Bộ Quy Tắc Người Canh Lửa Rừng

Chương 3



"Danh sách gì cơ?" Allison hỏi lại. Tôi giải thích về những chuyện đã xảy ra, từ tờ danh sách các quy tắc tôi tìm thấy được cho đến những tiếng cào cấu, và bị người đàn bà điên quỷ quái rượt đuổi đêm qua. Allison hít một hơi thật sâu rồi nói "lại đến nữa rồi đấy".

"Điều này đã từng xảy ra trước đây. Thực tế thì điều đó xảy ra với những ai được chỉ định ở tòa tháp của anh," Allison nói tiếp "Tôi không biết phải tin vào điều gì nữa. Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng mọi người bị phát điên vì sống cô lập ở đây quá lâu. Ý tôi là, tôi chưa từng gặp phải những điều kỳ quái này! Nhưng sau khi Harvey.. và giờ là anh, chỉ sau 4 ngày? Tôi không biết nên tin vào điều gì nữa."

"Harvey?" tôi hỏi lại "Harvey là ai?"

"Anh chàng đến trước anh. Anh ta sống ở tòa tháp của anh hơn 1 năm, không về nhà cũng không nghỉ lễ," Allison tiếp tục "anh ấy là một người rắn rỏi và rất khéo tay. Anh ấy luôn bận rộn với thứ này thứ kia. Đôi khi mãi cho đến cuối ngày tôi không nhận được tin tức gì từ anh ấy, sự việc diễn ra nhiều ngày như thế. Tôi nghĩ là anh ấy đã đi đâu đó khỏi tòa tháp của mình vào ban đêm, cũng không rõ là đi đâu."

"Đến cuối ngày?" tôi hỏi lại, không bỏ qua chi tiết nhỏ.

"Đúng vậy, anh ấy như thể biến mất. Mark nghĩ là anh ấy bỏ của chạy lấy người rồi, tòa tháp của anh ấy dường như trống không khi mọi người đến đó kiểm tra. Không balo, không đồ đạc cá nhân, không có cả Harvey. Nhưng tôi không hiểu, tại sao anh ấy lại bỏ trốn sau 1 năm dài không chịu rời khỏi khu rừng này?" Allison nói "nhưng trong khoảng vài tháng trước khi anh ấy biến mất, Harvey bị ám ảnh bởi 'người phụ nữ hay cười'. Anh ấy nói rằng thường nhìn thấy cô ta về đêm. Nhưng chưa bao giờ nói rõ ràng ra. Nếu tôi hỏi thêm anh ấy sẽ ngừng trả lời. Như tôi đã nói đấy, anh ấy không nói chuyện với tôi nhiều."

Hmm.. việc anh ta rời đi không giải thích được tại sao quảng cáo tuyển dụng nhắc đến công việc có thể "đột nhiên cần người mới", vì thế tôi hỏi lại Allison.

"Tôi cũng không biết về điều này." Cô ấy nói "Tôi đã làm việc ở đây được 2 năm rồi và Mark chưa từng nói với tôi bất cứ điều gì."

"Vậy ai đã ở đây trước khi Harvey đến?" tôi thắc mắc.

"Là một anh chàng khác, Rick." Allison đáp, "anh ấy rời đi sau vài ngày tôi đến. Anh ấy cũng từng hỏi tôi rằng có nhìn thấy một người phụ nữ ở trong rừng không, người phụ nữ hay cười ấy. Tôi nói không và không nghĩ gì về điều đó, chỉ nghĩ anh ấy thật kỳ quặc."

Tôi không cảm thấy hài lòng với lượng thông tin ít ỏi mình vừa nhận được, không chắc là cô ấy không biết thật hay đang che giấu điều gì. Vì thế tôi quyết định hỏi về cô ấy.

"Tại sao cô lại nhận công việc này?"

"Chà, tôi nghĩ là sáng nay chúng ta đã cởi mở với nhau rồi nhỉ?" Allison cười lo lắng. Tôi không đáp lời, đợi cô ấy trả lời câu hỏi của mình.

