Bỏ Trốn

Chương 4: "Thế giới nợ tớ một người anh trai."



Ác mộng trở thành sự thật, quả nhiên cô bị Trần Tứ bắt quả tang.

Tống Gia Mạt lặng lẽ co rúm lại, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Trần Tứ, nhất thời không nói nên lời, cho tới khi cô bị Triệu Duyệt kéo kéo vạt áo.

...

Rất nhanh, cô mở hội nghị bàn tròn với vẻ mặt phức tạp.

"Vậy nên..." Cô nhìn về phía Triệu Duyệt, "Người cậu nhìn trúng... là anh tớ à?"

Triệu Duyệt vừa mừng vừa sợ, mất một lúc lâu mới ổn định được cảm xúc, nhỏ giọng kinh ngạc: "Sao anh cậu lại không mang họ Tống?"

Hơn nữa hai người cũng không giống nhau, vậy nên cô ấy không hề liên hệ hai người với nhau.

Nghe thấy vấn đề này, Tống Gia Mạt hơi khựng một chút.

Nhưng Trần Tứ đã mở miệng thay cô, bình thản nói: "Em ấy theo họ mẹ."

Mặc dù chỉ là nhận nuôi, nhưng ở bên ngoài, nhà họ Trần luôn nói rằng cô là con ruột.

"Vậy à..." Triệu Duyệt phản ứng rất nhanh, ngả người về phía trước, cười nói: "Một người theo họ mẹ, một người theo họ bố, cũng rất thú vị."

Thật ra Triệu Duyệt là một cô gái rất dễ thích nghi, cũng biết làm thế nào để kéo gần khoảng cách giữa mình và đối phương.

Đáng lẽ Tống Gia Mạt phải để ý giúp cô ấy, nhưng lúc này cô thật sự không thể nào tập trung sự chú ý được.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì Trần Tứ...

Từ khi anh tiến vào quán cà phê vẫn chưa nói câu nào, vừa rồi là câu đầu tiên, đã thế còn không mang theo chút cảm xúc nào, khiến người ta không hiểu nổi bây giờ anh đang suy nghĩ gì.

Cô cảm thấy có gì đó sai sai theo bản năng, nhưng lại không thể nói rõ sai ở đâu.

Quả nhiên, đợi tới khi Triệu Duyệt nói xong, bầu không khí lại rơi vào sự im lặng vi diệu.

Tống Gia Mạt nhẹ nhàng đẩy đẩy khuỷu tay Trần Tứ: "Không phải anh đã add WeChat của người ta rồi à, nói thêm vài câu đi chứ?"

"..."

Trần Tứ nâng mắt: "Anh không add cô ấy."

Tống Gia Mạt: "...Hả? Vậy sao anh lại đồng ý tới đây?"

"Anh cũng không đồng ý tới đây."

Tống Gia Mạt kinh ngạc quay đầu nhìn Triệu Duyệt.

Triệu Duyệt: "Thật sự là đã đồng ý rồi mà, tớ còn xác nhận trên WeChat tận hai lần."

Lý Uy bên cạnh bỗng ho khan một tiếng, lễ phép nhắc nhở: "Gần đây anh ấy vừa đổi số điện thoại... Có phải có hiểu lầm gì đó rồi không?"

"À đúng rồi." Tống Gia Mạt nhanh chóng phản ứng lại, nói với Triệu Duyệt: "Có phải cậu add nhầm chủ cũ của số điện thoại này rồi không?"

"Có lẽ người này vẫn chưa xóa tài khoản, vậy nên anh tớ không thể đồng ý được."

Triệu Duyệt: "Cậu biết anh ấy đã đổi số điện thoại rồi à?"

"Biết chứ, nhưng lúc cậu nhờ tớ gửi tin nhắn, chỗ hiển thị không phải là số của anh ấy."

Tống Gia Mạt không nói tiếp nữa, bởi vì Trần Tứ ghi chú số điện thoại của Trần Tứ là "Anh đẹp trai số bảy", giống hệt văn mẫu.

Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là hiểu lầm.

Tống Gia Mạt chống cằm, như thể nghĩ tới chuyện gì đó, tầm mắt cô đảo qua đảo lại giữa hai người.

