Bốn Lần Gả

Chương 1



Trong Hoàng Cung ở Tề Quốc, trải qua một đêm chém giết, cuối cùng đã trở về sự yên tĩnh, cửa cung từ từ mở ra, mang theo tiếng két, giống như có một màn kịch đang diễn ra, kéo màn vải ra, làm cho người ta nhìn thấy cảnh tượng trên sân khấu.

Máu tươi chảy đầy mặt đất, thi thể nằm ngổn ngang, bọn thái giám đang ẩn núp bị binh lính đuổi ra ngoài, bắt đầu tẩy rửa chiến trường máu tanh. Mọi người không dám lên tiếng, cho nên người đến người đi ở trên đài lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đều đang bận rộn, chỉ có một người, hắn mặc hoa phục đứng yên trên đài, nhìn về phía xa.

Người kia mặc hoa bào màu đen, khoác một cái áo khoác Bạch Hồ ở bên ngoài, trong tay ôm cái lò sưởi thơm mùi cỏ, khuôn mặt tuấn tú đều là vẻ lạnh lùng. Bình minh kéo dài bóng dáng của hắn, gió lớn xen lẫn với tuyết lớn lạnh lùng thổi áo dài của hắn dao động, hắn đứng thẳng người, nhìn về phía xa, giống như là tiên giáng trần rồi lại đi như mọc cánh thành tiên.

Hoài An Vương, Tần Thư Hoài.

Tiền thái tử tám tuổi làm vật thế chấp cho Bắc Yến, đến khoảng hai mươi tuổi thì trở về, chín năm sau lại vươn lên đỉnh cao quyền lực, tay cầm trọng binh, quyền khuynh triều đình.

Người như vậy làm cho người khác không có cách nào bỏ qua, lúc tất cả mọi người lui tới cũng không nhịn được cẩn thận nhìn người kia một cái.

Mà hình như người kia cũng không thèm để ý tới ai, giống như đang chờ cái gì đó.

Phía xa cửa cung có ánh nắng chiếu xuống, mái hiên màu son và ánh bình minh chiếu rọi, phong cách trang nghiêm cổ xưa lại giống như được phục hồi.

Tất cả đêm qua, tất cả bây giờ, thậm chí là tất cả tương lai, việc tranh đoạt chém giết giữa người với người giống như không liên quan gì đến toà thành này.

Nó vẫn đứng vững, nhưng dựa vào việc chém giết nửa đời của ngươi, nó vẫn có phong thái như lúc đầu.

“Đại nhân.” Một vị thanh niên tuấn tú mặc quân trang, cả người dính đầy máu vội vàng đi tới, chính là thủ lĩnh Giang Xuân của quân Nam Thành vào hôm nay. Hắn ta đi tới bên cạnh của người thanh niên mặc hoa phục màu đen, khẽ nói: “Hoàng hậu giam tất cả hoàng tử lại, một mồi lửa thiêu rồi. Cung phi và hoàng tử đều ở đó.”

Trong lòng Giang Xuân có hơi sợ hãi, hắn ta cẩn thận đánh giá Tần Thư Hoài, không biết nên xử lý như thế nào, tình huống hôm nay, chỉ cần không cẩn thận, Tần Thư Hoài sẽ bị đổ tội mưu phản.

Suy cho cùng… Trong triều có một nhóm cựu thần cũng cảm thấy hắn muốn làm phản từ lâu rồi.

Tần Thư Hoài là con trai độc nhất của tiên đế Tần Tĩnh, Tần Tĩnh tàn bạo hoang dâm, làm cho dân chúng của đất nước trở nên lầm than, trên dưới Tề Quốc đều rất oán hận Tần Tĩnh. Tần Thư Hoài tám tuổi, Tề Quốc giao chiến với Bắc Yến, sau đó Tề Quốc đầu hàng, sau khi chia cắt thành để bồi thường, còn muốn tặng thái tử Tần Thư Hoài làm hạt nhân ở Bắc Yến.

Sau khi Tần Thư Hoài đi tới Bắc Yến không lâu, Tần Tĩnh chết bất đắc kỳ tử, bởi vì không có con nối dõi, vì vấn đề người thừa kế mà Tề Quốc đã tranh giành rất lâu, cuối cùng nhóm thần cử người hiền đức, kêu Đường đệ bà con xa của Tần Tĩnh, Văn vương – Tần Văn Huyên kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Tần Văn Huyên là một người phẩm đức cao thượng mới có thể làm hoàng đế tốt, hắn ta chăm lo việc nước, dưới sự chỉ dẫn của hắn ta, cuối cùng Tề Quốc bấp bênh cũng đứng lên thêm một lần nữa, trở thành một cường quốc.

