Bốn Lần Gả

Chương 35



Nghe được lời của Bạch Chỉ, Tần Bồng có chút đau buồn.

Tin tức như vậy, không bằng không báo.

Nàng nhẫn nhịn một hồi lâu, rất muốn nói cho Bạch Chỉ, thật ra thì năm đó nàng chỉ là tùy tiện nói mà thôi, đều là đoán mò, sau đó chia sẻ một chút cái nhìn của nàng về Tần Thư Hoài với Lục Hữu, ai biết Lục Hữu quay đầu liền đi nói với Bạch Chỉ như vậy chứ.

Nàng nhịn xuống xúc động muốn dùng một bàn tay đánh chết Bạch Chỉ, hít vào một hơi, khó nhọc nói: “Bạch cô nương ơi, ngoại trừ Khương Y, ngươi còn có chứng cứ khác sao?”

“Đương nhiên là có.” Bạch Chỉ cười lạnh: “Về sau ta bị phụ thân của Khương Y là Khương Nguyên nhìn trúng, đến làm việc dưới tay ông ta, từ trong miệng Khương Nguyên ta biết được chuyện năm đó từ đầu đến cuối. Năm đó Tần Thư Hoài trở về Tề Quốc, chủ động liên lạc Khương Nguyên, hi vọng sau khi trở về, Khương Nguyên có thể giúp hắn một tay. Khương Nguyên từ chối Tần Thư Hoài, bởi vì cảm thấy Tần Thư Hoài không dễ khống chế. Vì để Khương Nguyên trải đường cho mình khi về Tề quốc, Tần Thư Hoài chủ động hứa hẹn với Khương Nguyên, nguyện ý lấy vị trí chính thê cưới Khương Y.”

“Thế nhưng Triệu Bồng chính là công chúa Bắc Yến, hắn không có dũng khí bỏ thê, một khi hắn làm như thế, đó chính là đang đánh vào mặt hoàng thất Bắc Yến. Dù cho hoàng thất Bắc Yến đã vứt bỏ vị công chúa này, cũng không cho phép tôn nghiêm hoàng thất bị một hạt nhân như thế chà đạp.”

Tần Bồng cảm thấy có chút trào phúng, tựa ở trên đệm, nhắm mắt lại. Bạch Chỉ gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Cho nên hắn lựa chọn giết vợ, tuyên bố với bên ngoài là Triệu Bồng không quen khí hậu nên chết bệnh. Bắc Yến cho mặt mũi, nếu không phải là Ngũ điện hạ khăng khăng nghiệm thi, không phải ta tận mắt nhìn thấy hắn hạ độc, ai nào biết chân tướng là cái gì?”

Tần Bồng không tiếp lời, trong lòng nàng có chút rối bời.

Thật ra có một số thời điểm nàng hầu như đã suy nghĩ có phải tình cảm của Tần Thư Hoài thật sự sâu nặng như vậy hay không, có phải nàng thật sự hiểu lầm Tần Thư Hoài rồi hay không, nhưng mà nghĩ đến những gì hắn làm mấy năm nay mà thám tử của nàng tìm được, vừa nghĩ đến hắn giết vợ ba lần lạnh lẽo như thế, nàng liền không có cách nào thuyết phục bản thân mình, Tần Thư Hoài không phải là một người sẽ bán vợ cầu vinh.

Nàng đã nhìn lầm Tần Thư Hoài quá nhiều lần.

Nàng đã từng lấy hắn vì hắn đơn thuần ngây thơ, từng cho là lòng dạ hắn thiện lương thậm chí có chút mềm yếu, từng cho là hắn không tranh quyền thế, nhưng mà sáu năm nay hành động của hắn lại đều giống như cái tát nhằm vào nhận thức năm đó của nàng, một cái tát nối tiếp một cái, tát ba ba đánh vào mặt, đánh đến mức khiến cho mặt người đều sưng lên.

“Ngươi nói những này.” Tần Bồng nhắm mắt lại: “Có chứng cứ không? Ai nói cho ngươi?”