"Em gái tôi, em ấy bị lạc trong những khu rừng này." Allison nói, giọng run run. "Đó là ngay trước khi tôi bắt đầu công việc. Tôi nhận công việc này, tôi cũng không biết nữa. Để cố gắng tìm kiếm em ấy hoặc cố gắng giúp đỡ những người khác không bị lạc. Tôi không biết nữa."

"Tôi rất lấy làm tiếc về em gái của cô, Allison" tôi cảm thấy tệ vì đã hỏi câu ấy "tuy nhiên, cô thật dũng cảm đấy."

Tôi sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa. Vẫn chưa. Tôi không chắc cô ấy nói thật bao nhiêu, nhưng tại thời điểm này tôi có cảm giác cô ấy như đồng minh của mình, tôi muốn giữ nguyên điều đó. Tôi cảm ơn vì cô ấy đã nói chuyện với tôi. Tôi tin cô ấy, tôi nghĩ vậy. Tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc dù không hiểu tại sao. Harvey dường như biến mất, anh ta và Rick đều khẳng định đã nhìn thấy người phụ nữ hay cười. Đó có phải là người phụ nữ đã rượt đuổi tôi đêm qua không?

Máy ảnh mà tôi tìm thấy đã được sạc đầy pin. Bây giờ là buổi tối nhưng tôi vẫn chưa ngủ. Tôi nằm yên ở đó, cố gắng hiểu hết những thông tin Allison cung cấp cho mình ngày hôm nay, nhưng không làm được. Có thể chiếc máy ảnh này sẽ có câu trả lời chăng. Máy ảnh được bật lên, trên màn hình có 3 sự lựa chọn: Ảnh, Thư Viện, Cài Đặt. Tôi chọn vào thư viện ảnh. Một vài bức ảnh đầu tiên không có gì đáng chú ý. Đó là vài hình ảnh về cái hồ nào đó, ngôi nhà nào đó, chiếc xe nào đó. Không có thông tin hữu ích gì. Lướt qua những bức ảnh này với tốc độ nhanh, suýt chút nữa tôi đã bỏ qua bức ảnh về tòa tháp. Tòa tháp mà tôi đang ở. Ở chân tháp, có một gia đình 3 người. Người cha có mái tóc đen, khá cao và nhìn như là người hay hoạt động ngoài trời. Một người đàn ông to lớn và cứng cáp. Người mẹ là một phụ nữ với mái tóc vàng, có nụ cười xinh đẹp, đang khoác tay lên vai chồng mình. Nhân vật thứ 3 trong bức ảnh là một đứa trẻ; cậu bé có mái tóc ngắn màu nâu và rất giống với người mà tôi đoán là cha cậu ấy. Tôi tiếp tục xem những bức ảnh khác, nhưng đã không thấy cả gia đình cùng nhau nữa, chỉ có mỗi người đàn ông. Anh ta đang chụp ảnh tự sướng bên cạnh tòa tháp tôi đang ở, chụp ảnh quang cảnh từ của sổ nhà chòi này, chụp ảnh nhà vệ sinh cạnh tòa tháp và một số con đường mòn khác. Đây có phải là Harvey không? Hay là Rick? Nếu là Harvey tại sao anh ta không muốn rời khỏi khu rừng để về thăm nhà?