Cô hỏi Trần Tứ: "Nhưng mà anh tham gia đội bóng rổ từ bao giờ vậy? Em thật sự không biết chuyện này."

"Vừa tham gia." Lý Uy nói, "Học tập nhàm chán quá, anh nghĩ để anh ấy rèn luyện sức khỏe với anh cũng ổn. Nhưng cuối cùng khi cậu ta tham gia lại không phải học gì nữa."

"Đó là sự thật."

Trần Tứ ngồi ở bên kia, nghe hai người anh một câu em một câu, từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng, trong lúc Tống Gia Mạt hơi thả lỏng thì chàng trai mới lười biếng mở miệng.

Anh như thể nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt rơi xuống người Tống Gia Mạt, giọng nói có hơi uể oải: "Tin nhắn kia là em gửi à?"

Cô đang định hỏi tin nhắn gì thì trong đầu bỗng hiện ra hai hàng chữ...

[Dùng giày Air Jordan anh vừa mua và bóng rổ hàng limited cùng đập vào đầu anh thì cái nào đau hơn?]

[Sai, là trái tim em càng đau hơn.]

"..."

Không phải, sao anh có thể biết được?

"Có lẽ vậy..." Cô lấp liếm cho qua, vội vàng chuyển sang chủ đề khác, "Haiz, mọi người nói xem, vì sao chủ cũ của số điện thoại này lại đồng ý chuyện này?"

Triệu Duyệt: "Không biết, có lẽ người nọ có bệnh chẳng hạn."

Lý Uy không nói lời nào, nhìn WeChat của Triệu Duyệt rồi mới nói: "Chị gái à, avatar của em là ảnh selfie, trên trang cá nhân cũng có đăng ảnh, có lẽ người này thấy em dễ nhìn, đã thế có lẽ người nọ còn ăn không ngồi rồi, vậy nên muốn chơi xỏ em ấy mà."

Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Tống Gia Mạt lơ đãng chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy có một bóng người chợt lóe qua, nhưng đợi tới khi cô nhìn kỹ lại thì người nọ đã biến đâu mất.

Cô tưởng mình bị hoa mắt, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó.

"Nếu hôm nay Trần Tứ không tới, vậy liệu người kia có thể tới đây không?"

Cô không dám nghĩ nhiều thêm nữa, cho dù bây giờ là ban ngày, nhưng vẫn không thể khống chế mà rùng mình một cái.

"Biết là tốt rồi." Trần Tứ thu mắt, cười giễu: "Không biết nguy hiểm đến đâu mà dám hẹn người ta ra ngoài à?"

Cho dù người lên kế hoạch là Triệu Duyệt, nhưng Tống Gia Mạt biết, người Trần Tứ đang trách là cô.

Bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy rất mất mặt, không biết vì sao Tống Gia Mạt bỗng cảm thấy rất tủi thân, cứng miệng nói: "Nhưng cũng không có chuyện gì bất ngờ xảy ra mà, vốn dĩ bọn em hẹn gặp học sinh cùng trường mà!"

"Sao em có thể chắc chắn chuyện ngoài ý muốn sẽ không xảy ra với em?" Trần Tứ nói, "Cùng trường thì an toàn à? THPT số Sáu không có học sinh cá biệt chắc?"

Cô cứng họng, cơn giận đã trào lên tận cổ, nhưng anh lại cầm điện thoại trên bàn lên, đứng dậy nói: "Về nhà."

... Cô biết anh có ý gì.

Trần Tứ muốn cô cùng về nhà.

Nhưng cô lại giả vờ như không hiểu, cúi đầu uống cốc trà sữa thơm ngon của mình, thiếu niên đứng đợi cô hai giây, đột nhiên cười một tiếng.

Chỉ là một câu nói ngắn ngủi, nhưng cô vẫn nghe ra ẩn ý.

Anh nói: Được rồi, Tống Gia Mạt.

Đúng vậy! Em được thế đấy!

Cô cứng đầu ngồi bất động, vểnh tai nghe tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, thậm chí có thể phân biệt khi nào anh đẩy cửa ra, khi nào chỉnh lại balo, và cả tiếng va chạm nho nhỏ của khóa kéo kim loại.

Cho tới khi Trần Tứ hoàn toàn rời đi, cô mới dám ngẩng đầu nhìn ra đằng sau.

