiếng kêu khóc của phụ nữ, tiếng khóc rất vô hồn, không biết là từ TV hay là trong phòng phát ra. Hắn hơi nhích lên phía trước hòng nghe rõ thêm một chút, lần này rõ ràng trông thấy một người phụ nữ đang thổn thức.

Qua cánh cửa khuất, Vương Nhất Bác nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ đó, nàng ngồi bên giường, đầu cúi gằm, thân thể đang phát run. Cô ấy khóc nức nở, Vương Nhất Bác không dám nhúc nhích nữa, chỉ ngây người nhìn, lồng ngực cảm thấy ngột ngạt.

Đột nhiên Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động ở cánh cửa phía sau, hình như có người bên ngoài cầm chìa khóa đẩy cửa bước vào. Hắn nghe thấy tiếng chìa khóa được tra vào lỗ khóa, sau đó là tiếng ổ khóa quay tròn.

Vương Nhất Bác vô cùng sợ hãi, hắn sợ bị phát hiện, hắn muốn trốn chạy, nhưng hai chân nặng như đeo chì, cả thân hình không tài nào nhúc nhích được. Vương Nhất Bác sợ cánh cửa phía sau bị đẩy ra, và người phụ nữ đối diện sẽ ngoảnh lại. Hắn tự nhéo mu bàn tay mình, dùng móng tay cấu mạnh, nhưng không hề cảm giác được sự đau đớn.

"Này." Bỗng nhiên có một giọng nói rất nhẹ truyền đến từ phía tai phải, hắn vô thức quay đầu lại, sau đó mở mắt ra, bật người khỏi ghế tựa.

.

Vương Nhất Bác tỉnh dậy sau cơn thôi miên, thở hổn hển, lồng ngực căng thẳng, lúc này hắn cảm thấy lồng ngực bị bóp nghẹt, " Ký ức vĩnh cửu" treo trong phòng làm việc của Tiêu Chiến bỗng trở nên cực kỳ đáng sợ, có lẽ sau lưng hắn đã ướt hết rồi.

Bàn tay run lên bần bật, Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, nhận ra mình lần này lại vô thức nắm lấy tay Tiêu Chiến trong lúc thôi miên, nhưng xem ra còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, tay Tiêu Chiến bị móng tay hắn cấu hằn lên vài vết đỏ. Vương Nhất Bác giật thót, rút ra ngay tức thì.

"Đau quá." Tiêu Chiến xoa xoa cổ tay đỏ ửng in đậm dấu móng vuốt của ai đó. Lông mày anh hơi nhíu lại, miệng chu ra vì đau. Nhưng mà giọng điệu đó... phải nói sao đây, cái âm điệu kéo dài khiến hắn tưởng như vừa nghe một câu giận dỗi.

"Ôi, thực xin lỗi." Vương Nhất Bác nhanh chóng tạ tội, vội vàng vươn tay định xoa xoa để bù đắp lỗi lầm. Nhưng rồi lại cảm thấy đột ngột chạm tay người ta không được tự nhiên cho lắm, hắn dừng lại.

"Tại sao mỗi lần thôi miên cậu đều phải nhéo tôi thế?" Tiêu Chiến vẫn là điệu bộ như cũ, lời nói có chút oán trách, ẩn ẩn nghe ra vài tia ấm ức cùng than thở.

"Thực sự xin lỗi." Kẻ đầu sỏ cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng áy náy, hại cổ tay Tiêu Chiến đỏ lựng thế kia. Vương Nhất Bác tự mình nhéo thử mấy cái, đau muốn chết, vừa rồi cấu người ta đúng thảm, "Lần sau anh có thể hất tôi ra mà."

"Lần sau tôi vẫn sẽ thôi miên cậu." Anh nở một nụ cười ranh mãnh. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không tức giận mới giương cao khóe miệng lên, thở phào một cái.

"Được."

