[BJYX] Vô Nhân Sinh Hoàn

Chương 5-2: (end)



Khi Vương Nhất Bác đến, Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế tựa đọc sách, loa bluetooth phát ra tiếng nhạc êm dịu.

Không hiểu sao một người say vẫn cầm sách lên đọc được. Vương Nhất Bác bước chân tới, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mơ màng phủ hơi men.

"Đã tới?"

"Ừ, đã tới."

Hai người im lặng một lúc, máy tạo độ ẩm khiến căn phòng mờ mịt sương mù, cửa sổ thủy tinh bị gió quật mạnh đến mức sắp sửa vỡ tung. Vương Nhất Bác hít một hơi, Tiêu Chiến cũng bất động trầm mặc, dường như cả hai đều đang chờ đối phương bắt đầu trước.

Bầu không khí mơ hồ khó xử.

"Anh đang đọc sách gì vậy?" Vương Nhất Bác hỏi, chỉ vào cuốn sách bìa đen thẫm anh vừa bỏ xuống.

" Kinh thánh "

"Say rồi mà vẫn đọc được Kinh thánh sao?" Vương Nhất Bác ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Hai người như thể bị đảo ngược thân phận, lúc này Tiêu Chiến giống một bệnh nhân đến gặp bác sỹ, còn Vương Nhất Bác lại biến thành bác sỹ khám bệnh cho anh.

"Ừm. Uống nhiều quá phải coi chừng, kẻo phát điên mất."   

"Anh sao vậy, nói chuyện lạ quá?" Vương Nhất Bác nhìn hai tay anh xoắn lấy nhau, đầu ngón tay đang cấu vào da thịt.

Nhưng Tiêu Chiến không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, hai mắt sáng ngời mang theo tia hoảng sợ khó nói rõ. Vương Nhất Bác cảm giác được anh đang sợ, không biết phải làm sao, liền duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay Tiêu Chiến, đổi lại anh chỉ im lặng rũ mắt, không phản ứng gì.

Trong phòng làm việc toàn là tiếng nhạc và tiếng thở dốc của hai người tới lui, bàn tay lớn ôm trọn lấy bàn tay nhỏ. Vương Nhất Bác nhận ra hơi thở của người bên cạnh dường như nặng nề hơn, và tay anh cũng đang phát run.

"Anh sắp phát điên rồi." Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới lên tiếng, giọng điệu bình thản đến bất lực.

"Anh sợ sao?" Vương Nhất Bác dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay run rẩy, trấn an anh, cảm giác chân thực khiến anh dần dần thả lỏng. 

"Ừ." Tiêu Chiến vẫn thẳng thắn như mọi khi.

"Không sao đâu" Vương Nhất Bác cúi đầu, nở một nụ cười rất nhẹ, mái tóc mềm mại rũ xuống, nhìn từ góc này gương mặt tuấn tú có chút mệt mỏi, lộ ra vẻ bất lực cùng tự ti hiếm thấy.

..."Em cũng sợ."

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến nhớ lại ký ức thời thơ ấu, những lần anh sợ hãi tìm đến vòng tay cha mẹ.

Người phụ nữ hết mực dịu dàng ấy sẽ luôn xoa tóc con trai, nhẹ nhàng mà an ủi: " Đừng sợ."

Cha anh ấy sẽ nói: "Con là đàn ông, không việc gì phải sợ."

Kể cả lần đầu tiên gặp bênh nhân với tư cách bác sỹ, cậu thanh niên trẻ lòng đầy lo lắng, ngại mình tuổi trẻ non dại, kinh nghiệm chưa sâu, thì thầy của cậu ấy- bác sĩ Trương, cũng lại nói với cậu một câu tương tự:

"Đừng sợ, cậu rất giỏi, cậu nhất định có thể làm được."

Và suốt trong nhiều năm như vậy, chỉ có mình Vương Nhất Bác, khi Tiêu Chiến bày tỏ sự sợ hãi từ đáy lòng, nói với anh ấy rằng "Em cũng sợ."

Sự trấn an và động viên là rất tốt, tất cả chúng ta đều cần sự kích thích tích cực, nhưng nỗi sợ hãi có thể là một cảm xúc đáng lo ngại.

Trong bóng tối, tất cả mọi người đang đẩy bạn về phía trước, nói với bạn rằng ánh sáng ở cuối đường hầm, chỉ duy nhất một người bên cạnh ôm lấy bạn, tự cười nhạo bản thân, nói rằng anh ấy cũng sợ, anh ấy cũng giống như bạn.

Cảm giác được thấu hiểu này thật khiến trái tim xúc động mạnh mẽ.