Lúc này, Tần Thư Hoài cũng đã hai mươi tuổi, Tề Quốc cũng có thái tử mới, làm “chú” của Tần Thư Hoài, Tần Văn Huyên phẩm đức cao thượng tạo áp lực cho Bắc Yến, dùng mười vạn kim nghênh đón “Tiền thái tử” trở về.

Sau khi Tần Thư Hoài trở về, cũng hăng hái tranh giành, trực tiếp đi quân doanh, sau đó Nam chinh Bắc thảo, lập nhiều chiến công hiển hách, cuối cùng thành Hoài An Vương quyền khuynh thiên hạ như hôm nay.

Hắn vẫn duy trì quan hệ thúc cháu tốt đẹp với Tần Văn Huyên, Tần Thư Hoài cảm động và nhớ nhung ân đức của Tần Văn Huyên, mà Tần Văn Huyên tán thưởng tài năng của Tần Thư Hoài.

Không có ngăn cách giữa quân thần, cuộc sống của Tần Thư Hoài cũng coi như là không tệ. Chuyện duy nhất không hài lòng có lẽ là hôn sự.

Tổng cộng hắn đã cưới ba đời vợ, đời thứ nhất là công chúa Triệu Bồng ở Bắc Yến, kết quả trên đường trở về Tề Quốc, không hợp thời tiết đã bệnh chết.

Đời thứ hai là nữ tướng sa trường nổi tiếng – Khương Y, Tần Văn Huyên cũng dựa vào quan hệ thông gia của Khương Y, đứng vững trong quân đội, kết quả Khương Y vừa gả cho hắn lại bắt đầu bệnh nặng, ba năm sau đã chết.

Đời thứ ba là con gái của Thừa Tướng Đổng – Đồng Uyển Di, Thừa Tướng Đổng mới kết minh với Tần Thư Hoài để cùng cầm binh quyền, gả con gái xinh đẹp dịu dàng của mình cho Tần Thư Hoài, ai biết Đồng Uyển Di là một đại gia khuê tú lại làm ra chuyện đào hôn, lúc trèo tường không cẩn thận té thành tàn phế, ở hậu viện của Tần Thư Hoài được hai năm thì chết.

Từ đó về sau, tên Tần Thư Hoài khắc vợ, cả Tề Quốc ai cũng biết, cũng chưa ai dám đụng vào tên xúi quẩy này.

May là người trong cuộc không thèm để ý, người biết chuyện đều nói trong phủ của Hoài An Vương để một cái bài vị, mỗi ngày Tần Thư Hoài ăn cơm ngủ với bài vị, hoàn toàn không muốn lấy vợ.

Kết quả là ngay cả vấn đề không hài lòng duy nhất cũng không phải là vấn đề lớn, cuộc sống của Tần Thư Hoài cũng trôi qua rất thoải mái.

Hắn một lòng muốn làm tốt chức Vương gia của mình, nhưng bên ngoài đều không nghĩ như vậy, những tên đại thần phe hoàng tử và Bảo hoàng mỗi ngày đều lom lom mắt nhìn, cảm thấy Tần Thư Hoài nhất định có mưu kế riêng.

Vì tỏ vẻ trung thành, sau khi kết thúc chiến tranh, Tần Thư Hoài trở về đất phong, kết quả về đất phong chưa được một năm, trong cung lập tức truyền tin cho hắn.

Tần Văn Huyên không ổn, con trai của hoàng hậu kết hợp với hoàng hậu tạo phản, phong tỏa cung thành, giam giữ hoàng đế, trực tiếp chém chết thái tử.

Tần Thư Hoài không còn cách nào, ngựa không ngừng vó chạy về, kết quả vừa mới đánh vào hoàng cung lại nhận được tin tức tất cả mọi người theo hoàng hậu đã chết rồi.

Giang Xuân nhìn vẻ mặt khó coi của Tần Thư Hoài, khuôn mặt tuấn mỹ hơi nhăn lại, hắn ta không khỏi nói: “Đại nhân?”

“Vẫn còn một người.”

“Hả?”

Giang Xuân ngẩn người, Tần Thư Hoài xoay người đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Thục mỹ nhân mang theo Thập Lục hoàng tử vẫn còn ở Hoàng Lăng.”

