Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 18



Trước khi đến đây ta đã từng nghe nói, chủ quốc Tân La là một nữ vương.

Người vừa truyền chỉ triệu bọn ta vào cung so với mấy tên đàn ông nãy giờ dáng vẻ có vẻ to cao hơn mấy phần, hắn tên là “Hoa Lang”, nghe tên thôi ta cứ nghĩ hắn là một con tốt dưới chân nữ vương, nhưng không ngờ hắn là một chân chủ chốt trong quân đội.

Tân La dùng “Cốt phẩm chế” để phân định dòng dõi hoàng gia, chỉ có kẻ mang “thánh cốt” mới được tôn lên vương vị, nhưng từ trước đến giờ “thánh cốt” chỉ truyền nữ không truyền nam, cũng chính vì thế đất nước Tân La được các vị nữ vương trị vì bao đời.

Tại vùng đất Tân La này, địa giới nhỏ nhoi, nguồn lực khan hiếm, kẻ nào cũng tranh giành nhau hoàng vị đã bày ra biết bao mưu sâu kế hiểm, quả thật khiến người ngoài nhìn vào thán phục.

Tuy nhiên những người nắm trong tay quyền vị, thăng quan tiến chức, thậm chí còn thống lĩnh tam quân đúng là khiến ta trong lòng ngưỡng mộ.

Ta biết mình chẳng được việc gì, lặn lội đường xa mà đến, nhưng lại càng khiến cho tình hình Bùi Diệu càng trở nên nguy hiểm, ta cũng không rõ bây giờ hắn có đang bình an hay không….

Rốt cuộc việc ta gả cho hắn, là đúng hay là sai?

Vương cung xem ra cũng có chút khí thế hơn bên ngoài, nhưng vẫn còn mang hương vị điêu tàn.

Dáng người của nữ vương không khác ta là mấy, đầu đội mũ vàng, y phục cũng có mấy phần tương đồng với người Hán. Những nơi cần được che chắn thì vẫn còn được che kín đáo. Dung mạo nữ vương thanh tú, dáng người lại càng mỹ miều so với đám nữ nhân bên ngoài đúng là một trời một vực.

Ta dùng nghi lễ của Đường Triều hành lễ với nữ vương, người khẽ gật đầu, sau đó dùng Hán ngữ để giao tiếp với ta vô cùng thành thục: “Ngẩng mặt ta xem.”

Ba người chúng ta cùng nhau ngẩng mặt.

“Nghe nói ngươi là thương nhân bút mực đến từ Đại Đường? Thế có biết chữ không?”

Ta gật đầu.

Nữ vương mở một quyển sách, chỉ vào một câu thơ trên đó và hỏi: “Hàng chữ này, ngươi đọc ta nghe.”

Ta bước gần lại nhìn rõ, quyển sách đó hoá ra là “thi kinh”, hàng chữ mà nữ vương đang chỉ là “Châu nguyên vũ vũ, cận đồ như di.”

Ta nhẩm một lúc, nữ vương bèn hỏi: “Câu thơ này hàm ý gì?”

Ta nói đất đai châu thổ màu mỡ, đến cả loài rau đắng ăn vào cũng thấy ngọt như đường.

Nữ vương tiếp tục hỏi ta, đất đai Đại Đường có được màu mỡ như thế không?

Ta lắc đầu: “Đất đai Đại Đường màu mỡ có, đất bạc màu cũng có, thu hoạch nông phẩm cũng phải tuỳ năm.”

Ngài ấy thở dài: “Nhưng ít nhất cũng không như Tam Hàn nước ta, trước giờ chưa từng biết thế nào là màu mỡ.”

Ta nhìn thấy biểu cảm ngài ấy phức tạp đan xen, chỉ có thể nói rằng do thi kinh nói quá, ngài ấy đừng nên vì chuyện này mà ưu tư. Ta nhìn xung quanh thấy có nhiều sách chất trên kệ, ngài ấy tuỳ hứng nổi lên hỏi ta mấy điểm nghi hoặc trong đó, mỗi lần giải thích một việc, như phát hiện ra điểm mới, hai người say mê bàn sâu về thơ văn đến tận khuya, đến nỗi ngài ấy quên mất mình còn là một nữ vương.