“Chính miệng Khương Nguyên nói ra.” Bạch Chỉ tỉnh táo mở miệng, sau đó nhíu mày: “Ngươi quan tâm chuyện này để làm gì?”

Tần Bồng được lời của Bạch Chỉ nhắc nhở, nàng không thể biểu hiện quá nhiệt tình với chuyện mình không nên quan tâm, nếu không Bạch Chỉ sẽ hoài nghi nàng. Đến lúc đó nàng lại không đưa ra được lý do để Bạch Chỉ tin phục, Bạch Chỉ sẽ càng thêm hoài nghi nàng hơn sau đó hoàn toàn xa cách.

Chẳng lẽ nàng phải nói —— Bạch Chỉ, ta đã từng là chủ tử của ngươi?

Bạch Chỉ có thể sẽ đánh chết nàng mất, sau đó ép hỏi nàng, nói thật, rốt cuộc ngươi là ai!

Ngẫm lại cảnh tượng này quá đặc sắc, thế là Tần Bồng nhàn nhạt nói: “À, tùy tiện tâm sự, suy nghĩ nhiều rồi hiểu về ngươi thêm chút.”

“Chúng ta không cần hiểu nhau.” Bạch Chỉ đứng dậy, bình tĩnh nói: “Chờ Tần Thư Hoài chết rồi, ngươi và ta mỗi người đi một ngả, đời này không cần gặp lại nữa.”

Tần Bồng: “…”

Nàng chưa từng nghĩ tới Bạch Chỉ là người tuyệt tình như thế này.

Chuyện Tần Thư Hoài khiến Tần Bồng phiền lòng khoảng tầm nửa canh giờ, nàng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, sau đó tìm hai người thích hợp ở trong triều đình rồi đi đến nhà thăm.

Người nàng chọn phần lớn là có một chút tài năng, nhưng cũng không tính là xuất chúng, quan viên bần hàn không có vây cánh nào. Công chúa tự mình đến nhà, khiến bọn họ như gặp Bá Nhạc. Sau khi Tần Bồng trò chuyện với vài vị quan viên, chọn ra hai người xem ra thích hợp, dặn người nhìn chằm chằm một khoảng thời gian.

Trong lúc đó, Tần Thư Hoài và Trương Anh ở trên triều lôi kéo vị trí Thứ sử Dương Châu, mà Thuận Thiên Phủ Doãn tạm thời giam giữ không hỏi, mọi chuyện trong Thuận Thiên Phủ Doãn do nhóm quan viên trong đó gánh vác.

Tần Thư Hoài bị Trương Anh dồn ép đến có chút phiền, trong đêm bảo người mang tin tức qua cho Tần Bồng, bảo nàng sớm báo danh sách người của mình báo cho hắn.

Tin tức của Tần Thư Hoài tới bất chợt, ở trong nhà Tần Bồng uống trà xem sổ con, bên ngoài đột nhiên có một mũi tên bắn vào, đâm vào trên cửa sổ phòng Tần Bồng. Tần Bồng bị dọa đến mức tay cũng run lên, đến lúc sau khi gỡ tin xuống, phát hiện là thư của Tần Thư Hoài, nàng cười lạnh một tiếng, bảo Bạch Chỉ đi mượn Vệ Diễn vài người, sau đó liền hồi đáp thư của Tần Thư Hoài: “Chờ.”

Nàng cố ý dặn dò người mang thư, nhất định phải một tiễn bắn vào trên cửa sổ gian phòng của Tần Thư Hoài, hù chết hắn.

Thị vệ tuân lệnh, một mũi tên thiết găm trên cửa sổ phòng Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nhìn mũi tên, nhíu mày. Sau khi chờ Giang Xuân gỡ thư xuống, Tần Thư Hoài ngẩng đầu, lãnh đạm nói: “Ngươi đưa thư vào như thế nào đấy?”

“Dùng tên bắn.”

“Bắn chỗ nào rồi?”

“Cửa sổ…”

Giang Xuân có chút chột dạ, hai người chuyển ánh mắt qua trên vết mũi tên lưu lại trên cửa sổ, một lát sau Giang Xuân cười khan nói: “Điều này, công chúa vẫn rất mang thù ha...”