Những bức ảnh tiếp theo trở nên có chút kỳ lạ. Bức ảnh kế tiếp là một căn hầm, cái mà tôi tìm thấy ở gần đây, được xây ở dưới mặt đất chỉ chứa chiếc túi ngủ và cái máy ảnh này. Có vẻ như căn hầm vẫn chưa được hoàn thành, đang trong quá trình xây dựng. Với mỗi bức ảnh, nó dần được hoàn thiện hơn. Người sở hữu chiếc máy ảnh này đang hoàn thiện nó. Không phải Allison từng nói Harvey rất khéo tay sao? Tại sao anh ta lại xây một căn hầm ở trong rừng? Ngay cạnh tòa tháp? Bức ảnh tiếp theo chụp một cái cây ngẫu nhiên trong bóng tối. 4, 5 bức ảnh tiếp theo đều chụp cái cây này. Dưới gốc cây có một cái bóng. Một cái bóng kỳ dị và méo mó. Một cái bóng không nói lên điều gì. Harvey, hay bất cứ ai cầm chiếc máy ảnh này đang cố chụp lại thứ gì đó? Anh ta đang cố chụp ảnh người phụ nữ hay cười sao?

Tiếng ồn ào khỉ gì thế? Đã mấy giờ rồi? 2: 13 sáng. Thứ gì đó vừa đánh thức tôi dậy khỏi giấc ngủ.

Nhưng giờ lại không nghe thấy gì nữa, tôi chắc rằng có thứ gì đó đã làm tôi tỉnh giấc. Tôi đã quá mệt mỏi kể từ đêm hôm trước, đến nỗi không thể tự thức dậy theo ý mình. Có lẽ đó là..

Tôi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt. Tiếng khóc của một người phụ nữ. Nghe như nó không ở gần đây, tôi ngồi dậy trên giường khi lắng nghe những tiếng kêu ai oán thê lương kéo dài. Tôi biết quy tắc này.

  • Quy tắc số 3: Nếu bạn nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ trong khoảng thời gian từ 1 giờ sáng đến 4 giờ sáng, hãy mặc kệ nó.


Nhưng mà, tôi không thể mặc kệ nó. Tiếng khóc thật xót xa, thật thê lương. Một phần tôi muốn đến và giúp đỡ cô ấy, một phần thì muốn điều tra và tìm câu trả lời. Không phần nào trong tôi muốn bỏ qua nó.

Lặng lẽ hết sức có thể, tôi mở nhẹ nhàng hộp dụng cụ, lấy đèn pin và bộ đàm cầm tay, mở cánh cửa nhà chòi rồi đi ra. Tôi cẩn thận đi xuống cầu thang, chiếu đèn pin vào dưới chân để đảm bảo mình không bị trượt ngã. Tiếng khóc phát ra từ khu vực rừng cây ngoài lối đi, vì vậy tôi cẩn thận đi về phía đó.

Tiếng khóc đầy đau đớn và xót xa. Tôi nghĩ đến ngay cảnh một người mẹ mất đi đứa con của mình đang khóc trong tuyệt vọng, như mất đi một phần linh hồn đang nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Tôi tắt đèn pin đi, nghe thấy tiếng khóc ngày một gần hơn. Tôi cúi người xuống, di chuyển từ bụi cây này sang bụi cây khác. Trời về đêm có nhiều sương mù và có chút se lạnh. Càng đến gần nơi phát ra tiếng khóc càng cảm thấy lạnh lẽo hơn. Khi tôi cúi mình sau một cái cây, tôi nhìn thấy người phụ nữ.

Cô ta ngồi xuống cạnh một cái cây, che mặt, ôm tay khóc. Tôi nhìn thấy một bên của người phụ nữ, cô ta có mái tóc đen dài xõa xuống lưng rơi rớt xuống bụi đất. Mặc dù tôi không thể nhìn quá rõ nhưng cô ấy mặc một chiếc áo choàng, có vẻ sạch sẽ và không bị hư hại gì. Thứ bị hư hại chính là cánh tay của cô ta. Cánh tay bị trẹo gãy. Một trong những khuỷu tay của cô ta bị bẻ cong về phía sau, xương nhô ra dưới da từ cả hai cánh tay, nhưng vẫn chưa đâm ra ngoài. Móng tay dài và nhọn. Không một chút thịt trên người, cơ thể cô ta nhìn như một bộ xương. Làn da trắng nhợt nhạt của cô ta sáng lên trong bóng tối, ôm lấy xương quai xanh, làm nổi bật vóc dáng xương xẩu.

