Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 19



Ta giật thót tim, hét toáng lên, sau đó lùi xuống cuối giường, lúc này mới nhận ra phòng ta có chút lạ lẫm__cái giường gói gọn một người trên đó, hơn nữa còn thấp lùn, lúc ta ngủ cứ cảm thấy lạnh lạnh, mở mắt ra xem thử phát hiện cạnh bên có một nam nhân, ta sốc đến nỗi suýt rơi xuống sàn.

Còn tên nam nhân trên giường lúc này dường như ngủ rất say, đến độ ta lay mạnh thế nào cũng không chút phản ứng.

Ta bình tâm lại, nhìn hắn kĩ hơn một chút, tên này mặt mày tuấn tú, sống mũi vừa cao, lông mi lại vừa dài, so về dung mạo cũng tương tự Bùi Diệu mấy phần.

Ta vội nhìn xung quanh kiểm tra, cuối cùng cũng tìm thấy được bút mực được đặt trên bàn, ta bèn lấy bút chấm vào mực, sau đó viết một hàng chữ trên mặt bên trái: “Kĩ nam nữ vương Tân La ban tặng.” Sau đó lại viết thêm vào bên phải: “Phu quân Thượng Châu, Châu Nhi.”

Ta không dừng lại tại đó mà còn viết cả lên trán: “Chung tình Châu Nhi.”

Vừa viết xong, ta cảm thấy nội dung chưa đủ bạo, ta định bôi đi sửa lại một chút, bỗng bên tai văng vẳng lên tiếng nói: “Châu Nhi? Ngươi còn ổn không đấy?”

Ta giật mình mở to mắt thì phát hiện khuôn mặt của nữ vương đã kê sát ta tự lúc nào, đến cả hơi thở ra cũng phảng phất vào mặt.

“Có phải ngươi bị sốt rồi không?”, ngài ấy càng tiến lại gần hơn, hôn lên trán ta, “nhìn xem, trán của ngươi nóng hơn ta rồi, còn không mau trở lại giường, ta căn dặn nữ y đến bắt bệnh cho ngươi.’

Ta bị ngài ấy hôn, chóng mặt đau đầu liền vội nói: “Không sao, Châu Nhi uống thêm mấy bát canh nóng là khoẻ lên thôi.”

Nữ vương xoa nhẹ đầu ta: “Thật sao, tính trẻ con của ngươi đúng là khiến người khác khó lòng yên tâm mà.”

Vừa nghe thấy mặt ta đã đỏ bừng, ngài ấy có vẻ cảm thấy chọc ghẹo ta như thế rất thú vị, sau đó lấy tay véo vào má, căn dặn thị nữ xuống trù phòng nấu thêm vài bát canh nóng mới chịu rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, nữ vương đều nói mấy chuyện kì lạ. Ta còn nhớ gì mà “Ngươi có cảm thấy phải làm một nữ tử bình thường săn sóc việc nhà, sinh con đẻ cái nó có thú vị không?”

Không những thế còn mấy kiểu đại loại như “Đường triều các ngươi đúng là vô vị, bọn nam nhân đó có chỗ nào cao quý so với nữ nhân chứ?”

Mấy tên nam sũng bên cạnh ngài ấy mỗi lần nhắc đến, sắc mặt của nữ vương liền trở nên lạnh nhạt: “Một đám phế vậy, đến cả cả việc giúp ta sinh ra tộc nhân thừa kế vương vị cũng không làm được, sống tốn cơm.”

Giọng điệu này so với mấy tên nam nhân Trung Nguyên sắp bỏ vợ nạp thiếp đúng là y như đúc.

Trong lòng ta nghĩ nếu như ngài ấy là nam nhân thì sẽ đạt được quyền lực và địa vị chẳng thua kém gì những bậc đế vương ngoài kia, nhưng đến một ngày lỡ lạc vào khốn cảnh của tình yêu, ngài ấy cũng chỉ lại là một nữ nhân thôi.

Ta càng nghĩ thì cảm thấy chuyện này khá thú vị.

Ta bỗng nhớ lại Bùi Diệu, nhớ về sông núi Đại Đường, nếu quả thật có một ngày khiến thiên hạ thay đổi, nữ nhân cầm quyền thì trong lòng ta lại vùng lên thứ cảm xúc mãnh liệt.

Đêm hôm đó, ta bị đánh thức.

Ta cứ ngỡ nữ vương lại đến, ta bị doạ đến nỗi tay nắm chặt lấy ngực, thế nhưng mở mắt ra không thấy ai cả.

Một lúc sau mắt ta cũng dần quen với bóng tối mới phát hiện có một cặp mắt đang cận kề trước mặt.

“Suỵt.”

Là Tam Bính!