Tần Thư Hoài nhàn nhạt đảo ánh mắt qua trên mặt hắn, bình thản nói: “Tiền tu sửa cửa sổ khấu trừ từ nguyệt ngân của ngươi.”

Giang Xuân: “…”

Một lát sau, Giang Xuân có chút bất đắc dĩ, theo đến bàn đọc sách trước mặt Tần Thư Hoài, thở dài nói: “Vương gia, người có tiền như vậy cần gì phải so đo chút tiền ấy với ta?”

Chân Tần Thư Hoài bây giờ gần như đã khỏi hẳn, chỉ là người ta nói thương gân động cốt một trăm ngày, Tần Thư Hoài vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên xe lăn giống như một nhân sĩ tàn tật.

Tần Thư Hoài trả lời thư: “Nhanh lên”, lần này bảo Giang Xuân cung kính đưa qua cho người ta. Tần Bồng thấy Giang Xuân có lễ phép, cũng cho Tần Thư Hoài mặt mũi, nhàn nhạt nói: “Trở về nói cho hắn biết, ta biết rồi.”

Giang Xuân đáp ứng, đang đi về phía đại môn, Tần Bồng đột nhiên nói: “Từ đã, nói với gia chủ ngươi, cho Lục Hữu ăn ngon một chút... Được rồi.” Tần Bồng vẫn có chút không yên lòng, thở dài nói: “Nói với gia chủ ngươi, bố trí thời gian, ta đi thăm Lục Hữu.”

Giang Xuân trở về chuyển lời, Tần Thư Hoài ngẩng đầu từ trong sổ con lên, nhíu mày.

Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Nói cho nàng, trời tối ngày mai.”

Nói xong, Tần Thư Hoài lại nói: “Để cho Thiên Diện đi gặp Lục Hữu một lần, dựa vào gương mặt của hắn làm cho ta một tấm mặt nạ.”

“Vâng.”

Giang Xuân lập tức hiểu ý đồ Tần Thư Hoài, sau khi mang tin cho Tần Bồng rồi lập tức đi tìm Thiên Diện.

Thủ hạ của Tần Thư Hoài nhiều năng nhân dị sĩ, Thiên Diện chính là một người thợ khéo léo chuyên môn dịch dung cho người khác, giao một người vào trong tay hắn, là hắn có thể làm ra được một khuôn mặt giống như đúc với người kia.

Lúc đầu Tần Thư Hoài không rục rịch ý định này, nhưng hôm nay Tần Bồng nói với hắn muốn gặp Lục Hữu, hắn liền có suy nghĩ ngụy trang thành Lục Hữu, bên Lục Hữu hỏi không ra cái gì, nhưng Tần Bồng thì sao?

Đối với chuyện Tần Bồng rốt cuộc là ai, Tần Thư Hoài luôn rất để ý.

Ban đêm vào lúc Giang Xuân giao Lục Hữu đã trút thuốc mê vào trong tay Thiên Diện, Thiên Diện vội vã chế táo suốt đêm, cuối cùng vào tối ngày thứ hai làm ra mặt nạ da người Lục Hữu. Mà Tần Thư Hoài thì sau khi hạ triều liền tuyên bố với bên ngoài là ra khỏi thành. Chờ đến ban đêm, Tần Bồng đến Hoài An Vương phủ cũng chỉ có Giang Xuân tiếp đãi nàng.

Tần Bồng không khỏi có chút kỳ quái: “Chủ tử ngươi ra ngoài, ngươi không đi cùng?”

“Hôm nay không phải ta theo hầu.” Giang Xuân trả lời rất cẩn thận, dẫn Tần Bồng tới trong địa lao.

Tần Thư Hoài đã chờ trong địa lao từ sớm, hắn ngụy trang thành dáng vẻ của Lục Hữu, dùng xích sắt buộc lại. Giang Xuân giải thích với Tần Bồng nói: “Trước đó lúc hắn bị bắt trong lúc đánh nhau, đánh trúng cổ hắn, đả thương cuống họng, hiện tại không thể nói chuyện, ta nói trước với ngươi một tiếng.”