Nữ vương sức khoẻ an khang, thức đến độ khuya mà tinh thần vẫn còn tỉnh táo, còn ta đã phải lênh đênh trên biển suốt mấy ngày mới đến được Khánh Châu, ta nhịn không nổi nữa đành phải ngáp một hơi rõ dài. Nữ vương thấy ta mệt mỏi nên muốn giữ lại trong cung đêm nay.

Ta muốn kết thúc, nhưng nhìn sắc mặt ngài ấy có vẻ không vui nên ta cũng không nỡ làm mất hứng.

Thế là cùng nhờ vào đêm đó mà ngày tháng sau này ta được cơ hội ở cạnh bên nữ vương Tân La.

Trong vương cung chiến báo nhanh hơn bên ngoài nhiều, không bao lâu ta đã biết được tin tức, chiến trường Cao Ly có một vị tướng quân là Bùi Diệu, dũng khí tam quân, còn thu phục được một đại tướng Cao Ly Uyên Nam Phong. Sau đó tại nơi cao nhất trong thành Bình Nhưỡng đã được cắm quốc kì của Đại Đường ta, từng bước khiến cho Uyên Mam Kiến bị nhốt trong thành buông bỏ phòng vệ mổ bụng tự sát, Cao Ly tồn tại 700 năm từ đây xem như vong quốc, sát nhập vào một phần lãnh thổ Đại Đường ta.

Hải quân Đại Đường vẫn còn đang ở cửa khẩu Bạch Giang đối đầu giặc Oa, không cho chúng cơ hồi mượn Bách Tề, Tân La tham vọng chiếm đóng Liêu Đông.

Sau khi biết được tin này, lòng ta nao nức không chịu được, chỉ muốn quay trở về đoàn tụ cùng Bùi Diệu. Lúc ta bẩm báo với nữ vương muốn trở về quê nhà, ngài ấy chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó lấy tay hất cằm ta lên: “Châu Nhi, có phải ngươi thuộc quý tộc Đại Đường không? Ngươi lừa gạt nội đình ta lâu như vậy, sau khi nắm được cơ mật nước ta, lại muốn dễ dàng rời đi vậy sao?”

Dường như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

“Châu Nhi…tuy là quý tộc, nhưng sớm đã từ bỏ, không còn nương nhờ, chỉ biết dựa vào buôn mực giấy để mưu sinh qua ngày, sau này gặp nạn trên biển, lưu lạc đến đây. Nhờ ơn trên của nữ vương được phước giữ lại bên cạnh người, nhưng mẫu thân tuổi già sức yếu, nếu như ta rời đi quá lâu thì…’

“Mẫu thân?” Nữ vương bật cười, “Nhưng ta sao lại cảm thấy dường như ngươi đang thiếu hơi nam nhân vậy chứ. Sao hả, hắn có tuấn tú không? Hắn lợi hại đến nỗi có thể khiến cho ngươi động lòng sao?

Ta đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không nói nên lời, nhưng nữ vương lại cười to, mới có một chút thế thôi đã khiến ta thất thần, kinh ngạc: “Khuôn mặt ửng đỏ của Châu Nhi đáng yêu lắm.”

Ta ngượng ngùng cười: “Nữ vương quá khen.”

“Vương cung của ta đúng lúc đang cần người tài, người am hiểu thi thơ như Châu Nhi đấy đúng là nhân tài ta đang tìm. Ngươi ở lại đi, sao phải cứ bận lòng vì một tên nam nhân chứ? Nếu như ngươi bằng lòng ở lại, ngươi có thể chọn Hoa Lang bên cạnh làm người bầu bạn, nếu không đủ thì cứ thoải chọn thêm vài tên cũng không sao.”

Nữ vương đương nhiên không muốn nghe lời cự tuyệt, lời nói vừa dứt, ngài ấy đã vỗ nhẹ vai ta sau đó rời đi.

Những ngày tiếp theo ta bị giữ lại nơi này chẳng khác gì giam lỏng, còn nữ vương không ngừng triệu Hoa Lang đến bên cạnh ta, hơn nữa còn không từ bỏ việc đưa bọn nam nhân đến tận giường của ta.

Thế là cuối cùng vào một đêm, ta còn mê man trong giấc ngủ, bất ngờ phát hiện bên cạnh mình lại xuất hiện một tên nam nhân.