Tiêu Chiến cảm thấy sống mũi chua xót, cõi lòng dâng lên tư vị mới mẻ, Vương Nhất Bác lúc này không hiểu có nhìn ra ánh mắt dao động của Tiêu Chiến hay không, hắn xoay người lại cầm lấy quyển Kinh thánh, đặt vào tay anh.

"Em đã nhiều ngày không ngủ, anh có thể đọc cho em nghe không, em muốn ngủ một lát." Vẻ mặt Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, nhưng Tiêu Chiến lại muốn rơi lệ.

Anh không nghĩ Vương Nhất Bác đã nói ra bất cứ điều gì tuyệt diệu, bởi vì cậu ấy đã trực tiếp làm điều tốt nhất.

Tiêu Chiến gật đầu, tự mình trấn định một chút, sau đó từ trên ghế tựa đứng lên, Vương Nhất Bác cũng đứng dậy, hai người khoảng cách rất gần, Tiêu Chiến theo phản xạ vô thức lui về phía sau. Vương Nhất Bác nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ ngồi yên trên ghế tựa, đợi đến lúc anh đang định ngồi xuống, một tay kéo người vào lòng.

Hắn vòng tay ôm Tiêu Chiến, tư thế này thật ra có chút nực cười, trông hơi vặn vẹo, Tiêu Chiến muốn nhúc nhích một chút cũng khó, anh từ bỏ giãy giụa, một chân bị Vương Nhất Bác đè nén có hơi đau. Vương Nhất Bác ép anh ngẩng đầu lên, hai gương mặt cách nhau chỉ vài cm, chưa để cho Tiêu Chiến kịp phản ứng, nụ hôn nhẹ nhàng đã rơi xuống, hạ trên trán, trên gò má, trên cả đôi môi hồng nhuận đang hé mở.

Những nụ hôn mỏng manh như hạt mưa ngoài cửa sổ, rơi lên da thịt Tiêu Chiến, cả người bất giác run lên.

Vương Nhất Bác kéo quần áo xuống, Tiêu Chiến bị hắn dùng tay giữ lấy, mở rộng hai chân ngồi trên người mình. Chút bối rối bị cảm giác thoải mái lấn át, anh giơ tay ôm cổ Vương Nhất Bác, ngón tay vuốt ve mái tóc đen dày.

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác luồn vào lớp áo, tiếp xúc trực tiếp khiến toàn thân anh chấn động. Lần trước làm tình trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng lúc này cả hai người đều rất tỉnh táo, cảm giác xa lạ ập đến khiến Tiêu Chiến một lần nữa muốn trốn chạy.

Gió bão bên ngoài điên cuồng đập lên cửa kính, cơn mưa dai dẳng kéo dài vô tận.

"Đừng trốn." Vương Nhất Bác hôn lên nốt ruồi dưới môi Tiêu Chiến, ôm anh nằm xuống, duỗi ngón tay đi vào.

"Được rồi..."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng cảm nhận được kích thích, anh ôm lấy đầu Vương Nhất Bác, cố gắng  ngoan ngoãn thả lỏng cơ bắp, nhưng khi kích thước đáng sợ kia chuẩn bị tiến vào, toàn thân anh lại đông cứng lần nữa.

"Quá lớn..."

"Thế mới tốt." Vương Nhất Bác dường như rất thích nghe loại lời này, hắn liếm lên xương quai xanh tinh tế của anh, mỉm cười, trầm giọng nói rồi bắt đầu di chuyển.

Tiêu Chiến loạng choạng không thể ngồi yên, đồng thời cơ thể dâng lên cảm giác căng trướng chưa từng thấy, từ nơi mẫn cảm nhất truyền đến vỏ não, kích thích mọi dây thần kinh trong anh liên kết với khoái cảm tình dục.

"Hừm..." Âm thanh thoát ra khỏi cổ họng vỡ vụn, âm cuối mỏng manh truyền đến tai Vương Nhất Bác, khóe miệng hắn ý cười càng sâu, thắt lưng càng điên cuồng dùng sức.

"Sướng không?" Giống như người ta thường chửi thề lúc làm tình, càng về sau càng thêm tục tĩu cùng kích động.

"Anh không muốn đọc Kinh thánh cho em nghe sao?"

Bàn tay Tiêu Chiến được nhét vào một cuốn sách nhỏ, là cuốn Kinh thánh bìa đen khảm chữ mạ vàng, trông dáng vẻ mới thiêng liêng làm sao, nhưng xuất hiện trong bầu không khí dâm loạn này lại không tài nào chấp nhận nổi, bao nhiêu thanh cao đều hóa thành mỉa mai chát chúa.