Tần Bồng đối với hành vi thản nhiên như thế của Giang Xuân cảm thấy có chút uất ức, bọn họ đánh người nhưng dáng vẻ Giang Xuân thản nhiên như thế, giống như đánh cho còn không sai. Mắng chửi ư? Lục Hữu còn ở trong tay bọn họ, ngộ nhỡ không cẩn thận mắng chửi khiến người ta tức giận, làm khó dễ Lục Hữu, vậy cũng không tốt.

Thế là Tần Bồng chỉ có thể xụ mặt không nói lời nào, dùng im lặng để biểu đạt sự kháng nghị của mình.

Đi trong chốc lát, Tần Bồng đã đến địa lao, cuối cùng cũng gặp được Lục Hữu.

Hắn mặc áo lót màu trắng, ngồi ở bên vách nhà tù, tựa lưng trên tường, hai tay hai chân đều bị xích sắt còng lại, tựa như là đang giam giữ một con động vật to lớn.

Giang Xuân rất biết điều mà lui ra, trong địa lao chỉ còn lại hai người là Tần Bồng và “Lục Hữu”, Tần Bồng nhìn người núp ở góc tường, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Lục Hữu?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện, cúi đầu, Tần Bồng nhíu mày lại, âm thanh càng phát ra dịu dàng hơn: “Lục Hữu, ngươi không sao chứ?”

Nói xong, nàng đi đến mép địa lao, thấy dáng vẻ của “Lục Hữu”, không khỏi có chút lo lắng: “Ngươi thế nào rồi? Bọn họ làm cái gì ngươi rồi?”

Tần Bồng càng nói càng cảm thấy là Tần Thư Hoài đã làm cái gì đó, đang định đi tìm Giang Xuân thì bị người bên trong duỗi ra một cái tay, nắm chặt tay áo nàng.

“Lục Hữu” lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Ánh mắt hắn có phần mỏi mệt, nhìn ra được là đã mệt rồi. Tần Bồng nghiêng đầu nghĩ, xác nhận nói: “Có phải là ngươi quá mệt rồi hay không?”

“Lục Hữu” gật đầu.

“Lục Hữu” một khi mệt mỏi sẽ rất trầm mặc, từ trước đến nay đều là mặt không biểu tình, dáng vẻ dù trời sập cũng không có liên quan đến ta. Điểm này Tần Bồng cũng biết đến.

Tần Bồng nghĩ nghĩ, kéo một cái đệm từ bên cạnh đến rồi ngồi xuống, nhìn “Lục Hữu” nói: “Vẫn ổn chứ?”

Nàng nói chuyện rất dịu dàng, rất hiền hoà, hoàn toàn không có dáng vẻ cảnh giác lúc thường ngày khi nói chuyện với Tần Thư Hoài. Trong lòng Tần Thư Hoài hơi kinh ngạc, Tần Bồng tháo gỡ phòng bị xuống càng giống người kia trong trí nhớ của hắn.

Người kia cũng như này, nếu nàng xem ngươi như người một nhà, ngữ điệu khi nói chuyện cũng sẽ êm dịu mấy phần như vậy.

Nàng luôn nói với hắn, ngang ngược với người nhà để làm gì? Càng là người thân cận, càng phải nhù nhường ba phần, càng phải đối xử tốt với người ấy nhiều hơn.

Ngươi dám rống to quát nạt người bên ngoài như thế hay sao?

Nếu như không dám dùng ngữ điệu giống vậy nói chuyện với người bên ngoài, thì cũng không nên nói chuyện như vậy với người một nhà.

Thời niên thiếu hắn không hiểu chuyện, sẽ phát cáu với người thân cận. Hắn nhớ rõ khi đó hắn còn nhỏ, có một lần bị người khác ức hiếp, lửa giận đều tụ ở trong lòng, đúng lúc nàng tới tìm hắn, ồn ào muốn hắn cùng đi chơi diều, hắn không khống chế được mình, lên tiếng quát nạt nàng.