Triệu Duyệt kinh ngạc nói: "Cậu bị sao vậy? Cổ cũng đỏ ửng lên rồi."

Cô chột dạ sờ sờ, nói: "Không sao."

Không phải chỉ là anh trai thôi sao? Anh là cái thá gì? Em không sợ anh!

Người của đội bóng rổ vẫn còn ở bên ngoài nói cùng ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt giúp quán cà phê một lúc nữa, đến ba giờ, không còn khách nữa thì cô dựa vào bàn giải đề thi.

Ánh nắng chiều lười biếng khiến người ta mệt rã rời, nhưng cô không thể ngủ, mục tiêu của cô phải lọt vào top 10, Tống Gia Mạt đau khổ dụi dụi mắt, bắt ép bản thân phải nâng cao tinh thần.

Bởi vì có mục tiêu nên thời gian học tập cô đặt ra cho bản thân cũng gấp đôi, trước tám giờ cô làm xong hết đề thi hôm nay, sau đó về nhà cùng Triệu Duyệt.

Ngồi trên xe về nhà, Triệu Duyệt cảm thán: "Anh trai cậu tốt thật đấy, không chỉ đẹp trai mà còn quan tâm cậu nữa. Cậu thấy dáng vẻ của anh ấy hồi trưa không, lúc sợ cậu gặp phải nguy hiểm ấy... dáng vẻ khi nhíu mày cũng quá... a, tớ mê chết mất!"

Tống Gia Mạt: "..."

Triệu Duyệt thở ngắn than dài: "Thế giới nợ tớ một người anh trai."

Tống Gia Mạt hắng giọng, chỉnh lại quai balo.

"Hay là cậu làm em gái anh ấy đi?"

"Không đâu, tớ không muốn làm em gái anh ấy." Triệu Duyệt cười một cái: "Người tớ cảm nắng lại là anh trai của bạn tớ... Vậy có phải tớ sẽ được gần quan được ban lộc hay sao?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

Tống Gia Mạt mím môi, còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Duyệt đã dùng sức lắc lắc cánh tay cô: "Này, tối nay về nhà tớ sẽ kể chuyện này cho cậu nghe, là bạn bè thì cậu phải đồng ý với tớ đấy!"

...

Trên đường về nhà bị kẹt xe, hai cô đi mua đồ ăn vặt, đợi tới khi Tống Gia Mạt về đến nhà thì đã gần tới 10 giờ.

Mặc dù cô cảm thấy về nhà lúc 10 giờ cũng không phải là chuyện gì khác người lắm, nhưng phòng khách sáng choang, cộng với người ngồi im không nhúc nhích trên sô pha đã nhắc nhở cô rằng chuyện này không hề đơn giản.

Trần Tứ như thể đã đợi cô từ trưa đến giờ vậy.

Làm gì đó, định tính sổ với cô à?

Cô đứng ở huyền quan liếc anh một cái, anh giơ tay, tắt TV đi.

Căn nhà to như vậy chìm vào yên tĩnh trong nháy mắt, dì giúp việc đang ở trong phòng của bà, tầng một chỉ có hai người bọn họ.

Cô vẫn còn mặc bộ đồ đã mặc lúc sáng ra khỏi nhà... Căn bản cô cũng không muốn thay, giờ phút này, hai cái tai thỏ trên đầu rũ xuống mềm oặt, cổ áo hơi rộng mở, có gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, thổi bay làn váy cô.

Có thể là do mệt quá nên hai mắt cô hơi hồng hồng, đầu gối cũng hồng.

Trần Tứ: "Cả ngày hôm nay em đều mặc thế này?"

Trên mặt anh không có chút biểu cảm nào, giọng nói cũng lạnh lùng như băng, một câu nói bình thường qua miệng anh lại mang theo cảm giác áp bức vô cùng, huống hồ đây còn là câu hỏi.

Tống Gia Mạt ăn mềm không ăn cứng, chỉ một câu này thôi đã khiến cô suýt thì mất hết lý trí.

Sao nào, từ khi bước vào quán cà phê đã bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với cô, đã mười giờ rồi mà anh vẫn muốn bày ra vẻ mặt như thể ai thiếu anh một triệu ư?