Nghe xong lời này, Giang Xuân lập tức phản ứng lại.

Mặc dù hoàng tử quý phi trong cung đều chết hết, nhưng mà ngoài cung vẫn còn một vị mỹ nhân xuất thân cung nữ, sau khi thất bại trong cung đấu bị giáng chức cùng hoàng tử đi thủ ở Hoàng Lăng.

Mặc dù vị phi tử này cấp thấp một chút, vị hoàng tử này còn nhỏ một chút nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Tần Văn Huyên.

Cái ngôi vị hoàng đế này Tần Thư Hoài không làm được, hắn mà ngồi lên, mười cái miệng cũng nói không rõ Tần Văn Huyên chết như thế nào. Đến lúc đó Tề Quốc lại là một cuộc nội chiến, Tần Thư Hoài không muốn làm hoàng đế, càng không muốn vì làm hoàng đế mà để cho đất nước đại loạn.

Cho nên hoàng tử duy nhất này trở thành hy vọng duy nhất của Tần Thư Hoài vào hôm nay.

Tần Thư Hoài vội vàng đi được một đoạn đường, đột nhiên nhớ tới.

“Có phải Thục mỹ nhân còn có một đứa con gái hay không?”

Giang Xuân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, gả cho Vệ Dương…”

“Trông chừng nàng ta.”

Tần Thư Hoài nói xong đã xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa xông ra ngoài.

Mặt trời đã hoàn toàn ló rạng, làm cho tuyết tan ra, khiến bầu không khí tràn đầy sự lạnh lẽo, Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua núi sông băng tuyết, cưỡi ngựa nhanh hơn.

Triệu Bồng mơ thấy tuyết lớn.

Từ trước tới nay, tuyết lớn của Bắc Yến vẫn rất mạnh mẽ, cho tới bây giờ đều xen lẫn với gió tuyết, lúc tuyết rơi ít lại thì đi ra ngoài, có thể cảm thấy gió như dao cạo sắc bén xẹt qua hai gò má.

Thời tiết như vậy, khi còn bé Triệu Bồng đã từng gặp qua rất nhiều lần, khi đó màng mang theo đệ đệ và mẫu thân vào ở trong Lãnh Cung, Lãnh Cung không cung cấp lửa than, mùa đông hàng năm, cũng lạnh đến chết đi vài người, nàng coi như là may mắn, bởi vì ở đây nàng có mẫu thân và đệ đệ, mùa đông mỗi năm, ba người bọn họ chen chung một chỗ, mặc dù vẫn cảm thấy lạnh như cũ, nhưng mà ít nhất thoát khỏi số mệnh chết rét.

Đã lâu rồi nàng chưa cảm nhận sự rét lạnh như vậy.

Từ khi nàng giúp mẫu thân ra khỏi Lãnh Cung, từ khi nàng từng bước từng bước xoay người trở thành công chúa sủng ái nhất của hoàng đế Bắc Yến, từ khi nàng giúp đỡ đệ đệ thành một hoàng tử tiêu chuẩn đến khi đệ đệ thắng lợi trong cuộc chiến đoạt ngôi trở thành Đế vương Bắc Yến…

Đợi đã.

Bỗng nhiên Triệu Bồng ý thức được, đệ đệ Triệu Ngọc đã trở thành hoàng đế nhưng mà tại sao nàng lại biết?

Ngay từ lúc nàng mười chín tuổi, rời khỏi Bắc Yến, sau đó đã chết rồi…

Triệu Bồng suy nghĩ đến có hơi hoảng hốt, bên tai nghe thấy tiếng có người gọi nàng.

Vô số trí nhớ xông tới, Triệu Bồng từ từ mở mắt, cảm giác xa lạ lại quen thuộc trải khắp trời đất, nàng than nhẹ một tiếng.

Nàng lại còn sống.

Đúng vậy, là “lại”.

Đây đã là lần thứ tư Triệu Bồng trọng sinh rồi.

Làm công chúa Bắc Yến, năm đó Triệu Bồng gả cho hạt nhân Tần Thư Hoài của Tề Quốc ở lại Bắc Yến, lúc nàng mười chín tuổi, Đường thúc phương xa của Tần Thư Hoài cũng chính là hoàng đế đương thời – Tần Văn Tuyên của Tề Quốc, dùng điều kiện khai thông thương mại đổi lấy Tần Thư Hoài về nước.

