Bọt Biển

Chương 10: Bổn phận làm vợ



Lãnh Thiên Hàn sau lần gặp hôm đó ý định trong đầu không những không từ bỏ mà trở nên kiên định hơn để có thể kéo cô trở về lại bên mình, và bù đắp những sai lầm trước kia mà hắn đã bỏ dỡ.

Vậy nên hôm nay đã cố ý lái xe đến trước khách sạn và gọi điện cho cô ngỏ ý muốn gặp mặt. Nhưng gọi mãi cũng không thấy cô nghe máy, anh ta cũng mạo muội đi vào trong.

- "Xin lỗi, quý khách cần gì ạ!"

Cô lễ tân kính cẩn chào hỏi.

- "À, xin lỗi! Tôi muốn gặp giám đốc Hạ."

Lãnh Thiên Hàn đáp.

- "Giám đốc Hạ vừa mới ra ngoài rồi ạ. Anh có cần tôi nhắn lại với chị ấy..."

- "À, không cần đâu. Cảm ơn cô."

Lãnh Thiên Hàn ngay sau đó cũng lập tức bỏ đi.

Khi nãy đang bận rộn giải quyết một số giấy tờ quan trọng lại nhận được điện thoại của bà Hạ gọi đến, nói rằng ông Hạ lại không khỏe. Hạ Hiểu Di cũng rất nhanh sau đó mà gấp rút lái xe trở về nhà.

Cô chạy ù lên phòng nhìn thấy ông Hạ đang nằm trên giường xung quanh còn có bác sĩ Hứa đang thăm khám cho ông ấy, bà Hạ không khỏi lo lắng đứng bên cạnh.

Sau khi bác sĩ rời đi, ông Hạ cũng gọi cô đến.

- "Sao đột nhiên lại về giờ này, công việc ở đó bỏ ngang cơ à!"

Cô nghe ông hỏi, cũng chỉ biết nắm lấy tay ông Hạ nở nụ cười miễn cưỡng đáp.

- "Công việc có mặt con hay không cũng không quan trọng. Chiếc ghế giám đốc đó chẳng qua là hữu danh vô thực mà thôi!"

Hạ Chính Kiên chỉ biết im lặng thở dài, lẻ ra ông nên để cho con gái có quyền tự lựa chọn hạnh phúc, không nên ích kỉ bởi vì lợi ích của bản thân trước mắt mà ép buộc chính con gái ruột của mình vào một chỗ chẳng lấy nỗi niềm vui. Đứa con gái này của ông trong lòng chứa quá nhiều tâm tư, cứ khép chặt trái tim không chịu đón nhận một ai khác. Nhưng ông Hạ lại hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào người con rể này có thể cho con gái ông một cuộc sống hạnh phúc.

- "Công ty của ba... Cổ phần bây giờ đều là của Từ Di Trạch đúng không!"

Sớm muộn cô cũng sẽ biết chuyện này, giấu được một lúc không giấu được cả đời. Hạ Chính Kiên gật đầu thay cho câu trả lời.

- "Trước kia Từ gia đã giúp nhà chúng ta thoát khỏi bờ vực phá sản... Bây giờ cũng xem như là trả lại cho họ mà thôi."

Nói đến đây ông Hạ dừng lại một lúc nắm chặt lấy tay cô ánh mắt cũng trở nên kiên định.

- "Hơn nữa sức khỏe của ba cũng không còn như trước nữa, đưa cho Di Trạch quản lí cũng tốt. Nó là đứa giỏi kinh doanh, thông minh... Biết đâu công ty dưới sự dẫn dắt của nó lại phát triển. Di Di à, nó không phải loại nhẫn tâm tuyệt tình như những gì mọi người hay thấy, con cũng nên mở lòng mình tự cho bản thân một cơ hội."

Trên đường lái xe về nhà cô bất giác nghĩ đến những lời của ông Hạ đã nói, rồi lại nghĩ đến những ấm áp dịu dàng mà hắn dành cho mình trong lòng rối như tơ vò.

Tâm sự với bà Hạ cô cũng quên đi thời gian, đến khi nhìn lại cũng đã trễ. Bà Hạ sợ buổi tối một mình cô lái xe không an toàn nên bảo cô ở lại, nhưng Hạ Hiểu Di vẫn kiên quyết muốn về nhà nên cũng tùy cô vậy.