Cô mệt mỏi cả một ngày, váy áo cũng không thoải mái, vốn tưởng rằng về nhà là có thể thả lỏng, thoải mái tắm rửa đi ngủ, ai mà ngờ vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy ánh đèn lạnh như băng, và cả tảng băng còn lạnh hơn cả bóng đèn trước mặt.

... Thật sự tụt mood cực kỳ.

Cảm xúc buổi trưa bị đè xuống lại nổi lên lần nữa, lên men cả một buổi trưa, bây giờ cảm xúc ấy xông thẳng từ cổ họng lên đến não.

"Mặc thế này thì sao nào?" Cô nói: "Mặc thế này vô cùng bình thường."

Trần Tứ: "Nếu em cảm thấy bình thường, vậy vì sao tối qua khi anh nhìn thấy thì em lại bỏ trốn?"

Thiếu nữ lập tức trở nên bối rối, cô không thể giải thích... cô căn bản không thể mở miệng được, một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Em không thể giải thích rõ ràng với anh được."

"Nếu có lý do thì sao lại không thể giải thích được?" Trần Tứ nhíu mày: "Không phải là em không được mặc thế này, nhưng ít ra em cũng phải nghĩ lại trường hợp, lỡ như hôm nay em thật sự gặp phải biến thái thì làm sao bây giờ?"

"Sao em lại không cân nhắc tới tình hình? Anh chỉ xem em như một đứa nhóc ngốc nghếch ngây thơ," Tống Gia Mạt nói thẳng, "Ngày nào cũng anh ơi anh à, cái gì cũng phải phụ thuộc vào anh, cái gì cũng phải nghe theo lời anh, không thể có chính kiến của riêng mình, quần áo bình thường thế này cũng không được mặc, em như thể đang sống ở triều Thanh ấy!"

Trần Tứ liếm liếm môi, cười cười: "Ý em là chê anh nhiều chuyện à?"

Cơ chế phòng vệ của cô được khởi động hoàn toàn, chu cái miệng nhỏ, thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn anh: "Nếu anh muốn nghĩ vậy thì em cũng không còn cách nào khác."

"..."

Cô bướng bỉnh nhảy disco trên đường dây cao thế, kiên cường bổ sung thêm một câu: "Anh nói thế nào thì là thế đó vậy."

"..."

Trí mạng, quá trí mạng.

Tống Gia Mạt cảm thấy cả đời này cô chưa bao giờ nói những lời như vậy, quả nhiên phải lấy độc trị độc thì mới trị được thẳng nam hay cằn nhằn, sự trầm mặc của Trần Tứ đủ để cô tặng cho mình một ly ăn mừng chiến thắng.

Cuối cùng, anh bật cười lần nữa, lúc này rõ ràng anh đã thỏa hiệp, nhưng cũng không giống thỏa hiệp cho lắm, mà càng giống như cạn lời tới mức phải cười lạnh.

"Được, mặc kệ em."

Anh nói mặc kệ thì sẽ thật sự mặc kệ, Tống Gia Mạt cho rằng anh sẽ về phòng, mắt không thấy tâm không phiền, kết quả anh vẫn ngồi ở phòng khách chơi game, như thể tất cả những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Nhưng không biết đêm nay Tống Gia Mạt bị sao quả tạ chiếu hay thế nào, đầu tiên cô đá trúng máy giặt, đau tới mức mắt đầy sao, sau đó suýt nữa bị kẹp cửa, đã thế còn suýt làm đổ máy rửa bát, sau đó còn khiến tủ để chén đĩa kêu loảng xoảng, động tĩnh vô cùng lớn.

Mặc dù không có chuyện gì, nhưng nghe thì khá nguy hiểm...

Nhưng người trên sô pha vẫn ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Ngay cả dì giúp việc trên tầng hai cũng hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy, có cần dì giúp đỡ không?"

Trần Tứ: "Không sao đâu, dì nghỉ ngơi đi ạ."

Tống Gia Mạt: "..."

Vâng vâng vâng, nghe thấy anh từ chối giúp em rồi, trả lời nhanh quá, em cảm động quá cơ.

Cô giống như đứa trẻ không được chú ý thì càng phải tìm kiếm cảm giác tồn tại, hăng say ganh đua với Trần Tứ để xem anh có thể giả vờ câm điếc đến bao giờ, nhất định phải lấy ga giường trên ngăn tủ ra để thay cho bằng được.