Tần Bồng trước sau như một đều hi hi ha ha, nhưng lúc ấy nàng đã lạnh mặt.

“Không phải chỉ là bị mấy tên vô lại kia ức hiếp sao? Ngươi nổi nóng với ta cái gì? Không có bản lĩnh tranh về được, chỉ biết phát cáu trong nhà?”

“Không phải chỉ là ỷ vào ta đối tốt với ngươi hay sao?”

Những lời mắng hắn kia khiến lửa giận trong lòng hắn lui xuống.

Từ đó về sau, hắn vẫn nhớ kỹ.

Kiếm là cho người ngoài nhìn, đao là cho người nhà rút.

Đối xử với người nhà dù thế nào cũng phải tốt hơn người ngoài.

Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng hết sức dịu dàng trước mặt, rủ đôi mắt xuống, hắn giơ lên tay, viết chữ trên mặt đất, Tần Bồng hơi không kiên nhẫn, bắt lấy tay hắn, xòe tay mình ra, thầm nghĩ: “Viết trên tay của ta, ngươi mò mẫm khoa tay múa chân trên mặt đất, ta không nhìn ra được ngươi viết cái gì.”

Tần Thư Hoài có chút bất đắc dĩ, Triệu Bồng là người xúc giác nhạy cảm hơn so với thị giác, không nghĩ tới người này cũng thế.

Hắn không có cách, chỉ có thể viết chữ ở trên lòng bàn tay Tần Bồng.

“Đến thăm ta làm cái gì?’

Ngón tay “Lục Hữu” có chút lạnh, lòng bàn tay mang theo vết chai, vuốt nhè nhẹ ở trong lòng bàn tay nàng có hơi ngứa.

Tần Bồng cảm thấy tê dại, đột nhiên có chút hối hận, tại sao phải để Lục Hữu viết cữ ở lòng bàn tay mình, nhưng nàng cũng không tiện nói gì, giả vờ như cái gì cũng không xảy ra nói: “À, ta sợ Tần Thư Hoài ức hiếp ngươi nên tới thăm, ngươi vẫn ổn đó chứ?”

“Ổn.”

Tần Thư Hoài nhanh chóng đáp lại, viết một chữ. Tần Bồng gật gật đầu, có chút tò mò: “Rốt cuộc ngươi bị phát hiện như thế nào?”

Tần Thư Hoài mấp máy môi, Tần Bồng lập tức nói: “Quên đi chờ ngươi có thể nói chuyện lại nói với ta đi, qua một khoảng thời gian ngắn nữa ngươi sẽ về bên cạnh ta, Lục Hữu…” Tần Bồng thở dài: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước lúc ngươi ở bên cạnh ta làm thị vệ cho ta đã là chuyện sáu năm trước rồi.”

Tần Thư Hoài nghe, vội vàng nhớ kỹ tin tức này.

Sáu năm trước, Lục Hữu từng làm thị vệ cho Tần Bồng.

Nghĩ nghĩ, Tần Thư Hoài lại viết lên tay Tần Bồng: “Thi thể bọn họ, ngươi đã thăm chưa?”

Tần Thư Hoài không quá chắc chắn xưng hô của Lục Hữu với Khương gia, vì vậy dùng một câu tương đối máy móc. Tần Bồng cười cười, có phần cay đắng: “Đã thăm rồi, thật nhiều mộ phần mà.”

Không biết thế nào, Tần Bồng lại nhớ lại thời gian trước kia làm Khương Y.

Nàng với Khương gia này không liên lạc được nhiều, nhưng mà Khương gia đối xử với nàng vẫn cực tốt.

Nàng thở dài, nhắm mắt lại: “Khương gia bây giờ chỉ còn lại một người là ta, Lục Hữu, chúng ta đều còn sống, thật tốt là còn sống.”

“Như vậy…” Tần Bồng chậm rãi mở to mắt, trong mắt toàn là vẻ lạnh lẽo: “Mới có thể báo mối thù năm đó Tần Thư Hoài giết ta.”