Sau đó hắn đột nhiên lại nghĩ tới giấc mơ thôi miên vừa rồi, bèn tò mò hỏi: "Lần này anh cũng vẽ sao?

"Không." Tiêu Chiến nói rồi đứng lên,.."Mà cậu Vương này, cậu sống một mình à?"

Đối mặt với câu hỏi có phần vô lý, Vương Nhất Bác đơ ra một lúc, sau đó gật đầu coi như trả lời.

"Cậu sống một mình bao lâu rồi?"

" Nhiều năm rồi."

"Hai người đã từng phát sinh quan hệ bao giờ chưa?" Tiêu Chiến xoay người, anh dựa vào mép bàn thu tay lại, đứng đối diện hắn.

"Đã từng." Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc rồi đổi điệu, "Nhưng chúng tôi không sống cùng nhau."

Lúc mới vào công ty, hắn từng hẹn hò với cô gái nhỏ trong phòng nhân sự một thời gian. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, mới yêu nhau chưa đầy một tháng, hắn cảm thấy bản thân kì thực không thích cô ấy, ngày nào hai người cũng cãi nhau, thế rồi chuyện tình tan vỡ. Về sau, Vương Nhất Bác không bao giờ có bạn gái nữa.

"Ồ, con người ta vẫn nên yêu." Hai chân Tiêu Chiến khoanh lại đung đưa, hắn ngước mắt lên nhìn anh, trong tư thế này sườn mặt Tiêu Chiến trở nên mơ hồ không rõ.

"Tôi không nghĩ điều này cần thiết." Vương Nhất Bác trả lời.

"Tình yêu làm cho cuộc sống trở nên sống động."

"Vớ vẩn."

"Tại sao cậu lại có ác cảm với tình yêu thế?" Tiêu Chiến khoanh tay trước ngực, mặc dù là hỏi một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh không có vẻ gì là đặc biệt tò mò.

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ yêu đương thật ra đâu cần thiết đến vậy." Vương Nhất Bác không thích thảo luận những chuyện này, trong lòng thầm thấy bồn chồn, hắn từ trên ghế tựa ngồi thẳng dậy, đặt chân xuống.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lúc rồi phán một câu.

"Là do cậu quá sợ hãi."

"Anh muốn nói gì thì nói." Vương Nhất Bác đứng lên, cuộc nói chuyện này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, cũng không muốn tiếp tục. Người kia cười sau đó thấp một tiếng, khiến cho hắn càng thêm bất an, hắn cau mày nhìn Tiêu Chiến, lại chỉ thấy anh đang suy tư mím chặt môi.

"Cậu đã uống rượu à?" Tiêu Chiến đột nhiên chặn Vương Nhất Bác lại.

"Tôi không uống nhiều." Hắn lúc này đã đứng dậy chuẩn bị mặc áo khoác về nhà.

"Muốn uống gì không?" Tiêu Chiến lấy ra một nửa chai rượu whisky từ dưới bàn, lắc lắc với Vương Nhất Bác, ngỏ ý mời anh chàng đang bối rối kia.

"Lát nữa tôi còn phải lái xe."

"Gọi tài xế là được."

"Ngày mai tôi phải đi làm." Vương Nhất Bác vốn muốn tiếp tục từ chối, nhưng hắn nghĩ lại vừa rồi Tiêu Chiến đã ưu ái đọc tiểu thuyết cho nghe, thêm cả giấc ngủ hai mươi phút quý báu, trái tim liền mềm thành vũng nước, đành thỏa hiệp:

"Được rồi, nhưng tôi không thể uống quá nhiều đâu."

Tiêu Chiến vốn không phải người thích uống rượu. Vương Nhất Bác cứ nghĩ rằng anh cũng giống như phần lớn các bác sỹ khác, hết sức kiềm chế mà sống cuộc sống lành mạnh. Còn về khoản rượu chè, bất kể là loại gì chăng nữa, đều không phải thứ tốt cho sức khỏe.