Tiêu Chiến cảm thấy có chút kinh hãi.

"Đọc đi." Vương Nhất Bác phớt lờ anh, nhìn con thỏ nhỏ nhíu mày với đôi mắt sũng nước.

Đôi tay run rẩy bắt đầu lật trang đầu tiên....

"Tình yêu, ừm... Tình yêu là..." Anh cố gắng đọc mấy dòng chữ in trên mặt sách, nhưng bởi động tác đâm rút liên hồi của người phía dưới, lời thốt ra không có câu nào được hoàn chỉnh.

"Yêu là gì?" Vương Nhất Bác nâng hông đẩy mạnh, cuốn sách trong tay Tiêu Chiến suýt nữa rơi xuống đất.

"Tình yêu là....nó rất bền bỉ... aaa..." Âm sắc thay đổi liên tục, xen lẫn tiếng la hét thoát khỏi cổ họng Tiêu Chiến, vòng eo bị bàn tay to lớn của ai đó véo một cái, cả người liền xụi lơ thành vũng nước.

"Tiếp tục đọc!" Vương Nhất Bác trầm giọng thúc giục, hắn nhướng mắt nhìn Tiêu Chiến, mặt không chút biểu cảm, tóc trên trán đều ướt đẫm, nhéo cánh tay anh mạnh đến mức da thịt ửng hồng. "Em thích anh đọc cho em nghe."

Cho dù cảm thấy không khỏe, hắn vẫn muốn trêu chọc Tiêu Chiến, muốn nhìn anh phát điên trong lúc làm tình, vẻ đẹp cùng dục vọng tột cùng quyện vào nhau trên gương mặt xinh đẹp, tất cả đều sinh ra vì Vương Nhất Bác.

"Tình yêu không đố kị."

Vương Nhất Bác nhấc mông Tiêu Chiến lên, rút vật sưng to đáng sợ kia ra bên ngoài.

"Thật ướt..."

"Tình yêu không khoa trương."

Sau đó, Vương Nhất Bác đẩy mạnh một cái, buông tay ra, để Tiêu Chiến mất trọng tâm mà ngồi thẳng xuống, một lần đâm sâu đến tận cùng.

"Kẹp thêm một chút, ừm..."

Vương Nhất Bác dường như bị ám ảnh bởi màn kịch biến thái, hắn thốt lên một câu chửi thề thô tục, giọng nói tan biến trong nhạc nền cùng tiếng kêu rên dâm đãng của Tiêu Chiến.

"A.aa..." Tiêu Chiến bắt đầu không chịu nổi nữa, sách trong tay cũng rơi xuống người Vương Nhất Bác, bị hắn nhặt lên nhét trở về.

"Em vẫn muốn nghe tiếp."

Đi ra một lần nữa, và vào lại.

Giai điệu nhẹ nhàng của "Ave Maria" by Bach đến từ loa bluetooth, du dương như làn gió lọt qua khe cửa sổ, Tiêu Chiến hét lên trong khi đọc Kinh thánh bằng chất giọng khàn đục, liên tục nhìn thấy kim đồng hồ quay điên cuồng  giữa nền nhạc cổ điển.

Trong khoảnh khắc này, " Ave Maria" trở thành bản nhạc phim cho cuộc tình điên cuồng của họ.

Tiêu Chiến mơ hồ không biết mình đang ở đâu, thỉnh thoảng lại được Vương Nhất Bác đưa tay  ve vuốt, vẻ mặt động tình không thể kiềm chế nở rộ trên gương mặt ướt đẫm.

"Haa...khi yêu đừng nên ngại ngùng..." Tiêu Chiến thật sự sắp phát điên rồi, anh lắc đầu, anh không thể đọc được chữ trong kinh nữa, chỉ có thể nhảy dựng lên lục lọi lại trí nhớ rơi rớt. 

"Đừng làm anh xấu hổ!" Tiêu Chiến cao giọng quát Vương Nhất Bác, âm thanh run rẩy tới đáng thương.

"Anh không thích sao?" Vương Nhất Bác cười, nhìn Tiêu Chiến, lại tiếp tục bóp ep anh nhấn xuống.

Rõ ràng đây là cuốn sách thánh thiện và trang trọng đến nhường nào, lại bị ép đọc lên vào thời điểm như vậy, cảm giác xấu hổ tội lỗi khiến Tiêu Chiến dao động. Nhưng sau cùng dù là thiêng liêng hay nhục nhã, tất cả đều chìm trong biển dục vọng không thể quay đầu.