Làm nương tử của Tần Thư Hoài, Triệu Bồng bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo hắn trở về Tề Quốc. Nhưng mà vừa vào biên giới của Tề Quốc, Triệu Bồng đã bị người khác đầu độc chết.

Đã chết ba lần, hôm nay tỉnh lại, Triệu Bồng đã không nhớ quá rõ cuối cùng là năm đó đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nhớ rõ nàng đi theo Tần Thư Hoài trở về Tề Quốc, sau đó Tần Thư Hoài đầu độc chết nàng.

Đúng vậy, là Tần Thư Hoài đầu độc chết nàng, nàng không biết tại sao, nàng chỉ nhớ mình liều mạng giãy giụa, mà Tần Thư Hoài ôm nàng vào trong ngực, mang theo độc dược có vị ngọt bị hắn rót vào trong miệng nàng, nàng giãy giụa, nàng đánh hắn, nhưng hắn chỉ run rẩy ôm nàng vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ tuyệt vọng, hắn đè chặt động tác của nàng, để cho độc dược chui vào cổ họng của nàng, khóc nói: “Bồng Bồng, không đau, uống xong rồi sẽ không đau.”

“Bồng Bồng, đừng trách ta. Lên đường đi, đi đi…”

Nàng không muốn chết, nàng cũng đã quên tại sao mình không muốn chết, nhưng nàng nhớ rất rõ, khi đó nàng không muốn chết, cho nên nàng liều mạng đẩy hắn ra. Tuy nhiên hắn vẫn thuận theo nàng như cũ, nhưng không buông tay chút nào, để cho nàng chết đi.

Triệu Bồng chết không cam lòng.

Nàng còn nhớ mình còn đang vào lúc đệ đệ Triệu Ngọc tranh giành đoạt ngôi vị, chưa sống được một ngày bình yên. Có thể là chấp niệm quá sâu, nàng vừa mở mắt, lập tức phát hiện mình trở thành một nữ tướng quân tên là “Khương Y”, nữ tướng quân này là con gái của danh tướng Khương Thành ở Tề Quốc, lúc Tề Quốc rất có danh vọng. Nàng còn chưa thích ứng với thân phận gọi là Khương Y thì lại nhìn thấy Tần Thư Hoài thêm một lần nữa.

Tần Thư Hoài tới cưới nàng.

Mà lúc này cách ngày Triệu Bồng chết đi còn chưa tới bốn tháng.

Cho nên Triệu Bồng hiểu tại sao Tần Thư Hoài muốn giết nàng. Nàng chết rồi, Tần Thư Hoài mới có thể quang minh chính đại cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng ở Tề Quốc, mới có thể đứng vững ở Tề Quốc.

Lần này Triệu Bồng rất xúc động, đột nhiên cảm thấy năm đó mình thật sự là bị đui rồi, lại cảm thấy người này không tệ lắm?

Lúc này đã trên đường thành thân, Triệu Bồng không có cách nào khác, chỉ có thể vào ngày thành thân lại bắt đầu giả vờ bệnh, giả bệnh ba năm, Tần Thư Hoài cũng rất phối hợp, ba năm cũng chưa tới hỏi sống chết của nàng. Mặc dù hai người một người ở trong viện, một người ở ngoài viện, dĩ nhiên cũng chưa từng gặp mặt trong suốt ba năm.

Ba năm này Tần Thư Hoài lăn lộn ở Tề Quốc như cá gặp nước, lấy công trạng lập mệnh, lấy được cả quân quyền của toàn bộ phương Bắc. Mà Triệu Bồng lại yên lặng thành lập thế lực của mình, nhớ lại cái ngày yên ổn bên cạnh Triệu Ngọc, nàng vội vàng chạy về Bắc Yến.

Kết quả Triệu Ngọc vừa mới lên ngôi chưa được bao lâu, nhân công của nàng vừa mới có kế hoạch tốt, ban đêm trăng sáng gió mạnh, Triệu Bồng lấy thân phận Khương Y đang ăn nho ở trong sân, đột nhiên bị một đám người mặc áo đen đâm chết…

Lần này Triệu Bồng chết không giải thích được, nàng mang theo một lòng muốn tìm ra chân tướng, lại sống lại… Thêm lần nữa.

Vừa mở mắt, Triệu Bồng phát hiện mình trở thành Đồng Uyển Di – con gái của Thừa Tướng ở Tề Quốc.