Vừa về đến nhà cô cũng uể oải đi ngay lên phòng, căn phòng tối om phút chốc đã được bật sáng. Hạ Hiểu Di có chút giật mình khi nhìn thấy Từ Di Trạch không biết từ khi nào đã ngồi ở sofa chờ sẵn đó. Xong, cô vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì không nhanh không chậm tiến vào trong.

- "Cô không nhìn thấy tôi à!"

Hắn nhíu mày khó chịu hỏi.

- "Thấy rồi."

Cô hời hợt đáp.

- "Sau đó thì sao?"

- "Không có sau đó."

Hạ Hiểu Di di chuyển đến bàn trang điểm cẩn thận cởi bỏ bông tai, vòng, nhẫn,... Trang sức trên người xuống đặt ngăn nắp vào đúng vị trí nhàn nhạt trả lời.

- "À phải rồi, mời anh về phòng cho. Tôi còn phải nghỉ ngơi."

- "Tôi đã cảnh cáo cô không được gặp gỡ tên họ Lãnh đó cô xem lời tôi nói là đùa thôi đúng không!"

Cô cũng không thèm quan tâm đến những lời lẻ hết sức vô lý này lập tức xoay người bỏ đi chuẩn bị quần áo mặc kệ Từ Di Trạch đang quát tháo phía trước.

- "Xem ra không nhắc thì cô lại quên mất bổn phận làm vợ của mình rồi!"

Nói rồi hắn lập tức tiến đến bế cô đi đến giường mặc cho Hạ Hiểu Di giẫy giụa phản kháng. Hắn ném mạnh cô lên giường lớn, ngay sau đó lập tức vồ lấy cô không cho cô có cơ hội chạy thoát.

- "Từ Di Trạch, anh điên sao! Bỏ ra!"

Hạ Hiểu Di sợ hãi đấm liên hồi vào người hắn, giọng hốt hoảng.

- "Phải! Tôi đang điên đây! Hôm nay bất luận như thế nào cô cũng phải là của tôi! Chỉ cần cô thuộc về tôi thì tên họ Lãnh đó cũng sẽ từ bỏ vọng tưởng."

Dứt lời hắn lập tức hôn ngấu nghiến vào môi cô buộc cô phải đón nhận, xong lại đến chiếc cổ trắng noãn nà, kế đến là hỗm vai sâu thăm thẳm. Hạ Hiểu Di nhất thời hoảng sợ mà bật khóc nức nở.

- "Đừng mà, Từ Di Trạch! đồ vô lại, tôi ghét anh."

Hạ Hiểu Di vun tay tát cho hắn một cái chỉ mong hắn bởi vì cơn đau bất chợt này mà bừng tỉnh nhưng cô đã sai.

Hắn như một con sói hung hãn một tay hắn túm lấy hai tay cô chế ngự trên đỉnh đầu, hơi thở đàn ông cứ thế bao trùm lấy cô. Nghĩ đến việc vô bên cạnh người đàn ông khác hắn lại không kiềm chế được cơn giận mà lớn tiếng trách vấn.

- "Hạ Hiểu Di, trong lòng em suy cho cùng tên khốn đó vẫn không quên được đúng không!"

- "Trong lòng anh đã bao giờ có tôi chưa?"

Hạ Hiểu Di giương đôi mắt phủ kín lệ lên giọng hỏi ngược lại hắn.

- "Có, tôi có!"

Từ Di Trạch không chần chừ lập tức trả lời.

Mọi thứ như bị ngưng động, Hạ Hiểu Di cũng không ngờ rằng Từ Di Trạch lại trả lời như thế này, trong lòng cô lại thoáng qua vài tia rung động, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.

Từ Di Trạch cũng ngay sau đó lấy lại được bình tĩnh buông cô ra.

- "Sắp tới đây SSP sẽ là một phần của khách sạn Từ gia không còn là của Hạ Chính Kiên nữa. Mong Hạ tiểu thư an phận một chút, thái độ của tôi cũng không bao dung cho cô mãi đâu."

Cánh cửa phòng cũng lập tức đóng lại, Hạ Hiểu Di cũng không ngờ chuyện này lại đến sớm như thế. Công ty mà ông Hạ dốc hết tâm quyết cuối cùng lại thuộc về Từ gia một cách quan minh chính đại. Và quan trọng hơn hết là chuỗi ngày tháng phải sống trong địa ngục cũng đã bắt đầu.