Vương Nhất Bác càng ngày càng thúc mạnh, càng đâm càng tàn nhẫn.

"Mọi chuyện đều có thể khoan dung, mọi thứ đều là hy vọng, ah.aa..." Tiêu Chiến tăng tốc độ nói, cố gắng hoàn thành trong một hơi, nhưng sự đâm rút điên cuồng của Vương Nhất Bác khiến phát âm đứt quãng, Tiêu Chiến thật sự làm không nổi. Giọng nói anh nhỏ dần lại, sau đó biến thành tiếng khóc thút thít, nước mắt cũng bị ép ra bởi khoái cảm tình dục và sự xấu hổ.

Tiêu Chiến ném cuốn kinh thánh đi, sách rơi xuống mặt thảm, thân mình ngã về phía trước, vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, thở hổn hển, thì thầm bằng giọng nói mỏng manh: 

"Tình yêu không bao giờ kết thúc."

Vương Nhất Bác ngây ra một chút, thỏa mãn nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt ngấn lệ lấp lánh, mang theo chút ủy khuất vì bị bắt nạt, hòa cùng vẻ đẹp khi chìm trong khoái cảm, hắn thật sự chịu không nổi.

Vương Nhất Bác đưa tay lên chạm vào mặt anh, vuốt ngược tóc, sau đó nắm lấy tay anh đặt lên miệng, ngậm ngón trỏ vào giữa môi, nhẹ nhàng đưa lưỡi hôn liếm. Tiêu Chiến đổ người về phía trước, ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, gối đầu lên vai hắn, mười ngón chân run rẩy cuộn tròn.

Mưa ngoài cửa sổ giống như bi ai vô tận, rơi trên mặt kính thủy tinh, xuyên qua rèm cửa, Tiêu Chiến nghĩ đến đường phố ẩm ướt, thưa thớt người qua lại, cửa hàng nhỏ sáng đèn, thế giới bị mưa bao phủ vĩnh viễn. Một màn lãng mạn đầy nghi ngờ, tựa như một giấc mơ hỗn độn.

Và trong thời tiết như vậy, mọi thứ xảy đến đều vừa phải, không hơn, không kém.

Vào lúc này, một cái ôm, một nụ hôn hay một cuộc ân ái thỏa mãn lẫn nhau có thể khiến hai người từng hàng đêm cô đơn, đầy sợ hãi trong tình yêu, chấp nhận buông bỏ xuống những điều cố kị.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nói với Tiêu Chiến rằng mình đã từng có một giấc mơ, trong chính văn phòng của anh ấy. Giấc mơ chỉ riêng hai người họ, cùng nhau đứng trước đại dương bao la, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, bình lặng không chút sóng gió.

Hai người rời khỏi nơi "không còn ai sống sót" trong một xác tàu nhỏ.

Với những ngón tay của Tiêu Chiến được ngậm trong miệng, khuôn mặt đẹp trai mê hoặc của Vương Nhất Bác, ngoài tình yêu và sự lưu luyến, còn có cả một chút thần thánh bị dục vọng đè nén.

Vương Nhất Bác nhìn anh, thì thầm bằng thanh âm chưa bao giờ thay đổi:

"Tình yêu có thể cảm nhận được."

Mưa bên ngoài cửa sổ, hơi ẩm trong không khí, Dali trên tường, hai cơ thể hòa quyện vào nhau, âm nhạc cổ điển đang chảy trôi réo rắt, và "And then there were none" của Agatha đã mở ra chương cuối cùng.

Trong căn phòng bình thường này, cuối cùng họ cũng đã mở được cánh cửa trái tim mình và ôm lấy nhau.

Vương Nhất Bác bình tĩnh ngắm người yêu, ánh mắt dịu dàng khôn tả.

Tiêu Chiến thấy thật khó hiểu, người đàn ông có ánh mắt mềm mại đến mức này tại sao khi làm tình thô bạo đến vậy, đôi mắt thụy phượng hơi giãn ra, răng thỏ cắn chặt môi dưới, anh ấn ngón tay lên đầu lưỡi Vương Nhất Bác, tiếng rên rỉ không kiềm được tràn ra từ khóe miệng, hóa thành nốt nhạc của Bach. 

Tình yêu và dục vọng đẹp như mơ tại giây phút này, giây tiếp theo, và hàng vạn giây trong suốt quãng đời còn lại, đều vĩnh viễn kì diệu như thế.

Cơn bão lớn ngoài cửa sổ đã ngừng, mặt trời sắp trở về trên thành phố.

Toàn văn hoàn

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!