Hơn nữa, lúc này Đổng Uyển Di đã có hôn ước với Tần Thư Hoài, mà nhạc phụ trước đó của Tần Thư Hoài ở Khương gia cũng đã suy tàn, Tần Thư Hoài trở thành Vương gia đương triều, tay cầm trọng binh.

Cho nên Triệu Bồng đã hiểu Khương Y chết như thế nào…

Nhạc phụ không dùng được, còn giữ nương tử để làm gì? Muốn nhanh chóng cưới người tiếp theo có ích hơn!

Triệu Bồng tổng kết lại, Tần Thư Hoài có độc, tất nhiên làm nương tử của hắn sẽ chết không được tử tế.

Cho nên một ngày trước khi kết hôn Triệu Bồng tốn hết sức chín trâu hai hổ, muốn trèo tường đào hôn, một đường chạy trốn tới Bắc Yến đi tìm Triệu Ngọc – người đang dọn dẹp triều đình, diệt trừ phe đối lập. Kết quả sức khoẻ của vị tỷ tỷ này quá kém, trèo tường được một nửa đã không chịu nổi, trượt tay một cái, nàng té xuống, té thành nửa người tàn tật…

Nhưng mà nàng và Tần Thư Hoài thuộc loại quan hệ thông gia chính trị, cho dù là nửa người tàn tật, Tần Thư Hoài vẫn cưới nàng về nhà, sau đó nuôi ở hậu viện như cũ.

Mặc dù nửa người bại liệt, nhưng Triệu Bồng vẫn rất kiên cường, vẫn hỏi thăm tin tức xung quanh, làm lại thế lực kinh doanh của mình, nhưng mà suy cho cùng đã bại liệt rồi, lần này những gì Triệu Bồng có thể làm không được nhiều, may là nàng có mưu kế sâu xa, ngày ngày lo lắng mình sẽ chết vào lúc nào, cho nên mỗi ngày cố gắng tiết kiệm tiền, sau đó chôn một rương lớn ngân phiếu ở trong sân…

Suy cho cùng, phụ thân của Đổng Uyển Di tham ô quá nhiều, cái gì cũng không có, chỉ có rất nhiều tiền.

Suy nghĩ của Triệu Bồng rất chính xác, đúng như dự đoán, một ngày vào hai năm sau, lúc nàng ăn sủi cảo tôm, đột nhiên có một cảm giác quen thuộc…

Cảm giác này giống y như lúc nàng chết vào mười chín tuổi.

Nàng lập tức đoán được, có độc.

Nhưng mà không kịp nữa, nàng phải chết rồi.

Triệu Bồng sụp đổ, lần đầu tiên nàng muốn băm chết một người như vậy, muốn không để ý tới bộ dạng mà chửi ầm lên.

Ngươi muốn chuyển chỗ cho người khác nên ngươi bỏ ta à? Lần nào ngươi cũng giết ta, có ý nghĩa gì không?

Cho nên lúc Triệu Bồng chết đã cầu xin trời rất nhiều lần.

Nàng không muốn gả cho Tần Thư Hoài.

Không muốn gả cho Tần Thư Hoài!

Tuyệt đối tuyệt đối, đừng gả cho Tần Thư Hoài nữa!

Triệu Bồng không biết nàng cầu xin có hiệu quả hay không, trong đầu nàng còn hơi rối loạn, trí nhớ lúc đầu cũng không quá rõ.

Bên cạnh truyền đến một tiếng gọi cẩn thận: “Phu nhân, ngài khá hơn chút nào chưa?”

Phu nhân?

À đúng rồi.

Triệu Bồng nhớ tới, thân phận này tên là Tần Bồng, cũng là công chúa. Người này có hơi giống nàng, cũng đều là nữ nhi được mẫu phi sinh ra không được cưng chiều, nhưng chỗ hai người không giống nhau chính là mặc dù ngày thường Triệu Bồng hèn mọn nhưng vẫn từng bước từng bước tính kế liều mạng để cho mình trở thành công chúa được cưng chiều nhất. Mà Tần Bồng này…

Thật sự không nhận được sự cưng chiều đến cuối cùng.

Tính cách khúm núm, trừ gương mặt ra thì không có bất kỳ chỗ nào để cho người ta để mắt đến. May là gương mặt này bù lại khuyết điểm tầm tám mươi phần trăm của nàng, mười lăm tuổi gả cho thế tử Vệ Dương của Tuyên Vũ Hậu. Nào ngờ vào ngày thành thân, Vệ Dương đã bị phái tới chiến trường, sau đó toi đời.