Nhưng ngăn tủ này cao quá, cô đẩy một cái ghế tới, vào giây phút cô kéo ga giường xuống...

Chăn ga gối đệm như dính hiệu ứng domino, rơi ầm ầm đầy đất.

Trần Tứ vẫn ngồi đó chơi game, vô cùng thản nhiên, vô cùng vui vẻ, vô cùng thoải mái, như thể người sắp bị đè chết không phải là em gái anh.

Trần Tứ, anh được lắm, nói mặc kệ thì anh mặc kệ luôn, thật là đàn ông, nói là làm, đã thế còn làm một cách dứt khoát...

Tống Gia Mạt nghiến răng nghiến lợi, rồi lại có chút tủi thân, không biết vì sao mà hốc mắt nóng lên, cô ngồi xổm trên mặt đất, nhặt từng tấm chăn rồi chồng lên nhau, sau đó cố sức nhét lại vào tủ quần áo.

Sức của cô vốn đã nhỏ, người cũng nhỏ, lăn lê hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không đâu vào đâu.

Lúc này cô càng thêm tủi thân, như thể có gì đó nghẹn ở cổ họng, lúc xoay người, đầu gối cô đập mạnh vào cạnh bàn...

Lần này là đau thật, máu nóng nhanh chóng trào ra, cô ngơ ngác nhìn miệng vết thương, vẫn chưa thể phản ứng lại.

Đau tới tê rần.

Giờ phút này, người ngồi trên sô pha cuối cùng cũng đứng dậy.

Không biết vì sao, cô còn có thời gian rảnh mà suy nghĩ: Thật ra hôm nay cũng không mệt lắm, nếu như anh chủ động hỏi thăm vết thương của cô thì cô có thể miễn cưỡng tha thứ cho anh.

Dù sao thì cô cũng là một cô gái khoan dung rộng lượng đến thế cơ mà.

Thiếu niên rũ mắt nhìn cô một cái, sau đó bình tĩnh đi thẳng, kéo cửa ra, đi ra ngoài.

"Rầm" một tiếng, cửa lớn đóng lại.

Tống Gia Mạt: "..."

Anh đừng quan tâm tới em nữa! Em chết rồi anh cũng đừng để ý!!

Mấy phút sau, cửa lớn lại mở ra lần ưnã, người cô cho rằng đã ra ngoài tản bộ xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một lọ thuốc mỡ.

Anh về nhanh quá, Tống Gia Mạt chớp chớp mắt.

Cảm giác như thể "mất đi mà tìm lại được" dâng lên trong lòng khiến cô có chút cảm động và áy náy, quyết định cúi đầu, thôi được rồi, nếu như anh chủ động làm hòa, vậy thì cô cũng có thể nói chuyện lại với anh.

Cô ngồi trên ghế sô pha, chân phải cong lên, thấy Trần Tứ nhanh chóng đi đến chỗ mình, một câu làm ra vẻ "Thuốc này mua cho em hả?" còn chưa nói ra miệng thì...

Thiếu niên ném lọ thuốc trong tay vào ngực cô, sau đó xoay người với vẻ mặt không thay đổi, không nói một lời mà quay về phòng.

Đoạn đối thoại diễn ra trong đầu Tống Gia Mạt nãy giờ cũng không xảy ra, đáp lại cô chỉ có khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.

Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, nhưng lại nghẹn lời không nói được gì.

Một lúc lâu sau, cô khập khiễng quay về phòng, thở phì phò kéo chăn qua đỉnh đầu...

Trần Tứ! Em mà nói chuyện với anh nữa!! Thì em chính là chó!!!

Điện thoại đặt bên gối sáng lên, cô còn tưởng rằng Trần Tứ biết quay đầu là bờ, kết quả vừa cầm điện thoại lên thì trái tim cũng lạnh hơn nửa.

Triệu Cá Nhạc Tử: [Tớ chuẩn bị đâu vào đấy hết rồi, cậu có thể hỏi anh cậu xem ngày mai anh ấy có rảnh không được không?]

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải anh em ruột, nam chính nói "Em ấy theo họ mẹ." là vì có nguyên nhân.