Hắn vì không muốn phát ra tiếng động, chỉ quay lưng về hướng ta sau đó ra hiệu ta trèo lên. Ta hiểu ra liền trèo lên, sau đó hắn phi như bay, đôi chân trần đạp trên đất vậy mà không phát ra chút tiếng động nào, linh hoạt như mèo vậy.

Đêm tối tĩnh mịch, thị vệ canh gác gục lên gục xuống, trong tẩm điện nữ vương cũng chỉ mỗi một màu đen tối om như mực, ta nhìn lại vương cung lần nữa, cảm giác có chút không nỡ.

Hai tên thị vệ lúc trước canh giữ nội đình trực bên cạnh ta, lúc này đã đợi sẵn bên ngoài, Tam Bính đưa tay ra hiệu, bọn họ liền chạy đi theo sau.

Lúc nhảy tường ra ngoài, bọn ta vô tình đụng vào người một tên thị vệ gác cổng.

Cũng may hắn chỉ cau mày, sau đó dụi mũi rồi lại ngủ tiếp.

Ta và Tam Bính cũng trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, yên tĩnh bất động, nhìn lại phía sau nhìn thấy hai tên thị vệ chạy tới, chỉ còn một bước nữa là chạm vào tên gác cửa, ta liền ra hiệu, cũng may bọn họ dừng kịp, có vẻ như thắng gấp quá khiến bọn họ không giữ được thăng bằng mà cứ lắc lư trái phải. Ta và bọn họ đứng trên mái tường, bỗng từ xa vang lại âm thanh: “Ngươi dám bỏ trốn sao!”

Cuối cùng mọi chuyện cũng bị phát giác.

Ta quay đầu lại liền nhìn thấy nữ vương dẫn cả một đội vệ khí nộ xung thiên.

Cách đó không xa nữa sẽ có viện binh tiếp ứng, nên Tam Bính không chút hoảng loạn, hắn gật đầu với hai tên thị vệ, sau đó lên ngựa phi lên trước, hai tên thị vệ cũng theo sau.

Nữ vương hét lớn: “Châu Nhi, ngươi đối với nơi này không chút lưu luyến nào sao?”

Tên ngồi trên lưng nô lệ Côn Lôn nghoảnh đầu lại nhìn thấy gương mặt không cam tâm của ngài ấy, đôi mắt trĩu nặng, ta dùng tiếng Tân La nói: “Ta có lỗi với ngài.”

Ta ở đây cũng đã hơn tháng rồi, nữ vương lúc nào cũng để tâm đến ta, nên ngài ấy dùng tiếng Hán để trò chuyện với ta, có lẽ ngài ấy muốn nâng cao khả năng Hán ngữ. Nhưng bọn thị vệ, thị nữ bọn họ không hiểu gì cả cho nên ta cũng phải học một số từ thông dụng, đến nay vốn từ chắc cũng được kha khá.

Nhiều năm sau này, ta vẫn nhớ đến đêm trăng hôm ấy, ta vẫn khắc sâu trong đầu gương mặt trong trẻo như trăng của nữ vương. Ngài ấy không muốn từ bỏ, nhưng một tên nam nhân đã chặn ngài ấy lại, đó là cữu cữu của nữ vương, cũng là người sau này thay thế nữ vương trị vì quốc gia.

Sau này nghe tin nữ vương chết trong loạn chiến, cũng vì không con nối dõi, vương vị cũng chỉ còn cách đưa vào tay cữu cữu ngài ấy.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện sau này mà thôi.

Bây giờ xem như ta cũng rời khỏi thành, ta thở phào hỏi Tam Bính: “Tướng quân, ngài ấy đang ở đâu?”

Trong bóng tối ta không còn nhìn rõ mặt của Tam Bính, nhưng có một thứ cảm giác đau khổ thấp thoáng ra trong lời nói: “Tướng quân vẫn còn đang ở Hùng Tân.”

“Không phải chàng ấy nói đã nói là sẽ áp giải quốc vương của Cao Ly và Bách tề về Đại Đường sao? Tướng quân…lẽ nào chàng ấy đang đợi ta?”

“Tướng quân bị trúng kịch độc, đã mê man nhiều ngày, quân y trong doanh cũng đã hết cách, chỉ biết dùng thuốc duy trì tính mạng, nhưng cũng chỉ là lay lắt qua ngày. Lúc ta chúng ta trở về…ngài ấy không biết có chờ được không.”

Tim ta hẫng đi một nhịp: “Sao? Không phải chàng ấy phái ngươi đến cứu ta sao?”

Ta Bính than thở: “Chính là Từ phó tướng bên cạnh tướng quân thấy được lá thứ bên cạnh ngài ấy, nên phái ta đến cứu phu nhân.”