Trận chiến đó gần như tiêu diệt toàn bộ Vệ gia, chỉ để lại một mình Vệ Diễn mười bốn tuổi. Một môn đình chỉ có thiếu niên mười bốn tuổi, tất cả mọi người cho là vinh quang của Vệ gia chỉ tới đây mà thôi, cho nên nữ nhân Vệ gia tự sát thì tự sát, tái giá thì tái giá, cũng chỉ còn lại Vệ lão thái quân và Tần Bồng, Tần Bồng là một cô gái dịu dàng, trượng phu chết rồi, trong đầu nàng không có suy nghĩ tái giá, ngược lại chủ động tự đi tu ở Hộ Quốc Tự, nói là cầu phúc cho Vệ Dương.

Tu được mười năm, Vệ gia thay đổi rất nhanh, Vệ Diễn giao tranh chém giết rốt cuộc đã khôi phục lại vinh quang cho Vệ gia.

Mà Tần Bồng cũng dùng mười năm tạo cho bản thân thành một cái đền thờ di động.

Cuối cùng Triệu Bồng hiểu rõ trạng thái bây giờ, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó là cảm giác vô cùng vui mừng.

Rất tốt, lần này, Tần Thư Hoài không còn lý do để cưới nàng nữa đúng không? Không cần chết quá sớm, hôm nay có lẽ bên Triệu Ngọc cũng yên ổn, nàng tìm một cơ hội tốt, viết thư cho Triệu Ngọc, chỉ cần Triệu Ngọc tin nàng là Triệu Bồng, nàng lập tức trở về Bắc Yến!

Tương lai rất tốt đẹp, trong lòng của Triệu Bồng vô cùng vui mừng, nàng ho nhẹ một tiếng, thu hồi suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người tới hỏi nàng, đó là nha hoàn hồi môn của Tần Bồng, tên là Xuân Tố.

Tần Bồng nhiễm gió lạnh, đêm qua sốt cao một đêm, chính là hai người Xuân Tố và Thu Tố ở bên cạnh nàng.

Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Triệu Bồng, Thu Tố có hơi lo lắng nói: “Không được, phu nhân, ta vẫn nên đi gọi đại phu.”

“Không cần.” Triệu Bồng giơ tay lên ngăn trở hai người: “Rót nước cho ta, để cho ta bình tĩnh một chút.”

Xuân Tố trả lời rồi đi rót nước, Thu Tố vò khăn, có hơi lo lắng nói: “Phu nhân, có bệnh thì phải xem, người luôn sợ gây thêm phiền toái cho người khác, quá khứ ở trong cung cũng như vậy, ở Vệ gia cũng như vậy, hôm nay đến…”

“Tứ công chúa điện hạ!”

Thu Tố còn chưa dứt lời, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng quát khẽ, hình như người kia vô cùng nôn nóng: “Tứ công chúa điện hạ đâu?”

Xưng hô Tứ công chúa này, người ở đây đã gần mười năm cũng chưa từng nghe. Xuân Tố và Thu Tố trao đổi ánh mắt một cái, mặt của Triệu Bồng trở nên lạnh lẽo.

Người bên ngoài thấy bên trong yên lặng, hấp tấp nói: “Tứ công chúa, lão nô Đổng Vưu, phụng mệnh của nương nương đến đây!”

Vừa nghe lời này, ba người ngẩn ngơ, Triệu Bồng lập tức phản ứng lại, Đổng Vưu chính là thái giám bên cạnh của Thục mỹ nhân – mẫu thân của Tần Bồng.

Tình huống trong cung đình không đơn giản như vậy, Triệu Bồng lập tức nói: “Vào đi.”

Thu Tố vội vàng mở cửa, Đổng Vưu lập tức lách mình đi vào, Thu Tố đóng cửa lại, Đổng Vưu mặc một cái áo khoác thật dày, hắn ta cởi áo khoác ra, trong ngực hắn ta ôm một đứa bé tầm tám chín tuổi.

Đứa bé lạnh run trong ngực của Đồng Vưu, vừa nhìn thấy bộ dạng của đứa bé, mọi người lại hít một ngụm khí lạnh.

Triệu Bồng đứng dậy, khiếp sợ lên tiếng: “Tại sao ngươi lại đưa nó đến đây?”