Bộ đàm của tôi bỗng nhiên phát ra tín hiệu. Chỉ trong một giây, tôi nhanh chóng nhìn xuống để tắt nó đi, và tôi nhận ra, tiếng khóc đã dừng lại. Tôi vẫn đang nhìn xuống bộ đàm của mình. Mẹ kiếp, cô ta nghe thấy tôi rồi. Tôi không thể nhìn lên, tôi cảm thấy nôn nao. Tôi buộc mình bình tĩnh, và từ từ nhìn lên cô ta. Cô ta cũng đang nhìn tôi. Cô ta có đôi mắt màu đen trống rỗng và mở to. Chúng trông thiếu sức sống. Lòng trắng của đôi mắt tương phản rõ rệt với đôi đồng tử màu đen. Lông mày cô ta nhướng lên. Cô ta đang mỉm cười. Nụ cười mở rộng một cách bất thường, kéo dài trên khuôn mặt của cô ta, rộng hơn so với những gì có thể, làm lộ ra hàm răng. Một nụ cười uy hiếp và đen tối. Trên khuôn mặt cô ta, vẫn còn những giọt nước mắt vừa khóc. Một vài giọt nước mắt đọng trên gò má sắc nhọn của cô ta nhỏ xuống chiếc cổ gầy hẹp. Nhưng lúc này, cô ta không khóc. Cô ta trông thật phấn khích.

Tôi muốn chạy. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ta, nhưng tôi đang cố thuyết phục mình chạy đi. Tôi cần phải chạy. Tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ta trong khoảng nửa phút, và cô ta không hề di chuyển. Đôi mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi với nụ cười quỷ quái. Ngay khi tôi chuẩn bị lấy hết can đảm để quay lưng lại và chạy, cô ta di chuyển. Trong một chuyển động nhanh, cổ cô ta nghẹo sang một bên sau một tiếng rắc, cô ta lui vào trong bóng tối phía sau lưng mình. Chuyển động quá nhanh, cánh tay gãy của cô ta nứt ra khi lùi mạnh về phía sau. Đây là cơ hội của tôi. Tôi quay người bỏ chạy.

Tôi chạy hết sức mình và không quay đầu nhìn lại. Tôi tránh né vài cây này rồi chạy về phía những cây khác, nhưng vẫn không dừng lại. Tại sao cô ta cứ để tôi một mình như vậy? Mẹ nó chứ. Tòa tháp đây rồi. Tôi chạy vội lên cầu thang, lao vào nhà chòi của mình và đóng sầm cửa lại. Tôi không nghe thấy gì nữa. Vì sự an toàn của bản thân, tôi đang nhìn quanh chân tháp, rừng cây xung quanh, và tôi không thấy gì cả. Mẹ kiếp, tôi đang tự mình chui đầu vào rọ rồi. Tôi bật đèn bàn lên và nhảy vào giường. Run rẩy. Tôi cố gắng trấn an bản thân để có thể lắng nghe xung quanh, lắng nghe cô ta ngoài tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

Nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Không có gì ngoài sự tĩnh lặng. Ngay khi tôi ló đầu ra từ cái chăn của mình, lấy hết can đảm để liên lạc với Allison, tôi nhìn thấy nó. Những vết cào cấu trên sàn nhà trong căn chòi của tôi. Những dấu vết chưa từng thấy trước đây. Những dấu vết mà chắc chắn tôi đã bỏ lỡ khi lao vội vào phòng. Vết cào cấu trông giống như con vật nào đó tạo ra.

Được tạo ra bởi thứ gì đó đang bò.

Các dấu vết xuất hiện từ cửa ra vào, có ở khắp phòng cho đến chiếc giường tôi đang nằm.

Tôi không thể nhìn thấy cô ta trước đây ở ngoài kia vì cô ta đã ở ngay trong căn phòng này với tôi rồi.

Cô ta đang ở dưới giường của tôi.